Nhất thời Vân TuyếtPhi như bị một chậu nước lạnh tưới qua, lập tức bò dậy từ trên giườngmặc quần áo, mở rèm nội thất ra, quả nhiên nhìn thấy Tư Nam Tuyệt khíđịnh thần nhàn ngồi bên cạnh bàn ở phòng ngoài, Ngũ Trà bưng trà thượnghạng lên.
Chi lan ngọc thụ, hình dáng rõ ràng, mắt đen nhánh cóhồn, như một cái đầm nhuộm không ra màu đen, dưới ánh đèn lờ mờ, mặt mũi thường ngày lạnh lùng, tăng thêm chút khí khế.
Buổi tối thángba, mùi hoa trôi lơ lửng như có như không trong không khí, ban đêm yêntĩnh, vạn ngọn đèn chiếu sáng vương phủ to như vậy, sáng như ban ngày.
Vân Tuyết Phi sững sờ nhìn Tư Nam Tuyệt yên lặng thưởng thức trà cách đókhông xa, khuôn mặt trắng nõn như ngọc ở dưới ánh sáng chiếu rọi tản rasáng bóng mê người, rõ ràng là một nam nhân, da còn tốt hơn so với nữnhân.
Trên mặt Ngũ Trà đỏ ửng đứng hầu hạ ở một bên, khi nhìnthấy tiểu thư nhà mình rốt cuộc vén rèm lên ra ngoài, âm thanh khônggiấu được vui vẻ: "Tiểu thư, vương gia đến rồi!"
Vân Tuyết Phigật đầu một cái, nàng chắc chắn nhìn thấy một người lớn sống sờ sờ nhưvậy, mấu chốt là hiện tại đã trễ thế này, hắn tới làm gì? Dựa vào trínhớ trước kia, Tư Nam Tuyệt tới nơi này vào buổi tối, từ trước tới naylà lần đầu tiên.
"Không biết lúc này vương gia tới đây là cóchuyện gì?" Vân Tuyết Phi cung kính đi lên trước, trực tiếp nói thẳngvào vấn đề chính.
Ngũ Trà sửng sốt một chút, tiểu thư xảy rachuyện gì, lúc này vương gia tới nhất định là muốn nghỉ đêm ở chỗ này,để tiểu thư thị tẩm, đây là cơ hội ngàn năm có một. Theo nàng điều tra,mặc dù vương gia có năm thị thiếp một biểu muội, nhưng chưa từng để bấtkỳ ai thị tẩm qua, cũng không qua đêm ở chỗ nữ nhân nào. Bây giờ lại ởchỗ tiểu thư, nhất định phát hiện tiểu thư và người khác không giốngnhau, tiểu thư rốt cuộc đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng rồi.
"Vương gia và vương phi, bây giờ là buổi tối, ngươi nói lúc này bổn vương tớilàm gì?" Lời nói không mang theo bất cứ cảm tình nào giống như đang nóimột chuyện không liên quan với hắn.
Thấy vẻ mặt tiểu thư nhà mình vẫn u mê, Ngũ Trà đỏ mặt đi lên trước kéo kéo ống tay áo, nhỏ giọngnhắc nhở: "Tiểu thư, vương gia muốn thị tẩm người đó ~"
Thị tẩm!
Vân Tuyết Phi như bị sét đánh, nàng nghe nói này mặc dù vương gia nuôi thịthiếp, nhưng chưa từng gần nữ sắc, nàng còn tưởng rằng mặc dù bộ dángvương gia này đẹp mắt, nhưng nhất định phương diện kia có vấn đề, hơnnữa cho dù thị tẩm, nhưng dưới tình huống vương phi vẫn không đòi hỏi mà nói, thị tẩm thế nào cũng không tới lượt nàng, cho nên từ khi nàng thức tỉnh đến bây giờ vẫn không để từ thị tẩm này ở trong lòng.
