Đích Thứ Nữ

Chương 11: 11: Trò Chơi 5




Rồi ai lại về đội đấy, thêm một vài vòng trôi qua, một vài tiểu thư đã phải biểu diễn tài nghệ.

Phòng Quyết Thư còn biểu diễn nhắm mắt ném phi tiêu về phía một vị công tử, khiến cho mọi người hồi hộp lên hồi hộp xuống.

Sau khi mười chiếc phi tiêu an vị trên bảng, vị công tử kia lại không hề bị thương.

Đông Hoàng đế quay sang vỗ vai Phòng tướng quân: "Quả thật hổ phụ vô khuyển nữ, nữ nhi của ái khanh quả thật anh dũng"
Đại tỷ của nàng cũng đã biểu diễn một màn pha trà đầy điệu nghệ, đoá hoa sen hơi nước mà tỷ ấy tạo ra cũng khiến mọi người đều trầm trồ.

Tất nhiên rồi, người ta là tài nữ, phải khổ luyện rất lâu để có được cơ hội thể hiện như hôm nay đó.

Cũng có một vị công tử phải hái hoa tạo thành một vòng đội đầu, tặng cho Ngũ công chúa.

Nàng đau lòng nhìn những đoá hoa bị hái, đã làm nền thì thôi, giờ còn bị hái đi nữa.
Còn hai vòng nữa là kết thúc.

Lần này là Hoắc hầu được ra lệnh, Miên Hoà công chúa phải hành động.

Hắn lấy một đĩa bánh hoa quế đưa tới tay Miên Hoà, thần sắc nghiêm túc: "Thần nhờ Thất công chúa mời bệ hạ ăn bánh hoa quế.

Bệ hạ vì nước vì dân, đêm ngày lao lực khiến chúng thần lo thay"
Không gian bỗng trở nên yên ắng, vì vậy dù đã dựa vào Dương Tử Bội nhưng tiếng nhịn cười của nàng trở nên cực kỳ rõ ràng.

Hoàng đế nheo mắt nhìn tấm lưng run rẩy vì nhịn cười của Dương Tứ tiểu thư, chậm rãi thưởng thức bánh hoa quế.

Ở phía Bắc đài hoàng hậu cũng đang nhịn cười, còn Hiền phi thật sự nhịn không được cười, nàng ấy cười đến run rẩy: "Định An Hầu này cũng thù dai thật sự"
Đến lượt cuối cùng, hoàng đế lên tiếng: "Đến lần cuối rồi, các ngươi chỉ cần rút dấu chéo thôi, trẫm sẽ là người đưa lệnh"
Các vị dưới sân khẽ rùng mình, không biết lần này hoàng đế sẽ nhắm vào ai đây.

Ai thì cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
Lần này rút thăm tất cả mọi người đều nín thở.

Vậy mà không thể ngờ rằng, người rút được dấu chéo lại là Thời Vương thế tử, người gần như đã trong suốt cả cuộc chơi.
Nàng khẽ nhìn lên chàng, rồi ngay lập tức chuyển tầm mắt sang chỗ khác.

Nam nhân này nằm trên điểm yếu của nàng, nhìn lâu một chút sẽ bị lộ mất.
"Diệc Thu hôm nay mặc áo bào trắng vậy không sợ bẩn sao" Hoàng đế cao giọng.
Sao âm thanh này khiến nàng cảm thấy bất an nhỉ, chắc chỉ vì lo lắng cho chàng thôi.

"Nam nhi vẫn nên rèn luyện sức khỏe một chút, ngươi đi qua đây, cõng nha đầu Dương gia đi hai vòng hoa viên đi" Hoàng đế phất phất về phía nàng.

Nàng quay ra nhìn đại tỷ, ánh mắt cầu cứu kéo cánh tay nàng.

Giờ phút này đại phòng nhị phòng gì chứ, chỉ cần là tiểu thư Dương gia, đều là tỷ tỷ nàng.
Đông Hoàng đế quay ra nhìn Dương thị lang hỏi: "Nàng ta đang kéo tay ai vậy?"
Dương đại lão gia trả lời: "Dạ, bẩm bệ hạ, nàng kéo tay nữ nhi thần, là Dương gia đại tiểu thư"
Hoàng để chỉ tay thẳng về phía nàng ra lệnh: "Ngươi, Dương tứ nha đầu, đừng hòng trốn, trẫm chỉ ngươi đó"Này, cuộc đời nàng hôm nay đủ đặc sắc rồi.

Sau này nàng kết hôn sinh con rồi, chỉ một ngày hôm nay chắc cũng đủ chuyện để kể cho con nàng rồi.

Thời thế tử còn rất chịu trách nhiệm đi về phía nàng, đưa lưng về phía nàng.
"Dương tiểu thư, chúng ta đi thôi"
Nàng đưa tay vòng qua cổ chàng, nằm lên tấm lưng rộng của chàng.

Mùi thơm của hoa cùng mùi huân hương từ quần áo chàng ngập trong khoang phổi nàng, thấm vào tim nàng.

Nàng khẽ nhắm mắt, chỉ mong sao tim mình có thể đừng đập nhanh như vậy, chàng sẽ cảm nhận được mất.
"Diệc Thu ngươi đi chậm thôi, đừng có hòng đi nhanh cho xong.

