Đích Trưởng Công Chúa

Chương 7



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc Tiêu Ngọc Tộ có thể xuống giường, Tiêu Nguyên Mẫn vẫn còn bệnh nặng, thậm chí mấy lần suýt không cứu được. Bệnh đậu mùa ban đầu khó chịu, chỉ là mụn nước phát ra thì đỡ hơn nhưng Tiêu Nguyên Mẫn nốt đỏ trên người không thành mụn nước, kia biến chứng ngược lại quá nguy hiểm.

Tiêu Ngọc Tộ sốt đã giảm nhiều, vảy mụn dần dần kết lại chờ bong ra liền khỏi hẳn.

“Thái tử có thể có sẹo trên người không?” Triệu ma ma nhìn Thái tử ngày một tốt lên có chút lo lắng hỏi.


Thái y rửa tay rồi nói, “Không sao công chúa cùng Thái tử tuổi nhỏ, chữa bệnh cũng tốt trong cung có thuốc trị sẹo tốt, bôi hơn 2 năm thì tốt.”

“Thái tử tuổi nhỏ hơn đã khoe, công chúa sao vẫn còn…” Triệu ma ma có chút do dự nhưng ý tứ có thể nghe ra tới.

Thái y trầm tư một chút mới nhỏ giọng nói, “Kỳ thật ta cũng không biết, chỉ là công chúa tuổi nhỏ nhưng gánh nặng trong lòng nhiều quá. Lúc Huệ ý hoàng hậu mất cũng bị tổn thương ngày thường không nhìn ra tới nếu không có bệnh dưỡng mấy năm liền tốt nhưng chính là hiện giờ bị bệnh liền có chút…”

Triệu ma ma sợ hãi trong lòng, “Vương thái y ông xem…”

“Yên tam, bệ hạ hỏi ta biết nên nói thế nào.” Chuyện khác không nói, Huệ ý hoàng hậu chính là đối bọn họ có ân, lúc trước khi Đại hoàng tử chết Tuyên hòa đế tức giận muốn các thái y chôn cùng. Cuối cùng vẫn là Huệ ý hoàng hậu khuyên can, Huệ ý hoàng hậu chết rồi nhưng 2 con của hoàng hậu hiện tại. Bọn họ cũng không phải loại người vong ân phụ nghĩa có chút việc vẫn biết như thế nào báo đáp ơn.

Triệu ma ma yên tâm, chỉ là nhìn công chúa, “Kia bệnh của công chúa …”

“Không bằng làm thái tử trò chuyện cùng công chúa?” Thái y cũng không có cách nào, “Thái tử không phải vẫn luôn tìm công chúa sao?”


Triệu ma ma suy nghĩ rồi đồng ý, cùng Đường ma ma bọn họ nói vài lời chờ ngày thứ 2 Thái tử tốt hơn Lý ma ma liền dịu dàng hỏi Thái tử, “Nô tỳ đưa Thái tử đi thăm công chúa được không?”

Tiêu Ngọc Tộ nghe được nhanh chóng bảo, “Muốn tỷ tỷ.”

“Kia Thái tử không thể chính mình gãi ngứa được không?”

“Được.” Chỉ cần nhìn thấy chị, Tiêu Ngọc tộ đều đáp ứng hết.

Chờ Tiêu Ngọc Tộ ăn cháo uống thuốc xong, liền mặc quần áo đưa tới bên giường Tiêu Nguyên Mẫn. Bọn trẻ vốn cùng 1 phòng nên không bọc kín lại, Tiêu Ngọc Tộ bò đến bên cạnh Tiêu Nguyên Mẫn, “Tỷ tỷ.”

Tiêu Nguyên Mẫn cũng vừa uống thuốc còn chưa ngủ, trên người rất khó chịu cũng không ngủ được, “Đệ đệ khỏe rồi, tốt quá.”

Tiêu Ngọc Tộ thật cẩn thận đưa tay muốn chạm vào mặt chị lại bị Đường ma ma ngăn trở, “Thái tử điện hạ, công chúa vừa bôi thuốc không thể động vào.”


“Con sẽ nhẹ nhàng.” Tiêu Ngọc Tộ nhìn chị.

“Không có việc gì, Đương ma ma.” Tiêu Nguyên Mẫn nhìn thấy em trai khỏe lên trên mặt lộ ra tươi cười, “Ma ma lui ra đi.”

Đường ma ma muốn nói lại thôi đưa mắt nhìn Triệu ma ma, Triệu ma ma lắc đầu







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.