Đích Trưởng Nữ

Chương 173-1: Sóng gió bình thê (1)



Ngày trở về Trấn Bắc hầu phủ đã đến, so với một năm trước kia không giống nhau, trong một năm này, mỗi một lần đi Trấn Bắc Hầu phủ, đều thiếu mất một người, đó chính là Triệu Khả Nhân. Kể từ lúc Triệu Lâm nói đuổi Triệu Khả Nhân ra ngoài, ông thật sự chính là nói được làm được. Tối thiểu cho tới bây giờ, Triệu Khả Nhân cũng không có cách nào bước nửa bước vào Trấn Bắc hầu phủ.

Lúc đầu, Triệu Tùng và Tần Hương Hà còn tưởng rằng Triệu Lâm cũng chỉ là nhất thời nổi nóng, mới có thể đuổi Triệu Khả Nhân ra ngoài. Đợi đến khi ông bớt giận, sẽ không nói lại chuyện này. Nhưng không ngờ, lần này Triệu Lâm lại quyết tâm, một năm này, ông căn bản cũng không để ý tới Triệu Khả Nhân. 520<>520 Ngay cả Triệu Tùng và Tần Hương Hà muốn mở miệng cầu cạnh, cũng bị hạ cấm lệnh.

Sáng sớm, Triệu Tùng chuẩn bị xong, liền dẫn Tần Hương Hà, Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Phong đi Trấn Bắc Hầu phủ, theo lệ thường, tất cả mọi người đều đi tới cửa đưa tiễn. Nhưng vẫn có một người không đến, đó chính là Triệu Khả Nhân. Kể từ chuyện xảy ra vào một năm trước, Triệu Khả Nhân cũng không có cơ hội bước vào Trấn Bắc Hầu phủ. Có lẽ là bởi vì không bỏ được sĩ diện! Ngay cả khi mọi người Triệu Tùng đi về, Triệu Khả Nhân tuyệt đối cũng không cửa đưa tiễn.

Sau khi dặn dò hết tất cả, mọi người Triệu Tùng liền ngồi lên xe ngựa. Nhìn Triệu Tùng, trong lòng của Tần Hương Hà cảm thấy hết sức kỳ quái. Thật ra thì, trong mấy ngày này, nàng phát hiện Triệu Tùng có cái gì không đúng. Trong đoạn thời gian này, Triệu Tùng vẫn luôn trầm mặc không nói, thoạt nhìn tâm sự nặng nề, dù là hỏi hắn, hắn cũng không nói là chuyện gì. Đối với điểm này, trong lòng của Tần Hương Hà vô cùng nghi hoặc, gần đây Triệu Khả Phong thi Hội lấy được thành tích tốt như vậy, hắn phải vô cùng cao hứng mới đúng, mà không phải giống như bây giờ trầm mặc không nói. Nhìn tình hình như vậy, trong lòng Tần Hương Hà thoáng qua dự cảm chẳng lành. Chỉ là, nàng cũng không có nghĩ quá nhiều, bởi vì hiện tại riêng chuyện Triệu Khả Nhân, đã khiến nàng đủ phiền toái.

Sau khi đến Trấn Bắc hầu phủ, mọi người tiến vào Tùng Bách viện, Triệu Tùng như cũ là một bộ dạng tâm sự nặng nề. Mặc dù Tần Hương Hà cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không mở miệng hỏi thăm.

Trong lòng Triệu Tùng suy nghĩ rất lâu, sau đó chậm rãi đến bên ngoài thư phòng của Triệu Lâm. Đứng trước cửa thư phòng, Triệu Tùng hít sâu một hơi, rốt cuộc tay giơ lên, đập cửa.

“Vào đi.” Từ bên trong truyền đến một âm thanh già nua nhưng vô cùng uy nghiêm.

Trong lòng Triệu Tùng không ngừng xây dựng suy nghĩ trong lòng, hít thở sâu nhiều lần, mới rốt cuộc đẩy cửa ra.

