Quần áo mặc xuất cung là Tuyên Hoà đế lệnh Lý Đức Trung đưa tới sáng sớm, sợ là tối hôm sai cung nữ Tú phường may gấp suốt đêm.
Lần này xuất cung với Tiêu Nguyên Mẫn là Trịnh ma ma, dù sao Đường ma ma đã lâu không xuất cung, mà so sanh cùng tiểu Trịnh ma ma, Trịnh ma ma càng thêm cẩn thận hơn.
“Công chúa, túi tiền này ta thả chút bạc vụn tiền đồng.” Tiểu Trịnh ma ma đưa một cái túi màu xanh lục, thêu vịt con màu vàng tới trong tay Tiêu Nguyên Mẫn, “Tỷ ta tuy có, nhưng ta nghĩ công chúa tự lấy một phần cũng tốt.”
“Vâng.” Tiêu Nguyên Mẫn lên tiếng, tươi cười, “Cảm ơn tiểu Trịnh ma ma.”
Tiểu Trịnh ma ma cười được hành lễ vạn phúc, Trịnh ma ma cũng thay quần áo ra, cười, “ Một thân quân áo này của Công chúa nhưng thật ra rất giống bé gái dáng yêu.”
Tiêu Nguyên Mẫn hôm nay tâm tình vô cùng thư giãn, quơ quơ chân, “Chúng ta đi thôi, sợ là đệ đệ đợi nóng nảy.” Sau đó nhìn Đường ma ma an ủi, “Ma ma yên tâm đi, phụ hoàng phái thị vệ âm thầm bảo vệ, con cũng có chút công phu, sẽ không có việc gì.”
“Ừ.” Đường ma ma dặn dò, “Công chúa cũng không thể vì thấy mới lạ, chạy tới chỗ nguy hiểm.”
“Con đã biết.” Tiêu Nguyên Mẫn kiên nhẫn, tuy rằng những lời này nàng đã nghe rất nhiều lần.
“Bên ngoài không sạch sẽ, công chúa đừng ăn bậy, sẽ đau bụng.” Đường ma ma lo lắng, nói xong nhìn về phía Trịnh ma ma, “ Muội phải chăm sóc công chúa cẩn thận a.”
“Muội biết.” Tiêu Nguyên Mẫn kéo tay Đường ma ma, “Ma ma, ta sẽ mang đồ vật cho tỷ.”
“Không cần, công chúa bình an trở về là tốt, ta buổi tối có đồ ngon cho muội.” Đường ma ma cười.
Tiêu Nguyên Mẫn trong lòng không biết vì sao có chút chua xót, gật đầu, “Vâng.”
Trịnh ma ma nói, “Đường tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ chú ý công chúa.”
“Là ta quá dài dòng.” Đường ma ma hơi không được tự nhiên sờ thái dương.
Trịnh ma ma cười cười không nói chỉ là tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Đường ma ma, Tiêu Nguyên Mẫn tươi cười, phất phất tay nói, “Ma ma, chờ con trở lại.”
“Ừ.” Đường ma ma đưa đến cửa Phượng Dương Các mới cùng tiểu Trịnh ma ma trở lại.
Tiêu Nguyên Mẫn quay đầu lại nhìn thoáng qua, nếu là mẫu hậu còn, cũng sẽ giống Đường ma ma lo lắng cho mình, mím môi, giấu đi đáy mắt cay cay.
Tiêu Ngọc Tộ đã ở bên xe ngựa ngoài cửa cung chờ, thấy Tiêu Nguyên Mẫn tươi cười vẫy vẫy tay, “Tỷ tỷ, nhanh lên.”
“Được.” Tiêu Nguyên Mẫn lên tiếng, sau đó nhìn về phía Tiêu Thành Hiên gọi, “Nhị ca.”
“Ừ.” Tiêu Thành Hiên cười nhẹ, “Lên xe ngựa đi.”
“Vâng.” Tiêu Nguyên Mẫn dẫm chân bước lên, Tiêu Ngọc Tộ mới theo sau đi lên, bé hôm nay cũng không mang ma ma, mà là mang theo Bán Mai, Trịnh ma ma cùng Bán Mai ngồi trong xe ngựa nhỏ phía sau.
Xe ngựa này của nhóm Tiêu Ngọc Tộ bề ngoài tuy bình thường, nhưng thật ra bên trong rất rộng rãi, liền tính là Tiêu Thành Hiên và Mộ Dung Hi cùng ngồi vào cũng không có vẻ chật chội.
“Hôm nay muội trừ Diêu phủ còn muốn đi nơi nào?” Tiêu Thành Hiên hỏi.
Tiêu Ngọc Tộ nói, “Vẫn là làm người đi trước Diêu phủ báo một tiếng, miễn cho đến lúc đó chúng ta bỗng nhiên đi, có vẻ thất lễ.”
“Cũng được.” Tiêu Thành Hiên đồng ý, “Vậy trưa ở Diêu phủ dùng cơm được không?”
Rốt cuộc cậu ta cũng không dám mang Thái Tử và trưởng công chúa ăn ở bên ngoài, lỡ xảy ra chuyện cậu ta đảm đương không nổi, còn không bằng ở Diêu phủ, liền tính đã xảy ra chuyện, cũng là trách nhiệm của Diêu phủ.
Tiêu Ngọc Tộ nhìn về phía Tiêu Nguyên Mẫn, Tiêu Nguyên Mẫn gật đầu, “Có thể.” Kỳ thật nàng trong lòng hiểu tính toán của Tiêu Ngọc Tộ, nhưng trừ bỏ người nhà ông ngoại Diêu gia xác thật nên cảnh cáo một phen.
