Đích Nữ Vương Phi

Chương 137: Châm chọc



Ánh mắt kiên định đầy tự tin trong nháy mắt làm cho lòng Vân Tuyết Phi hơi chấn động, nhưng mau chóng bị một loại tình cảm khác thay thế, nàng nhìn nàng ta rồi nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Thuần Vương Phi quả nhiên là khéo hiểu lòng người, hiền lương thục đức, là phúc khí của Thuần Vương gia, Tuyết Phi vô cùng khâm phục!”

Bạch Tuyết Nhu ngẩn người, trong mắt hiện lên vô vàn cảm xúc, đôi mắt xinh đẹp lặng lẽ nhìn nữ tử trước mắt, rõ ràng dung mạo không sánh kịp nàng ta, nhưng khắp người lại lộ ra linh khí. Nếu như Tư Nam Tuyệt tình nguyện cưới nữ tử trước mắt, thì tất nhiên nàng phải có chỗ hơn người, nàng ta cần phải chú tâm đề phòng. Nhưng nhìn hồi lâu, ánh mắt của Vân Tuyết Phi rất chân thành, con ngươi trong như nước, không có một chút dáng vẻ kệch cỡm nào. Nàng ta làm Vương Phi nhiều năm, gặp qua vô vàn nữ nhân có tâm kế, nhưng nữ tử như Vân Tuyết Phi, lại là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy.

Chỉ là nàng ta và Vân Tuyết Phi, ngay từ đầu đã xác định là không có duyên trở thành bằng hữu. Bạch Tuyết Nhu nhìn Vân Tuyết Phi, tao nhã cười, hiện ra khuôn mặt ửng hồng, cúi đầu ôn nhu nói: “Làm Tuyết Phi chê cười rồi, người xưa có câu: Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó! Để chúng ta được ở bên nhau, Thuần đã phải trả giá rất nhiều, người làm thê tử như ta đây càng phải bao dung mới đúng.”

Nàng ta vỗ nhẹ lên mu bàn tay Vân Tuyết Phi, sau đó nhìn thoáng qua Tư Nam Tuyệt, rồi lại quay ra nhìn Vân Tuyết Phi, nói: “Chúng ta đều là Vương Phi, vậy nên chắc Tuyết Phi cũng hiểu, có những chuyện cho dù ngươi không muốn, nhưng cuối cùng nó vẫn xảy ra, chúng ta chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn để đổi lấy phú quý bình an sau này, người có thể nhẫn nhịn đến cuối cùng sẽ là người chiến thắng.”

“Thuần Vương phi có một tấm lòng bao dung rộng lượng như vậy, Tuyết Phi rất bội phục, chỉ là Tuyết Phi lại là người không chịu nổi một chút tì vết, nếu phu quân ta có một nữ nhân khác, cho dù đó là vì tốt cho ta, ta cũng không tiếp nhận, phản bội chính là phản bội, không có lí do gì đáng nói, ta tuyệt đối sẽ không khoan nhượng, càng không bao giờ tha thứ!” Khuôn mặt Vân Tuyết Phi bình thản, giọng nói đều vô cùng bình tĩnh, chỉ có câu nói cuối cùng là kéo dài, ý vị sâu xa nhìn thoáng qua Tư Nam Tuyệt đang đứng một bên, giọng nói ôn hòa: “Phu quân, chàng có hiểu lời ta nói?”

Trong lòng Bạch Tuyết Nhu căng thẳng, nụ cười trên mặt cứng đờ, trong mắt xoẹt qua một tia khó tin, không kịp lên tiếng phản bác, nàng ta tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm vào Tư Nam Tuyệt, vô ý thức nắm chặt bàn tay, khiến lòng bàn tay đổ ra chút mồ hôi.

Phản ứng kì lạ này của nàng ta tự nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt Vân Tuyết Phi, khóe miệng nàng nâng lên một độ cong hờ hững, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tư Nam Tuyệt, giọng nói có chút trầm xuống, hỏi lại: “Phu quân, ngươi thấy sao?”

