Cố Ngọc Dao nôn xong liền thấy đầu óc choáng váng, Tần thị tiến lên đỡ nàng ta về phòng nghỉ ngơi. Bà ta tì vào cạnh cửa, nhìn những nô tỳ đang quét tước ở hành lang rồi đi tới bên cạnh giường của Cố Ngọc Dao, hỏi: “Có phải ăn thứ gì không tốt làm đau bụng không?”
Cố Ngọc Dao hơi mệt, khẽ lắc đầu: “Con không ăn cũng không uống gì, chỉ thấy trong người khó chịu.”
Tần thị xoa trán Cố Ngọc Dao, bảo nàng ta nghỉ ngơi, sau đó gọi nô tỳ theo hầu Cố Ngọc Dao là Nhu Nhi sang vòng bên cạnh nói chuyện.
Bước vào phòng, Tần thị sai Nhu Nhi đóng cửa lại. Nhu Nhi vừa quay đầu, Tần thị đã đập bàn, tức giận tra hỏi:
“Quỳ xuống.”
Nhu Nhi hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống trước mặt Tần thị.
Tần thị đi lại xung quanh Nhu Nhi vài vòng khiến nàng ta càm thêm sợ hãi. Cuối cùng, Tần thị ngồi xuống, hất đổ một chén trà, hỏi: “Nha đầu thối, ngươi không có gì định cho ta biết sao?”
Nhu Nhi sợ tới mức run rẩy: “Phu nhân, nô tỳ… nô tỳ không biết phải nói gì.”
“Không biết phải nói gì?” Tần thị nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu thư nhà ngươi đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Nhu Nhi kinh ngạc: “Tiểu thư… Tiểu thư chắc chỉ là ăn đồ không sạch thôi.”
Tần thị rít lên: “Ăn đồ không sạch à? Ta hỏi ngươi, gần đây khi tiểu thư ra ngoài, ngươi có theo sát nó không?”
“Dạ có, tiểu thư thường đi cùng Cẩm Như tiểu thư, còn có tiểu thư của những phủ khác, còn có cả… còn có cả Hạ Nhị công tử nữa.” Nhu Nhi dường như cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, vừa đáp vừa nơm nớp lo sợ.
Tần thị nhíu mày: “Khi tiểu thư đi cùng Nhị công tử, ngươi có đi theo không?”
Nhu Nhi đảo mắt, cực kỳ căng thẳng, khẽ lắc đầu: “Nô… Nô tỳ không đi theo. Mỗi lần tiểu thư và Hạ Nhị công tử gặp nhau đều sẽ đuổi nô tỳ đi chỗ khác. Phu nhân, không phải là nô tỳ không muốn đi theo tiểu thư, là do tiểu thư cùng Nhị công tử không cho nô tỳ đi theo.”
Tần thị trong lòng hối hận: “Nó không cho ngươi đi cùng thì ngươi không đi cùng sao? Ngươi làm nô tỳ cũng thảnh thơi quá nhỉ.”
Nhu Nhi càng nói càng sợ hãi: “Phu nhân thứ tội, tiểu thư không cho nô tỳ đi theo, nô tỳ không cãi lại được. Hơn nữa, nô tỳ thấy tiểu thư cùng Nhị công tử đã đính hôn, cuối năm sẽ thành hôn, bình thường cùng nhau trò chuyện cũng không sao cả.”
“Hỗn láo!” Tần thị tát vào mặt Nhu Nhi.
Tần thị tức giận tới mức đầu óc xoay mòng mòng. Đứa con gái hồ đồ này của bà ta sợ rằng đã bị lời đường mật của đàn ông lừa gạt rồi. Dù cho đã đính hôn nhưng nếu hai người họ trước khi thành hôn xảy ra chuyện gì thì truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe. Nếu Hạ gia vì chuyện này mà từ hôn thì nàng ta khóc cũng không kịp.
Giờ phải làm sao mới được đây?
*****
Nhờ có những bá tánh kia đem tấm biển tới phủ mà Cố Tri Viễn cũng khong tiếp tục so đo chuyện Cố Thanh Trúc mở cửa Nhân Ân Đường.
