Đích Thê Tại Thượng

Chương 39



Nói tóm lại chuyện xảy ra trong phủ An Quốc Công cũng không bị làm to lên nữa, vì mấy thiếu niên chủ động thừa nhận do bọn họ uống rượu làm bậy, bám lấy lan can lắc lư rất mạnh nên mới xảy ra chuyện như vậy. Khách khứa cũng cho đây là chuyện ngoài ý muốn, chuyện người ta bàn tán nhiều vẫn là chuyện cô nương cứu người kia.

Trần thị ra khỏi chỗ ở của Đại Trần thị thì đã thấy Ngô ma ma tiến lại bẩm báo, Trần thị không nghĩ chuyện hôm nay còn có thể ảnh hưởng tới phủ Trung Bình Bá.

"Người bị thương là con nhà ai?" Trần thị nhíu mày hỏi.

"Nghe nói là nhà Lục đại nhân, đích trưởng tôn của thủ phụ đại thần." Ngô ma ma nói nhỏ.

Trần thị nheo mắt: "Rồi.. Thanh Trúc trị không sai cho người ta sao?"

Ngô ma ma lắc đầu: "Cái này không nghe ai nói, nô tì chỉ nghe nói tiểu thư giữa thanh thiên bạch nhật cắt quần của lục tiểu công tử bị thương ở chân."

"Cái gì!"

Trần thị tức giận. Máu nóng dồn lên não, đứa nhỏ này sao lại làm vậy. Dù học y thuật mấy ngày, chưa chắc được là chữa được cho mèo, cho chó nói chi tới lục tiểu công tử, mà nó dám giữa thanh thiên bạch nhật cắt quần của nam nhân, chỉ dựa vào cái này, sau này người ta đồn đại thì nó phải làm sao.

Sao có thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy.

"Bá gia có nghe chưa?" Bây giờ Trần thị quan tâm nhất là chuyện này.

Ngô ma ma nghĩ: "Lão phu nhân, chuyện này đến nô tỳ còn biết, sao bá gia lại không biết được. Cho dù bên cạnh bá gia không ai lắm lời thưa gửi, nhưng không phải trong phủ còn có.. phu nhân sao, phu nhân có thể bỏ qua chuyện này sao?"

Trần thị cũng cảm thấy không thể, từ lần trước Thẩm gia tới đòi của hồi môn Tần thị đã hận Thanh Trúc thấu xương, lần này Thanh Trúc phạm sai, Tần thị sao có thể buông tha cho nó.

"Phái người theo bên cạnh Bá gia, gọi Thanh Trúc, chúng ta đi về trước."

Sau khi căn dặn Ngô ma ma xong, bà xoay người quay lại viện của Đại Trần Thị, bà muốn về sớm cũng phải nói một tiếng với thọ tinh mới được, vốn không nên như thế nhưng trong nhà xảy ra chuyện biết sao được.

Đại Trần Thị cũng đang phiền lòng, nghe Trần thị kể xong cũng không giữ bà lại, nói bà về sớm để xem chừng Thanh Trúc, không thể để cho người thiếp kia tương kế tựu kế được.

Trần thị vừa ra ngoài thì Ngô ma ma đã thở dốc chạy tới: "Lão phu nhân, Bá gia, phu nhân, các công tử và tiểu thư đều đã về hết, vừa từ biệt Quốc Công thì đã về rồi, rất gấp, chỉ chừa mấy người Lão lưu ở bên ngoài chờ ngài thôi."

Vừa tính về, Trần thị sao không biết lý do, chắc chắn Trần thị đã nói xấu Thanh Trúc trước mặt bá gia, bá gia hồ đồ, lại hận Thanh Trúc, muốn xử lí nó nên mới vội vàng về, không nói với bà tiếng nào là nó không muốn bà về sớm can thiệp đi.

"Về mau."

**

Bên kia Trần thị gấp gáp chạy về, bên này Thanh Trúc đã về đến Cố gia.

Ở đại sảnh, Cố Tri Viễn tức giận đập bàn, chỉ vào Cố Thanh Trúc, cả giận nói: "Thanh danh Cố gia ta đều bị mất trong tay ngươi! Ngươi còn biết mình là nữ nhi không, bây giờ người ta truyền ra lời đồn nhục nhã gia phong đến thế, ngươi nói Cố gia ta sau này làm sao làm người?"

Cố Thanh Trúc nhìn Tần thị đang đứng bên cạnh cười thầm, Tần thị khiêu khích nhướng mày với nàng, Cố Thanh Trúc thu mắt, nhìn xuống đất, không giải thích gì cho mình, hoặc nói, nàng cũng không muốn giải thích gì với Cố Tri Viễn, hắn vốn là như thế, đối với Thẩm thị hay con cái của Thẩm thị đều không hài lòng, Thẩm thị vun vén cho gia đình như thế, hắn đều không nhìn thấy, trong mắt chỉ nhìn thấy Thẩm thị là con buôn, không bằng người sủng thiếp có tài của hắn.

