Kỳ Huyên từ trng đình đi thẳng đến chỗ Cố Thanh Trúc ở phía sau, không để mắt đến những người khác. Huynh đệ Cố gia kinh ngạc nhìn chàng, quên mất cả hành lễ.
Cố Thanh Học theo phản xạ khẽ kéo ống tay áo Cố Thanh Trúc, lúc này Cố Thanh Trúc mới phát hiện có người đứng sau lưng mình, xoay người nhìn về phía chàng. Kỳ Huyên không lên tiếng, Cố Thanh Trúc liền nhíu mày.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, người này lại muốn làm gì chứ?
“Lần trước ít nhiều nhờ có nàng trợ giúp mà bằng hữu của ta mới khỏe lại, hắn nhờ ta cảm tạ nàng.”
Kỳ Huyên nói với vẻ rất chân thành, người ngoài thấy vậy liền thực sự cho rằng hai người tình cờ gặp nhau mới nói lời cảm tạ.
Cố Ngọc Dao cùng Cố Hành Chi liếc nhìn nhau. Trong mắt Cố Hành Chi đầy nghi hoặc, dường như muốn hỏi Cố Ngọc Dao rằng Cố Thanh Trúc quen biết Võ An Hầu thế tử từ khi nào? Cố Ngọc Dao lắc đầu rất khẽ, tỏ ý mình cũng không biết.
Cố Thanh Trúc không nói gì, chỉ nhìn Kỳ Huyên chăm chằm. Cố Thanh Học thấy nàng không đáp lại, vội vàng tiến lên chắp tay với Kỳ Huyên, trả lời:
“Tỷ tỷ của ta không giỏi ăn nói, thế tử không cần khách khí.”
Từ lần trước Cố Thanh Trúc chữa khỏi vết thương ở chân cho Lục gia tiểu công tử, làm quản gia Lục gia đích thân mang lễ vật đến cửa tạ ơn, Cố Thanh Học liền hiểu ra tỷ tỷ nhà mình thực sự có bản lĩnh, thế nên hiện giờ tuy rằng cậu không biết trước đây tỷ tỷ từng giúp Võ An Hầu thế tử chuyện gì, nhưng người ta đã nói lời cảm ta, dù thế nào tỷ tỷ cũng không nên trừng mắt nhìn người ta chằm chằm như thế.
Kỳ Huyên quay sang nhìn Cố Thanh Học, hơi bất ngờ, vì ấn tượng của chàng đối với Cố Thanh Học vẫn là hình ảnh người chưởng quầy mập mạp lôi thôi lếch thếch kia. Kiếp trước Cố Thanh Học từ bỏ quan trường, làm chức chưởng quầy trông giữ mấy cửa hàng, thoạt nhìn không có chút bản lĩnh hay tâm huyết gì, sống ngày nào biết ngày đó. Nhưng có một lần, chính là Cố Thanh Học mà Kỳ Huyên chưa từng để vào mắt đó đã phục kích chàng bên ngoài tửu lâu, nhân lúc chàng say mèm chân bước loạng choạng mà tiến lên đấm chàng hai cú, khiến Kỳ Huyên vốn còn đang chìm trong men say lập tức tỉnh táo.
Kỳ Huyên sai hộ vệ bắt Cố Thanh Học lại, Cố Thanh Học bị hộ vệ đánh gãy hai cái răng, cả miệng đầy máu nhưng vẫn không quên gào lên với Kỳ Huyên: “Tên khốn kiếp! Kỳ Huyên, ngươi chính là tên khốn kiếp đáng chết!”
Khi đó Kỳ Huyên mới nhận hai người thiếp mà Tần thị dâng lên.
Chuyên này Thanh Trúc từ đầu tới cuối không hề biết, nàng vẫn luôn cho rằng đệ đệ có mâu thuẫn với nàng, không thân thiết với nhau, thế nhưng cũng chỉ có người đệ đệ này mới sẵn sàng vì nàng mà ra mặt đòi lại công bằng, mặc dù biết rõ thực lực của mình kém xa đối phương nhưng cũng không sợ hãi.
Chỉ với tình nghĩa chị em mà tên tiểu tử này dành cho Thanh Trúc thôi, Kỳ Huyên đã phải nhìn cậu với con mắt khác, càng chưa nói đến chuyện khi chàng cùng Thanh Trúc bị đày ra khỏi kinh thành, cũng chính là người đệ đệ này tặng cho họ một bọc đầy quần áo cùng ngân phiếu, nhờ đó mà những tháng ngày của chàng cùng Thanh Trúc ở Mạc Bắc mới không đến nỗi quá mức thê thảm.
“Ngươi là… đệ đệ của Cố Nhị tiểu thư? Tên là gì?”
