Đích Thê Tại Thượng

Chương 36



Kì Huyên nhìn cô nương trước mắt đối với mình thật tàn nhẫn, lạnh lùng, trong đầu lại nghĩ đến kiếp trước, mình cũng từng thường xuyên đối với nàng lạnh lùng, cay độc. Hóa ra nghe người mình thích nói ra những lời tàn nhẫn tuyệt tình, trong lòng sẽ khó chịu như vậy.

"Ta biết bây giờ ta có nói gì nàng cũng không tin. Nhưng ta vẫn sẽ nói, bắt ta không dây dưa nàng nữa thì chắc chắn không được. Ta đã bỏ lỡ nàng một lần, ta sẽ không bỏ lỡ nàng lần thứ hai đâu."

Giọng Kì Huyên nghe rất bi thương, đôi mắt lạnh lùng của Cố Thanh Trúc nhìn chăm chú, Kì Huyên không dám đối diện với nàng, chỉ gục đầu thở dài, muốn đụng vào người nàng một chút nhưng khi nhìn ánh mắt đề phòng kia, thì bàn tay vươn ra lại rụt về.

Cố Thanh Trúc cúi đầu sửa sang lại xiêm y, chắc chắn không có gì khác thường mới qua cổng vòm, trở lại hành lang gấp khúc không một bóng người, hối hận trong lòng vì sao lại đi đến nơi này chứ, làm Kì Huyên thừa cơ bắt được, cũng may không ai thấy, nếu có người thấy nàng đúng thật là nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch mà.

Dọc hành lang về đường cũ, không dám tiếp tục đi thẳng nữa.

**

Sau khi Cố Ngọc Dao và Cố Thanh Trúc tách ra, thì nàng ta gặp được một nha hoàn, được chỉ tới khu vườn nơi khách khứa đang tụ tập. Trong lòng oán hận Cố Thanh Truc, may mắn nàng linh lợi, nếu tiếp tục đi với Cố Thanh Trúc, không biết bị nàng ta lừa đến đâu rồi.

Vườn phủ Quốc Công khác hoàn toàn bá phủ, nàng lần đầu tiên tới đây, nhìn nơi nào cũng thấy mới mẻ.

Từ xa đã thấy mấy cô nương ngồi trong đình giữa trăm hoa, ai nấy đều trang điểm lộng lẫy, vui vẻ cầm quạt che mặt cười đùa, nhìn rất thanh lịch, Cố Ngọc Dao cảm thấy lần tới mình cũng nên cầm quạt xem sao.

Những cô nương ngồi nói chuyện ngắm hoa trong đình thấy Cố Ngọc Dao đi tới thì tụm năm tụm ba ghé vào, che quạt nói chuyện:

"Kia, nhìn thấy không? Đây là nữ nhi của kế phu nhân Cố gia, nhìn bộ dạng nàng ta trang điểm kìa, sợ người khác không biết nàng ta là con vợ lẽ hay sao, mẹ cả mất chưa tới một năm mà ăn mặc như thế, thật là chẳng có tí lương tâm nào."

"Phủ Trung Bình Bá sao? Chuyện đó ta cũng nghe nói qua, kế phu nhân Cố gia đúng là chẳng ra gì, ban đầu vốn làm thiếp mà thôi."

" Đúng vậy, như vậy càng không có thể diện gì. "Cái quạt của cô nương họ Kiều rung lên vì tiếng cười, nhin sang Trương Tiểu Thư và Lý Tiểu Thư:" Ta nghe nói quan hệ giữa hai người với tiểu thư Cố gia kia không rồi, nhìn xa trông rộng một chút, coi chừng không để ý bị nàng ta ăn trộm đó. "

Mặt Trương tiểu thư và Lý tiểu thư đỏ lên, Trương tiểu thư vội giải thích:" Không không không, chúng ta vốn không thân với nàng, chỉ gặp qua ở phủ Vinh An Hầu, chưa từng nói với nhau câu nào. "

" Vậy sao, vậy mà chúng ta nghe nói tiểu thư Cố gia kia còn tặng quà cho hai người, còn tặng rất hậu nữa. Lần đầu gặp mặt đã tặng mỗi người một lọ cao hoa hồng, quả thật là không phải tiền mình thì không xót mà. "

Các cô nương trong đình đều che miệng cười.

Cố Ngọc Dao không hề nhận ra, từ từ đi vào trong đình, nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ở Trương tiểu Thư và Lý tiểu Thư trước kia quen biết, cười ngọt ngào ngồi cạnh hai người, chào hỏi:" Trương tiểu Thư, Lý tiểu thư, không ngờ lại gặp được hai người ở đây. Lọ cao hoa hồng lần trước ta phái người mang sang thế nào? "

Cố Ngọc Dao làm thân với hai người, dù nhóm nào, có người quen giới thiệu tất nhiên sẽ tốt hơn, Trương tiểu thư và Lý tiểu thư đã từng nhận quà của mình, tất nhiên sẽ giúp mình làm thân với những người khác.

