Mấy ngày nay, trong phủ Thái tử cuộc sống của Triệu Khả Nhân cũng không dễ chịu. Từ lúc xảy ra chuyện, Thái tử chưa từng ở lại Khả Nhân cư. Trừ điện Phiêu Miểu của Tần Y Miểu ra, cũng chỉ qua đêm ở viện Lạc Hà của Nhàn Lạc.
Đối với hiện trạng này, Triệu Khả Nhân cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhưng lại vô kế khả thi. Nhất là sau khi mọi người đều biết chuyện nàng và Trấn Bắc hầu đã đoạn tuyệt quan hệ, càng thêm xem thường nàng. Bây giờ nàng ở trong phủ, ngay cả hạ nhân cũng khinh thường nàng.
Triệu Khả Nhân thật rất muốn thay đổi hiện trạng, tuy nhiên một chút biện pháp cũng không có. Trước đó, nàng đã trở về thương lượng với mẫu thân, muốn nhờ mẫu thân giúp đỡ nàng cầu xin tổ phụ tha thứ. Nhưng mẫu thân lại nói cũng không có cách, bảo nàng đi tìm Triệu Khả Nhiên. Nhưng nàng đi tìm Triệu Khả Nhiên, nàng lại không muốn giúp mình, hơn nữa, còn bị nàng nhục nhã một trận. Điều này khiến trong lòng nàng oán hận Triệu Khả Nhiên sâu hơn.
Bởi vì vô lực thay đổi hiện trạng, cho nên gần đây tâm tình Triệu Khả Nhân thật không tốt, nhìn chuyện gì đều không thuận mắt, luôn tìm người bên cạnh trút giận, khiến mọi người vừa sợ, vừa chán ghét nàng.
Một ngày này, Triệu Khả Nhân vừa thêu, vừa nghĩ biện pháp, nhưng bởi vì không tĩnh tâm được, cho nên thêu cũng không tốt, luôn hạ sai châm, không thì thêu sai bước. Điều này cũng làm cho nàng càng thêm phiền não. Nhàn Vân ơ bên cạnh càng thêm cẩn thận, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng, chỉ sợ sẽ kinh động Triệu Khả Nhân, từ đó rước lấy một trận đánh chửi.
Vừa lúc đó, truyền đến một trận “Khấu khấu khấu…” tiếng gõ cửa.
Nghe được âm thanh, tâm tình của Triệu Khả Nhân vô cùng không tốt, nàng phiền não mở miệng nói, “Ai vậy! Vào đi!”
Được sự đồng ý của Triệu Khả Nhân, một tiểu nha hoàn đi vào. Triệu Khả Nhiên nhìn nàng, trong mắt tràn đầy bất mãn, lạnh lùng mở miệng, “Rốt cuộc có chuyện gì? Nếu chuyện ngươi nói không quan trọng, vậy ta nói cho ngươi biết, vậy cuộc sống sau này của ngươi cũng không dễ chịu.”
Thấy bản thân còn chưa mở lời, Triệu Khả Nhân đã bắt đầu lên cơn, tiểu nha hoàn vừa vào cửa cảm thấy rất sợ, nàng vội vã quỳ xuống, mở miệng nói, “Hồi Triệu thứ phi, người... tỷ tỷ của người đến.”
“Cái gì?” Nghe tiểu nha hoàn nói, Triệu Khả Nhân vẫn không kịp phản ứng, “Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì?”
“Là tỷ tỷ của người đến.” Nghe Triệu Khả Nhân hỏi, tiểu nha hoàn vội vàng đáp, “Chính là Húc vương phi, tỷ tỷ của người, nàng tới, muốn gặp người.”
“Cái gì, nàng ta đến!” Triệu Khả Nhân thật sự thất kinh, vội vàng mở miệng hỏi, “Nàng ta đến rốt cuộc là có chuyện gì, nàng có nói không?”
“Nô tỳ không biết.” Tiểu nha hoàn vội vàng mở miệng trả lời, sợ nếu trả lời chậm, thì sẽ chịu phạt, “Húc vương phi không có nói, nàng chỉ nói muốn gặp mặt người, nói có chuyện muốn thương lượng với người.”
