“Tốt lắm, Khả Nhân, ngươi nói, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?” Thái độ
Triệu Tùng đối xử với Triệu Khả Nhân hoàn toàn bất đồng với dáng điệu
mới vừa rồi quở trách Triệu Khả Nhiên.
Triệu Khả Nhân xinh đẹp
thông minh, luôn luôn là niềm kiêu ngạo trong lòng Triệu Tùng. Bằng vào
dung nhan xinh đẹp cùng tài học của Triệu Khả Nhân, tương lai nhất định
sẽ gả cho vương hầu tướng lĩnh. Điều này đối với tiền đồ của hắn mà nói, tuyệt đối là trăm lợi mà không một hại. Bởi vậy, đối với Triệu Khả
Nhân, hắn luôn là thập phần sủng ái.
“Cha, chúng ta thẩm vấn nô
tài trong viện một chút đi?” Triệu Khả Nhân đưa ra đề nghị, “Nô tài
trong Xuân Huy viên luôn hầu hạ tỷ tỷ. Tỷ tỷ làm hay chưa làm điều gì,
nô tài trong viện tuy rằng không có biện pháp biết rõ ràng, nhưng cũng
sẽ biết một ít dấu vết để lại.”
“Ân.” Triệu Tùng tán thưởng gật
gật đầu, sau đó ra lệnh: “Người đâu. Đem bọn nô tài vừa rồi tiến vào,
bản thái sư muốn hảo hảo thẩm vấn một chút.”
Rất nhanh, Lí bà tử cùng nha hoàn Linh Nhi đã bị áp tải tiến vào, quỳ trên mặt đất, cùng đợi Triệu Tùng đặt câu hỏi.
“Các ngươi nói, vừa rồi trong khuê phòng Đại tiểu thư vì sao xuất hiện một
gã nam nhân, có phải hay không do các ngươi mang vào. Còn có, gã nam
nhân kia là ai, vì sao để hắn tiến vào, các ngươi không biết như vậy là
làm tổn hại danh dự của Đại tiểu thư hay sao? Các ngươi là không muốn
sống, phải không?” Triệu Tùng lớn tiếng quát: “Nói mau, nếu dám nói dối
một câu, mang ra ngoài trượng côn đánh chết.”
“Nô tì, nô tì…” Lí
bà tử ở thời điểm mọi người không chú ý, áy náy nhìn thoáng qua Triệu
Khả Nhiên, sau đó, cắn chặt răng, đanh giọng trở lại: “Hồi lão gia, tên
nam nhân kia, nô tì cũng không biết là ai. Chính là Đại tiểu thư muốn
chúng ta để hắn vào phòng. Sau, Đại tiểu thư sẽ để cho nô tì thủ vệ cửa
phòng, không cho phép theo người vào trong.”
“Đúng vậy, đúng
vậy.” Ở một bên Linh Nhi lập tức phụ họa: “Chuyện như vậy không phải lần đầu tiên. Những lần trước, đều là do nô tì cùng Lí bà tử phụ trách thủ
vệ.”
“Cái gì?” Triệu Tùng giận dữ, tùy tay cầm lấy chén sứ trên
bàn ném về phía Triệu Khả Nhiên, “Nghiệt nữ, thế nhưng làm ra chuyện xấu hổ như thế này.”
“Không có, cha, ta không có.”
Cái
chén Triệu Tùng ném tới vừa vặn nện ngay trán Triệu Khả Nhiên, hiện tại
máu tươi không ngừng theo miệng vết thương trào ra, thoạt nhìn thấy ghê
người.
“Các nàng đang nói dối, các nàng muốn oan uổng nữ nhi.”
Triệu Khả Nhiên vội vàng quay sang nhìn Linh Nhi, “Cha, người phải tin
tưởng nữ nhi a! Nữ nhi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện thấp hèn như
vậy.”
“Đại tiểu thư. Làm người phải có lương tâm a!” Lí bà tử lập tức òa khóc vừa minh oan cho bản thân, “Nô tì dù lá gan lớn cũng không
dám oan uổng Đại tiểu thư a!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Ở một bên
Linh Nhi phụ họa. “Đại tiểu thư, nô tì cũng không muốn nói ra, nhưng
hiện tại lão gia cùng phu nhân hỏi, nô tì không dám có điều lừa gạt a!”
“Ai, tỷ tỷ, tỷ như thế nào có thể làm ra loại sự tình này?” Triệu Khả Nhân
trông vô cùng đau đớn, nàng dùng khăn tay lau nước mắt, “Tỷ như thế này, thật làm cha mẹ và Thế tử thất vọng.”
“Ta không có, ta không có, các nàng đang nói dối.” Triệu Khả Nhiên phẫn hận nhìn về phía Lí bà tử
và Linh Nhi, nhất là Linh Nhi. Linh Nhi là nha hoàn bên người nàng, từ
nhỏ cùng nàng lớn lên. Không nghĩ tới, đến cuối cùng thế nhưng lại bán
đứng nàng.
“Linh Nhi, ta tự nhận ta đối với ngươi không tệ, vì
sao ngươi lại muốn oan uổng ta?” Triệu Khả Nhiên chất vất nói: “Đến cùng là ai muốn ngươi nói như vậy?”
“Tiểu thư, nô tì không có” Linh
Nhi vội vàng kêu oan: “Tiểu thư, đã làm thì phải nhận. Nô tì không thể
vì bảo vệ tiểu thư mà nói dối a!”
“Ngươi nói dối.”
Đúng
lúc này, một nha hoàn bên người Triệu Khả Nhiên – Lung Nhi từ bên ngoài
chạy vào, quỳ trên mặt đất, “Lão gia, Đại tiểu thư nhất định là oan
uổng, các nàng không biết bị ai sai khiến, ở trong này hủy hoại danh dự
của Đại tiểu thư, lão gia phải suy nghĩ kỹ a!”
Triệu Khả Nhiên
cảm kích nhìn thoáng qua Lung Nhi. Linh Nhi miệng ngọt, cho nên bình
thường nàng tương đối tin tưởng Linh Nhi. Hơn nữa, Linh Nhi ở bên xúi
giục, nàng luôn xa cách Lung Nhi. Nhưng không nghĩ tới đến cuối cùng,
Linh Nhi thế nhưng đổ oan cho nàng, mà Lung Nhi cũng không cố gắng bảo
vệ bản thân.