Mẫu hậu lúc trước bỏ bao công sức mới bảo vệ được Diêu gia, nàng không muốn nhìn tâm huyết của mẫu hậu bị uổng phí.
Mộ Dung Hi nói tiếp, “Không bằng chúng ta đi xem chợ sớm?”
“Đều có cái gì?” Tiêu Ngọc Tộ tò mò.
Tiêu Thành Hiên nhìn Mộ Dung Hi liếc mắt một cái, ánh mắt hơi lóe, lại không nói, Mộ Dung Hi cười, “Đi xem chẳng phải sẽ biết?”
Tiêu Ngọc Tộ quả nhiên bị khơi mào hứng thú, gật đầu, “Vậy được”
Tiêu Nguyên Mẫn thật ra biết chợ sớm là cái gì, nàng đã nghe Vương Quang Giám nói qua, chính là thôn trang bên ngoài kinh thành, mỗi ngày trời còn chưa sáng xách theo rau dưa mới thu hoạch của mình hoặc là những thứ khác đến một con đường chuyên bán cho người có nhu cầu.
Bất quá hẳn là sẽ…… Nhìn mắt em mình, lại nhìn mắt Mộ Dung Hi, Nếu em trai biết những chuyện này cũng tốt, nên Tiêu Nguyên Mẫn liền im lặng.
Mộ Dung Hi cảm thấy Tiêu Nguyên Mẫn nhìn ra tính toán của mình, một cái liếc mắt kia càng giống như chính mình đã bị nhìn thấu, nghĩ đến những con cá trước kia, không biết vì sao, Mộ Dung Hi cảm thấy cái trong cung quả nhiên không thể đắc tội nhất chính là trưởng công chúa.
Chợ sớm thực náo nhiệt, cũng thực…… Ồn ào, tuy không dơ loạn, lại cũng không tốt đến chơi.
Xe ngựa tới đầu phố liền dừng lại, Tiêu Thành Hiên xuống xe ngựa trước, Mộ Dung Hi bọn họ theo thứ tự xuống sau, mang theo cung nữ ma ma đi vào.
Thị vệ phân tán ở bốn phía, trừ bỏ một thủ lĩnh thị vệ bảo vệ bên cạnh thị vệ, sợ là ai cũng không biết đây là Tuyên Hoà đế an bài người.
Tiêu Ngọc Tộ nghi hoặc mà nhìn chị một cái, lại nhìn nhìn Mộ Dung Hi, cắn môi dưới không biết tự hỏi cái gì.
Tiêu Nguyên Mẫn cười chọc gương mặt em trai, thịt béo mềm như bông, “Đi nhìn kỹ xem, nhìn xem đệ ngày thường ăn đồ ăn đều tốn nhiều ít bạc.”
“Được.” Tiêu Ngọc Tộ nhất thời không rõ ý tứ chị gái, nhưng vẫn là gật gật đầu hướng cách gần nhất đồ ăn phiến đi đến.
Kỳ thật mấy người bọn họ lại đây khiến cho người trên đường chú ý, rốt cuộc vừa thấy nhóm người Tiêu Nguyên Mẫn chính là người giàu có tôn quý, vì cái gì sẽ đến loại địa phương này, ý tưởng của những người có tiền đó cũng không phải người chỉ có mấy văn tiền như bọn họ có thể đoán được.
Đến khi Tiêu Ngọc Tộ tới hỏi giá, người bán đồ ăn cũng không báo giá cao, rốt cuộc chợ này cũng có người trông giữ, nếu bị người phát hiện buôn bán tham lam, về sau không thể lại vào được, người bán đồ ăn nhưng không nghĩ mất nhiều hơn được.
Tiêu Ngọc Tộ sửng sốt một chút, lại hỏi một lần, “Bao nhiêu?”
“Thiếu gia xem loại này đồ ăn là ta sáng nay mới vừa hái, vợ ta đem những lá già bỏ đi, ta bán thật sự không đắt.” Người bán hàng giải thích, “Một cân mới hai văn tiền.”
Tiêu Nguyên Mẫn nhìn bộ dáng Tiêu Ngọc Tộ, tuy cũng bởi vì giá cả ngây ngẩn cả người, lại so với Tiêu Ngọc Tộ khá hơn nhiều, Mộ Dung Hi tiến lên nói, “Ngượng ngùng, công tử nhà ta không phải ý tứ đó.”
“Không có việc gì không có việc gì.” Người bán hàng gãi gãi đầu, “Ta vẫn luôn ở chỗ này bán đồ ăn, tuyệt không sẽ lừa người.”
“Đúng, đúng.” Mộ Dung Hi cười làm tư thế gọi, liền có một quản sự quần áo chỉnh tề lại đây, “Tất cả đồ ăn ta mua hết, có thể hay không thỉnh người qua quán trà bên kia uống ly trà?”
“A?” Đồ ăn phiến có chút khách khí, “Không cần, không cần……” Lại hỏi, “Ngươi thật sự muốn mua hết? Ta nói cho ngươi đồ ăn nhà ta một chút lá già đều không có tuyệt đối……”
Đám người Mộ Dung Hi tốt tính liền nói, “Ta mua hết, chỉ là ngươi có thể hay không nói cho thiếu gia nhà ta giá hàng hiện tại một chút?”
Người bán hàng cười ha hả, “Được.”