Hay nha đầu đó nặng quá ngươi không giữ lâu được" Hừ, cười trẫm, nha đầu ngươi nên thấy may vì trẫm không kêu Diệc Thu trang điểm lại cho ngươi đi, đảm bảo cho người bỏ yến tiệc mà về nhà luôn.

"Tiểu thư không cần lo lắng, tiểu thư không nặng, ta không làm rơi tiểu thư đâu" giọng chàng khẽ vang lên bên tai nàng.
Dương Tử Khâm tựa vào vai chàng, nhìn góc mặt chàng.

Chỉ cách một chút thôi, nàng gần như hôn lên xương hàm của chàng.

Dương Tử Khâm cảm thấy hôm nay cũng không tệ, dù có phải đối mặt với ánh mắt gϊếŧ người của chúng quý nữ, nàng cũng cảm thấy đủ rồi.


Giây phút nằm trên lưng chàng, Dương Tử Khâm thấy lòng bình yên đến lạ.

Vì lưng chàng quá rộng rãi vững chắc chăng.

Nàng cũng không biết.

Nhưng đột nhiên nàng cảm thấy ông trời không bạc đãi nàng, ít nhất còn cho nàng trong đời được ở gần chàng đến vậy.

Ông trời cũng cảm thấy vũng bùn quá đáng thương nên để cơn gió đến bên nó trong một giây phút ngắn ngủi sao.

Nàng khẽ nhắm mắt, tận hưởng những giây phút nàng cho là quý giá nhất cuộc đời mình.

Khi Từ Chi Ân dừng lại, Dương Tử Khâm mở mắt, chàng khẽ đặt vị tiểu thư sau lưng mình xuống.

Dương Tử Khâm mở mắt, nàng như vừa tỉnh lại từ một giấc mộng, một giấc mộng nàng nghĩ vốn nàng không nên mơ tới.

Nàng khẽ phúc thân, rồI lùi về bên Dương Tử Bội.
Miên Hoà công chúa tới gần nàng "Thanh Thanh, người muội toàn mùi gì vậy? Muội đúng là người thắng lớn nhất của trò chơi này nha, một mình tiếp xúc với ba vị tài tử có cảm nhận gì?"
Nàng quay người đi về phía Đông các, trả lời từng câu hỏi của A Xu: "Chắc là mùi từ thế tử.

Cảm nhận muốn chết.

A Xu tỷ nhìn lên Đông các xem, muội có nên đi lên đấy nữa không?"
Ba người ngẩng đầu lên, quả thật nhìn thấy ánh mắt của các vị quý nữ đều thấy giật mình.

Miên Hoà lắc đầu: "Ta nghĩ chắc ta sẽ chơi trò tiếp theo, Thanh Thanh muội cũng ở lại sân chơi đi"
Dương Tử Khâm lắc đầu, chuyển hướng đi về phía Bắc các, lại nói với Miên Hoà: "A Xu tỷ cứ lên Đông các đi, muội đi tìm mẫu thân, muội hơi mệt, chắc mấy trò sau sẽ không chơi nữa đâu"
Tiếp theo hoàng đế kêu là cái gì mà những người chưa được chơi sẽ được chơi.

Các vị tài tử giai nhân buộc một chân vào nhau, cố gắng phối hợp đi về phía trước.


Người thì ngã, người thì đỡ được giai nhân.

Một khung cảnh ồn ào nhưng đối với các vị ngồi ở trên thì thật sự thú vị.

Thật đúng với khung cảnh hoàng đế mong muốn, tài tử giai nhân đứng cạnh nhau, thật là vui mắt.

Hoàng đế còn khen Miên Hoà công chúa vì đã nghĩ ra được nhiều trò hay ho như thế.

Nhưng tất cả đều không ảnh hưởng đến Dương Tử Khâm.

Nàng ngồi ở phía dưới bắc các, giữa hàng cẩm tú và lan hồ điệp, nhìn lên bầu trời xanh phía trên.

Trong lồng ngực giờ chỉ còn mùi cỏ cây tiết lập xuân.

Mùi huân hương từ trên người chàng đã sớm bay hết.

Dương Tử Bội đi đến bên tỷ tỷ của cậu khẽ hỏi: "A Thanh, tỷ đang ngắm hoa sao?"
Nàng nghiêng đầu nhìn qua đệ đệ nàng, nàng biết, nàng có thể giấu cả thế giới, chỉ có người đệ đệ này, liếc mắt là có thể nhìn thấu được nàng.

Tựa đầu lên cánh tay, nàng nhìn đoá cẩm tú xanh trước mặt, giọng nàng như đang tan vào không khí: "A Du, hình như ta vừa nằm mơ một giấc mơ rất đẹp, đến lúc tỉnh lại, ta thấy có chút hơi ngợp"
Dương Tử Bội vỗ nhẹ lên bờ vai tỷ tỷ, thấp giọng nói: "Ừm, tỷ dậy thì ngồi một lát cho tỉnh hẳn, rồi quay lại thôi, mẫu thân nãy còn đi tìm tỷ".





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.