Tư Nam Tuyệt ngây người, ánh mắt đảo quanh hai nữ nhân trước mắt, hắn bật cười, nha đầu này thật là không dễ lừa mà, thôi thôi, một khi đã vậy, hắn nhận thua.

“Lời nương tử nói, vi phu nhớ kĩ, đời này kiếp này sẽ không phạm phải sai lầm ngu xuẩn ấy!” Khóe miệng Tư Nam Tuyệt gợn lên nụ cười đầy tự tin, trịnh trọng cam đoan với Vân Tuyết Phi: “Nữ nhân ta muốn chỉ có nương tử, còn những kẻ khác ta không cần.”

Tư Nam Tuyệt vừa dứt lời, khuôn mặt Bạch Tuyết Nhu liền trắng bệch, cả người run rẩy, cánh tay đang nắm lấy tay Vân Tuyết Phi đột nhiên mất đi khí lực, buông lỏng tay ra.

“Thuần vương phi, ngươi không sao chứ?” Vân Tuyết Phi cũng buông tay ra, quan tâm hỏi han.

Bạch Tuyết Nhu tự nhiên biết vừa rồi mình biểu hiện khác thường, vội vàng lắc đầu, duỗi tay xoa xoa trán, nhu nhược cười: “Ta chỉ đột nhiên cảm thấy không thoải mái, đầu hơi choáng váng, trở về nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi.”

“Nếu vậy thì Phi Phi, nàng hãy đưa Tuyết Nhu về nghỉ ngơi đi, ta có chút việc nên đi trước, lần sau lại đến thăm ngươi!” Ánh mắt Tư Nam Tuyệt lạnh nhạt nhìn Bạch Tuyết Nhu một cái, sau đó liền thu hồi tầm mắt, dịu dàng nhìn về phía Vân Tuyết Phi.

Cả người Bạch Tuyết Nhu cứng đờ, tuy đã đoán trước được việc này nhưng khuôn mặt nàng ta cũng không khỏi trắng bệch, khó có thể chấp nhận được. Ánh mắt nàng ta đuổi theo bóng dáng Tư Nam Tuyệt, môi hơi giật giật, nhưng như thế nào cũng không thể mở miệng được, nàng ta biết rõ thân phận của mình, cũng biết rõ đây là Hoàng Cung, có nhiều việc không phải cứ muốn là có thể làm.

Vân Tuyết Phi không nghĩ sẽ đưa nàng ta trở về, nhưng nàng càng không muốn Tư Nam Tuyệt đưa nàng ta trở về, vì thế chỉ có thể làm ra khuôn mặt bình tĩnh, mỉm cười gật đầu: “Vậy chàng trở về trước, ta sẽ đưa Thuần vương phi trở về.”

Tư Nam Tuyệt xoay người, không liếc nhìn Bạch Tuyết Nhu lấy một cái, nàng ta có chút hoảng loạn, Hoàng Cung to lớn như vậy, người nàng ta có thể dựa vào thật sự chỉ có Hạ Hầu Thuần, nhưng Hạ Hầu Thuần phải quan tâm rất nhiều chuyện, cũng có lúc không thể chú ý đến nàng ta, nếu như lúc đó không có Tư Nam Tuyệt có lẽ bây giờ nàng ta đã thành vong hồn dưới lưỡi đao rồi.

“Nam Tuyệt!” Bạch Tuyết Nhu nhìn bóng dáng không hề lưu luyến của Tư Nam Tuyệt mà lớn tiếng gọi.

Bước chân Tư Nam Tuyệt khựng lại, nhưng vẫn không quay đầu, âm thanh nhẹ nhàng mà lạnh lùng hỏi: “Có việc?”

