Đêm hôm đó, Cố Tri Viễn về phòng. Đi xã giao chúc Tết cả một ngày, tuy rằng chỉ uống rượu nói chuyện chúc mừng năm mới nhưng thực ra lại khiến ông ta rất mệt mỏi. Sau khi trở về, ông ta vốn muốn yên tĩnh một chút nhưng lại thấy trong phòng tối om. Ông ta tưởng rằng Tần thị không có trong phòng nên lặng lẽ đi về phía tràng kỷ, định thắp hai ngọn đèn. Khi gần tới tràng kỳ, một bóng người đứng bật dậy, làm Cố Tri Viễn hoảng sợ.
Cố Tri Viễn còn đang kinh hãi chưa hoàn hồn thì nhận ra bóng người kia chính là Tần thị. Ông ta vội vàng thắp nến, nói với Tần thị: “Ngươi ở trong phòng sao không lên tiếng, Tết nhất mà định dọa chết người ta hay sao.”
Vì đang lúc ăn Tết nên dù Cố Tri Viễn có điều bất mãn với Tần thị cũng không thể trách cứ bà ta, định chờ qua tháng Giêng mới cùng bà ta “tính sổ”, lúc này đột ngột bị dọa như vậy mới không nhịn được.
Nến sáng lên soi rõ khuôn mặt đầy nước mắt của Tần thị. Hai mắt bà ta đỏ hồng khiến Cố Tri Viễn không khỏi sửng sốt, không hiểu vì sao bà ta lại khóc. Lúc này nước mắt Tần thị rơi như thể bà ta chưa từng được khóc. Thi thoảng rơi lệ còn khiến người ta cảm nhận chút phong tình nhưng khóc nhiều quá không khỏi gây ra cảm giác phiền chán.
“Ngươi lại làm sao vậy?” Cố Tri Viễn sốt ruột ngồi xuống.
Tần thị sụt sịt, dùng khăn tay lau nước mắt, trong lòng hơi lo lắng. Thông thường Cố Tri Viễn chỉ cần thấy bà ta khóc thì đều sẽ đau lòng, thế nhưng hôm nay ông ta lại có vẻ mất kiên nhẫn, không lẽ ở bên ngoài bị ai chọc giận, giờ bà ta lại gây chuyện thêm liệu có phải sáng suốt hay không.
Nhưng hôm nay Tần thị không dưng bị Cố Thanh Trúc xoay vòng vòng muốn nổi cơn thịnh nộ, nếu không mách lại với Cố Tri Viễn thì không biết cơn tức này còn nghẹn trong lòng bà ta tới khi nào. Nếu lúc này Cố Tri Viễn đang tức giận thì chỉ cần bà ta biết cách lợi dụng, nói không chừng có thể khiến cơn giận này “cháy” lan sang người Cố Thanh Trúc.
Tần thị đi ra sau lưng Cố Tri Viễn, đưa tay xoa bóp vai cho ông ta, đem sự tình hôm nay bà ta bị Cố Thanh Trúc ức hiếp như thế nào kể lại cho Cố Tri Viễn, đương nhiên phải giấu nhẹm những việc làm sai trái của mình.
Cố Tri Viễn nghe xong liền hỏi: “Đang yên đang lành ngươi gọi mấy mụ đàn bà kia tới phủ làm gì?”
“Thiếp… Thiếp chỉ là nghĩ Nhị tiểu thư giờ đã mười lăm tuổi, năm nay đã cập kê rồi, nếu còn chưa đính hôn người ngoài sẽ đồn đại không hay, thế nên thiếp mới gọi tẩu tử tới giúp thiếp dò hỏi. Những người tới hôm nay đều là những bà mối nổi danh khắp làng trên xóm dưới, quen biết rộng rãi…”
Tần thị còn chưa nói xong, Cố Tri Viễn đã sốt ruột ngắt lời: “Ngươi đúng là hồ đồ. Tẩu tử của ngươi là loại người gì, người khác không biết nhưng ta có thể không biết hay sao? Đừng nói mụ ta, ngay cả ca ca của ngươi cũng là dạng ăn chơi lêu lổng, tuổi đã lớn thế rồi mà chẳng làm được việc gì ra hồn, lúc nào cũng chỉ chờ ngươi tiếp tế. Còn tẩu tử của ngươi trong mắt chỉ toàn tiền là tiền, ngươi tìm loại người này nhờ mai mối cho Thanh Trúc? Có nhầm không đó?”
