Trong Lưu Li Hiên, An Cửu cho mọi người lui xuống, chỉ giữ lại một mình Lẫm Phong.
Thấy An Cửu nghiêm túc, Lẫm Phong không khỏi tò mò, khi nãy Nam Minh chỉ nói An Cửu có chuyện vui chắc chắn làm hắn cao hứng, nhưng chuyện vui này...
"Chúc mừng vương phi, nếu để đám lão già đó biết người có thai chắc chắn cũng mừng như điên, hài tử của người và Bắc vương gia...!Ha ha, chắc chắn sẽ trở thành bảo vật với họ!" Lẫm Phong mở quạt xếp, quạt quạt, trong dáng vẻ phong lưu phóng khoáng lộ sự lười biếng, nhưng đôi mắt đen nhánh lại như chim ưng đến giờ vẫn sắc bén.
Lúc này, An Cửu sớm đã xuống giường, ngồi trên giường trà, cười nói: "Mời Lẫm thiếu chủ ngồi, không chỉ là niềm vui mang thai, ta còn có chuyện có thể khiến đám lão già mà ngươi nhắc tới hưng phấn hơn."
Lẫm Phong giật mình: "Thế à? Có thể khiến đám lão già đó vui hơn chuyện vương phi mang thai, ha ha, ta nghe thôi cũng thấy hứng thú, không biết là chuyện gì?"
An Cửu liếc nhìn Lẫm Phong, trầm giọng: "Chủ nhân của Xích Minh!"
Chủ nhân của Xích Minh?
Lẫm Phong cứng đờ, nghiêng người về phía trước: "Ý của vương phi là đồng ý tiếp quản Xích Minh, trở thành chủ nhân của Xích Minh sao?"
Bản thân Lẫm Phong cũng có thể nghe ra giọng mình đang run rẩy, trước đây hắn cực lực thuyết phục An Cửu tiếp quản Xích Minh, nhưng nữ nhân này không hề dao động, hôm nay ý của nàng có đúng như suy nghĩ của hắn không?
Thậm chí hắn không dám tin, ánh mắt sắc bén khóa chặt An Cửu, ngay cả hít thở cũng không dám, lặng lẽ chờ An Cửu xác nhận.
An Cửu khẽ cười: "Không sai, ta đồng ý tiếp quản Xích Minh, nhưng ta có một điều kiện!"
Được An Cửu xác nhận, Lẫm Phong mừng như điên, nhưng nghe tới hai chữ điều kiện, hắn lập tức cảnh giác.
An Cửu này không phải chủ tử dễ đối phó, có thể khiến nàng thay đổi chủ ý tiếp nhận Xích Minh, trong đây sợ rằng nàng có tư tâm gì.
Lẫm Phong tò mò, đương nhiên muốn biết.
"Lần trước ta bảo ngươi điều tra một loại độc, đến giờ ngươi vẫn chưa cho ta đáp án, ngươi nói xem...!Trước khi ta tiếp quản Xích Minh, Xích Minh có phải nên cho ta thấy năng lực của mình không?"
Lẫm Phong sửng sốt, xấu hổ đáp: "Vấn đề này không phải do Xích Minh không có năng lực, mà loại độc người miêu tả...!Loại độc đó rất hiếm thấy, ta đây không phải đang sai người điều tra sao? Vương phi cứ yên tâm, ta nói việc này cho đám lão già đó, bọn họ chắc chắn sẽ cho người một câu trả lời vừa lòng."
An Cửu gật đầu: "Được, vậy ta chờ tin tức của Lẫm thiếu chủ, nhớ lấy, thứ ta muốn là thuốc giải!"
Lẫm Phong ngẩn ra, cẩn thận quan sát An Cửu, không biết vì sao An Cửu đúng là có khí thế của chủ tử Xích Minh, nhưng...!An Cửu tiếp quản Xích Minh chỉ vì thuốc giải thôi ư?
Không, Lẫm Phong hắn không ngốc, e rằng nguyên nhân khiến nàng đột nhiên thay đổi chủ ý tiếp nhận Xích Minh còn đang giấu trong lòng nàng.
