Một lúc sau, khi nghe tiếng ồn ào náo nhiệt của trò chơi trước đã qua, Dương Tử Khâm đứng lên, đi về hướng Đông các.
Có những chuyện, sớm muộn cũng phải đối mặt, nàng càng đối mặt sớm, càng đỡ khiến nó trở nên lằng nhằng.
Nàng vừa bước lên tới Đông các, Miên Hoà đã đi tới đón nàng.
"Thanh Thanh, muội vừa ở đâu về vậy, muội vừa bỏ qua một tiết mục thú vị rồi.
Mau vào đây, chúng ta dùng xong ngọ yến nghỉ ngơi một chút, buổi chiều sẽ là tiết mục bắn cung đấu võ rồi"
"Tất nhiên nàng ta phải trốn đi rồi, sau trò chơi đầu tiên nàng ta làm gì còn mặt mũi nữa"
Nàng quay lại, nàng quen thuộc với âm thanh này, cực kỳ quen thuộc.
Đồng Hiên quận chúa, Đồng Vĩnh An, vị hôn thê trong lời đồn của Thời Vương thế tử.
Một trong tứ đại tài nữ.
Đến mức này không nói chút chuyện xưa của Thời Vương thì cũng khiến người ta ngứa ngáy trong lòng quá rồi.
Đông Hoàng quốc chỉ có ba vị vương gia khác họ.
Thuở tiên tiên hoàng cầm quân đánh trận, các vị huynh đệ kề vai chiến đấu vào sinh ra tử không ít.
Nhưng giang sơn được xây lên từ mồ hôi và máu, sau này chỉ còn lại ba vị phó soái, được phong vương tước, cho phép cha truyền con nối.
Mà vị trí Thời Vương này là một trong số đó, ngoài ra còn có Sở Vương, Vũ Vương.
Năm đó Đông Hoàng đế hiện tại mới chín tuổi đã cùng tổ phụ xông pha trận mạc, nằm trên lưỡi đao, ngủ trên lưỡi kiếm.
Mà vị Thời Vương hiện nay cũng theo lão tiên vương xông pha trận mạc từ nhỏ, là một trong những huynh đệ vào sinh ra tử của hoàng đế.
Mười năm trước, hoàng đế mới đăng ngôi sau khi tiên đế mất, bè đảng tiền triều rục rịch muốn tạo phản.
Tạo nên "Nam Dương loạn" mà người dân Đông Hoàng quốc mà đặc biệt là Đông Hoàng đế không muốn nhắc tới nhất.
Thành Nam Dương năm đó xác chất thành núi, dân chúng lầm than.
Mà cũng trong trận chiến đó, hoàng đế đã mất đi rất nhiều huynh đệ vào sinh ra tử từ thuở thơ ấu của người, mà những người đó, đã xả thân để bảo vệ sự ấm no thịnh vượng, thiên hạ thái bình của Đông Hoàng quốc hiện nay.
Năm đó Thời Vương dẫn theo Thời Vương phi Nam tiến dẹp loạn.
Nhưng lại gửi ấu tử thế tử Từ Chi Ân mới tám tuổi ở nhà biểu tỷ của vương phi, cũng chính là Đồng gia.
Quân tiền triều muốn bắt tiểu thế tử để ép Thời Vương đầu hàng, liền xuống tay với Đồng gia.
Đồng gia qua một đêm máu chảy thành sông, toàn tộc bị gϊếŧ.
Đến lúc Thời Vương dẹp xong phản tặc quay lại tìm, chỉ thấy vị tiểu thế tử cùng Đồng gia đích nữ ở dưới hầm để rượu, mà xác của phu thê Đồng đại nhân đang nằm trên để che giấu cửa hầm.
Hoàng đế thấy Đồng gia xả thân vì nước, không cúi đầu trước phản tặc, anh dũng hy sinh.
Mà nay lại chỉ còn sót lại ấu nữ mới được năm tuổi, bèn phong danh Đồng Hiên quận chúa, ban phủ ban đất.
Mà phu thê Thời Vương cũng coi nàng như con gái, dốc lòng chăm sóc.
Ai cũng nói, Thời Vương phi muốn để nàng gả cho Thời thế tử, một phần vì ân, một phần vì nghĩa, nhưng cũng vì nàng thật lòng yêu thương Đồng Hiên quận chúa.
Mà Thời Vương phi cảm thấy cả nhà Đồng gia hy sinh tính mạng đã giúp Thời Vương bảo toàn lại huyết mạch duy nhất.
Sau này Đồng Hiên quận chúa gả vào Thời Vương phủ là điều thiên kinh địa nghĩa rồi.
Mà vị quận chúa này dưới sự bồi dưỡng của Thời Vương phi, lớn lên xinh đẹp đáng yêu, tài mạo song toàn.
Khi nàng ấy cười, lúm đồng trinh sẽ thoắt ẩn thoắt hiện, cực kỳ duyên dáng.