Nhưng Trương tiểu thư cúi đầu, tìm trong túi một lát, lấy ra lọ cao hoa hồng to bằng bàn tay, quanh bình còn quấn dây đỏ chứng tỏ chưa hề mở ra lần nào.

" À, Cố tiểu thư không nói thì ta cũng quên mất, thứ này quý quá, sao ta có thể nhận được, lần trước lúc ngươi phái người sang đưa, ta vẫn luôn muốn trả lại, sau vì nhiều việc mà quên mất, nghĩ hôm nay Cố tiểu thư chắc chắn sẽ tới phủ Quốc công nên ta mang sẵn bên người, chờ gặp ngươi thì trả lại. "

Cố Ngọc Dao sửng sốt, nhìn lọ cao hoa hồng trên bàn mà không biết phải làm sao, Trương tiểu thư bên cạnh cũng cuống quít đặt lọ cao hoa hồng của mình lên bàn, đã dùng rồi, Lý tiểu thư cũng nói:

" Đúng, đúng, đúng, Trương tiểu thư nói không sai, ta cũng nghĩ vậy, cái này quý quá, vẫn là trả lại cho Cố tiểu thư thì tốt hơn. "

Hai vị tiểu thư trả đồ xong thì vội vàng đứng lên rời đi. Cố Ngọc Dao đứng lên muốn ngăn thì chậm một bước, hai vị tiểu thư đã nhanh chóng lỉnh mất.

Cố Ngọc Dao nhìn hai lọ cao hoa hồng trên bàn mà dở khóc dở cười, hai người kia cũng quá quắt thật, đâu có ai nhận quà lâu ngày rồi mà còn gặp mặt trả lại, nhất là Lý tiểu thư kia còn dùng luôn rồi.

Thấy hai cô nương cầm quạt kia đang nhìn mình, Cố Ngọc Dao cố tỏ ra bình tĩnh cười:

" Ha ha, hai người kia cũng khách sáo quá rồi, ta vốn.. "

Còn chưa nói xong thì cô nương ngồi bên trái đã cắt lời:" Có chỗ nào khách sáo đâu, họ sợ thôi. "Sau khi nói xong thì họ nhìn nhau cười, Cố Ngọc Dao không rõ nguyên nhân nên không phản ứng lại, cô nương kia liền đứng dậy đi tới trước mặt nàng, cầm cây quạt trong tay, khuôn mặt đầy vẻ châm chọc, dùng cây quạt chỉ lọ cao hoa hồng trên bàn.

" Ai biết được thứ này ngươi dùng cái gì mà mua. Lỡ như dùng tiền của người mẹ cả quá cố kia mua, thì xui xẻo lắm. "

Vừa nói xong, những cô nương khác trong đình đều cười rộ lên, lúc này Cố Ngọc Dao mới hiểu ý các nàng, mặt đỏ bừng lên, nhìn trái nhìn phải một hồi thì vội vàng đáp trả:

" Cái gì mà xui xẻo chứ. Các người thì biết cái gì, chỉ giỏi ở đây khua môi múa mép, ta tặng quà thì liên quan gì đến các người. "

Cô nương cầm quạt thấy Cố Ngọc Dao dám phản đối ra mặt thì cười lạnh:" Ngươi sợ người khác khua môi múa mép sao, có bản lĩnh thì đừng làm, trước giờ chưa nghe qua vợ lẽ phù chính lại kế thừa cả hồi môn của vợ trước. Mình không cần thể diện, làm ra chuyện như thế, còn không cho người khác nói. "

Lời nói của cô nương này rất thâm, Cố Ngọc Dao hoàn toàn bị chọc tức:" Ngươi! Ngươi là tiểu thư nhà nào, sao lại vô lễ như thế? Khi còn nhỏ không đi học sao? "

Nàng còn chút lí trí, hỏi trước lai lịch đối phương.

Cô nương cầm quạt cười lạnh lùng:" Sách bổn huyện chủ đọc tuy không nhiều lắm nhưng ta cũng biết bốn chữ lễ, nghĩa, liêm, sỉ viết như thế nào. Nghe nói nương ngươi là tiên sinh dạy học, các người nhất định là đọc rất nhiều sách rồi. Nhưng ta thấy hình như chúng ta không đọc cùng loại sách rồi, nương ngươi hình như học sách quyến rũ đàn ông, bởi vậy không trách được. "

Cố Ngọc Dao bị chọc tức lần nữa, bị người ta chửi trước mặt, nàng sao có thể nhịn, nhưng đối phương lại là huyện chủ, nàng không thể trêu vào. Chung quanh không ai giúp nàng, tất cả đều cười thầm, Cố Ngọc Dao dậm chân, lấy hai bình cao hoa hồng trên bàn rồi bỏ đi.

Lúc ra ngoài, nàng còn nghe thấy những câu châm biếm của những cô nương đó.