Lẫm Phong cười ha ha: "Vương phi, người có thể cho ta biết lý do khiến người đột nhiên thay đổi chủ ý không?"
An Cửu nhíu mày: "Ngươi muốn biết?"
"Lý do này không thể tiết lộ à?" Lẫm Phong thăm dò.
An Cửu khẽ cười: "Có gì do gì không thể tiết lộ chứ? Trước đây ta không muốn tiếp quản Xích Minh là vì ta không có hứng thú, đối với ta Xích Minh cũng chẳng có bao nhiêu giá trị, nhưng bây giờ...!Nếu Xích Minh cần hậu nhân của Thẩm Diên như ta, ta cũng cần Xích Minh, theo nhu cầu mà thôi, nguyên nhân này Lẫm thiếu chủ đã vừa lòng chưa?"
Theo nhu cầu của nhau? An Cửu đúng là thành thật!
"Vừa lòng, đương nhiên vừa lòng!" Lẫm Phong cười nói, "Điều Xích Minh muốn là quật khởi lần nữa, sau khi quật khởi, Xích Minh đối với vương phi sẽ càng là thanh kiếm sắc bén!"
An Cửu lẩm bẩm: "Đúng vây, thứ ta muốn là một thanh kiếm sắc bén!"
Lời Tiêu thái tử phi nói vẫn quanh quẩn bên tai, hài tử trong bụng nàng nhiều nhất chỉ có thể khiến bà ta dừng tay mấy tháng, sau đó...!An Cửu hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Lẫm Phong quan sát An Cửu, nhìn ra người An Cửu muốn dùng thanh kiếm này để đối phó không phải nhân vật đơn giản.
Hình như từ lúc quen nàng, hắn chưa từng thấy nàng có sắc mặt như gặp đại địch thế này.
A, xem ra sau này Xích Minh có chuyện để làm rồi!
"Vương phi, có phải nên triệu tập U Minh Vệ tới đây, ở Bắc Vương phủ đợi lệnh không?" Lẫm Phong đề nghị.
An Cửu từng dùng U Minh Vệ, sau đó trả lại cho hắn, nhưng đám lão già kia muốn sớm sắp xếp U Minh Vệ bệnh cạnh An Cửu, trong mắt họ, mạng của An Cửu vương phi này là bảo bối, không thể xảy ra chút sai lầm!
"U Minh Vệ?" An Cửu suy tư một hồi, nói, "Nghe ngươi an bài đi!"
Bắc Vương phủ này tuy là tường đồng vách sắt nhưng nếu Tiêu thái tử phi có thể khiến Thượng Quan Liên có cách đưa thư vào, chứng tỏ không thể coi thường năng lực của đối phương.
"Được, ta lập tức đi an bài." Lẫm Phong cao giọng, lại hỏi, "Vương phi còn gì dặn dò không?"
"Hết rồi, nhớ mau chóng tìm ra giải dược." An Cửu mệt mỏi xoa thái dương.
Lẫm Phong nhận lệnh lui xuống.
Lẫm Phong đi rồi, Hồng Linh mới vào, dìu An Cửu lên giường nằm xuống, thái y đã dặn tuy thai nhi không sao nhưng phải tĩnh dưỡng cho tốt.
...
Giờ phút này, trong hoàng cung, sau khi An Cửu vương phi mất, Bắc vương gia vội vàng đưa vương phi đi, trên đại điện đã không còn bầu không khí của yến hội.
Chỉ nghĩ tới những chuyện xảy ra trong sinh thần của Sùng Ninh công chúa, người tham dự yến hội đến nay vẫn chưa tiêu hóa hoàn toàn.
Đặc biệt là chuyện sau khi Bắc Sách đưa An Cửu đi, Tiêu thái tử phi cũng đuổi theo, bà ta rời khỏi Lăng Tiêu Cung, lại xuất cung nhưng Tĩnh Phong Đế vẫn không nói gì, cho thấy bà ta đã không còn là tội nhân bị nhốt trong lãnh cung nữ.