Nghe tiểu nha hoàn nói, Triệu Khả Nhân chau mày, nàng nhớ lúc trước đã từng đi tìm Triệu Khả Nhiên giúp một tay, tuy nhiên nàng không chút do dự mà từ chối, nàng lạnh lùng mở miệng nói, “Ngươi trở về nói với nàng, nói ta không thoải mái, không muốn gặp khách, để nàng trở về đi!”
Nghe Triệu Khả Nhân nói, tiểu nha hoàn cảm thấy rất kỳ quái. Triệu thứ phi rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Tỷ tỷ ruột của nàng đến, vậy mà nàng không muốn gặp mặt, phải biết hiện tại nàng đã tứ cố vô thân, nếu có một vương phi tỷ tỷ, không phải rất tốt sao? Lại không nắm chặt cơ hội.
Chỉ là mặc dù trong lòng không ngừng châm chọc, nhưng trên mặt của nàng vẫn rất cung kính trả lời, “Nô tỳ tuân lệnh.” /d/i/e/n’d’a’n!l!e!q!u!y!d!o!n!
Nói xong, liền muốn lui ra. Nhưng ngay khi nàng đi tới cửa, sau lưng đột nhiên vang lên một âm thanh thanh thúy, “Chờ một chút.”
Không chỉ có tiểu nha hoàn, ngay cả Triệu Khả Nhân cũng theo âm thanh nhìn sang, thì ra là Uyển Nhi mở miệng.
Thấy Uyển Nhi gọi lại tiểu nha hoàn, Triệu Khả Nhân rất không vui, “Uyển Nhi, ngươi ở đây làm cái gì! Ngươi muốn cãi mệnh lệnh của ta sao?”
“Nô tỳ không dám.” Uyển Nhi phúc thân thể, mở miệng nói, “Nhưng mà, Triệu thứ phi, nô tỳ sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian. Trước tiên người nghe nô tỳ nói mấy câu, rồi lại quyết định cũng không muộn!”
“Vậy thì tốt, ngươi muốn nói gì, vậy thì nói đi!” Triệu Khả Nhân hiểu, tâm tư Uyển Nhi tỉ mỉ, cho nên đối với lời Uyển Nhi nói, nàng vẫn muốn nghe một chút.
“Triệu thứ phi, nô tỳ cảm thấy, tốt nhất người vẫn nên đi gặp Húc vương phi, vậy sẽ tốt hơn.” Uyển Nhi mở miệng phân tích nói, “Trước mắt, người ở trong phủ Thái tử đã là tứ cố vô thân. Tạm thời hôm nay Húc vương phi tới tìm người rốt cuộc là vì chuyện gì, nhưng nếu hôm nay người không muốn gặp nàng..., vậy ngày mai tin tức người và Húc vương phi bất hòa lập tức sẽ truyền ra ngoài. Nếu như mọi người biết, tình cảm giữa người và Húc vương phi không tốt, vậy tình cảnh của người sẽ càng thêm gian nan.”
Nghe Uyển Nhi nói, Triệu Khả Nhân rơi vào trầm tư, lời nói này đích xác rất có đạo lý. Hiện tại tất cả mọi người đã biết nàng và tổ phụ cãi nhau. Nếu như bây giờ truyền ra tin tức nàng và Triệu Khả Nhiên bất hòa, vậy đối với nàng mà nói thật sự là một đả kích trầm trọng. Thái tử vẫn muốn nàng giúp lôi kéo Húc vương, nếu bây giờ Thái tử biết nàng và Triệu Khả Nhiên không hợp, vậy thì nàng thật sự không có cơ hội trở mình.
Suy nghĩ kỹ một lát, Triệu Khả Nhân lại mở miệng, “Bây giờ ngươi mời Húc vương phi đến đình nghỉ chân trong hoa viên, ta lập tức đến.”
“Uyển Nhi, ngươi nói, hôm nay Triệu Khả Nhiên tới tìm ta, rốt cuộc là có chuyện gì!” Triệu Khả Nhân nhịn không được mở miệng hỏi, “Trước đó ta đi tìm Húc vương phi, rõ ràng chúng ta tan rã không vui, hôm nay sao nàng lại nghĩ đến tìm ta?”