Kỳ Huyên đánh giá Cố Thanh Học từ trên xuống dưới, hỏi.
Cố Thanh Học được sủng ái mà sợ, không ngờ Võ An Hầu thế tử thế mà lại chủ động hỏi họ tên của mình, vội vàng cười đáp: “Vâng, ta tên Cố Thanh Học, thỉnh an thế tử.”
Kỳ Huyên hài lòng nhìn người em vợ này, cũng rất hài lòng với thái độ của cậu dành cho mình, gật đầu lia lịa, vừa cười vừa nói:
“Cố… Thanh… Học. Ta sẽ nhớ kỹ. Sau này có cơ hội…”
Lời còn chưa nói xong đã thấy Cố Thanh Trúc đưa tay kéo Cố Thanh Học ra sau, giống như một người mẹ che chở cho con mình, nhíu mày nhìn Kỳ Huyên, lạnh nhạt nói:
“Xạ đệ tư chất ngu dốt, không phiền thế tử nhọc lòng.”
Cố Thanh Học không ngờ tỷ tỷ lại nói như vậy, lén kéo ống tay áo nàng sau lưng, bị Cố Thanh Trúc lạnh lùng lườm một cái mới ngoan ngoãn hơn.
Cố Hành Chi cùng Cố Ngọc Dao đứng bên cạnh cũng cảm thấy Cố Thanh Trúc thực sự quá vô lễ, thế tử nhà người ta chỉ nói mấy câu khách sáo mà nàng lại cho là thật, xù lông xù gai lên, tưởng mình là ai cơ chứ.
Cố Hành Chi thấy Cố Thanh Trúc vô lễ như vậy, nghĩ khó khăn lắm mới có thể gặp mặt nói mấy lời cùng Võ An Hầu thế tử, dù cho không được thế tử coi trọng nhưng cũng không thể làm mối quan hệ căng thẳng, liền tiến lên một bước, chắp tay thong dong nói:
“Thế tử, nhị muội ta nghĩ gì nói vậy, ngàn vạn lần xin ngài đừng so đo với nàng.”
Kỳ Huyên liếc nhìn Cố Hành Chi: “Ngươi là…”
“Tại hạ là Cố Hành Chi, trưởng tử con vợ cả của Trung Bình Bá phủ, xin thỉnh an thế tử.” Cố Hành Chi cũng rất bất ngờ, Võ An Hầu thế tử thế mà cũng mở lời hỏi hắn, bất kể thế nào, nếu có thể có chút thể diện với Võ An Hầu thế tử, sau này khi hắn nói chuyện với mấy người bằng hữu cũng sẽ thấy tự tin hơn.
“Sao ta lại nhớ rằng con trai trưởng của Trung Bình Bá là con vợ lẽ mà nhỉ.” Kỳ Huyên từ tốn nhả từng chữ, chỉ bằng một câu nói đã khiến sự xấu hổ bao trùm bầu không khí.
Cố Hành Chi hơi biến sắc, Hạ Bình Chu nghe xong liền dịu giọng giải thích với Kỳ Huyên: “Thế tử có điều không biết, vị Cố Đại công tử này trước đây đúng là con vợ lẽ, thế nhưng năm ngoái thân mẫu của huynh ấy đã được đôn lên làm vợ kế của Trung Bình Bá, thế nên huynh ấy đúng là con trai trưởng của vợ cả.”
Tuy rằng Hạ Bình Chu đã hạ âm lượng tới mức thấp nhất, thế nhưng trong viện đang rất yên tĩnh nên tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy được.
Gương mặt tươi cười của Cố Hành Chi hơi cứng đờ, không thể nào ngờ được mình có lòng muốn giải vây cho Võ An Hầu thế tử mà lại bị chàng dùng cách thức này chế nhạo thẳng vào mặt, không chừa lại chút thể diện nào, lại thêm tên Hạ Bình Chu không hiểu chuyện này, cứ nhất định phải nhắc tới thân thế của hắn trước mặt mọi người, nhìn qua tuy là giúp hắn giải thích nhưng sao nghe thế nào cũng thấy khó chịu.
Kỳ Huyên kêu “À” một tiếng, tỏ vẻ “Thì ra là thế”.
Hạ Bình Chu cũng nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn, gượng cười haha, nói: “Chuyện này… Núi băng cũng xem rồi, hay là ta dẫn các vị đi dạo chỗ khác nhé, trong Sùng Kính Hầu phủ còn có không ít thứ hay ho đâu.”
