Đích Phi Sách

Chương 79: Phát Hiện Mục Đích Giật Mình Đêm Tân Hôn





Tĩnh Phong Đế vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt, ý của Hoàng Thượng là muốn hiếu thắng?
An Cửu ở đại sảnh nghe vậy cũng hứng thú nhướng mày, quả nhiên, Tĩnh Phong Đế thật sự hạ quyết tâm muốn cưới.

Ngay cả Bắc lão vương gia đang nhắm mắt, cũng có thể thấy tròng mắt hơi giật giật, giống như ngoài dự liệu, nhưng trong tình huống như vậy, Bắc lão vương gia vẫn không mở mắt.

Sắc mặt Bắc vương gia trầm xuống, theo bản năng bắt lấy tay Hạ Hầu Âm, ông ấy ngày thường yếu đuối không tranh lúc này lại đột nhiên kiên cường.

"Hoàng Thượng, Hạ Hầu trắc phi là cơ thiếp của thần, nào có đạo lý đó?" Bắc vương gia cao giọng.

Hạ Hầu Âm là người của ông ấy, Tĩnh Phong Đế này thật sự quá đáng, lại bảo ông ấy làm ra việc như vậy...!Đây rõ ràng là nhục nhã ông, không phải sao?
Đúng thế, trong lòng mỗi người ở đây đều phụ họa trong lòng, thần dâng cơ thiếp cho hoàng đế, nào có đạo lý đó?
Hơn nữa, đây không phải là đánh vào mặt mũi của Bắc Vương phủ sao?
An Cửu quan sát sắc mặt từng người, trong lòng đương nhiên biết Tĩnh Phong Đế này chính là muốn đánh vào mặt mũi của Bắc Vương phủ.

Dù cho hôm nay là đại thọ của Bắc lão vương gia, nhưng Đông Sở Quốc vẫn là thiên hạ của Bách Lý gia, Bắc Vương phủ sớm đã là cái gai trong lòng của kẻ làm hoàng đế như Tĩnh Phong Đế, chúng thần ngày càng nghênh phụng Bắc Vương phủ, như vậy, ông ta sẽ càng chèn ép Bắc vương phủ.

Chỉ là, phải xem Tĩnh Phong Đế có phải vì chèn ép Bắc Vương phủ, ra oai phủ đầu với mọi người mà cái gì cũng không màng không?
An Cửu khẽ cười, chờ xem trò hay.

Sắc mặt Tĩnh Phong Đế ngày càng thâm trầm, giọng nói uy nghi tiếp tục vang lên: "Bắc vương gia, đây là ngươi không đúng rồi, trẫm không phải muốn chiếm đoạt trắc phi của ngươi, nhưng trẫm thích nàng...!A, thích khúc nhạc nàng đàn, muốn mời nàng vào cung đánh đàn tấu nhạc cho trẫm mà thôi, việc này ngươi cũng không đồng ý?"
"Hoàng Thượng...!Hạ Hầu trắc phi nàng ấy không phải nhạc cơ..." Bắc vương gia lập tức cao giọng.

"Không phải nhạc cơ? Không phải nhạc cơ, vậy vừa rồi ở đây đánh đàn làm gì?" Tĩnh Phong Đế lạnh lùng hỏi, trường hợp như vậy chỉ có nhạc cơ hiến nhạc, dù là người khác cũng phải nói rõ ràng trước, bằng không, khiến người ta hiểu lầm thì phải làm sao?
Bắc vương gia nghẹn khuất tới mặt đỏ bừng, muốn trách cứ Hạ Hầu Âm, nhưng ý niệm này vừa lóe lên trong đầu lại cảm thấy không nỡ.

"Vương gia, Hạ Hầu muội muội đi đánh đàn cho Hoàng Thượng cũng không phải chuyện lớn gì, cứ để muội ấy đi đi, vương gia hà tất phải..." Đỗ Nhược Khanh khuyên nhủ, trong lòng lại nhảy nhót, bà ta ước gì Hoàng Thượng mang hồ ly tinh Hạ Hầu Âm này đi, đỡ phải ở lại Bắc Vương phủ, chướng mắt bà ta.

Nhưng bà ta còn chưa nói xong đã bị Bắc vương gia cắt ngang.

"Câm miệng!" Bắc vương gia trừng mắt nhìn bà ta một cái, Đỗ Nhược Khanh này đang nghĩ cái gì, ông làm sao không biết?
Năm đó khi Hạ Hầu Âm mới gả vào Bắc vương phủ, bà ta không ít lần đánh chủ ý lên Âm Nhi, may mà ông phát hiện sớm nên mới vội an bài Âm Nhi ở thủy tạ Liễu Oanh, ngăn cách nàng với những nguy hiểm bên ngoài.

Mấy năm nay, tuy bà ta rộng lượng với những trắc thất khác, cũng xử lý Bắc Vương phủ vô cùng thỏa đáng, nhưng tâm tư ghen ghét của nữ nhân này há có thể dễ dàng trừ khử?
Ông ta tuyệt đối không cho bất kỳ ai đánh chủ ý lên người Âm Nhi, cho dù là Đỗ Nhược Khanh, cho dù là Hoàng Thượng cũng không được!
Đỗ Nhược Khanh ngẩn ra, phẫn nộ trong lòng càng mãnh liệt.

Hừ, hồ ly tinh này, Đỗ Nhược Khanh bà ta sẽ không để nàng có kết cục tốt.

Ngọc Hoàng Hậu vẫn luôn trầm mặc bắt đầu cảm nhận được sự nguy hiểm từ Hạ Hầu trắc phi này.

Có thể khiến Bắc vương gia giữ gìn như thế, ngay cả Khanh vương phi ở trước mặt mọi người cũng bị trách cứ, có thể khiến Hoàng Thượng không màng thân phận quân thần cũng muốn cướp về, nữ nhân như vậy nào đơn giản?
Ngọc Hoàng Hậu nhìn Hạ Hầu Âm, chỉ thấy nàng cúi đầu, khăn lụa che nửa gương mặt càng không để lộ cảm xúc, nhưng thân ảnh kiên định kia lại cho thấy nàng không hề sợ hãi.