“Có chuyện gì không?”

Thấy Triệu Tùng mở cửa vào, Triệu Lâm mở miệng hỏi, trong giọng nói không có một chút nhấp nhô, làm cho người nghe không ra tâm tình của ông bây giờ rốt cuộc là dạng gì. Triệu Lâm chính là một người như vậy, trừ phi nàng nguyện ý, nếu không, mặc kệ là ai, cũng không biện pháp biết được, suy nghĩ trong lòng ông.

“Cha, con có một chuyện muốn cùng người thương lượng.” Triệu Tùng lấy hết dũng khí mở miệng nói, “Cha, con muốn để Tôn thị lên làm chính thê.”

—— phân cách tuyến ——

Sau khi dùng xong bữa tối, tất cả mọi người không trở về phòng của mình nghỉ ngơi, mà  tụ tập trong đại sảnh. Bởi vì Triệu Lâm đã nói, ông có một việc muốn tuyên bố, cho nên để tất cả mọi người ở lại. Lời nói của Triệu Lâm, tất cả mọi người không dám chống lại, cho nên toàn bộ đi tới trong đại sảnh. Sau khi đến đại sảnh, mọi người liền ngồi xuống chỗ của mình.

Ở tất cả mọi người vừa ngồi xuống sau đó Triệu Lâm ngồi vào chủ vị. Nhìn mọi người ngồi ở phía dưới, Triệu Lâm cũng chậm chạp không mở miệng. Trong lòng mọi người đều vô cùng nghi hoặc. Không biết rốt cuộc là có chuyện trọng đại gì, lại muốn tất cả mọi người ở lại chỗ này. Hơn nữa, sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, cũng không mở miệng tuyên bố.

“Lão gia, có phải hay không có chuyện gì xảy ra?” Tiêu Linh không nhịn được lên tiếng, “Người đem tất cả mọi người triệu tập trong này, có phải hay không có đại sự gì?”

“Không sai, ta mới vừa nói qua.” Triệu Lâm quét một vòng người phía dưới, ánh mắt của ông còn đặc biệt dừng lại trên người Tần Hương Hà một lúc lâu, “Hôm nay ta thật sự là có một đại sự muốn tuyên bố. Chuyện này ta đã quyết định, chỉ là phải ở chỗ này báo cho các ngươi một tiếng mà thôi.”

Trên mặt của mọi người đồng loạt nổi lên vẻ mặt nghi ngờ, tất cả mọi người đang suy đoán đến tột cùng là dạng đại sự gì, có thể để cho Triệu Lâm vị nhất gia chi chủ này thận trọng như vậy.

Nhìn Triệu Lâm đang ngồi ở chủ vị, nhìn lại trên mặt Triệu Tùng cũng không có bất kỳ khác thường, Triệu Khả Nhiên đại khái cũng biết là chuyện gì xảy ra. Nhìn tình cảnh như thế, lúc tất cả mọi người không có chú ý tới, Triệu Khả Nhiên nhếch miệng cười, xem ra chuyện tiến triển rất thuận lợi!

Chỉ là, khóe miệng Triệu Khả Nhiên thoáng cười, nhưng vẫn bị người bắt được. Triệu Khả Lễ vốn không biết rốt cuộc là chuyện gì, nhưng mà, không cẩn thận thấy khóe miệng Triệu Khả Nhiên mỉm cười, dù là hắn không biết là chuyện gì, cũng biết chuyện này khẳng định là có liên quan đến Triệu Khả Nhiên. Dien^daan#le*quy>doon Lúc này, vẻ mặt Triệu Khả Lễ vốn là vô cùng thận trọng cũng bắt đầu phân tán. Nếu đã biết chuyện này cùng Khả Nhiên đường tỷ có liên quan, vậy hắn căn bản không cần lo lắng nữa.