“Nam Tuyệt, ngươi có thể tới Hoàng Cung thăm ta không?” Bạch Tuyết Nhu hé miệng, sắc mặt khẩn trương.

Sắc mặt Vân Tuyết Phi đột nhiên trầm xuống, hung hăng trừng mắt Bạch Tuyết Nhu, sau đó đưa ánh mắt nhìn bóng dáng thân thuộc trước mắt.

“Nếu có thời gian ta và Phi Phi sẽ đến thăm ngươi.”Tư Nam Tuyệt trầm mặc một lúc, không chút để ý cười nhẹ: “Ngươi cứ sống với Hạ Hầu Thuần thật tốt, chỉ cần hắn yêu thương ngươi thì trong hoàng cung sẽ không ai dám động tới ngươi.”

Bàn tay nắm chặt của Bạch Tuyệt Nhu buông ra, nhìn bóng dáng ngày càng xa, thẳng đến khi biến mất mới thu hồi tầm mắt, đáy mắt hiện lên tia bi thương nhàn nhạt.

Vân Tuyết Phi không phải nam nhân, vậy nên khi nhìn thấy Bạch Tuyết Nhu thương tâm cũng không thương hoa tiếc ngọc, ngược lại vì nữ nhân này vừa mới vượt qua khuôn phép nên Vân Tuyết Phi có hơi khó chịu trong lòng, đây gọi là tình tỷ đệ trong sáng thuần khiết sao? Đây là tình cảm bằng hữu đơn thuần sao? Ánh mắt Vân Tuyết Phi nhìn Bạch Tuyết Nhu cũng không còn bình thản như vừa rồi, nếu quan sát kĩ sẽ thấy vài tia khinh thường và chán ghét.

“Vậy làm phiền Tuyết Phi đưa ta trở về.” Bạch Tuyết Nhu cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi khóe mắt thấm nước, miễn cưỡng nâng môi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Vân Tuyết Phi gật nhẹ đầu, che dấu không vui trong đáy mắt, cất bước đi đến.

Hạ Hầu Thuần được sắp xếp ở nơi gần Thọ Ninh Cung nhất – Cảnh Hoa cung. Bạch Tuyết Nhu và Tiết Nhã tự nhiên cũng ở lại nơi này. Cung điện này rất lớn, trước kia lúc Tiêu Nhụy Vũ còn là Hoàng Hậu, đây là nơi các hoàng tử ở lại. Tiên hoàng có chín người con, chẳng qua sau cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị, tính cả đương kim thánh thượng Hạ Hầu Huyền, còn sót lại cũng chỉ có ba vị hoàng tử. Hạ Hầu Huyền có cung điện riêng của hắn, Hạ Hầu Cảnh lại luôn ở ngoài cung, Hạ Hầu Huyền thì có vương phủ riêng ở đất phong của hắn, nơi này tựu nhiên không có người ở lại.

Hiện giờ Hạ Hầu Thuần hồi kinh, cung điện này lại là nơi gần Tiêu Nhụy Vũ nhất, tới chơi cũng tiện, diện tích cũng đủ lớn, còn có thể thể hiện được yêu thích của Thái Hậu dành cho đứa con trưởng này.

Đưa Bạch Tuyết Nhu đến sân viện của nàng ta xong, Vân Tuyết Phi tiện thể đánh giá nơi này. Chỗ này vẫn thơ mộng như trước, xa hoa lộng lẫy, mỗi chi tiết đều để lộ vẻ hoa lệ phú quý, không vì nhiều năm không có người ở mà xuống dốc một chút nào.

Hoa viên hoa cỏ rực rỡ, từng hàng cung nữ mặc y phục màu xanh, mặt mày tinh xảo, giống như tiên nữ từ trong tranh bước ra.

Nhà thủy tạ, hoa cỏ quý hiếm, rực rỡ muôn màu, xa hoa tôn quý, không thể so với Trường Nhạc Cung nàng đang ở. Nơi đó là do Hạ Hầu Huyền tỉ mỉ bố trí để lấy lòng nàng, còn nơi này là tao nhã cao quý vốn có.