Tình hình trước mắt làm Tần thị luống cuống, hoàn toàn không dự đoán được Cố Tri Viễn sẽ nói những lời phá đám như vậy, vội vàng bao biện:
“Bá gia hiểu lầm rồi. Thiếp không phải nhờ tẩu tử mai mối mà chỉ nhờ tìm những bà mối nổi danh. Người không biết đó thôi, từ đầu năm ngoái thiếp vẫn luôn giúp Nhị tiểu thư tìm mối, thế nhưng người cũng biết đó, thanh danh của Nhị tiểu thư hiện giờ không tốt lắm. Nàng ấy gọi cậu mình tới phủ gây chuyện với người, lại xuất đầu lộ diện không ra sao ở phủ An Quốc Công, có quan hệ không minh bạch với Lục gia tiểu công tử, những gia đình có chút danh giá đều không thích nàng ấy. Thiếp cũng không còn cách nào, chỉ có thể nhờ tẩu tử tìm mấy bà mối nổi danh. Vậy mà Nhị tiểu thư không những không hiểu cho nỗi khổ tâm của thiếp mà còn lên mặt, cho người đuổi đánh tẩu tử của thiếp cùng mấy bà mối kia. Sau này có lẽ ngay cả những bà mối đó cũng không muốn giúp nàng ấy làm mai nữa. Tới tuổi này rồi mà còn không gả chồng được, người ta chắc chắn sẽ trách tội người mẹ kế là thiếp đây, cho rằng thiếp là người độc ác, khống chế hôn sự của Nhị tiểu thư. Bá gia người nói xem, thiếp chịu cảnh ‘trên đe dưới búa’ như vậy, có oan uổng không cơ chứ?”
Tần thị phân tích một đống đạo lý cho Cố Tri Viễn. Nếu là trước đây, Cố Tri Viễn chắc chắn sẽ tỏ vẻ đồng tình với bà ta, thế nhưng hôm nay Cố Tri Viễn lại đem những điều bà ta nói lật ngược lại trong đầu, tự hỏi đúng là tính cách Thanh Trúc có phần mạnh mẽ, hành xử thiếu cẩn trọng nhưng nàng cũng không phải loại người vô duyên vô cớ gây chuyện. Huống chi nếu đúng như Tần thị nói rằng bà ta đúng lý hết mọi bề thì sao bọn hạ nhân trong phủ lại chẳng có ai về phe bà ta? Phúc bá là một lão nô hầu hạ đã nhiều năm, từ trước đến nay luôn đặt việc bảo vệ Bá phủ lên đầu, không vì tư lợi. Thế nên những điều Tần thị thuật lại chắc chắn còn che giấu điều gì đó, không thể vơ đũa cả nắm được.
Trong lòng Cố Tri Viễn cực kỳ bực bội, cảm thấy trước đây khi Thẩm thị còn sống, trong nhà căn bản không phát sinh những chuyện mất mặt như thế này. Thẩm thị cũng chưa bao giờ ngồi trước mặt ông ta oán thán chuyện này chuyện kia trong phủ khó ứng phó, dù cho ông ta có nghe được chuyện gì thì đó cũng là sau chuyện đã được Thẩm thị giải quyết xong xuôi.
Trước đây ông ta còn cho rằng Thẩm thị xem thường ông ta, không bẩm báo mọi việc cho ông ta, chỉ toàn tự mình quyết định, giờ nhìn lại dáng vẻ vô dụng của Tần thị, ba ngày khóc một trận nhỏ, năm ngày ăn vạ một trận lớn, chuyện “lông gà vỏ tỏi’ gì cũng có thể lôi ra kể lể trước mặt ông. Thật phiền chết đi được.
Cố Tri Viễn hít một hơi thật sâu, cố gắng kiên nhẫn nói: “Chuyện này để mai ta hỏi lại Phúc bá rồi nói sau. Nếu thực sự là Thanh Trúc sai, ta sẽ phạt nó. Nhưng mà còn một chuyện, dịp Tết năm nay những đồ trà bánh dùng để mời khách là cái thứ gì vậy? Mấy thứ đồ đó thì tốn của ngươi bao nhiêu tiền chứ? Sao ngay cả mấy khoản này ngươi cũng cắt giảm? Ngươi để khách khứa tới nhà chúng ta, ăn mấy thứ loại hàng thấp kém đó, rồi họ sẽ chúng ta thế nào đây?”