Cố Ngọc Dao bị đối xử tệ ở phủ Quốc công, bị hạ nhân nơi này nhìn chằm chằm, vất vả lắm mới gặp Tần thị, Cố Ngọc Dao không khỏi muốn phân trần bèn chạy tới, đâm vào Tần thị, Tần thị nhíu mày, dường như tâm trạng không tốt lắm, mắng Cố Ngọc Dao:" Hấp tấp, bộp chộp, còn ra thể thống gì. "

Cố Ngọc Dao rất tủi thân, đưa hai lọ cao ra cho nương xem, cả giận nói:" Con bị người ta ăn hiếp, nương không quan tâm không nói, bây giờ còn mắng con. "

Tâm trạng Tần thị không tốt, vứt lại hai lọ cao hoa hồng cho Cố Ngọc Dao, hạ giọng mắng:" Ai ăn hiếp con? Cố Thanh Trúc sao? Sao con vô dụng vậy, để nó ăn hiếp mình? "

Nhắc tới Cố Thanh Trúc, Cố Ngọc Dao sôi máu:" Không nói nàng, nàng ta là cái thá gì chứ! Đưa con đi vòng vòng phủ Quốc công, chơi đùa con như đứa ngốc vậy, vất vả lắm mới thoát khỏi nàng ta, thì lại gặp mấy con quỷ nhiều chuyện trong vườn. "

Tần thị nghe được chữ nhiều chuyện thì hiểu ra cả, bởi vì bà cũng bị như vậy. Tưởng rằng hôm nay đi tiệc mừng thọ của Quốc công phu nhân có thể biết thêm một ít phu nhân, ai ngờ, những người đó căn bản không muốn giao lưu với mình, nói nàng là người nghèo kiết xác tới mức phải dùng của hồi môn của vợ trước, nhìn phản ứng của nữ nhi, sao Tần thị không hiểu.

Cố Ngọc Dao kể cho Tần thị nghe:" Cái cô Trương tiểu thư và cô Lý tiểu thư kia nhận quà của con chẳng thấy khách sáo tí nào, giờ đã lâu như vậy, họ còn giả bộ thanh cao, nương ngài không thấy được dáng vẻ cười cợt con của bọn họ đâu, trước đây con chưa từng mất mặt đến thế. "

Nàng nói" trước đây "là lúc Tần thị còn chưa phù chính, nàng là con vợ lẽ, cũng không ai thẳng mặt khinh khi như vậy, bây giờ nàng thành con vợ cả nhưng ngược lại những người đó còn quá đáng hơn.

Tần thị nhíu mày:" Lúc những người đó ăn hiếp con, Cố Thanh Trúc chỉ đứng nhìn sao? "

Cố Ngọc Dao lẩm bẩm lắc đầu:" Không, con không kể sao? Nàng ta đưa con đi vòng vòng, con liền tách nàng ta ra. Nương hỏi chuyện này làm gì? "

Tần thị liếc nàng, nếu Cố Thanh Trúc đứng kế bên nhìn muội muội bị ăn hiếp mà không ra mặt, không phải bà càng có lí do phạt nó sao.

Kì thật nói đến cùng, sở dĩ ở phủ Quốc công hôm nay hai mẹ con bà bị đối xử như vậy, nguyên nhân chính là do con nha đầu thúi kia tìm cậu nó tới đòi hồi môn! Nếu không, sao mọi chuyện lại thành ra thế này, những phu nhân kia sao không thèm kết giao với bà chứ.

" Nương, chúng ta làm sao bây giờ? Hình như tất cả mọi người đều biết việc nhà chúng ta, sau này còn có thế gia tiểu thư nào chịu làm bạn với con nữa. "Cố Ngọc Dao bây giờ lo lắng nhất chính là không được người khác quan tâm, rõ ràng lần trước, những tiểu thư chê cười nàng không phải con vợ cả cuối cùng cũng đã chịu làm bạn nói chuyện với nàng, nhưng sau sự kiện Cố Thanh Trúc làm, mọi việc đều thay đổi cả.

" Con cứ bình tĩnh, ta dạy con như thế nào? Gặp nguy không loạn, dù sợ trong lòng cũng không được thể hiện ra ngoài. Người ta càng nói, con càng phải ra vẻ không sao, cãi nhau với người khác là dại lắm. "

Tần thị kiên nhẫn dạy con, thấy nó vẫn không hiểu thì thở dài bất đắc dĩ, thò lại gần, nói nhỏ với Cố Ngọc Dao:" Con nghe cho kĩ, tương lai nếu còn có người nói trước mặt con như thế thì hãy đổ hết trách nhiệm lên người cha con, dù sao cha con cũng thừa nhận là do ông ấy bày mưu tính kế, chúng ta chỉ nghe lời ông ấy thôi. Các nàng dám ăn hiếp chúng ta, nhưng có dám ăn hiếp cha con không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.