Đích Thê Tại Thượng

Chương 75



Cố Thanh Học đi theo Cố Thanh Trúc quay lại Quỳnh Hoa viện, nửa nằm nửa ngồi trên trường kỷ của Cố Thanh Trúc, nhìn Cố Thanh Trúc đang mở sổ sách trên chiếc bàn thấp, đang định gảy bàn tính tính toán. Cố Thanh Học liền lấy tay đè bàn tính, không để nàng làm việc.

“Tỷ tỷ, Tết nhất thế này, chúng ta trò chuyện đi, bận rộn làm gì.”

Cố Thanh Học mỉm cười nói với Cố Thanh Trúc, Cố Thanh Trúc nhìn cậu rồi để sổ sách xuống: “Nói chuyện gì đây. Nói đến nói đi cũng nên nói chuyện kỳ thi ở thư viện vào mùa xuân sang năm, đệ chẳng phải muốn nói chuyện này sao.”

Cố Thanh Học tuy rằng đã chuẩn bị từ trước nhưng không ngờ vẫn bị “bức cung”, nghe Cố Thanh Trúc nói vậy liền ngồi thẳng người, nói:

“Tỷ tỷ, nhắc tới chuyện này, tỷ có biết vì sao vị Trạng nguyên sư huynh lần trước đột nhiên lại giúp đệ không?”

Cố Thanh Trúc mặt hơi biến sắc: “Vì sao lại giúp đệ à, chẳng phải đệ nói người đó là sư huynh đồng môn của đệ sao? Giúp đỡ nhau cũng là chuyện thường.”

“Làm gì có chứ. Lúc đầu đệ cũng nghĩ như vậy, nhưng mà đệ theo sư huynh học vài buổi, sư huynh mới nói cho đệ biết sở dĩ huynh ấy giúp đệ là do được Võ An Hầu thế tử nhờ cậy. Tỷ nói xem, vì sao Võ An Hầu thế tử lại muốn sư huynh dạy kèm cho đệ? Đệ cùng ngài ấy cũng chỉ gặp nhau vài lần, số câu trò chuyện còn chưa đủ một bàn tay, ngài ấy có ý đồ gì đây?”

Sự nghi hoặc này đã làm Cố Thanh Học hoang mang vài ngày nay, vẫn luôn chưa tìm được cơ hội để chia sẻ, cũng không dám đem chuyện này nói với phụ thân, cảm thấy không nên làm to chuyện Võ An Hầu thế tử lén tìm Trạng nguyên giúp cậu học thêm, dù sao…

Cố Thanh Trúc thấy Cố Thanh Học nhìn mình chằm chằm, đành tỏ bẻ bình tĩnh: “Đệ nhìn ta chằm chằm như thế làm gì?”

Cố Thanh Học sáp lại gần: “Tỷ, tỷ thực sự không biết lý do là gì sao? Võ An Hầu thế tử kia sao hôm nay lại tới phủ chúng ta, còn tặng cho tổ mẫu món lễ vật lớn như vậy? Tỷ đừng cho rằng đệ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện. Ngài ấy vì sao mà hao tổn tâm tư như vậy, để có thể nhìn ra được phần nào.”

Cố Thanh Trúc nghe Cố Thanh Học càng nói càng thái quá, liền dùng một quyển sổ vỗ lên đầu cậu: “Đệ thì biết cái gì! Thông minh như thế, sao không thấy đệ dành tâm huyết cho việc học đi.”

Không dưng bị tỷ tỷ đánh cho một cái, Cố Thanh Học vẫn không chịu nghe lời: “Sao tỷ biết đệ không dốc lòng học hành chứ. Tiên sinh của đệ nói đến kỳ thi mùa thu năm nay, chuyện đệ thi đồng sinh sẽ không thành vấn đề, chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Nhưng mà chuyện này tỷ đừng nói gì với phụ thân vội, đệ không muốn nói cho ông ấy. Ông ấy chỉ một lòng một dạ muốn bồi dưỡng đại ca nhưng đại ca từ khi giao du với đám người Nghiêm công tử kia thì càng ngày càng chểnh mảng việc học, còn chưa biết có thể tham gia kỳ thi mùa thu năm nay hay không.”

