Đích Thê Tại Thượng

Chương 58



Sau khi Kỳ Huyên bỏ chạy, Cố Thanh Trúc đứng dậy, vuốt phẳng chỗ quần áo bị nhàu khi nàng giãy giụa. Nàng ngồi trên ghế lan can, buồn bực không hiểu sao Kỳ Huyên đột nhiên lại bị chảy máu mũi, cúi đầu nhìn vạt áo trước ngực mình, dường như đã hiểu ra điều gì đó. Thế nhưng dù thế nào nàng cũng không dám tin, Kỳ Huyên sẽ vì dáng người này của nàng mà…

Cảm xúc trong lòng rối loạn, có ngọn gió khẽ thổi qua mặt hồ, làm Cố Thanh Trúc tỉnh táo hơn một chút, hít thở sâu một hơi, ép buộc mình không được nghĩ về những chuyện này nữa.

Con đường dẫn ra đình hóng gió giữa hồ vang lên tiếng bước chân, Cố Thanh Trúc lập tức quay đầu lại, nhìn ra phía sau với vẻ đề phòng, sợ Kỳ Huyên quay lại. Một tỳ nữ đi ra từ phía sau hòn núi giả, cầm theo ấm trà đi vào trong đình, sau khi nhún người hành lễ với Cố Thanh Trúc liền đặt ấm trà lên bàn đá, một lần nữa hành lễ rồi rời đi. Cố Thanh Trúc nhìn ấm trà kia, nhíu mày, gọi nàng ta lại:

“Khoan đã. Trà này là ai sai ngươi mang tới?”

Tỳ nữ kia sững người, vội vàng cúi đầu đáp lời: “Thưa cô nương, là Võ An Hầu thế tử ra lệnh ạ.”

Cố Thanh Trúc căng thẳng, hỏi: “Hắn ra lệnh thế nào? Ngươi vẫn luôn ở đây sao?”

Tuy rằng đình giữa hồ này có thể nhìn thông cả hai phía, thế nhưng đầu bên kia chỉ toàn cây thấp, người không thể trốn phía sau, chỉ có hòn núi giả phía bên này mới có thể che được người. Cố Thanh Trúc sợ rằng có người đứng ở đó nhìn lén.

“Không phải, thưa cô nương, nô tỳ hầu hạ trong viện phía Nam, Võ An Hầu thế tử đi qua chỗ đó, hình như muốn rời phủ nên đi rất vội vàng, sau khi đi qua còn vòng trở lại, dặn dò nô tỳ dâng nước trà lên cho Cố tiểu thư ở đình giữa hồ. Có lẽ hai tỳ nữ hầu hạ trong viện này phải ra tiền sảnh phụ việc nên tiếp đón không được chu toàn, mong Cố tiểu thư thứ lỗi.”

Đối với những nha hoàn của Hầu phủ, Công phủ thế gia, chỉ cần gia chủ hơi chú ý một chút thì đều phải trải qua huấn luyện, chăm sóc khách khứa rất chu đáo, nỗ lực hết sức để khách cảm thấy như đang ở nhà.

Cố Thanh Trúc nghe nha hoàn nói xong cũng thấy an tâm hơn, gật đầu ra hiệu cho nàng ta lui xuống. Khi nãy Kỳ Huyên dám làm càn như vậy, có thể thấy chàng đã chuẩn bị trước. Tuy là như vậy, cơn giận của Cố Thanh Trúc vẫn khó có thể nguôi ngoai.

Nàng tức giận uống một hơi cạn sạch tách trà.

Hạ Bình Chu dẫn hội Cố Ngọc Dao du hồ đã quay lại. Người chèo thuyền hạ tay chèo, thuyền đã dừng bên bờ. Cố Thanh Học vẫy tay với Cố Thanh Trúc, nàng liền lại gần, nghe Cố Ngọc Dao vui vẻ khen trong phủ sao lại có hồ nước lớn đẹp như vậy.

Mấy người còn đang bàn luận xem đi đâu chơi tiếp thì có một gã sai vặt tới truyền lời rằng Hầu gia đã sai dọn cơm, mời các vị tiểu thư, công tử tới đó.

Cố Thanh Học hỏi Cố Thanh Trúc ngồi một mình trong dình có buồn chán hày không, Cố Thanh Trúc lườm cậu ta, cậu ta cũng không dám hỏi lại, trong đầu cũng suy ngẫm lại, thấy mình đúng là không nên để tỷ tỷ lại một mình trên bờ, đáng lẽ nên ở lại với tỷ tỷ.