Một nữ nhân như vậy, nếu thật sự vào cung, chỉ sợ họa thủy sẽ từ Bắc vương phủ chuyển vào hoàng cung!
Nữ nhân này tuy bà không nhìn rõ dung mạo, nhưng từ tiếng đàn khi nãy...! Nghĩ tới nhạc tiên mỹ diệu đó, Ngọc Hoàng Hậu nhíu mày, không biết vì sao, bà ta thế mà cảm thấy đây chính là hồ ly tinh, mà tiên nhạc vừa rồi chỉ là vũ khí mê hoặc chúng sinh mà thôi.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Ngọc Hoàng Hậu liền nâng cao phòng bị.

Không, không được, Hạ Hầu Âm tuyệt đối không thể vào cung!
Ngọc Hoàng Hậu thầm tính toán, trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng: "Hoàng Thượng, trong cung nhiều nhạc sư như vậy cũng không thiếu một Hạ Hầu trắc phi, Hạ Hầu trắc phi dù sao cũng là phi tử của hạ thần, Hoàng Thượng vẫn là..."
Nhưng bà ta còn chưa nói xong, Tĩnh Phong Đế đã không vui cắt ngang: "Trẫm là vua một nước, còn cần nàng dạy trẫm phải làm sao à?"
Ngọc Hoàng Hậu giật mình, lập tức đứng dậy quỳ xuống, kinh sợ: "Thần thiếp nói chuyện thiếu suy nghĩ, Hoàng Thượng bớt giận...!Thần thiếp..."
Không chỉ Ngọc Hoàng Hậu, mỗi người ở đây đều không ngờ Tĩnh Phong Đế quyết tâm đến thế, ngay cả lời Hoàng Hậu nói cũng không nghe vào sao?
Việc này...!Mọi người nhìn gương mặt âm trầm của Tĩnh Phong Đế, xem ra hôm nay, ông ta không đoạt Hạ Hầu trắc phi từ Bắc Vương phủ là không được!
Trong đại sảnh, bầu không khí quỷ dị tới cực điểm, có vết xe đổ là Khanh vương phi và Ngọc Hoàng Hậu, không ai dám mở miệng khuyên bảo, một người là đế vương một nước, một người trên danh nghĩa là đệ nhất vương gia, hôm nay thế mà lại vì một nữ nhân mà giằng co không nhường.

Tại bầu không khí trầm mặc này, mọi người đều dồn hi vọng lên người thọ tinh hôm nay, nhưng Bắc lão vương gia lại nhắm mắt, hơi thở đều đều.

Đột nhiên, Hạ Hầu Nghi tiến lên, quỳ gối: "Vi thần tham kiến Hoàng Thượng, vi thần không biết dạy nữ nhi, không biết đại thể, mới khiến quân thần tranh chấp, vi thần sẽ dạy lại nữ nhi bất hiếu này."
Hạ Hầu Nghi, hơn năm mươi tuổi, thân hình lùn mập, ánh mắt sắc bén, chỉ nhìn một cái liền nhận ra đây là tiểu nhân gian nịnh.

An Cửu không khỏi nhíu mày, trong đầu hiện lên gương mặt của Hạ Hầu Thiển, ánh mắt lặng lẽ nhìn lướt qua thân ảnh bạch y quỳ giữa đại sảnh, đôi nữ nhi của Hạ Hầu Nghi này, một người tuấn tú, một người đẹp như thiên tiên, mà từ ông ta lại không thể nhìn ra chút khí chất, thật khó tưởng tượng đôi nam nữ này là con của Hạ Hầu Nghi.

Hạ Hầu Nghi dứt lời, không chỉ Tĩnh Phong Đế, ngay cả Bắc vương gia cũng nhíu mày.

"Hạ Hầu Nghi, ngươi lui xuống..."
Hai người không hẹn mà cùng lên tiếng.


Giáo huấn Hạ Hầu Âm? Việc này...!Nàng có làm gì sao? Người sai là Tĩnh Phong Đế, làm đế vương mà đánh mất tôn nghiêm, nổi tâm tư với nữ nhân của hạ thần, thật sự đáng giận, Bắc vương gia nghĩ thế.

Ánh mắt Tĩnh Phong Đế trở nên lạnh lẽo, lòng thầm nghĩ, đây là do Bắc vương gia không tôn trọng người làm hoàng đế này, ngay cả một nữ nhân của không cho, sai nằm ở ông ấy, nào phải do Hạ Hầu Âm?
Hơn nữa, ai dám giáo huấn nàng?
Ý nghĩa của Hạ Hầu Âm lúc này không đơn thuần chỉ vì tiếng đàn của nàng!
Hạ Hầu Nghi giật mình, kinh sợ dập đầu không ngừng, nhưng không ai nhận thấy, khi ông ta dập đầu xuống đất, sự quỷ quyệt trong mắt càng đậm, nhưng khi ngẩng đầu lại cất đi, vẫn bày ra bộ dáng sợ hãi.

Hạ Hầu Nghi thầm thấy đắc ý, hai nam nhân cùng bảo vệ Âm Nhi như thế, xem ra mục đích của hôm nay sắp đạt được.

Người đời chỉ biết nữ nhi Hạ Hầu Âm của ông ta xinh đẹp thiện cầm, nhưng bọn họ lại không biết Âm Nhi còn rất nhiều bản lĩnh, mà ông ta bồi dưỡng nàng ngần ấy năm, cuối cùng cũng có tác dụng.

Càng nghĩ, Hạ Hầu Nghi càng kích động, tuy đang dập đầu nhưng trong lòng lại vô cùng hưởng thụ.