Mọi người thầm suy đoán, sau này Lăng Tiêu Cung kia e rằng không thể nhốt được Tiêu thái tử phi, thậm chí ngay cả cục diện trong cung cũng sẽ thay đổi.
Có điều nghĩ tới việc Tiêu thái tử phi gấp gáp đuổi theo Bắc vương gia và Bắc vương phi, mọi người ở đây đều thấy kỳ lạ.
Nữ nhi thân sinh của bà ta sắp bị lưu đày, một câu cầu tình bà ta cũng không nói được, ngược lại lại quan tâm Bắc vương gia và Bắc vương phi như thế, nhìn qua cứ như Bắc vương gia và Bắc vương phi mới là con của bà ta.
Nhưng suy nghĩ này vừa lóe lên, mọi người liền theo bản năng gạt bỏ nó ra khỏi đầu.
Bậy bậy bậy!
Tiêu thái tử phi là thê tử nguyên phối của Hoàng Thượng, Bắc vương gia và Bắc vương phi là hậu nhân của Bắc vương phủ và An Dương vương phủ, có điều...!Vài người lớn tuổi có nghe nói năm đó Tiêu thái tử phi từng là tỷ muội với Bắc vương phi đời trước.
Cũng khó trách Tiêu thái tử phi quan tâm Bắc vương gia và Bắc vương phi, Bắc vương phi đời trước đã qua đời mười mấy năm, chiếu cố nhi tử tức phụ của tỷ muội mình là việc nên làm không phải sao?
Yến hội kết thúc, chờ tân khách về hết, Thục phi cung tiễn Tĩnh Phong Đế về Thừa Huy Điện.
Trên đường về, Thục phi cau mày.
Hôm nay Tiêu thái tử phi ra oai phủ đầu với bà ta, bà ta lợi dụng Sùng Ninh công chúa vốn tưởng Tiêu thái tử phi sẽ cầu tình, như vậy bà ta có thể kéo Tiêu thái tử phi cùng xuống nước, nhưng không ngờ lão bà kia lại máu lạnh đến vậy.
"Đáng giận, đúng là đáng giận!" Thục phi nắm chặt khăn thêu.
Liên Nhi hầu hạ bên cạnh nhìn sắc mặt Thục phi, vội khuyên: "Nương nương bớt giận, nương nương bớt giận..."
"Bớt giận? Tiêu thái tử phi kia chỉ là một tội phụ, hôm nay thế mà cưỡi lên đầu bổn cung!" Nhớ lại việc Tiêu thái tử phi khi nãy đột nhiên nhắc tới thị nữ đã chết của mình, Thục phi không khỏi căng thẳng.
Tiêu thái tử phi kia có ý gì?
Chẳng lẽ bà ta biết gì rồi?
Bà ta biết thị nữ của mình chết, vậy Linh Nhi thì sao?
Nghĩ tới đây, Thục phi càng thấy bất an.
"Nương nương, hôm nay Tiêu thái tử phi ra ngoài lộ mặt nên muốn tỏ uy phong mà thôi, sau hôm nay chẳng phải bà ta sẽ quay lại Lăng Tiêu Cung à?" Liên Nhi an ủi, "Nương nương có Tuyên thân vương, còn Tiêu thái tử phi thì sao? Không chỉ là tội nhân, ngay cả nữ nhi duy nhất là Sùng Ninh công chúa cũng bị Hoàng Thượng hạ chỉ lưu đày, hiện giờ bà ta không còn gì cả, bà ta lấy gì để so với nương nương?"
Liên Nhi nào biết Thục phi đang lo lắng điều gì, nếu Tiêu thái tử phi thật sự biết chuyện của Linh Nhi, vậy dù bà ta có một trăm nhi tử để dựa dẫm cũng không có tác dụng!
"Nương nương..."
"Câm miệng!" Thục phi lạnh giọng quát.
Liên Nhi ầm ĩ bên tai khiến bà càng phiền muộn.