Chuyến thăm Sùng Kính Hẩu phủ kết thúc vào giờ Thân buổi chiều. Sùng Kính Hầu Hạ Vinh Chương cùng Hầu phu nhân Đoàn thị đích thân tiễn họ ra cửa. Hai nhà chào từ biệt nhau, Trung Bình Bá phủ cũng lịch sự mời vợ chồng Sùng Kính Hầu tới phủ mình làm khách.

Trên xe ngựa, Cố Thanh Học bị Cố Tri Viễn gọi vào chiếc xe ngựa đằng trước nói chuyện. Cố Ngọc Dao liền ngồi trong xe ngựa phía sau, ngồi cùng Cố Thanh Trúc. Cố Ngọc Dao nhìn về phía Cố Thanh Trúc đang rầu rĩ, trong lòng cực kỳ đắc ý. Nàng ta cảm thấy chuyến thăm Sùng Kính Hầu phủ ngày hôm này thực sự vui sướng, vừa được tham quan nơi nàng ta sẽ sinh sống sau này, vừa để cho Cố Thanh Trúc thấy được sự chênh lệch. Có Sùng Kính Hầu phủ như châu như ngọc trước mặt, sau này nếu Cố Thanh Trúc lựa chọn một tướng công có dòng dõi không cao, trong lòng nhất định sẽ không thoải mái. Cố Ngọc Dao đích xác là muốn chứng kiến sự không thoải mái của Cố Thanh Trúc.

Tâm tình Cố Thanh Trúc không tốt, nàng bị Kỳ Huyên ức hiếp, quan trọng nhất là chàng dùng sức quá mạnh, cho đến tận giờ ngực nàng vẫn còn đau. Sau khi trở về Bá phủ, Cố Ngọc Dao vẫn chưa hết hào hứng, lại rủ rê Tần thị ra ngoài dạo phố, nghe nàng ta nói có vẻ là muốn ra ngoài chọn một ít vải vóc đồ dùng này kia dùng cho hôn lễ.

Cố Thanh Học nhìn hai mẹ con họ leo lên xe ngựa rời đi, lẩm bẩm: “Còn hơn một năm nữa, nàng ta vội vàng gì chứ?”

Bị Cố Thanh Trúc liếc nhìn cảnh cáo, Cố Thanh Học mới ngậm miệng, thấy nàng che lấy ngực mình, sắc mặt không tốt, Cố Thanh Học lại gần, hỏi: “Tỷ tỷ, hôm nay tỷ làm sao vậy? Có phải tỷ thấy nàng ta gả vào một gia đình tốt không? Thực ra không phải vậy đâu! Nhị công tử tuy rằng có vẻ ôn hòa nhưng theo đệ thấy tính tình chưa chắc đã tốt, nhìn cách hắn ta xử sự nhiệt tình, lời nói cùng hành động đều có phần tùy tiện.”

Cố Thanh Học đưa Cố Thanh Trúc về Quỳnh Hoa viện, trên đường về cảm thấy tâm trạng của tỷ tỷ nhà mình có vẻ không ổn, liền hạ giọng nói với nàng như vậy.

Cố Thanh Trúc nhìn Cố Thanh Học, cậu nhìn nàng với vẻ đã hiểu rất rõ, đưa tay kéo Cố Thanh Trúc lại gần, ghé sát vào nàng tiếp tục nói:

“Đệ không lừa tỷ đâu, tỷ không lên thuyền nên không biết, lúc ở trên thuyền, phàm là có cơ hội đụng chạm cơ thể với Ngọc Dao tỷ tỷ, Nhị công tử đều không bỏ qua, chẳng thèm để tâm tới đệ cùng đại ca vẫn còn ở trên thuyền nữa.”

Đối với lời “an ủi” này của Cố Thanh Học, Cố Thanh Trúc cảm thấy có chút cạn lời, tuy rằng có những điều không thể diễn đạt bằng lời nhưng Cố Thanh Trúc nghe được vẫn cảm thấy ấm áp, chí ít điều này cho thấy, hiện giờ Học đệ thực sự đứng về phía nàng.

Cố Thanh Học đưa Cố Thanh Trúc về đến Quỳnh Hoa viện, thấy tâm trạng tỷ tỷ mình vẫn chưa tốt hơn, cũng không biết phải nói gì, chỉ dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt.

Cố Thanh Trúc về phòng, sai Hồng Cừ giúp mình thay xiêm y. Sau khi cởi bỏ quần áo, Cố Thanh Trúc còn chưa kịp để ý, Hồng Cừ đã hỏi: “Tiểu thư, chỗ này của người bị làm sao vậy? Hình như hơi bầm tím rồi.”