Ngày thường hai người vốn chẳng có tiếp xúc gì, nàng ấy thường sẽ cùng Miên Hoà công chúa trở thành trung tâm của chúng quý nữ.
Mà nàng, chỉ đứng sau lưng Miên Hoà, tiện để hai người ghé tai bàn luận thôi.
Nhưng hôm nay có vẻ nàng đã động tới vảy ngược của vị quận chúa này rồi.
Dương Tử Khâm giơ tay khẽ bóp nhẹ trán, nàng hôm nay dù không đau đầu thật cũng sẽ bị mấy người này bức cho đau đầu.
"Quận chúa nói lời này là có ý gì chăng, Tử Khâm chỉ là thấy hôm nay bệ hạ tổ chức yến tiệc náo nhiệt, vốn lại tiệc ngắm hoa, vậy mà những hàng hoa trân quý dưới kia lại không ai để ý nên đi ngắm hoa thôi.
Tử Khâm trở lại trễ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cuộc chơi của quý vị.
Quận chúa nói vậy có chút nặng lời"
"Dương Tử Khâm ngươi bớt ở đây bày trò.
Dù nước ta không quá bảo thủ về lễ nghi.
Nam nữ tử không bị ngăn cấm hay cấm cản có giao thiệp như trước kia.
Nhưng ngươi nhìn những gì ngươi làm hôm nay xem, thật mất thể diện của danh môn quý nữ.
Với lại Từ Chi Ân vốn có hôn ước với Vĩnh An, ngươi làm như thế còn ra thể thống gì" Ngũ công chúa đứng bên phải Đồng Hiên nói.
Dương Tử Khâm nhìn trước mắt nàng, ô này, kinh thành tứ đại tài nữ thì đứng chất vấn nàng hết ba rồi.
Vị Đồng Hiên quận chúa này là vì nàng có tiếp xúc với Thời thế tử, theo biểu hiện thì chắc Ngũ công chúa vì nàng tiếp xúc với Vũ Vương gia đi.
Còn Dương gia đại tiểu thư đang đứng bên trái là vì ai đây, Định An Hầu chăng.
Tốt nhất là đừng có trùng với hai người kia, đến lúc đấy nhìn mấy người cắn xé nhau còn thấy mệt hơn.
Nàng quay ra nhìn Tĩnh Xu, cảm thấy sao A Xu tỷ không đứng vào hàng ngũ đi, vậy là nàng lần đầu tiên có thể nhìn thấy Đông Kinh tứ đại tài nữ lần đầu đứng thành hàng thẳng cạnh nhau vậy.
Cứ tưởng tượng Miên Hoà công chúa diễm lệ động lòng người như một đoá phù dung.
Dương gia đại tiểu thư kinh diễm như một đoá mẫu đơn.
Đồng Hiên quận chúa đáng yêu ngọt ngào như hoa hạnh.
Ngũ công chúa lại đáng yêu thanh mát như hoa đào.
Tưởng giống mà lại khác, mỗi người một sắc riêng.
Nhưng tốt nhất đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, vị nữ ma đầu ngũ công chúa kia chẳng ưa gì Dương Tử Khâm.
Hồi nàng mới vào cung, nàng ta còn gọi cung tỳ nội thị ra bắt nàng lại, định đánh nàng, may thay A Xu tới kịp.
Về sau nàng ta cũng kiềm chế lại, nhưng có cơ hội khiến Dương Tử Khâm khó chịu thì cũng sẽ chẳng bỏ qua.
Miên Hoà thấy Dương Tử Khâm nhìn sang, nghĩ là nàng đang cầu cứu, liền tiến lên đứng trước mặt nàng cao giọng: "Thanh Thanh đâu có làm gì sai, muội ấy tuân thủ theo quy tắc trò chơi đấy chứ.
Với lại, rõ ràng là tỷ đồng ý cho phụ hoàng ra lệnh mà.
Đông Hoàng Giai Khánh, muội nói cho tỷ biết, đừng có thấy Thanh Thanh nhà muội hiền lành mà bắt nạt.
Cái gì mà không ra thể thống chứ.
Muội ấy chỉ làm theo lệnh mà phụ hoàng đặt ra thôi.
Ý tỷ là phụ hoàng ra lệnh không ra thể thống chứ gì.
Ai cũng nhìn thấy, rõ ràng Thanh Thanh cũng là nạn nhân mà.
Người ta chỉ rút phải thăm đúng một lần, vậy mà phải tham gia phần trừng phạt những ba lần.
Dù sao đây cũng là trò chơi, hoàng đế bảo vui, mấy người lại thấy không vui.
Mỗi người vốn mỗi ý khác nhau, không thể vì mấy người thấy không vui mà đổ lên đầu Thanh Thanh chứ.
Nếu tỷ thấy có ý kiến thì đi tìm phụ hoàng đi, mấy người đi tìm phụ hoàng ta mà nói đi.