“Tiểu thư, cho dù nàng rốt cuộc tìm người là vì chuyện gì, người cũng nên đi gặp nàng.” Uyển Nhi tỉnh táo phân tích nói, “Hiện tại tình cảnh của người thật không tốt, nếu có thể khiến mọi người nhớ, người còn có một tỷ tỷ là Húc vương phi, hơn nữa tình cảm giữa hai người các ngươi rất tốt. Nói như vậy, đối với người mà nói, mới là tốt nhất.”
“Ta biết rõ.” Triệu Khả Nhân gật đầu một cái, “Bây giờ các ngươi lập tức giúp ta lần nữa trang điểm ăn mặc, ta tuyệt đối không thể để Triệu Khả Nhiên coi thường ta.”
Bên kia, dưới sự dẫn dắt của nha hoàn, Triệu Khả Nhiên đi tới hoa viên. Rất nhanh có người mang trà bánh lên, mặc dù Triệu Khả Nhân vẫn chưa tới, nhưng mà nàng tuyệt không gấp gáp, rất bình tĩnh chờ. Một chút dáng vẻ nóng nảy cũng không có.
Thời gian trôi qua một khắc đồng hồ, Triệu Khả Nhân vẫn chưa đến, Triệu Khả Nhiên vẫn bình tĩnh chờ đợi, nhưng Cầm Hương ở bên cạnh không nhịn được, “Vương phi, Triệu Khả Nhân rõ ràng là làm khó chúng ta, đã lâu như vậy, để chúng ta đợi ở chỗ này, thật sự là quá đáng.”
“Ha ha, Cầm Hương, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là không có kiên nhẫn.” Triệu Khả Nhiên ngược lại không tức giận, nàng khẽ cười, lắc đầu một cái, “Ngươi nhìn Thi Hương xem, kiên nhẫn hơn ngươi nhiều, đến giờ vẫn không oán trách.”
Hôm nay đến đây, Triệu Khả Nhiên cũng chỉ dẫn hai người Cầm Hương và Thi Hương theo hầu hạ mà thôi, bởi vì như vậy đã đủ.
“Vương phi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, có được hay không?” Trong giọng nói Cầm Hương mang theo bất mãn, “Ta chính là không có kiên nhẫn, Triệu Khả Nhân thật sự là khinh người quá đáng, rõ ràng nàng đang trêu chọc chúng ta! Chúng ta chờ ở đây lâu như vậy, nhưng nàng vẫn chưa xuất hiện. Nếu không, hay là chúng ta trở về trước.”
“Không vội.” Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Đừng quên, hôm nay chúng ta tới, là có chuyện muốn làm. Còn nữa, phong cảnh nơi này không tệ! Chúng ta nên ngắm cảnh một chút, cũng không tệ lắm!”
“Vương phi.”
“Cầm Hương, không cần nói nữa.” Thi Hương mở miệng nói, “Chúng ta vẫn nên nghe vương phi! Nếu Triệu Khả Nhân cho người dẫn chúng ta đến nơi này, nàng nhất định sẽ xuất hiện, ngươi cũng không cần gấp gáp như vậy. Tính tình của ngươi vẫn nên đi rèn luyện lại, sao lại không có kiên nhẫn như vậy!”
Nghe Thi Hương nói, Cầm Hương chép miệng, không nói gì nữa, lẳng lặng đứng, tiếp tục chờ đợi.
Lại qua một lúc lâu, mới nhìn thấy bóng dáng Triệu Khả Nhân nhẹ nhàng từ đằng xa đi tới.
Nhìn thấy dáng vẻ Triệu Khả Nhân, trong mắt Triệu Khả Nhiên lóe lên một nụ cười. Nàng rốt cuộc biết vì sao Triệu Khả Nhân lại đến trễ như vậy rồi, thì ra là muốn trang điểm lộng lẫy!