"Éc. . . . . . Cái này. . . . . . Vương gia ngươi xác định ngươi không đi saichỗ?" Vân Tuyết Phi cà lăm, cửa sổ để cho nàng thị tẩm cũng không có.
"Bổn vương còn chưa đến mức ngay cả vương phi của mình cũng nhớ lầm!" Tư Nam Tuyệt đặt ly trà xuống đứng dậy từ trên cao nhìn xuống Vân Tuyết Phi,sợi tóc như mực tùy ý khoác lên trên vai: "Đây là vương phi vui vẻ đếnphát điên rồi?"
Vui mừng cái đầu ngươi, bản tiểu thư là dọa sợ, Vân Tuyết Phi cúi đầu phỉ báng trong lòng.
Giống như có thể đọc hiểu lời nói trong lòng Vân Tuyết Phi, Tư Nam Tuyệt đưa một ngón tay ra đẩy cằm Vân Tuyết Phi lên.
Sức lực đột nhiên đến, ép nàng không thể không ngẩng nhìn nam nhân tồn tạinhư thần thánh: ngũ quan gương mặt rõ ràng như điêu khắc, góc cạnh tuấnmỹ khác thường, khóe miệng chứa đựng đường cong như có như không, ánhmắt sắc bén thâm thúy, làm cho người ta không tự chủ được có một loạicảm giác bị áp bức, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Tư Nam Tuyệt nhìn ánh mắt tránh né của nữ nhân trước mắt, không giống ánh mắtsi mê của những nữ nhân khác, ánh mắt nhìn nàng của hắn mang theo vẻthưởng thức, không đến nỗi khiến cho hắn ghét.
Kiếp trước mặc dùmình là hoàng hậu địa vị cao quý, đối với thị tẩm, nàng biết, đó là namnhân mình thích, cho nên có thể tiếp nhận hắn, hiện tại mặc dù nam nhânnày là trượng phu trên danh nghĩa của nàng, nhưng nàng thật sự không làm được.
Mấy giây ngắn ngủn, Vân Tuyết Phi như kiến bò trên chảo nóng, chuẩn bị chịu dày vò.
"Hôm nay ngươi rất vui vẻ?" Tư Nam Tuyệt cúi đầu, dán bên tai Vân Tuyết Phinhỏ giọng nói, rõ ràng là câu nói hỏi thăm, lại mang theo giọng điệu xác định.
Hơi thở phái nam ấm áp phả vào trên cổ trắng nõn của VânTuyết Phi, ngứa một chút, Vân Tuyết Phi nuốt một ngụm nước bọt, trongngực như giấu con thỏ, nhảy dựng bùm, trên mặt che đậy một tầng ửnghồng: "Tạ vương gia quan tâm, nô tỳ. . . . . . nô tỳ. . . . . . Ăn no,ngủ tốt đương nhiên vui vẻ!" Lần này Vân Tuyết Phi lại càng không bìnhtĩnh, thì ra chuyện ban ngày hôm nay, bị hắn biết.
Ở thời điểm nàng đang nghĩ làm sao có thể an toàn qua hết tối nay, sức lực trên cằm biến mất.
Tư Nam Tuyệt giang hai cánh tay, ra lệnh như chuyện đương nhiên: "Ái phi,sắc trời không còn sớm, xin hãy cởi áo ra cho bổn vương!"
"Mấyngày nay thân thể thần thiếp khó chịu, không thể thị tẩm, xin vương giatha lỗi!" Vân Tuyết Phi rốt cuộc không bình tĩnh được.
Tư Nam Tuyệt thu cánh tay về, cúi đầu nhìn vương phi biết vâng lời, ý cười lướt qua trong mắt, quả nhiên không giả vờ được rồi.
Vân Tuyết Phi cúi đầu cung kính đứng ở nơi đó chờ đợi phán quyết của Tư Nam Tuyệt, mặc dù biết như vậy ngược lại sẽ chọc cho Tư Nam Tuyệt không vui mừng giận chó đánh mèo lên mình, nhưng nàng không hối hận, nàng thật sự không làm được!