Huynh muội Cố gia chỉ ước sao có thể nhanh chóng rời đi, nghe thế liền đồng ý. Cố Thanh Học xoay người kính cẩn hành lễ với Kỳ Huyên, liền bị Cố Thanh Trúc lôi đi, suýt chút nữa lảo đão ngã. Cậu rất muốn nói với tỷ tỷ sao hôm nay thái độ lại không hay như thế, nhưng nghĩ lại mình vẫn đang ở nhà người ta, bớt tranh cãi một chút vẫn hơn, chuyện giữa hai tỷ đệ, khi về phủ nói cũng không muộn.
Kỳ Huyên đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi.
Trong đình, Chu lục gia thân hình cường tráng vuốt râu cười: “Hạ thế tử có cảm thấy vị Kỳ thế tử luôn trầm tĩnh, cẩn trọng này khi đứng trước mặt Cố gia tiểu thư lại rất khác không? Hay là hắn…”
Hạ Thiệu Cảnh không nói gì, hắn đương nhiên nhận ra Kỳ Huyên đối với Cố Nhị tiểu thư có sự khác biệt, khẽ mỉm cười coi như đáp lại, im lặng uống trà.
Kỳ Huyên nhìn theo những người kia đang rời đi rồi quay lại trong đình, thấy Chu lục gia chỉ vào mình cười cười. Kỳ Huyên cũng bật cười, chắp tay nói: “Khiến Lục gia chê cười rồi.”
Chu lục gia là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, cường tráng khỏe mạnh, mặc quần áo kiểu bó người, khớp xương ngón tay thô kệch, nhìn qua đã thấy là một vũ phu.
“Tuổi trẻ thật là tốt, nhìn các ngươi làm ta nhớ tới lúc ta quen với nương tử của ta thời trẻ, đáng tiếc nàng ấy bạc mệnh, đi theo ta không được mấy ngày lành đã buông tay nhân thế, để lại ta một mình, thật cô đơn.”
Chu lục gia nói vậy làm Kỳ Huyên cụp mắt, trong lòng liền thấy đồng cảm.
Hạ Thiệu Cảnh rót trà cho Kỳ Huyên, hỏi bâng quơ: “Sao ta có cảm giác Ấu Thanh ngươi đặc biệt chú ý tới Cố gia Nhị tiểu thư vậy?”
Kỳ Huyên nâng chén trà lên nhấp một ngụm: “Ta chú ý tới nàng ấy, ngươi không vui sao?”
Hạ Thiệu Cảnh sững người, sau đó lập tức lắc đầu: “Ấu Thanh nói gì vậy, trêu đùa ta cho vui thì thôi đi nhưng đừng làm hỏng thanh danh cô nương nhà người ta.” Nói xong những lời này, Hạ Thiệu Cảnh cũng cầm lấy chén trà, ung dung bình tĩnh uống.
“Hỏi một đằng trả lời một nẻo, ta hỏi có phải ngươi không vui hay không mà?” Kỳ Huyên buông chén trà xuống, ánh mắt nhìn Hạ Thiệu Cảnh chăm chú, tạo ra áp lực tinh thần cho hắn, khiến hắn không thể lảng tránh vấn đề này.
Hạ Thiệu Cảnh đảo mắt liền để chén trà xuống, khẽ phẩy ống tay áo, cười đáp: “Huynh chú ý tới nàng ấy thì sao ta phải không vui chứ. Chỉ là là bằng hữu, ta muốn nhắc nhở huynh một câu, vị cô nương kia không giống một người có thể quản gia quy củ, danh gia như Võ An Hầu phủ, xem ra nàng với không tới đâu.”
Kỳ Huyên nghe hắn bịa chuyện ngay trước mặt mình, mặt không đổi sắc nói: “Với không tới cửa Võ An Hầu phủ nhà ta nhưng lại với tới được cửa lớn Sùng Kính Hầu phủ sao?”
Sự hai mặt xuất sắc của tên tiểu tử này hóa ra đã hình thành từ khi còn trẻ, kiếp trước chàng thế mà lại ngu ngốc để hắn lừa rõ lâu, thế nên sau này phải trả một cái giá đắt thê thảm. Thanh Trúc quá xuất sắc, khiến người người thương nhớ, thế nhưng cái kẻ thầm thương trộm nhớ này lại chê trách nàng sau lưng, đủ thấy nhân phẩm thuộc loại gì.
Hạ Thiệu Cảnh nhận thấy sự phản đối gay gắt của Kỳ Huyên, Chu lục gia nhìn bọn họ cười tủm tỉm, dáng vẻ như đang xem kịch, Hạ Thiệu Cảnh thấy vậy liền hơi mất tự nhiên, hắng giọng một tiếng, nói: “Ấu Thanh, chúng ta quay lại chuyện chính đi.”
