Cố Tri Viễn mang theo Tần thị và con cái tới phủ Sùng Kính Hầu, sau khi tặng quà xong thì người gác cổng gọi quản gia dẫn họ vào, hầu phu nhân Đoàn thị đang ở trong hoa viên đợi tiếp đãi họ.
Đoàn thị cũng khá thân thiết với Tần thị, Tần thị cũng rất ân cần với Đoàn thị, tươi cười cả chuyến đi, nói câu nào cũng nịnh Đoàn thị cả.
Lúc Tần thị muốn tặng cho Đoàn thị một bộ trang sức trân châu của Đồng Tước Lâu, nói chỉ có khí chất của Đoàn thị mới có thể làm cho trân châu trở nên quý phái, Đoàn thị xuy tay: "Tần muội muội, muội đừng cười chứ, ta tuổi này rồi còn khí chất gì nữa chứ."
"Tỷ tỷ khiêm tốn quá, quý phu nhân kinh thành này ta đã gặp nhiều, nhưng chỉ có khí chất của tỷ tỷ là không ai có được."
Tần thị nói ngọt, nịnh hót, Đoàn thị thì tất nhiên thích nghe lời khen, sau khi Tần thị nhận ra thì cứ theo đó mà làm, vừa tạo mối quan hệ với Đoàn thị, vừa dạy con mình sau này làm sao chung sống với mẹ chồng.
Đoàn thị vươn tay về phía Cố Ngọc Dao, Cố Ngọc Dao ngoan ngoãn nhún người hành lễ: "Chào phu nhân."
Đoàn thị gật đầu, bà cũng ưng bụng người con dâu này, bà vốn xuất thân con quan ngũ phẩm, địa vị không cao lắm, may mắn chủ mẫu mất mới có thể trở thành phu nhân phủ Sùng Kính Hầu, người thân cận của phủ Sùng Kính Hầu toàn là hầu phủ, công phủ, các cáo mệnh phu nhân ai cũng địa vị cao, nên trước mặt những người đó, Đoàn thị chẳng cảm thấy mình hơn được ai, nhưng mẹ con Tần thị thì khác, địa vị còn thấp hơn cả con gái quan ngũ phẩm, chỉ là một người thiếp được phù chính của bá phủ, ở trước mặt bà cũng rất biết điều, toàn nói lời hay.
Việc Tần thị treo đầu dê bán thịt chó sao Đoàn thị không biết nhưng biết thì có sao? Nhị công tử tuy gọi nàng một tiếng mẹ, những cũng không phải con ruột, con của phu nhân trước, tại sao bà phải lo lắng tìm mối hôn sự tốt cho nó? Tần thị là người thâm hiểm, con của bà ta cũng chẳng khác gì, thế tử bà đụng không được nhưng nhị công tử, bà tìm cho nó một người vợ chẳng hiền lành đối với bà cũng chẳng có chút bất lợi gì, mở một con mắt, nhắm một con mắt, mặc kệ Tần thị bày trò, dù tương lai có chuyện gì thì cũng bà cũng nắm được cán của phủ Trung Bình bá.
Việc treo đầu dê bán thịt chó này bà cũng không tin phủ Trung Bình Bá có thể quậy ra chuyện gì.
Ánh mắt bà chuyển từ Cố Ngọc Dao sang một cô nương khác đứng đằng sau, nàng cụp mi, dung mạo tuyệt trần, Đoàn thị chỉ vào nàng hỏi Tần thị: "Đó là nhị cô nương sao?"
Tần thị lo lắng sợ Đoàn thị lỡ miệng, cười trả lời: "Đúng vậy, phu nhân. Đó là nhị tiểu thư của Cố gia chúng ta, đừng thấy nàng còn nhỏ, nhu nhược lại gầy. Nàng tự mình biết kinh doanh mua bán, còn làm đại phu cho một y quán, ngày ngày khám bệnh bốc thuốc, không sợ dơ, không sợ mệt, rất là tốt bụng.