Cố Thanh Trúc sao có thể không biết Cố Hành Chi là loại người gì, hắn ta có lòng chăm chỉ học hành mới là lạ. Đọc sách học hành đối với Tần thị cùng hai đứa con của bà ta mà nói, chẳng qua là một thủ đoạn để bước chân vào ngưỡng cửa phú quý mà thôi, chờ đến khi bọn họ chạm tay được vào tiền tài, chuyện học hành sẽ không còn quan trọng gì đối với cuộc sống của họ nữa. Đây có thể là căn bệnh chung của Tần gia, nhìn qua thì tưởng là gia đình thư hương, thanh cao kiêu kỳ nhưng lại hám tiền từ trong bản chất, vì tiền mà chuyện gì cũng có thể làm.

“Đệ đừng động vào hắn, cứ làm cho tốt việc của mình là được.” Cố Thanh Trúc dạy dỗ đệ đệ của mình.

Cố Thanh Học rất nghe lời, kể từ sau khi cậu suy ngẫm kỹ càng mọi chuyện, không còn ngang bướng thì đúng thật là luôn nỗ lực để thay đổi hoàn cảnh. Đương nhiên cậu cũng nhận thấy rõ tình cảnh đáng xấu hổ của hai tỷ đệ bọn họ, dù thế nào cậu cũng phải mau chóng mạnh mẽ hơn, có như vậy tỷ tỷ mới không bị người ta ức hiếp.

“Đệ mặc kệ hắn. Hắn tới vay tiền đệ, để chỉ đáp hai từ ‘không có’. Thật không biết mấy người bọn họ vì để cậu ấm kia ra ngoài ăn cơm uống rượu mà đã phải tốn bao nhiêu tiền. Người ngoài đều nói hắn là kẻ coi tiền như rác, bản thân hắn còn không nhận thức được, toàn ‘phồng má giả làm người mập’, thật sự cho rằng đám bè lũ kia kính trọng tài hoa của hắn hay sao.”

“Hắn là người như thế nào, đệ tự nhìn nhận được rồi, nghị luận người khác sau lưng thì không phải bậc quân tử. Đệ nói trong nhà với ta không sao nhưng ra bên ngoài đừng để lộ, bằng không sẽ tự chuốc lấy phiền toái cho mình.” Cố Thanh Trúc đã phải chịu tiếng xấu, không muốn đệ đệ mình cũng chịu liên lụy.

“Đệ biết rồi, tỷ tỷ, ở bên ngoài đệ sẽ không nói gì đâu. Vậy đệ nói tiếp chuyện của Võ An Hầu thế tử, ngài ấy…”

Cố Thanh Học “đánh vỡ nồi niêu hỏi đến đế”, một mực phải hỏi Cố Thanh Trúc cho ra nguyên cớ, khiến Cố Thanh Trúc trải qua ngày đầu năm mới không vui vẻ gì.

Mùng năm là ngày Nhân Ân Đường mở cửa trở lại. Chu lục gia ở lại hậu viện, hai người Vân Sinh cùng Lương Phủ ngày nào cũng đem cho hắn sủi cảo cùng những món ăn ngày Tết, còn mới hắn tới nhà bọn họ làm khách, thế nên Chu lục gia tuy chỉ có một mình nhưng trải qua năm mới cũng không quá cô đơn.

Mùng năm tháng Giêng, các cửa hiệu đều đốt pháo mừng ngày mở cửa, nghênh đón Thần tài, nhưng y quán lại khác với những cửa hiệu khác, những việc đốt pháp ăn mừng đều có thể miễn. Cố Thanh Trúc cùng Chu lục gia đun một ấm trà nóng, ngồi trong đại đường y quán chơi cờ. Ai ngờ một người võ nghệ siêu quần như Chu lục gia cũng là một kỳ thủ đáng gờm, hơn nữa còn khá si mê chơi cờ.

Hồng Cừ bưng một một khay bánh mật đi vào y quan, từ bên ngoài đã nghe tiếng nàng ta ồn ào: “Công tử, thím Trương nhà bên tặng chúng ta bánh mật này, trưa nay chúng ta chưng bánh mật ăn đi. Bánh mật chấm đường đỏ ngon lắm. Í, ngươi đang làm gì vậy? Lén la lén lút.”

Hồng Cừ còn chưa nói dứt lời từ cửa y quán đã thấy mái đầu ai đó thấp thoáng. Nghe tiếng kêu của Hồng Cừ, Vân Sinh cùng Lương Phủ liền ra ngoài xem, một lát sau dẫn vào một tên công tử mặt đỏ bừng.