Liên Nhi hoảng sợ, vội quỳ xuống: "Nương nương tha tội, Liên Nhi biết sai rồi, nô tỳ..."
"Được rồi được rồi!" Thục phi liếc nhìn nô tỳ quỳ dưới đất.
Đột nhiên bà ta nghĩ đến một người, ngẩn ra.
Văn cô cô? Đúng vậy, Văn cô cô!
Linh Nhi đang nằm trong tay chủ tử bí ẩn đứng sau Văn cô cô, có lẽ Văn cô cô sẽ nói bà ta biết có phải tiện nhân Tiêu Văn Tuệ kia biết tung tích của Linh Nhi không.
Nghĩ thế, Thục phi không hề do dự, lập tức đi về hướng Liễu Oanh Điện.
Liên Nhi thấy Thục phi như vậy, lập tức đuổi theo.
...
Thị vệ vẫn còn trông chừng Liễu Oanh Điện, Liễu Oanh Điện ngày xưa từng là nơi được thánh sủng nay lại vô cùng tiêu điều.
"Dung phi đâu?" Đi ngang qua một thị vệ, Thục phi lạnh lùng hỏi.
Nhớ lại việc Hoàng Thượng xử lý Hạ Hầu gia, lo lắng trong lòng dần bị hưng phấn thay thế.
Bỏ qua Tiêu thái tử phi kia, hôm nay bà ta đã làm được một chuyện lớn, Hạ Hầu Âm cuối cùng cũng thua trong tay bà ta.
Thục phi vừa hỏi, trong phòng Dung phi liền truyền ra tiếng gào thét.
"Các ngươi cút đi, các ngươi đừng hòng đụng vào bổn cung, bổn cung không tin, đây chắc chắn không phải ý chỉ của Hoàng Thượng!" Giọng nói đó mang theo cuồng loạn, sợ hãi, cũng có khí thế chống cự.
Thục phi híp mắt, xem ra người của Hoàng Thượng tới ban chết của Hạ Hầu Âm đang làm nhiệm vụ.
Nếu Dung phi ở trong đó, vậy Văn cô cô mà bà ta muốn tìm hiện giờ chắc đang ở cạnh Dung phi.
Thục phi chậm rãi đi tới, cửa mở, Thục phi đi vào liền thấy Hạ Hầu Âm đang giằng co với mấy nội thị.
"Dung phi nương nương, đây thật sự là ý chỉ của Hoàng Thượng, xin Dung phi nương nương đừng làm khó bọn nô tài." Trước đây đối mặt với Dung phi, bọn thái giám này luôn tất cung tất kính, hiện tại bọn họ lại đứng thẳng lưng, ánh mắt nhìn Hạ Hầu Âm như đang nhìn một con kiến.
Phi tử bị Hoàng Thượng vứt bỏ trong mắt bọn họ chẳng là cái thá gì cả!
"Ngươi nói bậy, sao Hoàng Thượng có thể đối xử với bổn cung như vậy?" Hạ Hầu Âm sợ hãi nhìn rượu độc, lụa trắng và chủy thủ trên khay dưới đất.
"Bọn họ không nói bậy!" Tiếng Thục phi vang lên khiến Hạ Hầu Âm sửng sốt, các cung nhân ở đây cũng cả kinh.
Bọn thái giám xoay người thấy Thục phi, lập tức cung kính quỳ xuống: "Nô tài tham kiến Thục phi nương nương.
Thục phi nương nương, Hạ Hầu Âm này..."
"Thôi, các ngươi lui xuống hết đi!"
"Nhưng Hạ Hầu Âm..."
"Các ngươi yên tâm, bổn cung sẽ khuyên nhủ Dung phi nương nương."
Bọn hạ nhân cũng biết đây là chuyện khó giải quyết, hiện giờ có Thục phi, chuyện này cũng trở nên dễ dàng.
Các cung nhân lui xuống.
Trong phòng, Thục phi từ trên cao nhìn xuống Hạ Hầu Âm, thỉnh thoảng liếc nhìn Văn cô cô bên cạnh.
