Đích Trưởng Công Chúa

Chương 47: Chương 48





Ở trong mắt Tiêu Nguyên Mẫn, mũi tên đầu tiên trong đợt săn bắn thú là thuộc về em ruột, những người đó hại em mình không phải cũng vì cái này.

Cho nên liền tính em trai không thể đi, vị trí kia, Tiêu Nguyên Mẫn cũng sẽ không nhường cho người khác.

Chỉ là việc này đều phải mưu tính tinh tế, chờ Tiêu Ngọc Tộ ngủ rồi, Tiêu Nguyên Mẫn mới nhẹ bước chân đi ra ngoài, nhưng cũng không rời đi, liền ở phòng ngoài, bởi vì Tuyên Hoà đế đem người hầu hạ Tiêu Ngọc Tộ hôm nay đều mang đi, Tiêu Nguyên Mẫn cũng không có biện pháp hỏi chuyện.

Trịnh ma ma bưng chè nấm tuyết hạt sen đến, khuyên nhủ, “Công chúa dùng vài thứ đi.”
Tiêu Nguyên Mẫn đồng ý, dùng non nửa chén liền thôi, “Ma ma đi chuẩn bị mấy phân lễ cho hai vị muội muội, nói hôm nay nhiều có tiếp đón chậm trễ, ngày khác đệ đệ khỏe lên, con sẽ tự mình đi nhận lỗi.”
“Được.” tiểu Trịnh ma ma hành lễ, “Nô tỳ liền đi làm ngay.”
Tiêu Nguyên Mẫn gật gật đầu, “Đường ma ma, tuyết liên cao kia của con còn có bao nhiêu?”
“Hồi công chúa, còn có ba hộp.” Đường ma ma trả lời, ba hộp đã không là ít, hiện giờ hậu cung những phi tần muốn lãnh cái này đều là có phân lệ, ngay cả Lâm Quý Phi nhiều nhất cũng chỉ có một hộp.

“Triệu ma ma, Thái Tử nơi này thì còn bao nhiêu?” Tiêu Nguyên Mẫn trầm tư một chút, nàng nhớ rõ Đông Cung mới vừa được đưa tuyết liên cao.

Lý ma ma tại phòng trong chiếu cố Tiêu Ngọc Tộ, Bán Mai bị Lý Đức Trung mang đi hỏi chuyện, hiện giờ có thể quản đồ vật của Tiêu Ngọc Tộ chỉ còn lại Triệu ma ma.


Triệu ma ma hành lễ nói, “Thái Tử dùng một chút, hiện giờ chỉ còn lại có nửa hộp.”
“Vậy để lại một hộp cho đệ đệ, còn lại hai hộp đưa đến Mộ Dung gia.” Tiêu Nguyên Mẫn quyết định, “Thị vệ kia như thế nào?”
“Vừa mới Lý công công làm người nhắn, thị vệ cứu Thái Tử tánh mạng không ngại, chỉ cần nghỉ dưỡng ba đến năm tháng là có thể khôi phục.” Trịnh ma ma nói.

“Đường ma ma, thu thập chút thuốc đưa thị vệ kia đi, lại đưa năm mươi lượng bạc, làm cho bọn họ chiếu cố thật tốt thị vệ kia, chờ chàng ta khỏe lại, điều đến bên cạnh Thái Tử.” Tiêu Nguyên Mẫn trầm giọng.

“Được.”
“Ngoài tuyết liên cao, thuốc cũng chọn loại tốt hơn đưa đi Mộ Dung gia.” Tiêu Nguyên Mẫn xoa xoa mi tâm, “Lại từ nhà kho nhỏ của con chọn đồ vật tốt, cùng nhau đưa đến Mộ Dung gia, liền nói con cảm kích an cứu mạng của Mộ Dung công tử đối đệ đệ.”
Phải biết rằng có thể vào nhà kho nhỏ của Tiêu Nguyên Mẫn, đều là vật quý báu khó gặp, “Con nhớ rõ Mộ Dung lão tướng quân thích trà, đem những trà mới vừa đến đều đưa đến Mộ Dung gia đi.”
“Được.”
“Mọi người đi xuống làm đi.” Tiêu Nguyên Mẫn cũng không biết vừa rồi quá khẩn trương hay là như thế nào, lúc này cả người mệt mỏi, lộ ra ngoài.