Tiết Nhã vuốt ve bụng, bình tĩnh đánh giá mọi thứ trong căn phòng, nơi nữ nhân kia sống, đúng là chẳng ra gì! Vốn nàng ta còn cho rằng Hạ Hầu Thuần sủng ái Bạch Tuyết Nhu, nhất định sẽ đem nơi đẹp nhất, lớn nhất cho Bạch Tuyết Nhu, không ngờ nơi này còn không bằng chỗ nàng ta đang ở.

Trong phút chốc nỗi lo tích tụ trong lòng nàng ta cũng biến mất, thích thì sao? Không phải còn ngại có Thái Hậu, ngại có Tiết gia, không dám quang minh chính đại đối xử tốt với nữ nhân kia sao?!

Ánh mắt Tiết Nhã thỉnh thoảng liếc ra phía cửa, lại nhìn nam nhân mặt lạnh phía sau, nghĩ đến nhục nhã hôm qua nàng ta phải chịu, lửa giận trong lòng lại sôi trào!

“Nhu nhi ở một nơi xa lạ không người quen biết, vậy nên ngươi phải quan tâm nàng một chút, đừng có gây thêm phiền toái cho nàng!” Sắc mặt Hạ Hầu Thuần nghiêm trọng, vừa tiến vào cửa mày đã nhíu lại, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp.

Nàng ta không nghĩ tới nam nhân này lại đến xem khuôn mặt ngụy trang của mình, khi nói chuyện với nàng ta hắn chỉ nói mấy câu vừa phải, đây là câu nói dài nhất của hắn từ trước đến nay, đắc ý trong lòng chậm rãi biến thành tức giận, nàng ta vì nam nhân này mang thai đến bụng lớn như vậy, tối hôm qua cũng chính vì nam nhân này mà nàng ta suýt nữa sảy thai, vậy mà hắn lại không hề biết quan tâm, sao có thể không khiến cho trái tim nàng ta băng giá?

“Vương gia nói quá lời, dù sao nàng cũng là Vương Phi, thiếp thân không quên việc này, không thì phiền Vương gia dẫn ta đi thỉnh an nàng!” Trong mắt Tiết Nhã hiện lên sự trào phúng, giống như đang tức giận, quay đầu mỉm cười nhìn Hạ Hầu Thuần.

Lòng Hạ Hầu Thuần không chút nào yên tâm, hắn nhìn Tiết Nhã lớn lên từ nhỏ, từ lúc học nói đến khi trưởng thành, nàng gửi gắm lần đầu tiên cho hắn, hắn là người hiểu nàng nhất, vậy nên biết rõ miệng nàng nói vậy nhưng tâm thì không, trong lòng nhất định là hận Nhu nhi đến tận xương tủy.

“Nhã nhi, nếu ngươi với Nhu nhi có thể sống hòa thuận với nhau, thì sau này ta sẽ không nạp thêm ai nữa, chỉ có ngươi, Nhu nhi là hai phi tần duy nhất, vĩnh viễn không nạp thêm người nào khác!” Tình cảm mà Hạ Hầu đối với Tiết Nhã đều là sự chán ghét, nhưng hắn lại không thể không có nàng ta, nữ nhân này là người hắn bồi dưỡng, vì hắn mà trả giá rất nhiều, hắn đều biết hết, cho nên mấy năm nay, hắn biết rõ nàng ta làm không ít chuyện xấu, không chỉ vì sợ hãi Tiết gia, nhiều hơn là hắn không thể nhẫn tâm xuống tay với nàng.