Tần thị không ngờ mình đang đi cáo trạng người khác đột nhiên lại bị buộc tội ngược lại. Hai mắt đảo lia lịa, miệng đang định thanh minh thì đã thấy Cố Tri Viễn giơ tay rồi nói:
“Nếu ngươi lại định bảo số tiền ta cho ngươi quá ít thì đừng nói nữa. Trước đây khi Thẩm thị còn sống, ta chưa từng phải lấy tiền từ trong kho riêng, lợi nhuận từ thôn trang cùng các cửa tiệm cũng đủ để nàng ấy chi tiêu mọi khoản trong phủ, hơn nữa còn luôn dùng đồ loại tốt. Sao tới tay ngươi lúc nào cũng kêu không đủ tiền?”
Cố Tri Viễn là người thiếu kiên nhẫn nhất trong chuyện bàn luận về tiền bạc. Ông ta là người thanh cao, không bị ràng buộc bởi thế tục phàm trần, nói chuyện tiền bạc sẽ làm vấy bẩn linh hồn cao quý của ông ta. Chỉ là gần đây ông ta bị Tần thị bức ép đến mức không thể không nói những chuyện này, trong nháy mắt cảm thấy mình như bị kéo từ trên đài tiên xuống bùn lầy, ngày nào cũng bị vây trong mấy chuyện củi gạo mắm muối vụn vặt, cả người đều hôi tanh.
Tần thị tủi thân cúi đầu: “Bá gia lại nói chuyện này. Thiếp chẳng phải từ lâu đã nói với Bá gia rồi sao, thiếp vốn là người nghèo khó, không được giàu có như Thẩm gia tỷ tỷ. Đồ dùng trong phủ đều là loại thượng đẳng nhưng những thứ này phải cần bao nhiêu tiền, Bá gia căn bản không hề biết. Thiếp đã tiết kiệm rồi lại tiết kiệm nhưng mà vẫn ứng phó không nổi. Giờ Bá gia trách thiếp, vậy người có dám đem toàn bộ tư khố của người giao lại cho thiếp để thiếp xử lý hay không. Tiền có thể sinh tiền, đạo lý này nào có ai không hiểu. Nếu trong tay thiếp có dư dả tiền bạc thì chắc chắn cũng có thể lo toan mọi chuyện chu đáo như Thẩm gia tỷ tỷ vậy.”
Cố Tri Viễn cảm thấy Tần thị từ trong ra ngoài đều là tục khí.
“Trước đây sao ta lại không nhận ra ngươi là một ả đàn bà thô tục như vậy chứ. Trước đây ngươi chưa từng thốt ra một chữ ‘tiền’ trước mặt ta, giờ thì sao nào. Ngươi nhìn lại ngươi xem, cứ vài ngày lại tới đòi tiền, lần nào cũng cho ngươi mấy nghìn lượng nhưng đều như gáo nước hắt đi, chớp mắt đã hết. Trước đây ngươi không có tiền đã sống như thế nào vậy hả?”
Bị Cố Tri Viễn chất vấn như vậy, Tần thị nào dám đáp lại. Trước đây quả thực bà ta không có tiền nhưng bà ta cũng đâu có mở miệng đòi Cố Tri Viễn đâu. Bà ta chỉ biết vòi tiền Thẩm thị mà thôi, còn Thẩm thị tuy rằng không phải lần nào cũng chịu cho bà ta nhưng nhìn chung cứ ba lần thì lại cho một lần, cứ thế cũng ứng phó xong xuôi. Thế nên Tần thị mới hận Thảm thị, rõ ràng bản thân giàu có như vậy nhưng lần nào cũng chỉ cho bà ta một ít như thể tống cổ một đứa ăn mày, còn chẳng phải dùng tiền đè chết người sao.
Những chuyện này Cố Tri Viễn sao có thể hiểu được. Ông ta chỉ biết trách mắng Tần thị thay đổi mà không hề nghĩ tới, hoàn toàn là do người trước đây thay ông ta “che mưa chắn gió”, xử lý mọi chuyện giải quyết hậu quả nay đã không còn mà thôi.
Cố Tri Viễn nhìn Tần thị, trong đầu bỗng nhớ lại những điều Thẩm thị từng nói với ông ta. Khi mới thành thân được mấy năm, Thẩm thị thi thoảng cũng nhắc tới chuyện Tần thị hỏi xin tiền, khi đó Cố Tri Viễn chỉ cảm thấy Thẩm thị tục tằng, cả ngày chữ “tiền” không rời miệng nên chỉ đáp có lệ, sau này Thẩm thị không còn than thở về chuyện này nữa.