"Vương gia, việc hôm nay là thần thiếp không đúng, thần thiếp không nên tự tiện chủ trương, vì muốn chúc thọ lão vương gia mà lại chọc họa cho vương phủ, thần thiếp thật sự áy náy." Giọng nói của Hạ Hầu Âm vang lên, ngữ điều mềm mại ấm áp lại lộ ra vài phần cương nghị, vẻ đẹp trong nhu có cương này càng khiến người ta không nhịn được mà luyến tiếc nàng.

Bắc vương gia nhíu mày, nắm tay nàng thật chặt.

Hạ Hầu Âm xoay người về phía Tĩnh Phong Đế, dập đầu một cái thật mạnh, dáng người tuyệt mỹ kia cho dù quỳ dưới đất cũng rung động lòng người.

Tĩnh Phong Đế nhìn, ánh mắt sầm xuống, ngay sau đó lại nghe Hạ Hầu Âm nói tiếp.

"Thần thiếp tạ Hoàng Thượng thích nghe thần thiếp đánh đàn, nhưng thần thiếp đã gả cho người ta, dù cho đánh đàn vì Hoàng Thượng cũng không tránh có kẻ mượn cớ tung tin đồn vớ vẩn, nếu thần thiếp không thể chơi đàn, việc hôm nay đã không xảy ra." Hạ Hầu Âm ngẩng đầu, không nhanh không chậm mà nói, dung nhan giấu dưới khăn che mặt trấn định không một gợn sóng.

Mọi người suy nghĩ lời Hạ Hầu Âm nói, nếu không thể đánh đàn, việc hôm nay đã không xảy ra?
Hạ Hầu Âm nàng thiện cầm cùng mỹ mạo sớm đã nổi tiếng, sao có thể không thể đánh đàn? Việc này sao có thể?
Mọi người còn đang suy tư, Hạ Hầu Âm đột nhiên đứng dậy, thoát khỏi tay Bắc vương gia, đi về phía trước.

Hạ Hầu Âm chậm rãi ngồi trước trước cây đàn, giơ tay vỗ nhẹ huyền cầm, giống như chạm vào bảo bối trân quý nhất thế gian.

Ngón tay nhỏ dài linh hoạt khảy, tiếng đàn theo đó bay bổng, một khắc chạm vào tai người cũng như thấm vào trái tim.

Trong tiếng đàn du dương uyển chuyển, có một loại cảm giác nói không rõ, dường như không tự chủ được mà đắm chìm vào trong.

Tĩnh Phong Đế cũng thế, ông ta nhìn thân ảnh kia đến hoảng hốt, giống như trong mắt chỉ có sự tồn tại của nàng, vạn vật thế gian đều vì nàng mà không còn màu sắc.

Nữ nhân này...!Vốn nên của ông ta, không phải sao?
Lại vô duyên vô cớ vào Bắc Vương phủ!
Tĩnh Phong Đế híp mắt, sắc bén trong mắt ngày càng đậm, Ngọc Hoàng Hậu nhận ra, lòng càng dâng cao phòng bị, lúc này, bà ta lần nữa nghe được tiếng đàn của Hạ Hầu Âm, càng cảm thấy bên trong tiếng đàn có chỗ kỳ quặc.

Nhìn phản ứng của Hoàng Thượng...!Hạ Hầu Âm này rõ ràng muốn mê hoặc ông ta!
Ý niệm này vừa xuất hiện, Ngọc Hoàng Hậu liền nắm chặt khăn thêu trong tay, không được, bà ta nhất định phải kéo Hoàng Thượng ra khỏi mê cung này, bà ta không cho phép nữ nhân kia mê hoặc Hoàng Thượng, mặc kệ nàng có mục đích gì!
Ngọc Hoàng Hậu cao giọng: "Hoàng..."
Một chữ này mới đến bên miệng, thậm chí còn chưa nói ra, đã thấy nữ tử bạch y vỗ về huyền câm, nháy mắt tiếp theo, nàng tự cứa cổ tay phải vào dây đàn.

Dây đàn căng ra vốn sắc bén, nếu dùng sức cứa vào, không nói đến da thịt non mịn, cho dù là kinh mạch sợ rằng cũng có thể bị đứt gãy!
Hạ Hầu trắc phi là muốn...!Hủy hoại tay mình sao?
Đợi nhìn ra mục đích của nàng, ai nấy đều giật mình, không thể tưởng tượng cánh tay bị hủy hoại kia đã không thể đánh đàn!
Nhớ lại lời nàng vừa nói, nếu không thể đánh đàn, việc hôm nay đã không xảy ra, thì ra, đây mới là ý của Hạ Hầu Âm!
Nàng ấy muốn hủy hoại tay của mình để bình ổn quân thần giằng co, càng muốn phá bỏ ngăn cách giữa quân thần sao?
Mọi người đều chấn động, mà Đỗ Nhược Khanh ngoại trừ chấn động, trong lòng còn có thêm chờ mong.

Nhìn huyền cầm sắc bén kia cứa lên tay Hạ Hầu Âm, nghẹn khuất nhiều năm giống như tìm được chỗ để phát tiết.

Hủy hoại đi, hủy hoại hay lắm, như vậy nàng sẽ ít đi vũ khí mê hoặc người, có mỹ mạo thì thế nào? Tay tàn, chung quy đã có tì vết, để xem sau này nàng làm sao có thể khiến nam nhân điên cuồng vì nàng?
Mắt thấy huyền cầm cứa vào tay Hạ Hầu Âm, dây đàn sắc bén xẹt qua da thịt, máu tươi lập tức chảy ra, trong lòng mọi người đều căng thẳng.

"Âm Nhi..." Bắc vương gia hoàn hồn, lập tức đứng dậy, chạy về phía Hạ Hầu Âm, ông muốn ngăn cản.

Nhưng mọi thứ đã muộn.

