Đích Phi Sách

Chương 24: Âm Mưu Gợn Sóng





"Thái Tử là trữ quân, người thừa kế của ngôi vị hoàng đế, nếu ngươi trở thành Thái Tử Phi, ngày nào đó sẽ là Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, ngươi thật sự bỏ được?"
"Mẫu nghi thiên hạ thì sao? Nếu không có phu quân, điều đó chẳng khác nào chặt đứt cuộc đời của mình, hậu cung này thế nào, ta nghĩ thế tử rõ hơn ta, hơn nữa, chính thế tử cũng nguyện vì người mình ái mộ mà từ chối Vô Song tiểu thư, ta vì sao phải thủ tiết vì người mình chán ghét? Chí của An Cửu không ở nơi này!"
"Chí không ở nơi này? Vậy chí của ngươi ở đâu?"
"Nguyện một lòng một dạ, bạc đầu không phân li."
"Một lòng một dạ?" Nam tử sau bụi hoa hình như kinh ngạc, điều này An Cửu cảm nhận được, nhưng rất nhanh, người đó lại ưu nhã thong đong nói, "Chỉ mong tất cả có thể được như ý nguyện."
"Vậy đề nghị của An Cửu, thế tử nghĩ thế nào?" An Cửu đi lên trước một bước, nhận ra nếu bản thân liên thủ với Bắc thế tử này, mưu tính trong lòng nhất định có thể làm ít công to.

An Cửu nhìn ra sau bụi hoa, chờ y trả lời, nhưng chớp mắt không để ý, bóng trắng kia lóe lên, nàng ý thức được vấn đề, lập tức chạy tới, phát hiện Bắc Sách không còn ở đây nữa.

"Đáng chết!" An Cửu thấp giọng mắng, nhìn theo hướng người đó rời đi, nhịn không được mà quát, "Ngài không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, rốt cuộc là ý gì? Ngài ít nhất cũng phải cho một câu trả lời chứ!"
Y cứ thế mà đi rồi!
Hừ, Bắc Sách này, đúng là khó nắm bắt!
An Cửu nghiến răng, nhưng hương u lan còn lại trong không khí lại khiến nàng không thể nổi giận.

Nàng không hề biết, khi tiếng hét kia lọt vào tai thân ảnh áo trắng, trên gương mặt tuấn mỹ của nam tử kia có khó có được ý cười nhạt, dưới ánh trăng chiếu rọi, tuyệt thế như hoa, càng khiến lòng người điên đảo.
OoOoO

Cẩm Hoa Điện vẫn vô cùng náo nhiệt, Ngự Hoa Viên trong màn đêm, an tĩnh không một bóng người.

Bắc Tự Nhàn nâng váy, dát vẻ vội vàng, vừa đi qua hồ, lại nghe phía sau truyền tới tiếng bùm khiến bà không thể không dừng bước.

"Cứu...!Cứu mạng...!Cứu mạng..."
Còn chưa biết chuyện là thế nào, một giọng non nớt hoảng sợ kêu cứu, Bắc Tự Nhàn không khỏi cả kinh: "Lục hoàng tử..."
Là Lục hoàng tử! Nó rơi xuống nước? Nó...!Chỉ mới mười tuổi!
Bắc Tự Nhàn vội chạy đến bên hồ, nhìn người giãy giụa dưới nước, càng luống cuống: "Lục hoàng tử, con đừng sợ..."
Không hề suy nghĩ, Bắc Tự Nhàn liền nhảy xuống hồ, lại quên mất bản thân cũng không biết bơi.

Mặt hồ kích động, Bắc Tự Nhàn còn chưa kịp bơi tới gần Lục hoàng tử, thân thể đã chìm xuống.

"Cứu mạng...!Cứu..."
Tiếng kêu của Lục hoàng tử ngày càng dồn dập, dần dần chuyển sang suy yếu, Bắc Tự Nhàn cắn răng, giãy giụa tới gần Lục hoàng tử, đồng thời kêu: "Người đâu...!Cứu...!Cứu Lục hoàng tử..."
Nhàn Phi? Đó là giọng của Nhàn Phi!
An Cửu vừa đi ngang hồ vội dừng bước, bà ấy đang kêu cứu sao? Giọng nói đó hình từ mặt hồ truyền đến...!
An Cửu cả kinh, nhanh chóng chạy đến bên gần hồ, trong mơ hồ trông thấy trâm ngọc ban ngày Nhan Phi đeo trên đầu, các xác định thân phận của người dưới nước.

Quả nhiên là Nhàn Phi nương nương rơi xuống nước! Nghĩ đến Nhàn Phi dịu dàng nhã nhặn ở Trường Nhạc Cung vấn tóc cho nàng, nàng nhíu mày, lập tức nhảy xuống nước, không chút do dự cố sức kéo Nhàn Phi lên.

"Lục hoàng tử...!Cứu...!Cứu Lục hoàng tử..." Bắc Tự Nhàn đã hoàn toàn hết sức, cảm nhận có người kéo mình, suy nghĩ trong đầu vẫn là an nguy của Lục hoàng tử, nó mới mười tuổi, nó không biết bơi...!
Nhàn Phi vì cứu Lục hoàng tử mà nhảy xuống nước sao?
Thoáng nhìn qua bột nước ngày càng nhỏ bên kia, Lục hoàng tử đã không còn sức lực, An Cửu thở dài, kéo Nhàn Phi bơi qua chỗ thẳng qua chỗ Lục hoàng tử, bắt lấy xiêm y của nón, kéo lên bờ.