Hay là mấy người không dám, vậy để ta đi cho, ta sẽ kể là mấy người ở đây cảm thấy phụ hoàng ra lệnh không ra thể thống, khiến cho Thanh Thanh cũng mất thể thống theo""
Miên Hoà công chúa càng nói càng hăng, càng xuống cuối càng cao giọng, không khí trong Đông các cũng càng lúc càng yên ắng xuống.
Dương Tử Khâm nhìn Miên Hoà khẽ lắc đầu, đã bảo lấy hoa làm ví dụ chỉ ví von được vẻ bề ngoài thôi mà.
Nếu không phù dung chẳng lẽ lại có gai.
Không khí vừa trầm xuống, các vị cung tỳ cũng mang theo từng khay thức ăn bước vào.
Các vị quý nữ cũng bắt đầu tìm chỗ ngồi xuống.
Dù sao cũng là yến tiệc, phân chỗ ngồi vẫn phải theo quy củ.
Vì vậy bốn vị tiểu thư Dương gia ngồi cùng bàn với tam vị tiểu thư Chu gia.
Chu đại nhân cũng là thị lang, cùng cấp với Dương đại lão gia.
Đồ ăn trong tiết lập xuân chủ yếu là các món làm từ rau.
Nhìn các món màu sắc bắt mắt trên bàn tiệc hôm nay, xem ra Thiện phòng hôm nay bận rộn lắm đây.
Đồ tráng miệng hôm nay cũng đặc biệt bắt mắt, Dương Tử Khâm nhìn thấy bánh hoa đào nhiều màu sắc được đặt lên bàn tiệc cũng bất giác nở nụ cười.
Sáng nay nàng chỉ ăn một bát cháo nhỏ mà cả buổi sáng bị giày vò như vậy.
Mọi người như nào nàng không biết, nhưng nàng thật sự thấy đói.
Bỗng một vị cung tỳ, cầm theo một chiếc khay, đến trước mặt nàng, phúc thân với nàng: "Dương Tứ tiểu thư, bệ hạ thưởng cho người một đĩa bánh hoa quế.
Bệ hạ nói nếu tiểu thư ăn không hết có thể tìm tới Định An Hầu nhờ giúp đỡ"
Bầu không khí mới bớt đông cứng vì sự xuất hiện của đồ ăn lại vì một đĩa bánh hoa quế mà lập tức đông cứng trở lại.
Dương Tử Khâm nhìn chằm chằm đĩa bánh hoa quế, nàng cảm thấy hôm nay hoặc là nàng đi ra ngoài không nhìn hoàng lịch, hoặc là nàng trong lúc vào cung lỡ dẫm phải long mạch.
Chứ không thể nào một đích thứ nữ nhỏ nhoi như nàng hôm nay bỗng dưng may mắn khiến hoàng đế lấy việc trêu nàng làm niềm vui như thế này được.
Miên Hoà công chúa nhìn vẻ mặt câm lặng của Dương Tử Khâm đi tới cầm đĩa bánh lên, nói với chúng quý nữ: "Phụ hoàng chắc cảm thấy hôm nay Thiện phòng làm bánh hoa quế ngon, muốn chia sẻ cho mọi người đây mà.
Nào, các vị quý nữ, mỗi người mau nhận lấy một miếng cho xong để chuẩn bị bắt đầu yến tiệc thôi."
Mặc dù cách chữa cháy này có hơi đột ngột, nhưng cách vị quý nữ cũng ậm ờ nhận bánh cho qua chuyện.
Dù sao cũng không ai muốn bầu không khí mãi ngượng ngùng như vậy được.
Thật ra hoàng đế cũng không phải cố tình nhắm vào Dương Tử Khâm.
Chỉ là sau trò đầu tiên ngài cảm thấy vị tiểu thư này khá là thú vị.
Các vị quý nữ kia còn chẳng đến gần được mấy vị thiếu niên lang của ngài đã lộ ra vẻ mặt như muốn xông đến ăn tươi nuốt sống mấy tiểu tử kia rồi.
Hoặc cũng có thể giống một vài tiểu thư khẳng khái, coi như huynh đệ giống vị Phòng tiểu thư gì đó.
Còn nha đầu này lại bày ra vẻ mặt như mọi chuyện không liên quan đến nàng, không chỉ vậy mà nàng còn sợ hãi nữa chứ.
Những hành động chột dạ nhẹ của nàng làm sao mà qua được mắt ưng của hoàng đế.
Hành động nhắm mắt chịu chết của nàng khiến hoàng đế phải nhịn cười rất lâu đấy, đã vậy nữ oa này còn công khai cười nhạo ngài.
Ngài muốn xem nha đầu này bộc lộ ra cảm xúc của mình.
Vốn có thể rất sinh động, lại bày ra dáng vẻ của quý phụ làm gì không biết.
Nghe nội thị bẩm báo lại chuyện bên Đông các, hoàng đế phất phất tay, nghĩ tạm tha cho nàng vậy.
Rồi ngài lại hỏi thăm suy nghĩ của mọi người về việc trị thủy ở Lũng Tây.