Thời gian như dừng lại, mọi người thấy có một cổ tay bọc trọn cổ tay phải của Hạ Hầu Âm.

Theo bản năng nhíu mày, Tĩnh Phong Đế...!
Tĩnh Phong Đế vốn đứng gần Bắc vương gia, nhưng ông ta lại là người đầu tiên có phản ứng, xông tới ngăn cản.

Không biết vì sao, trong lòng như có một lực lượng thúc đẩy ông ta không thể để cánh tay này bị hủy hoại, càng không thể để nữ nhân này bị hủy hoại!

Hạ Hầu Âm bị ngăn cản, nhíu mày, muốn giãy giụa.

Tay phải không thể nhúc nhích, tay trái liền ương ngạnh cứa vào dây đàn, Tĩnh Phong Đế ý thức được, không chút do dự dùng tay còn lại ngăn cản, nhưng lực đạo kia khiến ta ông ta va phải huyền cầm.

"Ưm..." Tĩnh Phong Đế rên rĩ một tiếng, trên mu bàn tay đã có thêm vài vết thương, tuy không sâu nhưng máu tươi đầm đìa.

Mọi người chứng kiến cảnh này đều sửng sốt, Tĩnh Phong Đế...!Thế mà vì cứu Hạ Hầu Âm mà để bản thân bị thương.

Hạ Hầu Âm hoàn hồn, vội tránh khỏi tay của Tĩnh Phong Đế, kinh sợ quỳ xuống.

"Hoàng Thượng, thần thiếp biết tội, thần thiếp không cố ý, thần thiếp...!Không biết Hoàng Thượng sẽ..." Nhìn mu bàn tay Tĩnh Phong Đế không ngừng chảy máu, Hạ Hầu Âm lại đứng dậy, vội lấy khăn thêu muốn băng bó cho Tĩnh Phong Đế.

"Hoàng Thượng...."
Mấy phi tử lập tức tiến lên quan tâm, Ngọc Hoàng Hậu ý thức được vấn đề, lập tức cao giọng: "Hay cho Hạ Hầu Âm ngươi, dám làm Hoàng Thượng bị thương, người đâu, kéo ả ra ngoài cho bổn cung..."
Ngọc Hoàng Hậu còn chưa nói hết, nhưng sự việc tiếp theo khiến mọi người đều phải cứng đờ.

Khi nãy Hạ Hầu Âm quá vội vàng, không biết từ khi nào đã làm rơi khăn lụa mỏng, giờ phút này, dung nhan tuyệt thế để lộ ra ngoài khiến cả đại sảnh lập tức lặng ngắt như tờ.

Nếu nói Ngọc Vô Song vũ mị quyến rũ, vậy Hạ Hầu Âm này lại thanh thuần như tiên, dù nhíu mày cũng không giấu được vẻ mỹ lệ của nàng, ngũ quan càng hoàn mỹ không thể bát bẻ, giống như mỹ ngọc do trơi tạo thành, ngay cả An Cửu khi nhìn cũng không nhịn được mà cảm thấy kinh diễm.

Hạ Hầu Âm này nhận nổi hai chữ tuyệt thế!
Cũng khó trách, mỹ mạo như vậy lại có thể khiến Bắc vương gia chuyên sủng nàng, vắng vẻ Khanh vương phi, thậm chí không tiếc đối kháng Hoàng Thượng cũng không cam lòng nhường ra.

Nếu nàng là nam nhân, sợ rằng cũng bị sắc đẹp này mê hoặc.

Chỉ sợ, sắc đẹp này không chỉ mê hoặc Bắc vương gia, còn mê hoặc Tĩnh Phong Đế!
An Cửu nhíu mày, ngày càng thấy hứng thú.

Tĩnh Phong Đế quả thật bị mê hoặc, gương mặt này giống như thỏa mãn tất cả ảo tưởng của ông ta về nữ tử trước mặt, thậm chí khiến ông ta có chút hoài nghi mỹ nhân này rốt cuộc là chân thật hay ảo giác hư vô mờ mịt.

Ông ta có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, trước nay chưa từng như thế!
Đặc biệt là cái nhíu mày kia, nàng đang quan tâm và lo lắng cho ông ta sao?
Suy đoán này khiến Tĩnh Phong Đế vô cùng sảng khoái, khiến đau đớn trên tay cũng không cảm nhận được, thậm chí...!Ánh mắt xẹt qua máu đỏ tươi trên cánh tay kia, Tĩnh Phong Đế giật mình, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Ông ta đột nhiên bắt lấy tay Hạ Hầu Âm đang muốn băng bó cho ông ta, cầm lấy khăn thêu, tự mình lau máu tươi cho nàng, bộ dáng kia hết sức che chở.

"Người đâu, thái y...!Mau xử lý vết thương cho Hạ Hầu Âm, không thể để lại sẹo, càng không thể để lại bất kỳ di chứng gì!" Tĩnh Phong Đế lạnh giọng phân phó, thậm chí quên mất vết thương trên tay mình.

Trong lòng chỉ nghĩ đôi tay này ông ta phải bảo vệ, như vậy sau này cũng chỉ có thể của ông ta!
Nhất thời, Tĩnh Phong Đế càng kiên định với ý niệm vừa rồi của mình, nữ nhân này, dù thế nào ông ta cũng phải có được!
Người trong phòng nhìn tình cảnh này, trong lòng đã có đáp án.

Ngọc Hoàng Hậu sớm đã vò nát khăn thêu trong tay, bà ta chung quy vẫn không ngăn cản được, xem ra hồ ly tinh này muốn tiến cung!
Có điều...!Tiến cung sao?
Dù thế nào, Hạ Hầu Âm đã là trắc phi của Bắc vương gia, muốn vào cung sợ rằng cũng không dễ dàng như vậy!
Ngọc Hoàng Hậu nhíu mày, lòng thầm cảm thấy may mắn.