Cố Thanh Trúc ngồi ở Nhân Ân Đường cả buổi, sai Hồng Cừ làm ít lễ vật đem đến cửa hiệu của Tống gia cũng trên phố Chu Tước. Đầu tiên nàng sai Trương Vinh đi hỏi thăm, hôm nay Tống Tân Thành tới tiệm gạo và dầu ở phố Nam để kiểm tra sổ sách, nàng liền dẫn theo Hồng Cừ tới đó tìm.
Cố Thanh Trúc đứng bên ngoài tiệm bán gạo của Tống gia, liền thấy Tống Tân Thành thân hình mập mạp, quần áo chỉnh tề đang dựa vào bàn gảy bàn tính. Hồng Cừ đi vào gọi chàng, chàng ngơ ngác ngẩng đầu, liền thấy Cố Thanh Trúc đang đứng ở ngoài.
Cố Thanh Trúc vẫn mặc y phục nam tử nhưng không giấu nổi nét nho nhã tuấn mỹ. Tống Tân Thành thấy nàng liền nhoẻn miệng cười, để đồ trong tay xuống, từ sau quầy thong thả đi ra, hai tay cứ túm lấy quần áo trên người, hơi căng thẳng làm tư thể “mời” với Cố Thanh Trúc:
Tống Tân Thành không dám mời Cố Thanh Trúc vào gian trong, chỉ sai bọn tiểu nhị tránh sang gian bên cạnh. Chàng mời Cố Thanh Trúc ngồi sau quầy, tự mình rót trà cho nàng. Bọn tiểu nhị thi thoảng liếc nhìn, bị chường quầy nạt không cho phát ra tiếng động.
Cố Thanh Trúc nhấp một ngụm trà, nhìn một vòng cửa tiệm của chàng, nói:
“Cửa hiệu này của huynh rất khá, việc làm ăn chắc hẳn không tệ?”
Tống Tân Thành thẹn thùng, đỏ mặt gật đầu, nói rất khẽ: “À, cũng… cũng tạm.”
Cố Thanh Trúc thấy chàng thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên, chỉ thấy hơi buồn cười, sai Hồng Cừ đặt lễ vật trên quầy, nói lời cảm tạ:
“Chuyện lần này cũng nhờ có huynh mà ta mới có thể giải quyết thuận lợi. Nếu bị chậm trễ chỉ hai ngày thôi, sợ rằng ta sẽ phải ở nhà chịu khổ.” Cố Thanh Trúc nói thật lòng, nếu không có sự trợ giúp của Tống Tân Thành, giúp Trương Vinh hôm qua tìm được tên bán dầu bị Vương tẩu tử mua chuộc, đem bắt hắn về Bá phủ đối chất thì hôm qua ở trong phủ, Cố Thanh Trúc chỉ có thể không bằng chứng không căn cứ tố cáo Tần thị cùng Vương tẩu tử, khó tránh bị Cố Tri Viễn trách phạt.
Tống Tân Thành bưng tách trà, xấu hổ cười cười: “Cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn bao công sức, Cố công tử không cần đa lễ. Lễ vật cũng không cần đâu, xin nàng đem về thôi.”
“Còn nữa, những bá tánh hôm qua tới phủ cũng do huynh giúp ta kêu gọi phải không? Còn cả hai tấm biển kia… huynh làm cho ta từ khi nào vậy?”
Ngày hôm qua khi Cố Thanh Trúc đi vào giữa nhóm người nhận lời cảm tạ, nàng đã thấy xe ngựa của Tống Tân Thành, dù chàng không lộ diện nhưng lại rất quan tâm liệu mọi sự có tiến triển thuận lợi hay không nên vẫn ở trong xe ngựa quan sát.