Hồng Cừ chỉ vào phần dưới cánh tay của Cố Thanh Trúc mà cái yếm không che tới được, hỏi nàng. Cố Thanh Trúc giơ tay lên nhìn, quả nhiên đã bị bầm lên một góc. Nàng quay lưng lại, cởi cái yếm ra, quả nhiên một bên ngực đã bị bầm tím một khoảng lớn, có thể thấy được tên Kỳ Huyên kia đã dùng sức mạnh thế nào. Vốn dĩ dạo này cơ thể nàng đã bắt đầu phát triển, phần ngực bị trướng lên, thế mà chàng còn đè mạnh xuống như vậy.

“Bị va vào đâu rồi sao? Bị thương ở đây cũng không cách nào mời đại phu khám được.” Hồng Cừ cầm một bộ quần áo sạch sẽ đi tới, miệng lẩm bẩm.

Cố Thanh Trúc nhận lấy áo lót, đi ra sau bình phong thay đồ, nói vọng ra ngoài: “Lúc nãy ta trượt chân va phải núi giả, ta là đại phu mà, không có gì đáng ngại đâu.”

Tuy miệng nói vậy nhưng trong lòng nàng lại đang oán Kỳ Huyên muốn chết.

*****

Buổi đêm.

Trong rừng trúc hậu viện Thương Lan Cư trong Võ An Hầu phủ, Kỳ Huyên đã đánh sáu bài quyền, hai bộ kiếm pháp, vất vả hơn một canh giờ nhưng vẫn không có ý định nghỉ ngơi. Lý Mậu Trinh tới khuyên nhủ nhưng không có hiệu quả, còn bị Kỳ Huyên lôi tới luyện quyền, bị quăng lên quật xuống đeo eo nhức chân.

Vạt áo Kỳ Huyên mở rộng, mồ hôi chảy đầm đìa, chạy vọt tới bể tắm tắm nước lạnh, cầm một cuốn binh thư, nằm trên giường đi nghỉ sớm.

Thế nhưng chàng càng đọc binh thư càng thấy mất hứng thú, trong đầu chỉ toàn hình ảnh Thanh Trúc đang cười với chàng, toàn khung cảnh những lần thân mật hiếm hoi giữa hai người họ. Càng nghĩ càng thấy bực bội, chàng quẳng binh thư sang một bên, ngồi bật dậy trên giường.

Tới tận khi Cố Thanh Trúc đi ngủ vẫn cảm thấy ngực căng trướng khó chịu, nàng hít sâu một hơi, coải luôn cái yếm ra để ngủ. “Bánh bao nhỏ” trước ngực đang thời kỳ phát triển, xem chừng mấy năm nữa đều sẽ bị căng trướng. Nhìn chỗ bầm tím một bên kia, Cố Thanh Trúc lại nghĩ tới hành động sỗ sàng của Kỳ Huyên lúc ban ngày, nàng trùm chăn lên đầu, thở phì phì.

Trải qua một giấc mộng mệt mỏi kéo dài, nàng mơ thấy mình bị một người đuổi giết, phải chạy trốn không ngừng, chạy được vài bước thì vấp ngã, sau đó mệt tới mức không bò dậy nổi.

Sáng hôm đó nàng hiếm khi dậy muộn, phải đến khi Hồng Cừ bước vào gọi nàng mới từ từ tỉnh giấc. Kéo góc chăn che ngực, nàng vừa dụi mắt, vừa hỏi Hồng Cừ bây giờ là mấy giờ. Sau khi Hồng Cừ đáp lại, Cố Thanh Trúc giật nảy mình, cuống quít quờ quờ tay dưới gối tìm cái yếm. Tối hôm qua để dễ chịu một chút, trước khi ngủ nàng đã cởi yếm ra, thế nhưng bây giờ quờ tay dưới gối một hồi cũng không tìm được gì.

Hồng Cừ mang quần áo sạch sẽ tới, định hầu hạ nàng thay quần áo, thấy Cố Thanh Trúc đang tìm gì đó, vội hỏi: “Tiểu thư đang tìm gì vậy?”

“Tìm yếm đó.” Cố Thanh Trúc đáp với vẻ hồ nghi.

Hồng Cừ giúp nàng tìm một hồi cũng không thấy, liền hỏi Cố Thanh Trúc: “Đêm qua tiểu thư có mặc không?”

Cố Thanh Trúc lắc đầu, Hồng Cừ nghĩ một lúc liền hiểu ra.

“Hôm qua lúc nô tỳ vào dọn dẹp mang theo quần áo của tiểu thư đem đi giặt, có lẽ nô tỳ đã cầm đi mất rồi. Để nô tỳ lấy cho tiểu thư một cái khác.”