Thái y vội tới xử lý vết thương cho Hạ Hầu Âm, một chút cũng không dám chậm trễ.

Trong lòng ông ta biết rõ, tuyệt đối không thể để xảy ra ngoài ý muốn, chỉ sợ chủ tử này sắp trở thành quý nhân trong cung!
Dung mạo như vậy, lưu lạc với dân gian vốn chú định là không giấu được, cho dù Bắc Vương phủ cũng thế, e rằng chỉ có hoàng cung mới xứng với mỹ nhân xinh đẹp này.

"Âm Nhi..." Bắc vương gia tiến lên, trong lòng hết sức hụt hẫng, khi nãy Tĩnh Phong Đế không kiêng dè như thế, thật sự đáng giận tới cực điểm!
"Thái y, tay nàng bị thương nặng như thế, chỉ sợ phải vào cung để ngươi cẩn thận chăm sóc." Tĩnh Phong Đế đột nhiên lên tiếng, ngữ khí càng thêm kiên định.

Mọi người ngẩn ra, Tĩnh Phong Đế này rõ ràng đang tìm cái cớ đón Hạ Hầu Âm vào cung mà thôi!
"Hoàng Thượng, không cần phiền phức như thế...!Bắc Vương phủ của thần..." Bắc vương gia cao giọng, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy bất an.

"Bắc Vương phủ? Bắc Vương phủ thật sự tôn quý hơn hoàng cung hả?" Tĩnh Phong Đế đột nhiên lớn tiếng.

"Vương gia, thái y trong cung y thuật thường cao minh hơn một chút, Hạ Hầu trắc phi chẳng qua tiến cung dưỡng thương mà thôi, qua khoảng thời gian ngài ấy cũng sẽ đưa muội muội trở về." Đỗ Nhược Khanh vội xen vào, "Nếu ngài không yên tâm, có thể thỉnh chỉ Hoàng Thượng chuẩn ngài cùng vào cung, như thế không tốt sao?"
Chuẩn cho ông cùng vào cung?
Vào cung rồi, tất cả đều do Tĩnh Phong Đế định đoạt, nhưng...!Cho dù ở Bắc Vương phủ...!Tuy Bắc Vương phủ là điều ông ta kiêng kị, nhưng người làm Bắc vương gia này lại không được bất cứ ai mảy may để vào mắt.


"Đúng vậy, đề nghị này của Khanh vương phi không tồi, trẫm lập tức hạ chỉ có các ngươi cùng tiến cung một khoảng thời gian." Tĩnh Phong Đế nhìn Bắc Vương gia, trong đôi mắt lão luyện càng thêm đắc ý.

"Việc này..." Bắc vương gia giật mình, theo bản năng nhìn Hạ Hầu Âm, chỉ cần nàng nói không tiến cung, sự việc vẫn còn đường vãn hồi, nhưng nếu Âm Nhi làm trái ý Tĩnh Phong Đế, lỡ chọc Tĩnh Phong Đế không vui, e rằng...!
Rốt cuộc Bắc vương gia vẫn quá thương tiếc Hạ Hầu Âm, thậm chí cam nguyện mất đi mỹ nhân tuyệt thế này cũng không muốn đẩy nàng vào cảnh khó xử, thậm chí là vị trí nguy hiểm...!
Trầm ngâm một lát, Bắc vương gia cuối cùng cũng lên tiếng: "Vậy được, tạ Hoàng Thượng ân điển!"
Mấy chữ đó tựa như phải nghiến răng nghiến lợi mới có thể nói ra, thời điểm nói lời này, trong lòng muốn lôi kéo thế nào.

"Tốt, thế thì tốt!" Tĩnh Phong Đế vừa lòng gật đầu, tiếng cười sang sảng quanh quẩn khắp đại điện, thậm chí so với khi biết tin tướng sĩ Đông Sở Quốc đánh thắng trận còn cao hứng hơn.

Chỉ cần vào cung, rất nhiều chuyện Bắc vương gia càng không thể quản!
Lần này, ông ta phải chèn ép Bắc vương gia tới cùng.

Nhất thời, mấy nhà vui, mấy nhà sầu, Ngọc Hoàng Hậu nhìn Hạ Hầu Âm chằm chằm, Thục Phi va Nguyên Phi cũng thấp tha thấp thỏm.

Hạ Hầu Âm này chỉ sợ là họa thủy!
Xem ra hoàng cung sau này, thế cục sợ là lại phải thay đổi, Thục Phi bắt đầu cảnh giác, nếu Hạ Hầu Âm muốn ganh đua, tiến cung sinh được nam hài...!Hoàng Thượng hiện giờ còn khỏe mạnh, sợ rằng có thể chờ được đến khi hài tử lớn.

Càng nghĩ, mấy phi tần càng thấy Hạ Hầu âm nguy hiểm, chỉ có Nhàn Phi từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ nhàn nhạt, giống như hiếm có chuyện có thể chạm đến cảm xúc của bà.

Mọi người nhìn Hạ Hầu Âm, chỉ thấy nàng hơi nhíu mày, bộ dáng nhu nhược đáng thương khiến người ta theo bản năng cảm thấy thương tiếc, thậm chí cũng nghiêng về phía Tĩnh Phong Đế, có bàn tay có thể đàn ra tiếng đàn mỹ diệu như vậy, lại là mỹ nhân xinh đẹp như tiên, khuynh quốc khuynh thành, ngạn vạn không thể để lại tàn tật hay vết sẹo, bằng không, thật sự rất đáng tiếc, nếu tiến cung sẽ có thái y y thuật cao minh chăm sóc, không phải à?
An Cửu nhìn tất cả, ánh mắt cuối cùng vẫn dừng lại ở Hạ Hầu Âm.
Rốt cuộc là muốn tiến cung sao?
Trong đầu quanh quẩn những việc vừa xảy ra, An Cửu nhìn ánh mắt của Hạ Hầu Âm, cảm thấy có chỗ không đúng.