Tiết Nhã đưa tay vuốt ve cái bụng đang nhô cao, đôi mắt rũ xuống hiện lên tia sáng u tối, khóe môi nâng lên nụ cười giễu cợt, giọng nói băn khoăn như biến thành sương lạnh: “Cảm ơn Vương gia đã ưu ái, tiện thiếp nhất định sẽ sống hòa thuận với Vương Phi, cùng nhau phụng dưỡng Vương gia.”

“Nhã nhi, chỉ cần ngươi và nàng sống tốt với nhau, những chuyện đã xảy ra ta sẽ không so đo, coi như những việc đó chưa hề phát sinh.” Hạ Hầu Thuần nhìn đôi mắt đang cụp xuống của nàng, nàng là người ở bên cạnh hắn giúp hắn vượt qua thời kì u ám tối tăm nhất, đúng là hắn yêu Nhu nhi, nhưng nữ tử trước mắt này cũng chiếm địa vị nhất định lòng hắn, hắn không thể yêu nàng, nhưng cũng không thể vứt bỏ nàng, bởi vì hắn biết trên thế giới này, không có một nữ nhân nào yêu hắn hơn nàng, kể cả Nhu nhi và mẫu hậu của hắn.

Nếu câu nói này hắn nói vào tối hôm qua, khi tất cả mọi chuyện vẫn chưa phát sinh, nàng sẽ cảm động, sẽ do dự, càng suy xét xem có nên lùi một bước, cùng nữ nhân kia ở phía sau lưng hắn hay không? Nhưng mà ngày hôm qua, cái tát không chút lưu tình kia, đã đánh nát tất cả chần chờ và nhân nhượng của nàng. Nam nhân này chưa từng yêu nàng, hắn chỉ coi nàng là quân cờ, coi trọng Tiết gia sau lưng nàng mà thôi! Nàng đã từng nghĩ, nếu không có Tiết gia, có lẽ nàng đã sớm bị hắn ban chết ngàn vạn lần!

“Lời này của Vương gia khiến tiện thiếp thật cảm động!” Tiết Nhã cung kính cúi người, lông mi dài cụp xuống tạo thành một mảnh bóng tối, trong mắt có một tia hận ý, nhưng mà rất nhanh liền biến mất.

Hình ảnh này lọt vào mắt Hạ Hầu Thuần, không biết có phải quá mức yên tĩnh hay không mà khiến trong lòng hắn sinh ra một chút nhu tình, nhẹ nhàng đứng lên, nhấc chân đi về phía Tiết Nhã, đến khi chỉ cách nàng ta khoảng hai bước chân thì dừng lại.

Ngửi được hơi thở quen thuộc, trong lòng Tiết Nhã dâng lên một hồi chua xót, nhưng nhiều hơn là hận ý và không cam lòng.

Hạ Hầu Thuần trầm mặc hồi lâu, lẳng lặng nhìn Tiết Nhã, đến khi nàng ta không nhịn được mà rơi nước mắt, một bàn tay có vết chai mỏng nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của nàng ta lên, buộc nàng ta phải để lộ ra khuôn mặt nhu nhược trước mắt hắn.

“Không cần xưng tiện thiếp, dù sao ngươi cũng là mẫu thân của con ta, vậy nên cứ xưng thần thiếp như bình thường đi.” Bỗng nhiên trong lòng Hạ Hầu Thuần thắt chặt lại, chua xót lan tràn, rất lâu rồi hắn không đến chỗ nàng, từ trước đến nay nàng đều rất độc ác và ương ngạnh.

“Thuần ca ca, ngươi sẽ thích hài tử trong bụng ta sao?” Tiết Nhã lẩm bẩm, nhìn đôi mắt tràn ngập ôn nhu của nam nhân, khổ sở trong lòng tràn về như thủy triều.

Một câu Thuần ca ca, làm trong lòng Hạ Hầu Thuần đang tràn ngập lửa giận đều bị dập tắt, nâng khuôn mặt trắng nõn của nàng ta lên vuốt ve, rồi cứ theo đó đi xuống, cuối cùng dừng lại ở nơi đang nhô cao kia, mềm mại như vậy, không thể tưởng tượng nổi dưới lòng bàn tay là cốt nhục của hắn, đứa nhỏ sinh ra thật sự sẽ giống hắn sao?

