Cố Thanh Trúc lay người Hồng Cừ, Hồng Cừ còn ngái ngủ mở mắt ra, xoa xoa: "Tiểu thư, sao ta lại ngủ rồi."
"Còn hỏi ta nữa, nói chuyện với ngươi một hồi thì ngươi ngủ mất tiêu, ta nói nãy giờ không thấy trả lời gì." Cố Thanh Trúc làm như không có gì trả lời.
Hồng Cừ vô cùng buồn bực, nói thầm trong miệng: "Sao nô tì không nhớ gì vậy.. nhưng rồi nhanh chóng nhận lỗi với Cố Thanh Trúc:" Tiểu thư, chắc tối qua ta ngủ không ngon, lần tới chắc chắn sẽ không như vậy nữa. À.. tới Nhân Ân Đường rồi sao? "
Cố Thanh Trúc gật đầu bất đắc dĩ:" Tới rồi, A Không thông báo ta mới đánh thức ngươi dậy, biết ngươi ngủ không ngon rồi. "
Lời nói quan tâm khiến Hồng Cừ rất cảm động:" Tiểu thư người tốt với nô tì quá. "
Cố Thanh Trúc xấu hổ xuống xe, thì thấy A Khôn đang vò đầu bứt tai chỗ bàn đạp, hiển nhiên không hiểu tại sao mình đột nhiên buồn ngủ, tại sao xuất hiện trước Nhân Ân Đường, Cố Thanh Trúc hãy còn nhảy xuống xe ngựa vào cửa Nhân Ân Đường, Hồng Cừ đi theo sau.
Cố Thanh Trúc âm thầm thở dài nhẹ nhõm, nhìn xung quanh hiệu thuốc, tiểu nhị sau quầy bước ra, cười nói:" Cô nương tới rồi sao, tiên sinh đang ở đằng sau. Để ta đi gọi. "
Chỉ một lát sau, lão tiên sinh đã vén rèm bước ra, người đeo tạp dề, tay cầm một con dao sắc bén, thân dao mỏng như cánh ve phát ra ánh sáng, thân đao còn dính vệt nước. Cố Thanh Trúc hành lễ với lão tiên sinh xong, ông cười đi vào nơi khám bệnh lấy một chiếc khăn sạch lau chùi con dao rồi lấy túi đựng.
" Hôm trước cô nương bị bệnh, giờ đã đỡ hơn chưa? "
Sau khi Cố Thanh Trúc bị bệnh đã phái người qua nói với lão tiên sinh.
" Đã đỡ hơn rồi, cảm ơn ngài. "Lão tiên sinh mời Cố Thanh Trúc ngồi chưa kịp nói mấy câu thăm hỏi thì Cố Thanh Trúc đã đi vào vấn đề:" Chuyện lần trước ta nói với ngài, không phải do ta bồng bột nhất thời mà do ta thật sự hứng thú với y thuật, muốn theo ngài học tập, bốc thuốc và chữa bệnh ta đều biết một ít, tuy rằng không giỏi lắm nhưng cũng không kém hơn những người khác bao nhiêu. Nếu lão tiên sinh đồng ý thì cùng lắm là hai ngày sau ta sẽ tới.
Lão tiên sinh cởi tạp dề, nhìn sang Cố Thanh Trúc: "Cô nương, học y rất mệt. Ngươi là con nhà phú quý, không lo ăn mặc, sao phải chịu khổ như vậy."
Lúc lão tiên sinh đang nói thì tiểu nhị đã bưng trà ra cho Cố Thanh Trúc, sau khi Cố Thanh Trúc nói cảm ơn thì đáp lời: "Không lo cơm áo không có nghĩa là ta không thể chịu khổ nhọc, ta không thích thêu thùa, nấu nướng, cũng chẳng màng đến cầm kì thi họa, duy chỉ đọc hiểu một ít y lí, học y vất vả ra sao ta biết chứ, lão tiên sinh không nên nghi ngờ quyết tâm của ta, nếu Nhân Ân Đường không nhận ta, ta cũng sẽ đến nơi khác mà thôi."
Cố Thanh Trúc thẳng thắn nói.