Cố Thanh Trúc ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là tên tiểu tử Lục Duyên Khanh. Từ sau Tết Thượng nguyên năm ngoái, tên tiểu tử này đột nhiên biến mất, Cố Thanh Trúc còn tưởng rằng tên tiểu tử này biết không có hi vọng gì nơi nàng nên đã mất hứng thú với nàng rồi.

Buông quân cờ xuống, nàng nói với Lục Duyên Khanh đang hơi co rúm: “Lục tiểu công tử, ngài tới còn phải xem ngày xem giờ hay sao? Tháng Giêng hàng năm đều rảnh rỗi hả?”

Lục Duyên Khanh sao có thể không nhận ra Cố Thanh Trúc đang chế nhạo hắn, trong lòng bất giác có phần tức giận, mím môi ngượng ngùng một hồi lâu mới phun ra một câu:

“Nàng… nàng đi ra đây cùng ta, ta có chuyện muốn nói với nàng.”

Cố Thanh Trúc không quan tâm tới hắn cũng không muốn nói gì với hắn, nhưng tên tiểu tử kia động khẩu không được liền định động thủ, chỉ có điều tay vừa muốn chạm vào tay Cố Thanh Trúc đã bị Chu lục gia dùng một quân cờ ném vào mu bàn tay, làm hắn phải rụt tay lại.

Lục Duyên Khanh ôm tay, nhìn mặt như sắp khóc đến nơi.

Cố Thanh Trúc thấy vậy, cuối cùng cũng không đành lòng, cất quân cờ vào hộp, nói với Chu lục gia: “Lục gia đợi một chút, ta đi một lúc rồi quay lại ngay.”

Chu lục gia nhìn nàng với ý dò hỏi, Cố Thanh Trúc chỉ lặng lẽ lắc đầu, ý nói Lục Duyên Khanh không đáng ngại, lúc này Chu lục gia mới để Cố Thanh Trúc theo Lục Duyên Khanh ra ngoài.

Hai người họ đứng ngoài cửa. Cố Thanh Trúc khoanh tay trước ngực, hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”

Lục Duyên Khanh cúi đầu. Đã gần một năm không gặp, vóc người hắn dường như cao hơn một chút, mặt mũi cũng phổng phao, không còn nét trẻ con như khi trước. Cố Thanh Trúc trừng mắt nhìn một lúc lâu cũng không thấy hắn lên tiếng, đang mất kiên nhẫn định quay vào trong thì bị hắn chặn đường:

“Đừng đi, ta còn chưa nói mà.”

Cố Thanh Trúc cố gắng nhẫn lại đứng lại: “Vậy ngươi mau nói ra đi. Đừng đánh đố ta, sao ta biết được ngươi định nói gì?”

“Ta sắp thành thân rồi.” Lục Duyên Khanh đột nhiên lên tiếng. Âm lượng của hắn rất lớn khiến người đi đường xung quanh đều phải quay lại nhìn, chỉ thấy hai thiếu niên thiếu nữ đang đứng trò chuyện.

Cố Thanh Trúc xoa xoa tay: “Ngươi nói to thế làm gì, thành thân thì ghê gớm lắm à.”

Lục Duyên Khanh nhìn phản ứng của Cố Thanh Trúc, dường như không thể tin nổi: “Ta nói… ta sắp thành thân rồi, phản ứng của nàng là thế này sao?”

Cố Thanh Trúc buông tay: “Thế ta nên phản ứng như thế nào? Mừng tiền sao? Được thôi, đến lúc đó ngươi gửi thiệp mời cho ta, ta sẽ tặng ngươi một phần đại lễ.”

Cố Thanh Trúc trả lời thoải mái khiến Lục Duyên Khanh rất tổn thương, hai mắt dính chặt lên người nàng, nói: “Nàng đối với ta không có chút tình ý gì sao? Ta đúng là nhìn lầm người rồi, cứ tưởng rằng nàng là người có tình có nghĩ, không ngờ nàng lại vô tình như vậy.”

Đối với cậu trai trẻ ôm nỗi lòng thiếu niên này, Cố Thanh Trúc chỉ có thể dở khóc dở cười: “Ta vô tình thế nào cơ? Ta với ngươi gặp nhau tổng cộng có mười mấy lần thôi phải không nào? Ta chữa chân cho ngươi, ngươi tặng cho ta đồ ăn cùng lễ vật suốt mấy ngày liền, còn mời ta đi chơi tết Thượng nguyên, ta cũng rất biết ơn. Sau đó không biết ngươi đi đâu biệt tăm bóng dáng, bây giờ đột nhiên ngươi lại tìm ta nói ngươi sắp thành thân, ta cũng không trách ngươi không giữ lễ nghĩa, còn hứa sẽ tặng ngươi một phần đại lễ, ta vô tình chỗ nào chứ?”