Nàng nhíu mày, trầm tư, một suy nghĩ lóe lên trong đầu, hình như mọi thứ dần thông suốt.

Thì ra...!Hạ Hầu Âm này cũng muốn tiến cung?
Cho nên...!Nàng ấy dùng khổ nhục kế khiến Bắc Vương gia không thể giữ lại, cho Tĩnh Phong Đế có lý do công khai đón nàng ấy tiến cung?
Có điều...!An Cửu đánh giá nữ tử kia, bạch y như tiên, phiêu nhiên độc lập, nhìn gương mặt này, dù thế nào nàng vẫn không cảm thấy ác cảm, chỉ nghĩ mỹ nhân này chỉ là nữ tử đơn thuần luôn ở khuê phòng, được phụ thân và trượng phu bảo vệ, nhưng...!An Cửu nhíu mày, không lẽ nàng nghĩ sai rồi sao?
Nhưng việc Hạ Hầu Âm làm lại hướng về suy đoán kia của nàng, không phải ư?
An Cửu hít sâu một hơi, thử thay đổi cách nghĩ, cuối cùng vẫn quay lại suy đoán kia.

An Cửu nhìn Hạ Hầu Âm, nhìn khăn thêu đỏ thẫm, sắc mặt lập tức thay đổi.

Trên thế gian này có rất nhiều người có kỹ năng ngụy trang, hoặc là ôn nhu, hoặc là ngay thẳng, hoặc là đơn thuần vô hại, hoặc là hung ác nham hiểm, dù khác nhau, nhưng ngụy trang vốn là nửa thực nửa ảo.

Mà thuật ngụy trang của Hạ Hầu Âm trước mắt này thật sự rất cao minh, đã có thể mê hoặc tâm trí của người ta sao?
An Cửu khẽ cười, vậy mục đích tiến cung của Hạ Hầu Âm là gì?
An Cửu suy đoán, vinh hoa phú quý?
Không, suy nghĩ này vừa lóe lên, An Cửu lập tức gạt bỏ, ở Bắc Vương phủ, Hạ Hầu Âm là kiều nương được Bắc vương gia kim ốc tàng kiều, chỉ sợ, cho dù nàng muốn núi vàng núi bạc, Bắc vương gia cũng sẽ thỏa mãn, ở đây, muốn vinh hoa, có vinh hoa, muốn phú quý, có phú quý, nàng ấy cần gì phải phí tâm tư để được tiến cung?
Không phải vì vinh hoa phú, vậy Hạ Hầu Âm vì cái gì?
An Cửu trầm tư khó hiểu, đột nhiên, gương mặt Hạ Hầu Ngự Thiển xuất hiện trong đầu khiến nàng cả kinh.

Hạ Hầu Ngự Thiển kia thần bí khó lường, tai mắt có ở khắp nơi trong cung, nàng vẫn luôn hoài nghi dã tâm và mục đích của người này, bây giờ liên tưởng tới hành động của Hạ Hầu Âm...!
An Cửu càng nghĩ, rất nhiều chuyện càng rõ ràng, mà sau khi rõ ràng, là khiếp sợ!
Ánh mắt chậm rãi quét nhìn từng người ở đây, Hạ Hầu Nghi, Hạ Hầu Ngự Thiển, một đám đều đang nhíu mày giống như lo lắng, nhưng...!Trong ánh mắt kia như ẩn như hiện có thâm ý khác khiến An Cửu rét run.

Thì ra...!Thì ra không chỉ Hạ Hầu Ngự Thiển kia có dã tâm, có dã tâm chính là cả Hạ gia!
Nhưng bọn họ muốn làm gì?
Dùng cách này để đưa nữ nhi vào cung, bọn họ có thể được gì?
Ánh mắt An Cửu lập lòe, vinh hoa phú quý?
Tại sao trực giác lại mách bảo nàng, thứ Hạ Hầu gia muốn không đơn giản chỉ có thế?
Mất nhiều công sức như vậy, phía sau, bọn họ nên có mục đích kinh người hơn mới đúng!
Nhưng mục đích đó là gì?
Mưu triều soán vị...!Mấy chữ này đột nhiên hiện lên trong đầu An Cửu.

An Cửu hoàn hồn, lặng lẽ quan sát Bắc vương gia và Tĩnh Phong Đế, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ quay cuồng.

Đúng rồi, Bắc vương gia sủng ái Hạ Hầu Âm như vậy, nỗi hận đoạt thê, ông ấy sao có thể nhịn được?
Mà Tĩnh Phong Đế xưa nay đa nghi, ông ta đoạt thê của người ta, chỉ sợ ngày ngày cũng sẽ lo lắng, chẳng lẽ thần tử không có lòng làm phản sao?
Một chiêu dùng mỹ nhân để ly gián này thật sự rất cao minh.

Hạ Hầu gia muốn phá vỡ hoàn toàn thế cục giữa hoàng thất và Bắc Vương phủ, c ho dù đó chỉ là bề ngoài sao?
Phát hiện này khiến An Cửu chấn động, dã tâm của Hạ Hầu gia sao lại lớn đến vậy?
Không, rất nhiều thứ nàng phải từ từ kiểm chứng, mà giờ phút này, điều duy nhất có thể khẳng định chính là mỹ nhân kế Hạ Hầu Âm này xem như thành công!
"Bổn vương mệt rồi, muốn trở về nghỉ ngơi."
Trong đại sảnh quỷ dị, một giọng nói già nua vang lên, mọi người sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía Bắc lão vương gia vừa mở miệng.

Chỉ thấy ông ấy đã đứng lên, Tĩnh Phong Đế nhìn lão nhân kia, như ý thức được gì, lòng hơi nao nao, giống như sợ hãi trong tiềm thức trỗi dậy, việc vừa rồi, lão vương gia...!
"Phụ vương..." Bắc vương gia cũng có phản ứng, đang định tìm lão vương gia chủ trì công bằng, nhưng vừa kêu ra tiếng, Bắc lão vương gia liền phất tay.