Tần thị nói câu" tốt bụng "xong thì coi như đã giải thích lí lịch của Thanh Trúc xong rồi, những việc này trước kia Tần thị đã nói rồi, nhận ra ý của Tần thị nên bà làm bộ không biết:" Dung mạo đẹp thật, tới đây ta xem xem. "
Cố Thanh Trúc cười nhạt, đến gần Đoàn thị, hơi liếc nhìn Tần thị đang chau mày, Đoàn thị nắm tay Cố Thanh Trúc, vỗ nhẹ, tán dương:" Giỏi, giỏi, nhìn đúng là đại phu, sạch sẽ. Tướng mạo xuất chúng, nhân phẩm tốt, tương lai phải chọn cho nhị tiểu thư nhà chồng tốt mới được. "
Tuy nói như vậy nhưng Đoàn thị biết rõ, có người mẹ kế như Tần thị thì dù cô nương này có tốt tương lai cũng không thể bước vào nhà cao cửa rộng gì, bằng không sao Tần thị lại hớt tay trên, đưa con gái bà ta vào phủ Sùng Kính Hầu chứ.
Thấy Tần thị đứng bên cạnh siết chặt nắm tay, Đoàn thị sau một hồi mới buông Thanh Trúc ra, mời mọi người vào đình ngồi.
Trong đình đã có tỳ nữ bày sẵn trà và điểm tâm, đợi khách tới.
Sùng Kính Hầu Hạ Vinh Chương từ xa đi tới, cười sang sảng, Cố Tri Viễn liền đứng lên nghênh đón, Hạ Vinh Chương vỗ vai ông ta:" Đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi, không cần khách sáo như thế. Hơn nữa, tương lai chúng ta làm thông gia rồi, đệ còn khách sáo như vậy, chẳng phải sẽ tạo cơ hội cho người ngoài mượn cớ nói ta ăn hiếp thông gia sao? "
Nói xong, Hạ Vinh Chương bá vai Cố Tri Viễn, bước vào đình ngồi.
Sau đó, bốn người ngồi khách sáo qua khách sáo lại, tìm đề tài nói chuyện.
Một lát sau, Hạ Bình Chu đi tới, hành lễ với Cố Tri Viễn và Tần thị, Tần thị cười ngoác tận mang tai, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích, Hạ Bình Chu lại ngại ngùng, không giống với vẻ hoạt bát thường ngày, trước mặt phụ thân là một đứa con đứng đắn, nghiêm chỉnh.
" Bình Chu, con đưa các đệ đệ, muội muội vào vườn đi dạo đi, đại công tử Hành Chi con đã quen biết qua, các con đều là người có học, có thể chỉ bảo cho nhau."
Hạ Bình Chu lĩnh mệnh, làm tư thế mời đối với Cố Hành Chi, Cố Thanh Học, Cố Thanh Trúc và Cố Ngọc Dao, dọc đường Cố Ngọc Dao rất im lặng, chỉ thi thoảng liếc nhìn hắn, rồi đỏ mặt.
Hạ BÌnh Chu nhìn Cố Ngọc Dao, nhưng cũng không quên đón tiếp những người khác, Cố Thanh Học và Cố Thanh Trúc đi sau cùng, hai huynh muội Cố Hành Chi thì một trái một phải tiếp chuyện với Hạ Bình Chu, Hạ Bình Chu biết gì nói hết, đến những lúc buồn cười không quên gọi Cố Thanh Học và Cố Thanh Trúc, ngoài mặt, Hạ Bình Chu cũng xem như một người nam nhân hiểu chuyện.
Cố Ngọc Dao tấ t nhiên cũng rất hài lòng với vị hôn phu này, trước đây Hạ Bình Chu và Hạ Thiệu Cảnh đứng cạnh nhau, Cố Ngọc Dao sẽ nhìn Hạ Thiệu Cảnh, nhưng bây giờ nàng đã là vị hôn phu của Hạ Bình Chu, tất nhiên phải để ý đến Hạ Bình Chu nhiều hơn, vốn còn lo lắng vị hôn phu tương lai không có tiền đồ nhưng sau khi tiếp xúc, Cố Ngọc Dao rất vừa lòng.