“Công chúa, nô tỳ cảm thấy không bằng vất vả Đường ma ma đi một chuyến này.” Trịnh ma ma thấp giọng giải thích, “Những cái đó đều là thứ tốt, miễn cho cung nữ không chú tâm, chạm vào quăng ngã liền không tốt.”
Kỳ thật càng quan trọng là, Đường ma ma là vú nuôi của Tiêu Nguyên Mẫn, bà đi có vẻ Tiêu Nguyên Mẫn càng coi trọng hơn.

Mộ Dung Hi không chỉ có là thư đồng Tiêu Ngọc Tộ, Mộ Dung gia nhưng còn có chức vị Cửu Môn Đề Đốc.

Tiêu Nguyên Mẫn được nhắc nhở cũng nghĩ đến, nhìn về phía Đường ma ma, Đường ma ma cười, “Việc này có cái gì, Mộ Dung công tử cứu Thái Tử, nô tỳ tự nên chạy một chuyến này.”
Tiêu Nguyên Mẫn gật gật đầu, lại nhìn về phía Triệu ma ma, “Thái Tử bên này, liền vất vả Triệu ma ma đi một chuyến này.”
Lý ma ma tuy rằng là bà vú của Thái Tử, chính là Triệu ma ma không chỉ là người bên cạnh Thái Tử, vẫn là lúc trước hầu hạ Huệ Ý Hoàng hậu, cho nên để Triệu ma ma đi càng thích hợp hơn.

“Nô tỳ này liền đi.” Triệu ma ma đáp lời, “Chỉ là Thái Tử điện hạ không ở…… Đưa thứ gì nô tỳ không tốt làm chủ.”
“Con đã quên chuyện này một vụ.” Tiêu Nguyên Mẫn cười cười, nàng xác thật quên mất, “Ma ma cùng Đường ma ma cùng nhau đi Phượng Dương Các, nhà kho nhỏ của con ma ma nhìn cái gì thích hợp, liền cùng Đường ma ma nói một tiếng, trực tiếp chọn đưa đi.”
“Được.”
Tiêu Nguyên Mẫn cùng Tiêu Ngọc Tộ là chị em ruột, lúc này cũng không cần so đo này đó, lại nói lấy từ nhà kho nhỏ thứ gì, đều là muốn nhập sổ sách, cũng không sợ nói không rõ.

“Bán Hạ ở cửa chờ, chờ Bán Mai trở lại, đã gọi lại đây.” Tiêu Nguyên Mẫn phân phó nói.

“Dạ được.” Bán Hạ hành lễ lui về phía sau tới cửa, không chỉ có nàng đi ra ngoài, người hầu hạ trong cung cũng đều lui ra ngoài, cửa mở rộng ra chỉ còn lại có bán hạ canh giữ ở bên ngoài.

Trịnh ma ma thấy Tiêu Nguyên Mẫn thần sắc không tốt, khuyên nhủ, “Không bằng công chúa đi nghỉ ngơi trước một chút?” Ở Đông Cung là có phòng Tiêu Nguyên Mẫn, liền tính là Tiêu Nguyên Mẫn dọn tới Phượng Dương Các, điều này vẫn là không thay đổi.


“Không cần.” Tiêu Nguyên Mẫn cũng phát hiện vấn đề của mình, “Làm người đi pha ly trà đặc tới.”
Trịnh ma ma cũng biết lại khuyên Tiêu Nguyên Mẫn cũng sẽ không đi nghỉ ngơi, chỉ phải thở dài, tới rồi cửa không chỉ có làm cung nữ pha trà đặc, còn bưng bánh mứt táo, điểm tâm này hơi ngọt ngày thường Tiêu Nguyên Mẫn cũng không thích, nhưng lúc này ăn chút, sẽ cải thiện tâm lý.

Tiêu Nguyên Mẫn bưng trà đặc uống một hớp lớn, lại dùng nửa miếng điểm tâm mới cảm thấy tỉnh táo một ít, “Đoạn thời gian này ma ma , giúp con để ý mọi chuyện.”
“Được.” Trịnh ma ma thấy sắc mặt Tiêu Nguyên Mẫn khôi phục, mới nói, “Công chúa nhất định phải bình tĩnh.”
“Vâng.” Tiêu Nguyên Mẫn ngón tay gõ nhẹ một chút mặt bàn, “Ma ma ngồi xuống trước.”
Trịnh ma ma cũng không nhiều lời, đặt ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nguyên Mẫn.