Tống Tân Thành không ngờ Cố Thanh Trúc lại nhìn thấy mình, càng thêm thẹn thùng, tay chân luống cuống:
“Không… không… không phải đâu. Ta… ta sợ Bá gia gây khó dễ cho nàng, còn có mẹ kế của nàng nữa, chắc chắn không phải người dễ chung sống gì. Ta không có ý gì khác. Còn về hai tấm biển kia, không phải cố ý làm cho nàng đâu, ta mua chúng từ cửa tiệm… À, không phải, là làm cho nàng đó…”
Cố Thanh Trúc thấy dáng vẻ hồi hộp này của Tống Tân Thành thì không khỏi buồn cười, đưa tay che miệng, đôi mắt cười cong cong như trăng non, Tống Tân Thành nhìn thấy liền ngây người.
Hồng Cừ đứng bên cạnh phì cười: “Đồ ngốc.”
Tống Tân Thành nghe Hồng Cừ nói vậy với vội vàng quay đi, cúi gằm mặt xuống. Cố Thanh Trúc lườm Hồng Cừ, dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng ta ra ngoài. Hồng Cừ bĩu môi, cam chịu đi ra khỏi cửa tiệm.
Không có Hồng Cừ ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Tống Tân Thành cảm thấy thoải mái hơn một chút, cầm lấy ấm trà rót thêm cho Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc nhìn chàng, trong lòng hơi do dự nhưng rồi vẫn quyết định nói ra:
“Tống công tử, vì sao huynh lại đối tốt với ta như vậy? Huynh cũng biết, ta là đứa con gái mồ côi mẹ, xuất thân từ Bá phủ nhưng ở trong nhà cũng không có địa vị gì, sau lưng không có chỗ dựa. Ta còn mờ cả cậu mình tới phủ đòi lại của hồi môn của mẫu thân từ tay phụ thân cùng mẹ kế, cực kỳ đanh đá. Ta còn thường xuyên ra ngoài, mở y quán, không giữ phụ đạo, không biết liêm sỉ…”
Đây vốn là những lời Tần thị nói về Cố Thanh Trúc nhưng nàng còn chưa nói xong đã bị Tống Tân Thành ngắt lời:
“Không, không phải! Không phải như vậy. Nàng không phải là không giữ phụ đạo, không biết liêm sỉ. Nàng có tấm lòng của lương y, muốn hành y tế thế. Nữ nhi theo nghề y không nhiều, cũng do bị người đời đánh giá. Nhưng điều này không đúng, có thể trị bệnh cứu người thì bất kể là nam hay nữ cũng đều đáng tôn trọng. Còn về việc nàng đanh đá hung dữ… nếu nàng không hung dữ thì sao còn có chỗ đứng trong nhà. Ta không cảm thấy nàng có làm gì sai, nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như vậy.”
Vẻ mặt nghiêm túc của Tống Tân Thành thoạt nhìn ngây thơ chất phác, khuôn mặt tròn tròn toát cả mồ hôi, có thể thấy chàng căng thẳng tới mức nào. Chàng cuống quít tìm khăn tay trong ống tay áo để lau đi nhưng không hiểu sao lại tìm không thấy. Cố Thanh Trúc đưa khăn tay của mình tới trước mặt chàng, Tống Tân Thành sững người nhìn khăn tay trong tay nàng, một hồi lâu sau cũng không thốt nổi nên lời. Cố Thanh Trúc nhét khăn tay của mình vào tay nàng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Tống Tân Thành tiếp tục sững người một hồi lâu, cho đến khi Cố Thanh Trúc đã đi đến gian ngoài, chàng mới bừng tỉnh, bật dậy chạy ra ngoài, va đổ mấy cái ghế. Âm thanh rầm rầm lạch cạch vang lên làm chưởng quầy cùng bọn tiểu nhị không nhịn được cười thầm.
“Cố… Cố công tử, chờ một chút.”
Tiếng gọi của Tống Tân Thành vang lên từ sau lưng, Cố Thanh Trúc liền dừng chân bên ngoài cửa tiệm, xoay người liền thấy Tống Tân Thành đang chầm chậm chạy tới. Khuôn mặt tròn vo bụ bẫm run lên làm Cố Thanh Trúc phải mím môi nhịn cười.