Nghĩ lại thì những chi tiêu của Tần thị năm xưa hẳn là đều do Thẩm thị gánh vác. Cố Tri Viễn lúc này liền thấy áy náy với Thẩm thị đã qua đời.
Cuộc trò chuyện giữa Tần thị và Cố Tri Viễn kết thúc không vui vẻ gì, tự ai nấy ngủ. Tần thị thấy giờ vị trí của mình đã vững trách nên dù Cố Tri Viễn có tức giận, bà ta cũng không thèm dỗ dành ông. Nếu Cố Tri Viễn không còn nghe những lời dối gạt của bà ta đi trừng phạt Cố Thanh Trúc vô lễ kia thì Tần thị còn cần khách khí làm gì, chỉ có thể dùng cách riêng của mình để dạy cho Cố Thanh Trúc một bài học.
*****
Kể từ khi Cố Thanh Trúc lắp thêm khóa ở tất cả cửa sổ trong phòng, rõ ràng nàng ngủ an ổn hơn rất nhiều, không cần phải lo trong lúc mình đang ngủ sẽ có người không mời mà đến nữa.
Những ngày tháng yên bình như vậy không kéo dài được bao lâu. Hôm nay Cố Thanh Trúc vừa tắm xong, đang dùng khăn sạch lau mái tóc dài ướt đẫm, khi ngồi trước bàn trang điểm, vừa ngẩng đầu nàng bất ngờ nhìn thấy trên giường mình có bóng chân của đàn ông.
Kỳ Huyên một tay từ từ vén rèm lên, nhoẻn miệng cười với Cố Thanh Trúc đang nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc:
“Nàng nói xem, cảm giác ‘trộm hương trộm ngọc’ này có phải rất mới mẻ rất kích thích không. Trước giờ bầu không khí giữa chúng ta quá nặng nề nên phải tự tìm niềm vui mới được.”
Đầu óc Cố Thanh Trúc như trống rỗng. Nàng chỉ tay về phía Kỳ Huyên rồi lại chỉ ra cửa sổ phòng mình. Kỳ Huyên ngồi ngay ngắn, hai tay chống bên mép giường:
“Cái khóa kia của nàng ấy hả, có lắp mười cái ta cũng chui vào đây được, nàng tin không?”
Cố Thanh Trúc tức nổ phổi, vứt khăn lông lên bàn trang điểm, quát: “Cút ra ngoài.”
Kỳ Huyên đi về phía nàng, Cố Thanh Trúc theo bản năng muốn bỏ chạy nhưng lại bị Kỳ Huyên nhanh chóng tóm lấy bả vai. Kỳ Huyên khom người, tì cằm lên vai nàng, hít lấy hương hoa nhẹ nhàng tươi mát trên người nàng.
“Lần trước ta vô ý lẻn vào phòng tắm cũng không phải có ý định nhìn lén nàng. Ta đường đường là một chính nhân quân tử, nàng xem đi, hôm nay ta biết rõ nàng đang tắm rửa nhưng tuyệt đối không hề có ý đồ lén nhìn nàng, chỉ ngoan ngoãn chờ nàng ở bên ngoài. Đã lâu rồi ta chưa cùng nàng nói chuyện, cũng nên trò chuyện một chút.”
Cố Thanh Trúc thấy cổ mình hơi ngứa liền rụt người tránh sang một bên, lạnh lùng nói:
“Ta chỉ cần thấy ngươi sẽ phát phiền, còn có thể nói gì cùng ngươi chứ? Đừng tưởng bở.”
Kỳ Huyên cũng không e ngại: “Đúng vậy, ta đúng là tưởng bở. Nàng có mắng thế nào ta cũng bằng lòng, đừng nói là tưởng bở, chỉ cần nàng chịu gặp ta mỗi ngày thì ta nguyện ngày nào cũng tưởng bở.”
“Ta không muốn nói mấy lời vô nghĩa cùng ngươi nữa.”
Cố Thanh Trúc đẩy Kỳ Huyên ra, đi ra xa khỏi bàn trang điểm. Nàng đi đến bên mép giường, khom người cúi xuống. Kỳ Huyên lại gần nhìn nàng, Cố Thanh Trúc lập tức rút ra từ trong chiếc tủ thấp đầu giường một thanh đao ngắn, ánh sáng phản chiếu từ cây đao sắc lạnh. Nàng chĩa thẳng cây đao vào họng Kỳ Huyên:
“Đừng tưởng ta nói đùa với ngươi, thanh đao này chính là chuẩn bị cho ngươi đó. Ngươi đừng cho là ta không dám, cái gì ta cũng dám làm.”