Đối với hai đứa con của Thẩm thị, dù là Cố Thanh Trúc hay Cố Thanh Học, nếu muốn được sự công nhận của Cố Tri Viễn đều phải nỗ lực hơn nhiều so với Cố Hành Chi hay Cố Ngọc Dao, hơn nữa phải cúi đầu, khép nép, nói gì nghe nấy mới có thể thỏa mãn cái thói tự tôn của Cố Tri Viễn.

Nếu như kiếp trước Cố Thanh Trúc còn muốn giải thích đôi câu thì bây giờ, nàng chẳng còn muốn nữa.

"Bá gia xin bớt giận, nhị tiểu thư còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, phạm sai lầm cũng là khó tránh khỏi. Chỉ là lúc này xác thật quá lỗ mãng, phải biết người bị thương là đích trưởng tôn tiểu lục công tử của thủ phụ đại thần Lục đại nhân, người bình thường gặp chuyện này né còn không kịp, nhị tiểu thư thì giỏi lắm, vội vàng muốn ra mặt, không nghĩ tới mặt mũi của mình có đáng để ra hay không? Nếu tiểu lục công tử có chuyện gì, Lục gia sao có thể buông tha chúng ta chứ, sau này Lục gia ghi hận Bá gia, Bá gia không phải oan quá sao."

Tần thị khơi mào rất tốt, nói mấy câu đã nói trúng điểm yếu của Cố Tri Viễn, bà ta hiểu Cố Tri Viễn sợ cái gì, cũng hiểu ông ta để tâm chuyện gì.

Cố Tri Viễn coi trọng nhất là lễ giáo, chính danh, bình thường gặp ai hơn ông ta nửa cấp ông ta cũng sẽ cung kính hành lễ, nếu Cố Thanh Trúc chỉ có hành động không đúng mực, quá lắm chỉ bị mắng một trận, không sao cả, nhưng nếu nàng chọc phải tiểu công tử cháu của thủ phụ đại nhân thì khác, Tần thị cố ý nghiêm trọng hóa sự việc, muốn Cố Tri Viễn nhẫn tâm trừng thị Thanh Trúc.

Quả nhiên Cố Tri Viễn nghe xong thì tức bùng lên, cầm gia pháp trên tường đánh Cố Thanh Trúc, Cố Thanh Học ngăn trước mặt Cố Thanh Trúc, nhận sai: "Cha, tỷ tỷ biết sai rồi, ngài đừng đánh tỷ."

Cố Ngọc Dao thêm dầu vô lửa: "Biết sai cái gì? Biết sai rồi còn gây họa cho nhà thêm sao?"

Cố Thanh Học trừng nàng ta, Cố Ngọc Dao nhìn bọn họ như thế mà cảm thấy cực kì hả giận, Cố Thanh Học còn muốn nói tiếp thì bị Cố Thanh Trúc kéo đến bên cạnh, Cố Thanh Trúc nhận gia pháp, mỉa mai nói:

"Ta không có làm gì sai hết, ta là đại phu, cứu người là trách nhiệm, có gây họa cho Cố gia không thì có thể kết luận bằng dăm ba câu nói của họ sao? Cha, ta thật sự muốn khuyên ngài một câu, ngài có thể không có bản lĩnh gì, nhưng không thể không biết phân biệt trắng đen, cái tấm da dê vô hại khoác bên ngoài có thể che dấu bản chất hồ ly tinh của bà ta không?"

Cố Thanh Trúc một mũi tên mà trúng hai con nhạn, vừa nói Cố Tri Viễn không có bản lĩnh, vừa mắng Tần thị là hồ ly tinh.

Đắc tội hai người xong, lỗ mũi Cố Tri Viễn dường như tức bốc khói, Tần thị cũng giận tới mức nghiến răng, Cố Thanh Trúc tiếp tục lạnh lùng nói:

"Cha người nghĩ cho kĩ rồi đánh cũng không muộn! Vì sao họ muốn người đánh ta? Ta vừa mới đòi lại của hồi môn của nương xong, họ muốn người vô tình đánh chết ta, người hiểu chuyện thì nói người chỉ dạy con, người không hiểu chuyện sẽ nói người mưu tài hại mạng. Đến lúc đó người ngoài sẽ nói thế nào? Người vẫn luôn miệng nói, tân phu nhân là người đọc sách, tri thư đạt lý, nhưng bà ta gặp chuyện này không hề để ý gì đến mặt mũi Cố gia mà đầu tiên là làm lớn chuyện, bà ta chỉ muốn dạy dỗ ta mà không nghĩ gì đến lợi ích Cố gia. Đây là chuyện một nữ nhi tri thư đạt lý sẽ làm sao?"

Cố Tri Viễn do dự trong thoáng chốc, nhìn sang Tần thị, nắm chặt gia pháp trong tay rồi cuối cùng vẫn ném xuống đất: "Đưa nó đến phòng chứa củi. Không đưa cơm, không mang nước, cho nó nhịn đói ba ngày ba đêm rồi tính sau."