Trong lúc hắn đang tập trung tinh thần, ánh mắt hiện lên tia ôn nhu, trái tim Tiết Nhã hung hăng nhảy mạnh, đột nhiên có vẻ mềm mại. Đây là điều mà nàng ta vẫn luôn chờ mong, một nhà ba người bọn họ, không có những người khác, bây giờ nàng ta có thể thấy ảnh ngược của mình tràn đầy trong đôi mắt kia.

Đột nhiên lòng bàn tay truyền đến một chút động tĩnh, trong lòng Hạ Hầu Thuần run lên, không thể tin được, đến khi chuyển động trong bụng truyền đến lần thứ ba, hai mắt hắn nhìn cái bụng như gõ trống thình thịch, đột nhiên cười ngây ngốc: “Nó động...Đứa bé động...”

Tiết Nhã tự nhiên cũng cảm nhận được đứa bé trong bụng đang nghịch ngợm, vốn là tối hôm qua, cho dù thái y đã cam đoan đứa nhỏ trong bụng không có việc gì, nhưng mà không thể tận mắt nhìn thấy, nàng ta vẫn cứ khẩn trương lo sợ. Bây giờ Tiết Nhã mới hơi buông lỏng, ngay sau đó ánh mắt như phát ra ánh sáng, khóe miệng tràn ra nụ cười hạnh phúc, kích động nói: “Thuần ca ca, ngươi xem, con của chúng ta động. Chắc chắn nó biết phụ vương đang vuốt ve nó, mới có thể bướng bỉnh như vậy, muốn khiến cho ngươi chú ý tới nó!”

Sinh mệnh chính là thần kì như thế, trong lòng Hạ Hầu Thuần đột nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn, đó là cảm thụ hắn chưa từng trải qua. Nhìn nữ tử dè dặt, giống như một đứa nhỏ khao khát được khen ngợi, Tiết Nhã như vậy, ánh mắt vô cùng hồn nhiên, không có lệ khí như trước, cũng không có một chút ngoan độc. Trong lòng hắn đột nhiên có một âm thanh: “Nếu như vẫn luôn hồn nhiên khiến người yêu thương như vậy, có lẽ hắn sẽ càng thêm thương tiếc nàng.”

Trong lòng Tiết Nhã kích động, khung cảnh chỉ từng xuất hiện trong mộng của nàng, rõ ràng đang xảy ra! Nàng nhìn lồng ngực rộng lớn kiên cố trước mắt, rốt cuộc không nhịn được, nhào tới, duỗi tay ôm lấy vòng eo cường tráng, ở trong ngực hắn hít một hơi thật sâu, cảm nhận hạnh phúc ngọt ngào ấm áp.

Chỉ là, hạnh phúc của nàng quá mức ngắn ngủi, cửa đột nnhieenbij đẩy ra, ánh sáng tràn vào trong phòng, có hai người đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau.

Hạ Hầu Thuần nhìn về phía phát ra âm thanh, đợi thấy được nữ tử nhu nhược trong lòng hắn đang tủi thân cố nén nước mắt, lập tức giống như bị bắt gian tại giường, một chút ôn nhu tức khắc chẳng còn sót lại chút gì, vội vàng đẩy nữ nhân trong ngực ra, tiến lên phía trước, duỗi tay giữ chặt Bạch Tuyết Nhu: “Nhu Nhi, ta đang chuẩn bị đi tìm nàng!”

Tiết Nhã giữ vững cơ thểhít sâu một hơi, xoay người chậm rãi cúi đầu trước Bạch Tuyết Nhu: “Thần thiếp thỉnh an Vương Phi tỷ tỷ!”