"Bổn vương mệt rồi..." Giọng của Bắc lão vương gia lần nữa vang lên, đôi mắt sắc bén kia ngay cả nhìn một cái cũng chưa từng, tiếp tục nói, "A Cửu, tới đây đỡ bổn vương!"
An Cửu giật mình hoàn hồn, lập tức cảm nhận ánh mắt của mọi người đang hướng về đây, có người hâm mộ, nhưng cũng có kẻ phòng bị, ghen ghét.

Bắc lão vương gia đúng là không định quản việc này, trong lòng Tĩnh Phong Đế thở phào, mà sắc mặt Bắc vương gia càng thêm âm trầm.

Dưới ánh nhìn của mọi người, An Cửu đi về phía lão vương gia, đỡ ông ấy ra ngoài, nhưng chuyện vừa rồi ở đại sảnh lại không thể vứt ra khỏi đầu.


"Lão vương gia..." An Cửu cuối cùng cũng không nhịn được mà gọi.

"Gọi gia gia!" Lão vương gia nhíu mày, có chút không vui.

An Cửu giật mình, lập tức sửa miệng: "Gia gia...!Gia gia vì sao không cản Hoàng Thượng đưa Hạ Hầu trắc phi tiến cung?"
Trực giác nói An Cửu biết, lão nhân này nhìn thấu sự việc hơn nàng.

Bắc lão vương gia nhìn An Cửu, khẽ cười: "Người ta đã muốn tiến cung, ta há có thể ngăn cản? Ta có thể cản được một lần, nhưng còn lần sau? Ta không rảnh để quản những việc đó!"
Quả nhiên, lão vương gia là người sáng suốt!
Ông ấy cũng nhìn ra vở kịch của Hạ Hầu gia sao?
"Nhưng mục đích của Hạ Hầu gia..." An Cửu nhíu mày, "Mặc kệ bọn họ có mục đích gì, nhưng chung quy vẫn muốn ly gián quan hệ giữa Bách Lý hoàng thất và Bắc Vương phủ!"
Dường như bị An Cửu làm cho chấn động, Bắc lão vương gia đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt khó nén kinh ngạc: "Ha ha...!Cháu quả nhiên thông tuệ, vừa rồi những gì xảy ra trên đại sảnh, chỉ sợ không đến vài người có thể nhìn ra manh mối này, mà cháu...!Ha ha, khó trách tôn nhi của ta lại thích cháu."
Thích nàng? Bắc Sách sao?
An Cửu giật mình, theo bản năng gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, hiện tại, nàng chỉ muốn biết chuyện của Hạ Hầu gia!
"Lão vương gia không sợ mầm tai họa này chặt đứt Bắc Vương phủ sao..." An Cửu hỏi tiếp.

"Chặt đứt Bắc Vương phủ?" Bắc lão vương gia giật mình, đôi mắt lão luyện bỗng dưng trầm xuống, "Bắc Vương phủ há dễ dàng bị chặt đứt như vậy? Bách Lý hoàng thất và Bắc Vương phủ mặt ngoài nhìn gắn bó như răng với môi, nhưng quan hệ thực chất sớm đã hủ bại, đó là điều không sớm thì muộn cũng sẽ đến, hơn nữa, mục đích Hạ Hầu gia ly gián Bách Lý hoàng thất và Bắc Vương phủ chưa chắc sẽ hại Bắc Vương phủ."
Ý của Bắc lão vương gia là...!
"Gia gia, ngài biết gì đó đúng không?" An Cửu nhìn Bắc lão vương gia, càng cảm thấy lão nhân này sâu không lường được.

Đúng thế, khai quốc công thần Đông Sở Quốc năm đó, còn là người bình ổn Tề Vương cung loạn sao có thể đơn giản?
"Ta chẳng qua là một lão nhân, có thể biết cái gì?" Bắc lão vương gia cười ha ha, "Hiện giờ việc của Bắc Vương phủ đã giao cho Sách Nhi, cũng may Sách Nhi khôn khóe, mấy năm nay, nó đã làm không ít chuyện cho Bắc Vương phủ, chờ hai đứa thành thân, cháu phải giúp nó, cháu cũng là người thông minh, nhất định có thể bảo vệ Bắc Vương phủ chu toàn!"
Bảo vệ Bắc Vương phủ chu toàn?
Nghĩ đến hiệp nghị với Bắc Sách, An Cửu không khỏi chột dạ, việc này lão vương gia có nhìn ra nàng và Bắc Sách chỉ đang diễn kịch không?
An Cửu cẩn thận quan sát Bắc lão vương gia, lại không nhìn ra manh mối, trong lòng lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, đợi hoàn hồn, mọi sự chú ý vẫn dồn vào chuyện của Hạ Hầu gia.

Không biết sao?
Sợ rằng Bắc lão vương gia này nhìn sự việc rõ ràng hơn bất kỳ ai, sao có thể không biết?
An Cửu nhíu mày, lão vương gia biết Bách Lý hoàng thất chắc chắn không dung nổi Bắc Vương phủ, lại vẫn trấn định tự nhiên như thế, không hoảng không loạn, e rằng...!Trong lòng ông ấy sớm đã có phương pháp ứng đối.

"Vậy Hạ Hầu gia kia vì sao lại bày ra trò này?" An Cửu lẩm bẩm.

Bắc lão vương gia nhìn nàng chuyên chú như vậy, ý cười càng đậm: "Cháu đi điều tra chẳng phải sẽ biết sao? Tra rồi sẽ biết!"
Ánh mắt Bắc lão vương gia lập lòe, Thẩm Diên cũng có tính tò mò này, cháu gái của bà càng nhìn càng thấy giống, năm đó, Thẩm Diên có thể thống lĩnh Xích Minh, dù là thân nữ nhi cũng có thể xưng bá giang hồ, An Cửu kiếp này, chỉ sợ hào quang không hề kém bà ấy!
"Ta xem như yên tâm." Bắc lão vương gia thở dài, lại giống như thở phào nhẹ nhõm.