Tốn hết sức lực An Cửu mới kéo hai người lên mờ, Nhàn Phi nằm trên mặt đất, thấy An Cửu, khó khăn nở nụ cười: "Là ngươi...!Ngươi cứu bổn cung!" Đột nhiên, Nhàn Phi trở nên nóng nảy, "Lục hoàng tử đâu?"
An Cửu nhìn nam hài nằm bên cạnh: "Nó ở đây! Có điều đã ngất rồi."
"Vậy phải làm sao đây? Thái y...!An Cửu, ngươi mau đi gọi thái y..." Nhàn Phi giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng thân thể quá yếu, không còn chút sức lực.


An Cửu không khỏi kinh ngạc, Lục hoàng tử này là nhi tử của Nguyên Phi, Nhàn Phi quan tâm như vậy, nếu không biết còn tưởng rằng Lục hoàng tử mới là nhi tử của bà.

Thái y? Chỉ sợ gọi thái y tới, Lục hoàng tử sớm đã mất mạng.

An Cửu nhíu mày, hai tay dùng sức đè xuống lồng ngực của Lục hoàng tử, vài cái như vậy, Lục hoàng tử cuối cùng cũng phun được nước ra, ngay sau đó cùng với tiếng ho sặc sụa, thân thể nhỏ bé kia rốt cuộc cũng có dấu hiệu của sinh mệnh.

Bách Lý Toàn mở mắt, người nhìn thấy đầu tiên là nữ tử trước mặt, mày mặt như họa, sáng như sao trời, dưới ánh trăng càng giống thần nữ hạ phàm.

"Được rồi, chắc không còn đáng ngại nữa." An Cửu trầm giọng, nước đã phun ra rồi, còn lại chỉ có thể giao cho thái y trong cung.

Bách Lý Toàn bừng tỉnh, thấy ba người họ đều ướt hết xiêm y, lập tức hiểu rõ mọi chuyện, ánh mắt nhìn An Cửu trở nên nhu hòa: "Là tỷ...!Đã cứu ta và Nhàn mẫu phi?"
"Có phải ta cứu hay không không quan trọng, quan trọng là sau này Lục điện hạ cẩn thận một chút, đã trễ thế này còn ham chơi, bản thân rơi xuống nước cũng đừng hại người khác vì cứu mình mà mất mạng." Sở dĩ nàng nhảy xuống nước để cứu Nhàn Phi, nếu không phải Nhàn Phi, nàng đã không có tâm tư đi quản chuyện của người khác như vậy.

Bách Lý Toàn giật mình, ủy khuất nói: "Không phải ta ham chơi...!Ta...!Ta...!Có người đẩy ta xuống nước."
Có người đẩy nó?
Không chỉ An Cửu, ngay cả Bắc Tự Nhàn cũng hoảng sợ.

"Con có biết ai đẩy con không?" Bắc Tự Nhàn ngồi dậy.

Nội viện hoàng cung này, ai dám mưu hại hoàng tử.


"Không biết, con...!Người đó đẩy con từ phía sau, con không nhìn thấy." Bách Lý Toàn lắc đầu, "Con sợ hãi giãy giụa trong nước, con kêu cứu....!Sau đó, con nghe tiếng của Nhàn mẫu phi."
An Cửu và Bắc Tự Nhàn mà nhau, không hẹn mà sắc mặt càng thêm âm trầm.

"Đúng là trùng hợp, con bị đẩy xuống nước, bổn cung vừa vặn đi qua..." Bắc Tự Nhàn cười tự giễu, mệt mỏi nằm xuống, nhìn bóng đêm vô tận, đôi mắt nhã nhặn lạnh lùng bỗng nhiên lạnh xuống.

An Cửu nghe cả câu chuyện liền hiểu, đêm nay Lục hoàng tử rơi xuống nước không phải ngoài ý muốn, Nhàn Phi đi qua nơi này cũng không phải ngẫu nhiên.

"Hậu cung này âm mưu quỷ kế trùng trùng, muốn trốn cũng không trốn thoát, xem ra có kẻ đã tính toán tất cả, mưu hại Lục hoàng tử, sau đó giá họa cho bổn cung, một mũi tên trúng hai đích, thật sự cao minh.

An Cửu, ngươi nói xem, bổn cung nên làm gì bây giờ?" Bắc Tự Nhàn thương tiếc nhìn Bách Lý Toàn, hại bà cũng được, nhưng Lục hoàng tử chỉ là hài tử mười tuổi, ai lại tàn nhẫn đến mức ra tay như vậy?
"Nương nương, An Cửu không biết âm mưu hậu cung là gì, có điều vẫn hiểu, nếu kẻ địch tới, chúng ta phải tự bảo vệ mình, nếu tránh không được, vậy phản kích, điều kiêng kị nhất chính là ngồi yên chờ chết."
"Phản kích?" Bắc Tự Nhàn khẽ cười, "Ta ngay cả ai thiết kế cái bẫy này cũng không biết, phản kích thế nào?"
"Nếu nương nương muốn biết ai là kẻ đứng sau, việc này không phải quá khó."
"Ngươi có cách?" Bắc Tự Nhàn nhíu mày nhìn An Cửu, không nhịn được mà đánh giá một phen, ánh mắt thay đổi, "Có điều, sao ngươi lại giúp bổn cung?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.