"Dung phi muội muội, không ngờ hôm nay chúng ta gặp nhau lại là tình huống này." Thục phi đắc ý hất cằm.
"Tiểu nhân đắc chí." Hạ Hầu Âm nghiến răng.
"Tiểu nhân đắc chí? Ha ha, Dung phi muội muội sai rồi, đây không phải tiểu nhân đắc chí, mà là thắng làm vua thua làm giặc, mà ta thì..." Thục phi khẽ cười, "Dung phi muội muội, Hoàng Thượng đã hạ chỉ ban chết cho muội, ở giây phút cuối cùng, muội đừng làm trái ý ngài ấy!"
"Ngươi..." Hạ Hầu Âm nắm chặt hai tay, kêu gào, "Không, không đâu, Hoàng Thượng sẽ không ban chết cho bổn cung!"
"Không? Dung phi muội muội, hình như muội quá tự tin rồi, không, phải nói là muội quá tự tin rồi, muội có biết ngươi phạm tội lớn thế nào không? Không ban chết cho muội, Hoàng Thượng sẽ không an tâm!"
"Hừ, rõ ràng là ngươi hãm hại ta.
Thục phi, tiện nhân nhà ngươi hại ta, Hoàng Thượng sẽ điều tra rõ ràng, ngài ấy trì hoãn không xử lý ta ngươi có biết vì sao không? Trong lòng ngài ấy có ta, ngài ấy không nỡ xử phạt ta.
Hừ, chờ Hoàng Thượng tra rõ chân tướng, đến lúc đó người chết chính là ngươi!"
"Không sai, bổn cung biết Hoàng Thượng trì hoãn không xử phạt muội bởi vì ngài ấy không nỡ.
Hạ Hầu Âm ơi Hạ Hầu Âm, bổn cung không thể không thừa nhận muội đúng thật có thủ đoạn của hồ mị tử, mê hoặc Hoàng Thượng đến thần hôn điên đảo, đáng tiếc, muội đã không còn cơ hội chờ Hoàng Thượng tra rõ chân tướng nữa.
Xem ra muội bị cấm túc ở Liễu Oanh Điện quá lâu nên không biết ở ngoài đã xảy ra chuyện gì!"
Hạ Hầu Âm sững sờ, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?
Hạ Hầu Âm theo bản năng nhìn Văn cô cô, nhưng còn chưa kịp hỏi, Thục phi đã nói tiếp: "Dung phi muội muội, muội nhìn bà ta làm gì? Trước đây bổn cung vốn tưởng Văn cô cô này là tâm phúc của muội, nhưng sau này lại phát hiện đây chẳng qua là trò cười mà thôi!"
Hạ Hầu Âm không vui trừng mắt, ý của Thục phi là...
"Dung phi muội muội, muội không biết đúng không? Hôm đó có người chủ động tới tìm bổn cung, tặng bổn cung một câu, nói là Hạ Hầu công tử biết việc cổ trùng Nam Cảnh!"
Nghe tới đây, Hạ Hầu Âm cứng đờ, lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
"Dung phi muội muội, ngươi có biết hôm đó bổn cung hưng phấn thế nào không? Bổn cung biết nếu chứng minh được Hạ Hầu công tử không phải nhi tử của Hạ Hầu gia muội, thậm chí có liên quan tới Nam Cảnh, đó chính là lưỡi dao sắc bén lấy đầu muội."
Sắc mặt Hạ Hầu Âm tái nhợt, đảo mắt nhìn Văn cô cô, lạnh giọng quát: "Văn cô cô, tại sao bà...!Tại sao bà lại làm vậy?"
Đối mặt với sự chất vấn của Hạ Hầu Âm, Văn cô cô chỉ nhàn nhạt nói: "Dung phi nương nương, đây là cái giá của không nghe lời, với chủ tử, quân cờ Hạ Hầu gia đã không còn tác dụng, đương nhiên phải bỏ đi!"
Hạ Hầu Âm tuyệt vọng lảo đảo.