"Đã như vậy, hôm nay liền thôi!"
Vân Tuyết Phi mừng rỡ, không ngờ dễ dàng vượt qua như vậy, sớm biết vậy thì nói ra sớm một chút.
"Ngươi thêm chút trà cho ta, lấy quyển sách tới đây!" Tư Nam Tuyệt đi tới trước bàn, tiếp tục ngồi xuống.
À? Đây là ý gì? Không phải nên lập tức tìm những mỹ nhân khác thị tẩm sao?
Thấy Vân Tuyết Phi ngây người bất động, Tư Nam Tuyệt lên tiếng nói: "Vậy thì ngươi muốn tiếp tục thị tẩm?"
Vừa nghe đến hai chữ thị tẩm này, Vân Tuyết Phi lập tức thêm trà tìm sáchcho Tư Nam Tuyệt, có thể so với bất kỳ một nha hoàn nào cũng nhiệt tìnhhơn.
Mãi cho đến rạng sáng, Vân Tuyết Phi mới đưa vị Vương gia nhiều chuyện này đi.
Đợi Tư Nam Tuyệt vừa đi, Vân Tuyết Phi trực tiếp ngã lên giường, trong lòng nàng âm thầm cắn răng: dám đối xử lão nương như vậy, sớm muộn lão nương phải trả thù lại!
Trải qua tối hôm qua bị Tư Nam Tuyệt giày xéo vô nhân đạo, Vân Tuyết Phi rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Vân Tuyết Phi nằm mơ không ngờ, trải qua tối hôm qua, nàng lập tức thành cái đinh trong mắt đâm trong thịt các thị thiếp.
Làn gió thơm trong vườn, một khoảng không khí trầm lặng.
Tần Hương Quân ngồi ở ghế trên, lạnh giọng hỏi "Ngươi nói là vương gia ở chỗ vương phi cả một cả đêm?"
Nha hoàn Thính Tuyết nói: "Dạ!"
"Tin tức có thể tin không?" Rất không tin hỏi lại một lần nữa, âm thanh kia có thể nói là nặn ra từ trong kẽ răng.
Biết chủ tử không vui, nhưng Thính Tuyết vẫn hồi báo chi tiết: "Là thật, rạng sáng hôm nay vương gia mới rời khỏi!"
Ngay khi Thính Tuyết mới vừa nói xong một chữ cuối cùng, Tần Hương Quân quét rớt đồ trên bàn, sau một hồi bộp bộp giòn vang, thì ra đồ sứ thượnghạng chia năm xẻ bảy nằm ở trên đất.
"Tiện nhân! Tiện nhân!" TầnHương Quân vô cùng tức giận, mình đường đường dòng chính nữ của ThừaTướng Nhất Phẩm, đành phải làm thiếp, bị Thất Phẩm đè ở trên đầu khôngnói, vốn cho rằng chỉ cần có thể lấy được tâm của vương gia, uất ức nữathì nàng cũng có thể chịu được, nhưng hôm nay kẻ tiện nhân này lại thịtẩm đầu tiên.
"Phu nhân bớt giận!" Thính Tuyết đi lên trước trấn an: "Vì kế hoạch trước mắt phu nhân cũng không thể tự loạn trận cước!"
"Đúng! Đúng! Bản phu nhân không thể rối loạn trận cước, vương gia là của ta,ai cũng không giành được!" Tần Hương Quân khắc chế lửa giận nồng đậm của mình, nhìn về phía nha hoàn nàng nể trọng nhất: "Ngươi nói bản phu nhân nên diệt trừ tiện nhân này như thế nào?"
Thính Tuyết nhìn nhìnbốn phía , đi lên trước nói thầm vài câu ở bên tai Tần Hương Quân, TầnHương Quân lập tức mặt mày hớn hở: "Như thế rất tốt, đợi sau khi chuyệnthành công phu nhân nhất định trọng thưởng cho ngươi!"