“Vừa rồi chàng ôm nàng ta?” Bạch Tuyết Nhu không để ý đến Tiết Nhã, ánh mắt lạnh lùng chiếu thẳng vào Hạ Hầu Thuần, muốn từ trong mắt hắn tìm ra một tia hối hận. Nhưng mà khiến nàng khổ sở là, trong mắt hắn chỉ có chột dạ, đã không còn tình yêu say đắm dành cho nàng như trước kia nữa.

Hạ Hầu Thuần tự nhiên nhìn thấy Vân Tuyết Phi cùng trở về với Bạch Tuyết Nhu. Hắn ho khan một tiếng, che dấu tình cảnh xấu hổ lúc nãy, đang tự hỏi xem nên trả lời như thế nào.

Đột nhiên Tiết Nhã lời lẽ chính đáng: “Tỷ tỷ chất vấn như vậy sao có thể hợp với lòng dạ rộng lượng mà Vương Phi nên có. Thần thiếp tuy chỉ là Trắc Phi, nhưng cũng là nữ nhân của Vương Gia, Vương Gia ôm ta cũng là đương nhiên!”

Ánh mắt sắc bén của Tiết Nhã đột nhiên quét tới Vân Tuyết Phi đang đứng sau lưng Bạch Tuyết Nhu, sắc mặt tức khắc thiên biến vạn hóa, trong mắt hiện lên một tia không thể tin. Nàng ta không hề nghĩ tới, Vân Tuyết Phi mới hôm qua cự tuyệt cùng nàng ta hợp tác, hôm nay thế nhưng lại đi cùng với Bạch Tuyết Nhu. Trong lòng Tiết Nhã đột nhiên dâng lên nỗi lo lắng, hôm qua nàng ta còn muốn hợp tác với Vân Tuyết Phi cùng nhau trừ khử Bạch Tuyết Nhu, không nghĩ đến cuối cùng lại bị cự tuyệt.

Quan hệ giữa Bạch Tuyết Nhu và Hộ Quốc Vương Gia không đơn thuần, nàng ta vốn muốn lấy cái này đàm phán với Vân Tuyết Phi, khiến nàng đứng cùng trận doanh với mình. Vậy mà hôm nay hai người hoàn toàn không có khả năng đứng cạnh nhau lại đồng thời xuất hiện trước mắt nàng ta, lập tức khiến cho lo lắng trong lòng nangf ta giống như dây leo đang không ngừng sinh trưởng.

Nghe Tiết Nhã đắc ý trả lời, nếu là trước đây, Bạch Tuyết Nhu chắc chắn sẽ nhẫn nhịn, nhưng mà trên đường từ An Dương đến kinh thành, sát thủ hung tàn không hề lưu tình chĩa mũi kiếm lạnh băng về phía mình, nghĩ đến Lâu Nhi chết oan chết uổng, trong lòng nàng hận không thể mang nữ nhân đáng hận trước mắt này ra băm thây vạn đoạn!

Thoái nhượng chỉ khiến cho địch nhân càng thêm kiêu ngạo, giờ phút này Bạch Tuyết Nhu không muốn tiếp tục nhẫn nhịn nữa, nàng cười buồn bã, lên án Hạ Hầu Thuần: “Chàng rõ ràng đã đồng ý với ta, chàng sẽ không yêu nữ nhân này, chỉ cần nàng ta mang thai, chàng sẽ không chạm đến nàng ta nữa, nhưng mới vừa rồi, chàng đã làm gì?”

Vân Tuyết Phi ngơ ngác đứng phía sau, không nghĩ tới chỉ là đưa nữ nhân này về lại có thể gặp được một màn kịch lớn như vậy, cái gì nhường nhịn lui bước, kiên trì chờ đơi, tất cả đều là cái rắm! Nam nhân chỉ cần thân thể không sạch sẽ, lòng không chung thủy là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra, vứt bỏ chán ghét ngươi là đương nhiên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.