Triệu Lâm quay đầu, nhìn Tần Hương Hà, mở miệng nói, “Hương Hà, con gả cho Tùng Nhi cũng đã hơn mười năm. Mấy chục năm nay, con vì Tùng Nhi lo liệu việc nhà, chăm sóc hài tử, thật sự không thể không có công của con!”

Thời điểm Triệu Lâm nói những lời này, thái độ vô cùng thận trọng, giống như Tần Hương Hà là đại công thần. Nghe Triệu Lâm nói, Tần Hương Hà hẳn là vô cùng cao hứng mới đúng, nhưng không biết vì sao, nghe được Triệu Lâm nói, trong lòng của Tần Hương Hà cũng không có một tia cảm động, nói chi đến việc kiêu ngạo. Nàng chỉ cảm thấy giống như có một cổ gió lạnh thổi qua trái tim của nàng, mang đến một cảm giác lạnh lẽo.

“Cha, không có gì, chẳng qua là việc cần làm, hơn nữa, đây chỉ là việc nằm trong phận sự của con mà thôi.” Nghe Triệu Lâm khen ngợi, trong lòng của Tần Hương Hà cũng không có một chút cảm giác vui mừng, ngược lại cảm thấy một dự cảm chẳng lành, giống như có chuyện không tốt muốn xảy ra.

“Không có, cố gắng của con ta đều nhìn thấy được.” Triệu Lâm tiếp tục mở miệng, vẫn là khen ngợi Tần Hương Hà, “Từng ấy năm tới nay, con bỏ ra, chúng ta đều là biết. Tùng Nhi có thể có một thê tử như con vậy, thật sự chính là phúc khí của hắn!”

“Cha, người nói quá.” Mặc dù trên mặt Tần Hương Hà vẫn tươi cười, nhưng mà nụ cười cũng vô cùng miễn cưỡng, “Con là thê tử của tướng công, những chuyện này đều là con phải làm. Cha, nếu người có lời cần nói, vậy thì nói thẳng đi!”

“Rất tốt.” Triệu Lâm dừng lại một chút, nhìn Tần Hương Hà thật sâu, mở miệng nói, “Hương Hà, mấy năm nay, con thật sự là rất vất vả, cho nên ta nghĩ muốn tìm một người tới giúp con chia sẻ một chút.”

“Lách cách...” Một tiếng, một cái ly rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang đột ngột.

“Cha, người... người đây là ý gì?” Nghe được Triệu Lâm nói, huyết sắc trên mặt Tần Hương Hà lập tức biến mất, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt, nàng hết sức không dám tin trợn to hai mắt, nhìn Triệu Lâm, dường như không biết Triệu Lâm đang nói cái gì.

Không chỉ có Tần Hương Hà, tất cả mọi người, đều dùng một ánh mắt giật mình nhìn Triệu Lâm. Nhưng mà vẫn có vài người vô cùng trấn định. Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Phong vẫn như cũ là dáng vẻ vân đạm phong khinh, giống như mới vừa rồi lời Triệu Lâm nói chẳng qua chỉ là một câu ‘hôm nay khí trời thật tốt’ mà thôi. Triệu Tùng hình như sớm đã biết sẽ có chuyện xảy ra, cho nên cũng không giật mình.

Một mực yên lặng theo dõi biến hóa Triệu Dũng và Triệu Khả Lễ, khi nghe được Triệu Lâm nói, mới bắt đầu cũng hết sức giật mình. Nhưng mà thấy biểu hiện của Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Phong, cũng chầm chậm trấn định lại. Bởi vì, bọn họ biết, chuyện này, chắc là có liên quan đến Triệu Khả Nhiên.

“Lời của ta nói phải rất rõ ràng sao?” Đối mặt với vẻ khó tin của Tần Hương Hà, Triệu Lâm cũng hết sức ung dung, “Mấy năm nay, con thật sự là rất vất vả, cho nên ta mới muốn tìm một người tới giúp con. Ta làm như vậy, cũng là vì nghĩ cho con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.