Thục phi đắc ý cười: "Ha ha, quân cờ, Dung phi muội muội, muội nghe thấy chưa, muội chẳng qua chỉ là một quân cờ, hơn nữa còn là quân cờ không vô dụng!"
"Ngươi vừa lòng chưa?" Hạ Hầu Âm nghiến răng nghiến lợi.
"Vừa lòng? Đương nhiên vừa lòng, muội có biết thời điểm biết Hạ Hầu Ngự Thiển là hậu nhân của Nam Cung hoàng thất, biết Hạ Hầu gia cấu kết với người Nam Cảnh, lòng dạ khó lường, Hoàng Thượng đã phẫn nộ thế nào không?" Thục phi cười ha ha, "Muội có biết cơn thịnh nộ này của Hoàng Thượng có ý nghĩa gì không?"
Hạ Hầu Âm không trả lời, nhưng sắc mặt trắng bệch đã tiết lộ cảm xúc của nàng ta.
Có ý nghĩa gì? Sao Hạ Hầu Âm có thể không tưởng tượng ra hậu quả?
Hoàng Thượng vốn đa nghi, một khi biết chuyện này, không cần điều tra rõ ràng sẽ trực tiếp hạ chỉ.
Cho nên đó là lý do rượu độc này tới sao?
Nhìn ánh mắt Hạ Hầu Âm lập lòe, Thục phi càng thống khoái, tiếp tục dẫm đạp nàng ta dưới chân.
"Dung phi muội muội, niệm tình chúng ta từng là tỷ muội, có một số việc ta sẽ chính miệng nói với muội.
Khi nãy trên đại điện, Hoàng Thượng tức giận, không chỉ hạ chỉ ban chết cho muội, mà còn..." Nói tới đây, Thục phi dừng lại.
Càng thế càng làm Hạ Hầu Âm căng thẳng, theo bản năng hỏi: "Còn gì?"
"Muội muội, ta nói, muội phải cố giữ bình tĩnh.
Hoàng Thượng hạ chỉ chém đầu thị chúng Hạ Hầu lão gia, hiện giờ chỉ sợ đầu của Hạ Hầu gia đang treo ngoài cổng thành, còn Hạ Hầu phu nhân..." Nhìn Hạ Hầu Âm khiếp sợ, sợ hãi, thậm chí là thống khổ, Thục phi đắc ý nói tiếp, "Hạ Hầu phu nhân và những người còn lại của Hạ Hầu gia bị lưu đày, lúc này chắc người của Hoàng Thượng đã tới Hạ Hầu phủ, từ nay trở đi, trong kinh thành, ở Đông Sở sẽ không còn Hạ Hầu gia nữa!"
"Không..." Hạ Hầu Âm lẩm bẩm, "Không đâu, không đâu, ta phải đi tìm Hoàng Thượng, ta muốn đi tìm Hoàng Thượng..."
Hạ Hầu Âm lảo đảo đi về phía cửa, nhưng vừa đi ngang Thục phi, Thục phi lại duỗi tay bắt lấy tay nàng ta.
Thục phi giãy giụa: "Ngươi buông tay!"
"Buông tay? Dung phi muội muội, thả muội đi tìm Hoàng Thượng à? Muội muội ơi muội muội, sao muội còn chưa rõ chứ, nếu Hoàng Thượng đã không tới tiễn muội đoạn đường cuối cùng thì có nghĩa là ngài ấy không định gặp muội, muội cần gì tự chuốc khổ vào người chứ? Cho dù muội tìm được Hoàng Thượng thì muội sẽ giải thích thế nào? Trong mắt Hoàng Thượng đó chỉ là những lời giảo biện mà thôi, hoàn toàn không thể thay đổi sự thật, muội cần gì phải làm việc thừa đúng không?"
Dứt lời, Thục phi gạt tay đẩy Hạ Hầu Âm ngã xuống đất.
"Thục phi, tiện nhân này!"