Lục Duyên Khanh bị Cố Thanh Trúc nói mà tủi thân muốn khóc.

“Ta biết nàng giận ta vì suốt một năm ta không tới tìm nàng. Nhưng… nhưng đó cũng không phải do ta không muốn tới. Là… là hắn không cho ta tới.”

Cố Thanh Trúc nheo mắt hỏi: “Hắn? Ai cơ?”

Lục Duyên Khanh giơ tay chỉ về một hướng: “Còn có thể là ai chứ, là Kỳ Huyên đấy! Hắn ỷ vào thân phận của mình, ngăn không cho ta gặp mặt nàng. Hắn dạy dỗ ta một trần không nói, ta chỉ cần tới gần con phố Chu Tước đều sẽ bị người của hắn đuổi đi. Ta tới chờ bên ngoài cửa Cố gia nhưng vẫn luôn không có tin tức. Ta nghĩ hôm nay mùng năm, người của hắn sẽ không tới sớm như vậy nên ta mới qua tìm nàng, không ngờ lại phải nghe những lời vô tình như thế. Nàng nói xem, có phải nàng thích Kỳ Huyên không? Ta nói cho nàng biết, hắn cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì đâu, nhìn thân phận cao, dòng dõi hiển hách nhưng thực ra vô lại hạng nhất. Nàng đi theo hắn nhất định sẽ hối hận thôi.”

Cố Thanh Trúc nghe tiểu tử này nói vậy đột nhiên lại nảy sinh chút thiện cảm. Tóm lại, chỉ cần ai nói không tốt về Kỳ Huyên với nàng, nàng đều sẽ cảm thấy con người đối phương không tệ.

Hống hồ nàng cũng thực sự không ngờ Kỳ Huyên im lặng không động tĩnh thế mà lại làm ra nhiều chuyện như vậy. Cho tới tận lúc này chàng cũng không để lộ dấu vết gì, bảo sao Lục Duyên Khanh đột nhiên không tới nữa, hóa ra đằng sau có nội tình.

Cố Thanh Trúc liếc nhìn Lục Duyên Khanh: “Nói hươu nói vượn gì vậy? Ta thích ai cũng sẽ không thích hắn đâu!”

Hai mắt Lục Duyên Khanh sáng ngời, lập tức hùa theo: “Đúng vậy. Ta biết nàng không phải loại người hồ đồ như thế mà! Kỳ Huyên chỉ là đơn phương mà thôi, nàng tốt như vậy còn hắn lại chẳng ra sao, hai người căn bản không xứng.”

Cố Thanh Trúc nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: “Thế nên? Ngươi vất vả trăm cay nghìn đắng tới đây tìm ta chỉ để nói với ta rằng ta và Kỳ Huyên không xứng sao?”

Lục Duyên Khanh lắc đầu: “Đương nhiên không phải. Ta tới là để nói với nàng, chỉ cần nàng gật đầu, ta lập tức về nhà bảo cha mẹ ta tới nhà nàng đính thân. Người ta muốn cưới chính là nàng.”

Cố Thanh Trúc nhướng mày: “Nhưng ta đâu có muốn gả cho ngươi đâu!”

“Vì sao lại không muốn gả cho ta? Chẳng phải nàng không ưa Kỳ Huyên sao? Ta nói cho nàng biết, tên kia thực sự không phải thứ gì tốt lành đâu. Nàng thấy hắn bề ngoài tử tế nhưng sau lưng không biết đã lừa gạt nàng làm bao nhiêu chuyện thất đức. Nói ngay ta đây, ta khách khí gọi hắn một tiếng ‘thúc thúc’, nhưng sau đó hắn đối xử với ta như thế nào? Chơi xỏ sau lưng ta thì thôi đi, còn xúc phạm danh dự của ta ngay trước mặt cha mẹ ta. Loại người như hắn cả đời này không xứng tìm được vợ, ai gả cho hắn thật đúng là xui xẻo tám kiếp.”

Lục Duyên Khanh nói rất hăng, Cố Thanh Trúc nghe cũng rất hăng, cho đến khi bên phải phía sau lưng Lục Duyên Khanh truyền đến âm thanh gầm gừ như dã thú:

“Đối phó với ngươi mà ta còn cần phải chơi xỏ hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.