Kỳ Huyên lại không xuống nước buông tha cho hắn: “Ngươi trả lời câu hỏi của ta đi, chúng ta mới có thể nói chuyện tiếp.”
Hạ Thiệu Cảnh cảm thấy Kỳ Huyên hôm nay gây sự vô cớ, ánh mắt sáng quắc nhìn mình chằm chằm, không biết là có ý gì, không lẽ muốn thử hắn? Thử xem hắn có ý gì với Cố Nhị tiểu thư hay không?
Dù trong lòng hoài nghi, hắn vẫn ung dung trả lời:
“Câu hỏi của huynh ta không có cách nào trả lời chính xác. Nhưng ta chỉ có một câu này, với thân phận cùng biểu hiện của nàng không có cách nào sánh với dòng dõi như chúng ta.”
Nếu Kỳ Huyên đang muốn thử Hạ Thiệu Cảnh thì khi hắn nói như vậy, Kỳ Huyên cũng nên hiểu ý của hắn, nếu không phải thử thì hắn nói như vậy cũng không có ảnh hưởng gì, bởi vì sự thật chính là như thế.
Trung Bình Bá đứng trước mặt phủ thân hắn lột sách cái thể diện già nua mới có thể nhét Cố Tam tiểu thư cho nhị đệ của hắn, cũng là vì nhị đệ của hắn không kế thừa tước vị, mà Cố Tam tiểu thư tính tình lại ôn hòa, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, có học thức hiểu lễ nghĩa như danh môn khuê tú, phụ thân hắn mới miễn cưỡng đồng ý.
Còn Cố thị tiểu thư thì sao? Hạ Thiệu Cảnh cũng từng suy nghĩ sau này liệu có khả năng cưới nàng làm vợ hay không, thế nhưng chỉ trong nháy mắt suy nghĩ này đã bị loại ra khỏi đầu.
Sau khi Hạ Thiệu Cảnh nói xong, hắn liền xuống nước với Kỳ Huyên: “Ta đã trả lời rồi, chúng ta có thể tiếp tục bàn chuyện được chưa?”
Kỳ Huyên cười hừ một tiếng: “Có thể. Đương nhiên có thể. Nhưng mà những chuyện ta muốn nói đều đã nói xong, chỉ còn lại ngươi và Lục gia thôi. Ta đại diện cho Võ An Hầu phủ, ngươi đại diện cho Sùng Kính Hầu phủ, Lục gia đại diện cho Bắc Dương Hầu phủ, chỉ cần ba nhà chúng ta liên thủ, phóng mắt khắp kinh thành này đương nhiên đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.”
Hạ Thiệu Cảnh và Chu lục gia nghe xong những lời Kỳ Huyên nói cũng không lên tiếng. Kỳ Huyên đứng dậy, hai tay chống lên bàn, nói với hai người kia:
“Nếu ta đã nói xong, vậy mời hai vị tiếp tục. Ta còn có chút việc, xin cáo từ trước.”
Nói xong, chàng lập tức xoay người rời đi, Hạ Thiệu Cảnh muốn ngăn cũng không kịp đành thôi, rót thêm trà cho Chu lục gia, nói:
“Con người Ấu Thanh trước giờ luôn làm theo ý mình, mắt cao hơn đầu, xin Chu lục gia đừng trách. Hai người chúng ta bàn chuyện cũng vậy thôi.”
Kỳ Huyên đi rồi, niềm hứng thú của Chu lục gia cũng bay biến, đáp: “Chỉ có hai chúng ta sao có thể bàn bạc. Ta nói thật lòng, Bắc Dương Hầu phủ định cư tại Tây Bắc, khi trước Hầu gia nhà ta vì bị mấy kẻ văn thần trong triều làm tổn thương mà giận dữ rời kinh, hiện giờ nếu có chiếu chỉ thu hồi lệnh, đến cuối năm này về kinh bẩm báo còn cần nhờ vào hai vị thế tử trong kinh tương trợ. Nhưng nói đến cùng, Sùng Kính Hầu phủ cũng là văn thân, không có chút binh lực nào, sau này nếu muốn làm gì trong kinh thành, vẫn cần dựa vào Võ An Hầu phủ.”
Chu lục gia đã nói vậy, chỉ thiếu nước chỉ thẳng vào mặt Hạ Thiệu Cảnh mà nói rằng Sùng Kính Hầu phủ nhà các ngươi thua kém Võ An Hầu phủ nhiều, còn chuyện thương lượng, nếu đã không còn Võ An Hầu phủ ở đây, thì thương lượng cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hạ Thiệu Cảnh mặt không đổi sắc, cụp mắt uống trà, một bàn tay khẽ gõ lên mặt bàn, thần thái ung dong nở nụ cười thân thiện.