“Ma ma cảm thấy là ai ra tay?” Tiêu Nguyên Mẫn nói tới đây ánh mắt mang theo mấy phần độc ác, nàng đã đem người dám hại Tiêu Ngọc Tộ hận đến đáy lòng.

“Khó mà nói.” Trịnh ma ma cũng là cẩn thận cân nhắc quá, “Việc này mặt ngoài xem đối Thục phi cùng Tứ hoàng tử có lợi nhất, nhưng điểm này vừa lúc để cho người ta hoài nghi, Thục phi bọn họ sẽ ngu như vậy?”
Tiêu Nguyên Mẫn cũng nghĩ đến điểm này, phải biết rằng Nhị hoàng tử tuổi tác lớn, mẫu xuất thân thấp hèn, Tuyên Hoà đế không có khả năng làm cậu ta ở săn thú kỳ bắn con mồi đầu tiên, mà Lục hoàng tử Thất hoàng tử tuổi tác quá nhỏ, liền tính đi săn thú cũng chính là cái hình thức, tuyệt không sẽ thật làm cho bọn họ kết cục, như vậy chỉ còn Tiêu Thành Đức so Tiêu Ngọc Tộ lớn hơn.

Hơn nữa mẹ đẻ Tiêu Thành Đức là Thục phi, lại giúp đỡ Hoàng Thái Hậu cùng quản hậu cung, mặc kệ động cơ hãm hại Tiêu Ngọc Tộ vẫn là khác, đều có khả năng nhất.

Nhưng là Thục phi sẽ ngu như vậy sao? Làm người ta lập tức là có thể nghĩ đến là bà ta và Tứ hoàng tử ra tay, nếu đúng như vậy, Thục phi cũng không thể bình an sinh hạ hoàng tử còn đi đến vị trí hôm nay.

“Nô tỳ lại cảm thấy Thục phi có khả năng là bị hãm hại.” Trịnh ma ma thấp giọng nói ra cân nhắc của mình, “Quan hệ của Thục phi và Lâm Quý Phi gần nhất…… Có mấy lần bên ngoài thấy hai người đều đã xảy ra cạnh khóe.”
Cạnh khoe chỉ là hàm súc, phụ nữ hậu cung quan hệ có thể làm nhiều hơn thế.

“Thậm chí bởi vì một ít xử lý cung vụ, hai người ý kiến không hợp.” Trịnh ma ma nhắc nhở, “Chỉ là Hoàng Thái Hậu gần nhất một lòng đặt vào bụng Tĩnh phi nương nương, cung vụ tất cả không dính tay.”
Sẽ là Lâm Quý Phi hãm hại Thục phi sao?
Tiêu Nguyên Mẫn cũng hồ đồ, suy tư một chút nói, “Chờ xem phụ hoàng điều tra ra cái gì đi.”
“Cũng chỉ có thể như thế.” Trịnh ma ma có thể làm chỉ là lén hỏi thăm, không có khả năng gióng trống khua chiêng điều tra, bởi vì Tuyên Hoà đế tiếp nhận, bà lại đi tra, như là công chúa không tin Tuyên Hoà đế.

“Chuyện săn thú, công chúa chuẩn bị làm như thế nào?” Mắt Trịnh ma ma nhìn thần sắc Tiêu Nguyên Mẫn, đối nàng uống lên nhiều trà đặc như vậy có chút lo lắng, “Đây mới là quan trọng nhất, cũng đừng làm cho người khác chiếm tiện nghi đi.”
“Phụ hoàng đã tỏ vẻ sẽ không đi lần này săn thú.” Tiêu Nguyên Mẫn hơi hơi híp mắt, “Nếu đệ đệ đi không được, như vậy…… Con đi là được.” Lời này nói nhẹ nhàng, chính là Trịnh ma ma nghe được lại như sấm sét bên tai.

“Công chúa.” Trịnh ma ma nhịn không được khuyên nhủ, “Nô tỳ biết công chúa là không chịu được khẩu khí này, chính là công chúa hiện giờ đã lớn, tính lên đã gần mười ba, còn có hai năm nên cập kê.”
Cập kê chính là có thể chỉ hôn, đây chính là đại sự.