Cố Thanh Trúc mơ mơ màng màng, rõ ràng khi nàng bắt đầu ngủ mới cởi yếm, không lẽ sau khi nàng ngủ rồi Hồng Cừ còn vào lấy xiêm y? Nhưng mà cũng chỉ có cách lý giải duy nhất này mà thôi, nếu không thì yếm của nàng còn có thể đi đâu được chứ?

Mặc một chiếc yếm khác mà Hồng Cừ mang tới, Cố Thanh Trúc rời giường rửa mặt, chưa kịp ăn bữa sáng đã đi thẳng tới Nhân Ân Đường.

Gần đây Nhân Ân Đường không bận rộn, chỉ có mấy bệnh nhân mắc bệnh vặt, Lương Phu và Vân Sinh cũng có thể khám bệnh được, bốc thuốc càng thành thạo hơn. Hai người họ đã trợ giúp cho Cố Thanh Trúc không ít, khi không có bệnh nhân, nàng liền ra khu nhà nhỏ phía sau đọc y thư, nghiên cứu điều chế thuốc mỡ trị thương.

Cố Thanh Trúc đang dùng chân bào thuốc, liền thấy trước mắt lóe lên một bóng người. Có thứ gì đó rơi vào lồng ngực nàng, nàng vội vàng đón lấy, ngẩng đầu lên đã thấy một người thần không biết quỷ không hay ngồi trên xích đu của nàng từ khi nào.

Kỳ Huyên ngồi trên xích đu của Cố Thanh Trúc, hai tay nắm lấy dây thừng, nhướng mày với Cố Thanh Trúc, cười hỏi: “Ta ngồi ở tòa lâu đối diện chờ nàng đã lâu, đã muộn thế này rồi, chắc nàng còn chưa kịp ăn sáng nhỉ?”

Cố Thanh Trúc lập tức thấy đau đầu, trong tay là một túi giấy vẫn còn nóng hôi hổi, tỏa ra mùi hương quyến rũ.

“Há cảo nhân thịt của Ngũ Hương Trai cùng bánh bao tam tiên của Đỉnh Phong Lâu, đều vừa mới ra lò, mau ăn đi.” Kỳ Huyên chân dài, chiếc xích đu kia của Cố Thanh Trúc căn bản không đung đưa được dưới chân chàng.

Cố Thanh Trúc đóng túi giấy lại, giơ tay định vứt đi. Kỳ Huyên mặt dày nói: “Nàng mà vứt đi, ta sẽ kêu lên gọi người khác tới.”

Đòn uy hiếp này thực sự khiến Cố Thanh Trúc dừng động tác trên tay. Kỳ Huyên bất lực đứng dậy khỏi xích đu, ngồi xổm trước mặt Cố Thanh Trúc, mở gói giấy ra, giơ ra trước mũi Cố Thanh Trúc:

“Ngửi xem, thơm không này. Nàng không quan tâm tới ta cũng được nhưng đừng lờ cái bụng của mình đi. Nàng không ăn, ta cũng không gầy mất miếng thịt nào nhưng nàng thì có đấy. Có đúng không nào?”

Kỳ huyên cầm một chiếc bánh bao tam tiên đưa tới bên miệng Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc trừng mắt với chàng nhưng không chịu há mồm. Kỳ Huyên đành phải nói thêm một câu: “Nàng muốn ta kêu lên, gọi người khác tới hả?”

Những lời ngon ngọt dối lừa khác đều không hữu dụng bằng một câu này, Cố Thanh Trúc tuy vẫn nhíu mày thật chặt nhưng tay đã phản xạ giằng lấy cái bánh bao trong tay Kỳ Huyên. Nàng vốn còn định đấu tranh nhưng bánh bao trong tay quá nóng hổi, lại tỏa ra mùi thịt quá sức hấp dẫn, “con sâu đói” trong dạ dày Cố Thanh Trúc đã bị mê hoặc rồi.

Ăn hay không ăn đây? Nếu ăn thì quá mất mặt, sẽ khiến người nào đó “được đằng chân lân đằng đầu”. Nếu không ăn thì đúng là tra tấn mà.

Cuối cùng sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Cố Thanh Trúc vẫn quyết định không thể hành hạ cái dạ dày của mình được, mà Kỳ Huyên cũng không dám giữa ban ngày ban mặt này đưa cho nàng đồ ăn có độc đâu nhỉ.

Cố Thanh Trúc quay lưng lại với Kỳ Huyên, cái miệng nhỏ ăn hết sạch cái bánh bao tam tiên thơm phức. Kỳ Huyên giơ cả há cảo nhân thịt ra trước mặt nàng, ngắm nhìn nàng ăn ngon miệng, trong lòng rất vui vẻ.

Ăn nhiều một chút mới tốt ha…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.