Nói xong, Cố Tri Viễn tức giận đi vào trong. Cố Thanh Trúc nhìn Tần thị, rồi ra ngoài.

Cố Ngọc Dao cầm tay Tần thị, vô cùng vui vẻ, bị Tần thị trừng cho mới ngừng.

Cố Thanh Học theo Cố Thanh Trúc tới phòng chứa củi, sau khi khóa lại mới nói nhỏ với Cố Thanh Trúc: "Tỷ, người biết rõ là do người đàn bà kia xúi giục, sao tỷ còn phải lấy cứng đối cứng với cha, đây không phải là tự chuốc lấy khổ sao. Bây giờ phải tính sao đây? Nhưng tỷ yên tâm, lát nữa ta sẽ mang đồ ăn cho tỷ, để xem ai dám cản."

Cố Thanh Trúc đứng sau hàng rào rất cảm động, cười nói: "Đệ lo cho tỷ như vậy, tỷ thấy đủ rồi, trước đây tỷ muốn nói lý với đệ, đệ lại nghe không vào, bây giờ tự đệ thấy, sau này mới cẩn thận, không thể vọng động mà phải học hành, chúng ta không thể dựa vào cha mà chỉ có thể dựa vào chính mình."

Cố Thanh Học nắm lấy tay Cố Thanh Trúc: "Đệ biết rồi, trước nay đệ hồ đồ, sau này sẽ không thế nữa." Ngừng một chút, nói tiếp: "Nhưng, bây giờ chúng ta phải làm sao, tỷ phải ở đây ba ngày thật sao?"

Cố Thanh Trúc cong môi cười: "Yên tâm, không quá một đêm đâu, chờ tổ mẫu về thì khác ngay."

Lời nói của Cố Thanh Trúc như đánh thức người trong mộng, Cố Thanh Học hiểu, nói: "Đúng vậy, còn có tổ mẫu mà. Xem đầu óc của đệ này, sốt ruột lên thì chuyện gì cũng quên được, tổ mẫu nhất định sẽ không mặc kệ đâu."

Cố Thanh Trúc tìm một chỗ sạch sẽ cạnh cửa ngồi xuống, khuyên Cố Thanh Học về, hắn lại không chịu, một hai phải ở lại với nàng, Cố Thanh Trúc không lay chuyển được đành phải vươn tay sang bên kia rào cầm tay Thanh Học, nhìn đệ đệ tỉnh ngộ mà vui trong lòng, kiếp trước hắn hiểu ra quá trễ, làm ra nhiều chuyện hồ đồ, kiếp này nhất định có thể khác đi.

Hai tỷ đệ sóng vai ngồi chung, Cố Thanh Học và Cố Thanh Trúc kể chuyện ngày bé, một số chuyện Thanh Trúc nhớ, một số lại không thể nhớ được, nhưng dù thế nào, dù hôm nay bất ngờ khó khăn, nhưng có thể để hai tỷ đệ mở lòng, dù thế nào đều rất đáng giá.

**

Trần thị hồi phủ, nghe nói Cố Thanh Trúc ở trong phòng chất củi thì lập tức gọi Cố Tri Viễn lại bắt hắn thả người, nhưng Cố Tri Viễn đã bị Tần thị tẩy não, không nghe lọt tai, liên tục nói Cố Thanh Trúc đã làm mất danh dự Cố gia, đem lại tai họa cho Cố gia.

"Nương, chuyện này người đừng nhúng tay vào, nhi tử tự biết chừng mực."

Trần thị khó thở: "Con biết chừng mực lúc nào? Còn không phải tin lời tân phu nhân của con? Lời nói của nàng ta rất phiến diện, làm người không thể chỉ nghe một phía, con đọc nhiều sách như thế, chẳng lẽ đạo lý này cũng không hiểu sao?"

Hai người cãi nhau, lão Lưu gác cẩm tới bẩm báo: "Lão phu nhân, bá gia, bên người có người của Lục gia đến tìm. Muốn gặp Bá gia và lão phu nhân."

Cố Tri Viễn vừa nghe thì giãy nãy lên: "Nương, người xem, con nói có sai đâu? Bây giờ Lục gia đến đây vạch lá tìm sâu đây này."

Trần thị nhăn mày, nói với lão lưu: "Người nào của Lục gia tới, bọn họ có nói tới làm gì không?"

"Hồi lão phu nhân, quản gia của Lục gia tới, cầm rất nhiều đồ tạ lễ, nói là muốn cảm ơn ân cứu mạng của nhị cô nương." Lần đầu lão Lưu nói như thế.

Cố Tri Viễn tiếp tục giãy nãy: "Làm sao bây giờ, vậy phải làm sao bây giờ, này.. từ từ, ngươi nói cái gì? Lục gia tới tạ lễ?" Giọng nói lộ ra vẻ không thể tin được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.