An Cửu giật mình, yên tâm? Yên tâm Bắc Vương phủ sao?
Không biết vì sao, hai chữ "yên tâm" này khiến An Cửu cũng trấn định hơn rất nhiều.

Đúng, rốt cuộc vì sao Hạ Hầu gia lại làm như vậy, cho dù muốn mưu triều soán vị cũng nên có lý do, nàng sẽ điều tra, nhất định phải tìm được bí mật đang chôn giấu, để nó bại lộ dưới ánh sáng mặt trời.

An Cửu và Bắc lão vương gia chậm rãi đi về phía trước, trong đại sảnh sau đó không biết còn xảy ra chuyện gì, qua hồi lâu, hai mới mới đến Cẩm Mặc Đường của Bắc lão vương gia.

Khi An Cửu đưa Bắc lão vương gia vào phòng, Bắc lão vương gia lại đột nhiên nói.

"A Cửu à, cháu và Sách Nhi mau sinh một tiểu oa nhi cho ta bế đi, lão già ta mỗi ngày đều ở Cẩm Mặc Đường thật sự rất cô đơn!"
Lời này vừa nói ra, An Cửu lảo đảo một cái.

Sinh tiểu oa nhi? Đừng nói giữa nàng và Bắc Sách chỉ là hiệp nghị, cho dù thật sự lưỡng tình tương duyệt mà đính hôn, nhưng bọn họ không phải còn chưa thành thân sao?
Lão vương gia này thế mà công khai bảo nàng sinh hài tử...!Khóe miệng An Cửu không nhịn được mà run rẩy.

Nghĩ đến Bắc Nhu khi nãy...!An Cửu nhíu mày, liếc nhìn Bắc lão vương gia: "Gia gia, vừa rồi sao người lại làm thế với Bắc Nhu, gia quy của Bắc Vương phủ....!Thật sự là vậy sao?"
Bắc lão vương gia giật mình: "Cháu yên tâm, cháu không giống Bắc Nhu, ta không nỡ dùng gia quy với cháu, còn về Bắc Nhu..." Nói đến Bắc Nhu, trong mắt Bắc lão vương gia để lộ vài phần bất đắc dĩ, ông thở dài, "Nó cũng là cháu gái của ta, huyết mạch tương liên, nhưng nó lại hồ đồ...!Nếu so sánh với Bắc Vương phủ, ta chỉ đành từ bỏ nó!"
An Cửu hiểu, lão nhân này cả đời đều lao tâm lao lực vì Bắc Vương phủ, trong lòng đều là đại cục, mà Bắc Nhu...! Vốn là một cô nương tốt, nhưng si mê lưu luyến Bách Lý Khiên như thế, sợ là sẽ hỏng cả một đời.

Hiện tại, nàng ấy gả cho Bách Lý Khiên, không biết vào Thái Tử sẽ có quang cảnh thế nào, nhưng có một việc An Cửu rất chắc chắn, tên bạc tình bạc nghĩa như Bách Lý Khiên không thể cho Bắc Nhu hạnh phúc!
Nghĩ đến Bách Lý Khiên, An Cửu lại cảm thấy chán ghét...!
Mà giờ phút này ở một chỗ khác của Bắc Vương phủ, trong Ngọc Phù Uyển, nữ tử cũng mặc hỉ phục, nhưng so với náo nhiệt ở đại sảnh, nơi này lại phá lệ tiêu điều.

"Nhị tiểu thư, hôm nay là thọ thần của lão vương gia, chỉ sợ cô gia sẽ về muộn một chút, chi bằng...!Người nghỉ ngơi trước đi!" Nha hoàn của hồi môn Thanh Liên ở bên cạnh cẩn thận khuyên, trong lòng không nhịn được mà thương tiếc cho Nhị tiểu thư, cô gia kia rõ ràng có thể tới xem Nhị tiểu thư sớm một chút, chỉ là...!
Hôm nay Bắc Vương phủ có hai hôn sự, Đại tiểu thư Bắc gia được Hoàng Thượng và lão vương làm chủ hôn, quý tộc trong triều tới làm khách, nhưng Nhị tiểu thư của họ...!Lại vào cửa sau, được một cỗ kiệu bình thường nâng vào, còn cả căn phòng này, ngoại trừ mấy chữ hỉ dán trên cửa sổ thì nào có chút hơi thở của đại hôn?
Đãi ngộ với thị thiếp chung quy vẫn không giống!
Đêm nay chỉ sợ cô gia kia cũng sẽ không tới!
Ngọc Uyển ngồi ở mép giường, khăn hỉ trên đầu, hay tay nắm chặt, tuy ngày thường trầm tĩnh thu mình nhưng lúc này cũng cảm thấy phẫn nộ.

Nàng thật sự không cam lòng.

Tuy nàng do ngoại thất sinh, nhưng dù phải gả cho một nhà bình thường, làm chính thất cũng được, nhưng cố tình lại bị đưa vào Bắc vương phủ, chịu đãi ngộ như vậy, nàng thật sự cảm thấy chua xót.

Nghĩ đến lý do bọn họ muốn mình gả đi, Ngọc Uyển cười lạnh.

"A, Nhị thiếu gia, sao ngài lại..." Ngoài cửa, một giọng nói vang lên, là gia đinh canh giữ bên ngoài.

Gia đinh kia còn chưa nói hết, Ngọc Uyển liền nghe một tiếng Bang, cửa bị đẩy ra, mùi rượu ập tới cùng tiếng rống giận cuồng liệt của nam nhân.

"Ngọc Vô Song, tiện nhân nhà ngươi...!Hủy hoại ta...!Ngươi hủy hoại ta...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.