“Công chúa, quá nổi bật đến lúc đó ngài nên làm cái gì bây giờ.” Trịnh ma ma là thiệt tình thương Tiêu Nguyên Mẫn, nếu không cũng sẽ không nói những lời này.

Phải biết rằng phò mã Cẩn Triều cũng không phải dễ làm như vậy, tuy không phải không cho xuất sĩ, nhưng lại không thể giữ thực quyền, thậm chí không thể ra kinh thành dễ dàng, càng không cần phải nói một loại quân quyền này.

Cho nên rất nhiều con cháu nhà có tiền đồ đều không muốn lấy cao, nghĩ chính mình giao tranh, tuy rằng Tuyên Hoà đế là hoàng đế, nhưng là chuyện suy xét cũng nhiều, cuối cùng không thể đem ưu tú đều gả cho công chua, vậy quốc gia này làm sao bây giờ.

Liền tính Tuyên Hoà đế đau lòng con gái, lựa chọn tốt nhất cho Tiêu Nguyên Mẫn, phò mã kia trên mặt không có gì, trong lòng có thể hay không oán hận?
Hơn nữa Tiêu Nguyên Mẫn càng được sủng ái thêm, đến lúc đó phò mã bị hạn chế sợ là càng nhiều, những người đó cam tâm tình nguyện cưới công chúa, có thể có bao nhiêu bản lĩnh.

Lần săn thú này, công chúa nếu là thay thế Thái Tử, như vậy nhàn ngôn toái ngữ khẳng định không thể thiếu, thậm chí có đại thần cũng sẽ nói công chúa lời không hay, công chúa liền thật sự đứng ở đầu sóng ngọn gió.

Tiêu Nguyên Mẫn như thế nào không biết chuyện này, nàng so với ai khác đều rõ ràng, tại trong cung nàng là được sủng ái, chính là bên ngoài những người đó, sợ là tình nguyện cưới Nhị công chúa, cũng sẽ không muốn cưới nàng, “Đệ đệ chỉ có con, con nếu không vì đệ ấy xuất đầu, ai còn có thể vì đệ ấy xuất đầu đây.”
Trịnh ma ma không nênbiết nói cái gì cho phải, nói câu không dễ nghe, nếu Thái Tử lớn chút nữa, Tuyên Hoà đế lại già hơn chút, công chúa cũng sẽ không khó như vậy, Thái Tử đăng cơ sau, thì trưởng công chúa là một chị ruột như vậy, khi đó tình huống cùng hiện tại bất đồng, chính là Thái Tử tuổi tác còn nhỏ, Tuyên Hoà đế đang độ sung mãn, sau hai năm có thể có bao nhiêu thay đổi.

“Có chút lời nói, ma ma nói với con liền có thể, đừng làm đệ đệ biết.” Gả chồng cái gì đều là chuyện sau này, con gái hoàng đế không lo gả, nàng là Xương Bình trưởng công chúa, liền tính là nhà kia không muốn cưới, nàng gả đi qua cũng không dám đối nàng không tốt, “Đệ đệ tuổi tác còn nhỏ, vì việc học đã tốn không ít tâm tư, có một số việc không cần đệ nhọc lòng.”
“Nô tỳ hiểu rồi.”
“Thái Tử.” Lý ma ma hạ giọng, nhìn về phía Thái Tử, bên ngoài nói nàng cũng nghe đến rõ ràng, lúc này cũng không thể không bội phục trưởng công chúa.

Tiêu Ngọc Tộ cúi đầu nhìn tay mình hồi lâu, mới trở lại trên giường, “Ma ma cái gì cũng không nghe thấy, con cũng không có tỉnh, biết không?”
“Đúng vậy.”
Chị…… Vẫn là vì mình quá yếu đi, làm chị một bé gái làm nhiều chuyện vất vả như vậy, nghĩ đến Nhị công chúa Tam công chúa, Tiêu Ngọc Tộ mím môi, tuy rằng bé không thích Nhị công chúa tùy hứng, chính là tỷ tỷ không có quyền lợi tùy hứng một lần.

Vì cái gì không ngăn cản? Tiêu Ngọc Tộ trong lòng rất rõ ràng, bé không có khả năng để anh em khác thay thế, bởi vì bé là Thái Tử, vua tương lai của Cẩn Triều.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.