Lão tiên sinh nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu sau rồi mới cười cười gật đầu: "Nếu cô nương đã nói như vậy, ta mà từ chối nữa thì thành ra làm kiêu."
Cố Thanh Trúc vui mừng: "Tiên sinh đồng ý rồi."
Lão tiên sinh vuốt râu cười: "Cô nương có lòng thành, lão đây đồng ý."
"Cảm ơn tiên sinh." Cố Thanh Trúc đứng dậy hành lễ với ông, khi đứng lên thì nhìn sang túi đao trên bàn, do dự một lát rồi nói: "Lúc trước ta cũng có sang Nhất Đao Đường làm một bộ, nhưng Nhất Đao Đường bỗng nhiên đổi chủ, đao của ta cũng không hoàn thành, không biết.."
Không đợi Cố Thanh Trúc nói xong, lão tiên sinh đã hiểu ý nàng: "À, ta có vài bộ, tí nữa ta sẽ cho con một bộ, nhìn nó cũ vậy thôi nhưng thật ra vẫn là đao tốt đấy."
Điều này Cố Thanh Trúc hiểu, kiếp trước trong quân nàng có được bộ đao cũ của lão quân, xài rất tốt, chỉ là bây giờ nàng không có nên chỉ có thể đặt bộ khác, ai ngờ gặp phải tên Kì Huyên chết giẫm, dao làm theo yêu cầu cũng không có được.
Sau khi cảm tạ lão tiên sinh, Cố Thanh Trúc không ở lâu nữa, đầu còn dính chút nước trà, làm gì cũng cảm thấy không thoải mái nên sau khi rời khỏi Nhân Ân Đường thì liền về nhà.
Sau khi về tắm rửa, thay đồ đang định dọn dẹp y thư thì lão phu nhân truyền lời gọi nàng đến Tùng Hạc Viên.
Không dám chậm trễ nàng đi ngay, mới vừa vào sân đã nghe thấy tiếng khóc, nhìn thấy Tần thị đang quỳ ở giữa sân Tùng Hạc viên, phía sau là Cố Ngọc Dao cũng đang quỳ, giơ tay cao quá đầu cầm một cuốn gia pháp thật dày, mặt như đưa đám, Tần thị không nhịn được mà nức nở.
Cố Thanh Trúc đi ngang qua họ, hai người nhìn nàng với ánh mắt oán hận, Cố Thanh Trúc không chịu yếu thế, khóe miệng mỉm cười khiêu khích làm cho Tần thị và Cố Ngọc Dao điên lên nhưng không dám làm gì ở đây nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Thanh Trúc đi qua.
Bước vào sảnh, nàng nhìn thấy lão phu nhân Trần thị đang ngồi xếp bành trên giường la hán, bên cạnh là Cố Tri Viễn đang cúi đầu không dám hé răng. Cố Thanh Trúc vào cửa trước, tất nhiên là biết hắn đang bị lão phu nhân dạy dỗ, nàng hành lễ vấn an hai người, Cố Tri Viễn không phản ứng gì chỉ có lão phu nhân phất tay cho Cố Thanh Trúc đứng dậy.
"Chuyện có người lấy của hồi môn của nương con đúng là lỗi của cha và mẹ kế con. Phòng thu chi đưa sổ sách sang, bà xem thấy Tần thị lấy tổng cộng mười lăm vạn lượng ngân phiếu, ba ngàn lượng bạc, hai trăm tám mươi lượng vàng, ta đã cho Ngô ma ma đi lục soát phòng mẹ kế con, lấy được mười một vạn lượng ngân phiếu, bây giờ bạc trắng chỉ còn 600 lượng, vàng hai trăm lượng, theo lời nàng nói là dùng vào tiệc mừng thọ của ta, dùng ba vạn năm ngàn tám trăm lượng, đều có ghi chép lại, tí nữa ta sẽ cho con xem, mặt khác còn lại đều dùng vào chi tiêu của nàng ta, việc mẹ kế con lấy bạc cha con hứa sẽ bổ sung từ tư khố của hắn, tuy nhiên việc này ta cũng có trách nhiệm, vậy nên, ba vạn năm ngàn lượng bạc dùng trong tiệc mừng thọ của ta thì ta sẽ tự trả cho con.."