Tống Tân Thành đuổi theo tới nơi liền thở hổn hển, đôi mắt không lớn nhưng rất chân thành nhìn Cố Thanh Trúc chăm chú, khẽ hỏi:
“Nàng… Nàng… Ta… Ta…” Tống Tân Thành lắp bắp hồi lâu mới giơ chiếc khăn tay của Cố Thanh Trúc ra: “Chiếc khăn tay này… cho ta thật sao?”
Vẻ mặt căng thẳng của Tống Tân Thành hơi dịu xuống, cúi đầu nhìn khăn tay. Mồ hôi trên mặt rơi xuống nhưng lại tiếc không nỡ dùng chiếc khăn tay này lau đi mà dùng ống tay áo của mình, lau lau quẹt quẹt vài cái. Ấp úng một hồi lâu, chàng mới hạ giọng hỏi:
“Thế này… Ta… Chúng ta… Ta có thể mờ nàng tới phủ không?”
Những lời này dường như đã chứa đựng mọi điều chất chứa trong lòng Tống Tân Thành, nghẹn ở cổ họng, thốt không nên lời, đè nén không xong. Ngay cả trước đây khi chàng bắt đầu kinh doanh cửa tiệm cũng chưa từng căng thẳng như thế này.
Cố Thanh Trúc nhìn Tống Tân Thành, vốn biết chàng không phải người dẻo miệng, giờ càng thêm chắc chắn. Nàng mỉm cười, không nói gì mà chỉ gật đầu rất khẽ, sau đó không đợi Tống Tân Thành có phản ứng đã vội vàng xoay người, dẫn theo Hồng Cử rời đi.
Khi đã đi đủ xa, bên phía cửa tiệm vẫn chưa có phản ứng gì, tới tận khi nàng đã đi qua hai gian hàng mới nghe một giọng nói vang lên từ phía cửa tiệm gạo nhà họ Tống trộn lẫn trong đám âm thanh hỗn độn:
“Chủ nhân, người làm sao thế, đừng nằm ngoài đường thế này chứ.”
“Chủ nhân, trời ơi, sao lại nằm vật ra thế này?”
Cố Thanh Trúc cùng Hồng Cừ quay đầu lại, thấy Tống Tân Thành nằm vật ra hình chữ “X” ngay trước cửa tiệm của mình, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói, dường như đang choáng váng. Bọn tiểu nhị vây quanh chàng, muốn nâng chàng dậy.
Hồng Cừ dời mắt khỏi Tống Tân Thành, quay sang nhìn tiểu thư nhà mình, khẽ hỏi:
“Tiểu thư, sao nô tỳ cảm thấy người hôm nay đã làm gì đó không đúng rồi. Đang yên đang lành, sao người lại đưa cho công tử béo… à, Tống công tử khăn tay làm gì. Nữ nhi đưa khăn tay cho nam tử chính là có ý… Tống công tử xem ra đã hiểu lầm rồi.”
Cố Thanh Trúc hỏi lại: “Huynh ấy hiểu lầm gì cơ?”
Giọng điệu nàng vô cùng bình thản, hít một hơi thật sâu rồi lại nói: “Ta vốn là cố ý đưa cho huynh ấy mà.”
Hồng Cừ líu lưỡi: “Tiểu thư, người muốn…”
Nói đến đây, Hồng Cừ vội vàng che miệng, sau đó lắc đầu với vẻ mặt không thể tin: “Không không không, không đâu. Tiểu thư, người chắc chắn đang nói đùa phải không. Ngài ấy… Ngài ấy sao có thể được chứ. Ngài ấy là công tử nhị phòng Tống gia, là gia đình thương nhân, không có ai ra làm quan cả. Ngài ấy… Tiểu thư sao có thể chọn ngài ấy được?”
Cố Thanh Trúc rất thản nhiên: “Có gì mà không thể? Con người sống chính là ăn cơm làm việc, tìm một người mình thích, bình an trôi qua một đời. Tống công tử đối với ta khá tốt, lại có bản lĩnh, trong nhà còn có phải cửa tiệm buôn bán thóc gạo này kia. Nếu đi theo chàng, bất kể thế nào cũng không phải lo chuyện cơm áo.”