"Muội muội hà tất nói chuyện khó nghe như vậy, dù gì cũng là tỷ muội, bổn cung tới tiễn muội một đoạn, muội lại mắng bổn cung, đúng là không biết tốt xấu!" Thục phi lạnh giọng, "Muội muội, muội chấp nhận số mệnh đi, Hoàng Thượng đối xử với muội đã không tệ, còn cho muội ba lựa chọn, muội có thể tùy ý chọn cách mình chết, muội chết rồi, những cung nhân khi nãy cũng dễ báo cáo kết quả làm việc với Hoàng Thượng."
"Không, Thục phi, ngươi đừng hòng, ngươi đừng hòng ép ta chết!" Hạ Hầu Âm hét lên.
Nàng ta không cam lòng, nàng ta sao có thể chết một cách không rõ ràng như vậy?"
"Hừ!" Thục phi bước lên cầm ly rượu độc đặt dưới đất, đi tới trước mặt Hạ Hầu Âm, "Nếu muội muội không chọn, vậy tỷ tỷ ta chọn giúp muội!"
Nói rồi, một tay Thục phi giữ cằm Hạ Hầu Âm, bắt nàng ta mở miệng, Hạ Hầu Âm cố gắng chống cự nhưng nào địch nổi sức lực của Thục phi, lúc này chỉ biết trơ mắt nhìn chén rượu trong tay bà ta càng ngày càng gần môi mình.
"Ưm..." Hạ Hầu Âm sợ hãi nhìn toàn bộ rượu rót vào miệng mình.
"Ha ha...!Hạ Hầu Âm, nếu ngươi có thành quỷ thì cũng phải nhớ hôm nay ngươi thua trong tay Thục phi ta, ta mới là người cười cuối cùng!" Thục phi hưng phấn, "Sau này trong hậu cung này không còn Hạ Hầu Âm ngươi, mọi thứ đều thuộc về ta, ai cũng đừng hòng tranh đoạt với ta!"
Hạ Hầu Âm nỗ lực nhổ rượu ra, nhưng rượu đã vào yết hầu thì làm sao nhổ ra được?
Rượu đó vốn là kịch độc, chỉ một lát, bụng đã đau đớn, Hạ Hầu Âm ôm bụng, biết mọi việc đã thành kết cục đã định, nàng ta sẽ chết, nhưng nhìn Thục phi đắc ý càn rỡ, nàng ta lại không cam lòng.
"Ha ha..." Hạ Hầu Âm đột nhiên phá lên cười.
"Ngươi cười cái gì?" Thục phi cau mày.
Đã làm người sắp chết, Hạ Hầu Âm còn gì để đắc ý chứ?
"Thục phi tỷ tỷ, tỷ cho rằng mình rất thông minh sao? Ta là một quân cờ, vậy tỷ thì thế nào? Văn cô cô nói cho tỷ biết thân phận của Hạ Hầu Ngự Thiển mà không có mục đích à? Bà ta vứt bỏ quân cờ này, vậy thì ai sẽ trở thành quân cờ tiếp theo của bà ta?"
Thục phi ngẩn ra, theo lời Hạ Hầu Âm nói nhớ lại tình hình hôm ấy.
Nhóm người Văn cô cô muốn dùng Linh Nhi để khống chế bà ta!
Nghĩ đến đây, Thục phi càng hoảng loạn.
Thấy thế Hạ Hầu Âm càng cười điên cuồng: "Thục phi tỷ tỷ, bị ta nói trúng rồi đúng không? Quân cờ như ta có kết cục như hôm nay, vậy tỷ thì sao? Tỷ không sợ à? Có lẽ tỷ sẽ còn thảm hại hơn ta, ta chết rồi...!Chết rồi thì thế nào...!Dù thành quỷ ta cũng sẽ nhìn tỷ có kết cục gì!"
Nói xong, Hạ Hầu Âm tát thở, hai mắt mở to!
Thục phi sợ hãi, theo bản năng nhìn Văn cô cô, lạnh giọng: "Văn cô cô, chủ tử phía sau ngươi rốt cuộc là ai?".