Triệu Khả Nhân đến gần, xác định càng thêm rõ ràng. Chỉ thấy nàng một thân cung trang tô cẩm kết hoa khảm phấn lưu vân lê hoa trắng, bên hông đai lưng móc đồng tâm kết vàng nhạt, thắt lưng mảnh khảnh, nhẹ nhàng không thể không nắm. Váy áo tung bay, trăm vân Lê Hoa viền hoa văn hỏa loan trên tà áo quang co khúc khuỷu, một tầng vải thun vàng nhạt vải yên vân mềm mại, nhìn mờ ảo, khiến người nhìn không rõ. Hai tay nhẹ đong đưa, trên cổ tay đeo một vòng tay bạc khắc đan diên Triêu Dương, nhìn ung dung hoa quý. Dung nhan mỹ lệ trang điểm tinh sảo, lông mày hơi xanh đen. Khóe mắt chấm vài đốt hồng vân, lông mi cong dài sáng ánh kim, con ngươi tỏa sáng lộng lẫy hoa mỹ.
“Xem ra hôm nay tỷ tỷ thật sự rãnh rỗi!” Triệu Khả Nhân mang theo Nhàn Vân và Uyển nhi tiến vào đình, liền ngồi xuống, “Nếu không, sao có thể hăng hái đến xem muội muội ta!” /d/i/e/n’d’a’n!l!e!q!u!y!d!o!n!
Nhìn trang phục Triệu Khả Nhân như vậy, nếu như người không biết, còn tưởng rằng nàng muốn đi dự tiệc! Trong lòng Triệu Khả Nhiên cười thầm, nhưng mà trên mặt lại là dáng vẻ lạnh nhạt, “Ha ha, Triệu Khả Nhân, nơi này cũng không có người ngoài, hai tỷ muội chúng ta cũng không cần giả bộ! Quan hệ giữa chúng ta rốt cuộc là dạng gì, lòng dạ ngươi biết rõ. Cho nên chúng ta cứ nói trắng ra đi!”
“Ngươi đã nói như vậy, vậy giữa chúng ta cũng không cần giả bộ, dù sao ta cũng phiền.” Nét mặt Triệu Khả Nhân lập tức liền thay đổi, trên mặt tràn đầy ý tứ châm chọc, “Triệu Khả Nhiên, nếu ngươi muốn nói, thì nói thẳng, vậy ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi tới đây rốt cuộc là vì chuyện gì? Dù thế nào cũng sẽ không phải đột nhiên tìm thấy lương tâm, muốn đến xem ta!”
“Ha ha, nếu ta nói chính là như vậy, vậy ngươi cảm thấy như thế nào?” Đối mặt với lời của Triệu Khả Nhân, Triệu Khả Nhiên tuyệt không tức giận, ngược lại mở miệng cười hỏi ngược lại.
“Sẽ không có lòng tốt như vậy!” Triệu Khả nhìn Triệu Khả Nhiên trong ánh mắt tràn đầy hận ý, “Đừng quên lúc ta đi Húc vương phủ cầu xin ngươi, ngươi đã nói nói cái gì. Ngươi nói không có chuyện, thì đùng đến tìm ngươi sao? Thế nào, chẳng lẽ Húc vương phi vĩ đại của chúng ta có chuyện rồi, cho nên mới tới tìm thứ phi Thái tử ta đây!”
“Ha ha, ngươi thật sự đã đoán đúng. Vô sự bất đăng tam bảo điện, nhất là quan hệ của chúng ta như vậy, càng thêm không phải đến tán dóc.” Triệu Khả Nhiên nhếch miệng cười, “Ngươi còn nhớ chứ! Mùng ba tháng sau, chính là đại thọ sáu mươi của tổ phụ.”
“Triệu Khả Nhiên, ngươi tới đây là giễu cợt ta, phải không?” Vừa nghe đến đề tài này, Triệu Khả Nhân nhất thời lại nổi giận, “Ngươi rõ ràng biết rõ hiện tại ta và tổ phụ rốt cuộc là dạng gì. Ông đã nói qua, không bao giờ để cho ta bước vào phủ Trấn Bắc Hầu nữa. Hiện tại ngươi tới nói với ta, mùng ba tháng sau là của đại thọ sáu mươi của ông, lòng ta ổn định sao!”
“Không cần gấp gáp như vậy!” Đối mặt với tức giận của Triệu Khả Nhân, Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Ngươi không phải muốn hòa hảo với tổ phụ sao? Ngày đó chính là một ngày tốt nhất, thế nào, chẳng lẽ ngươi không muốn nắm lấy cơ hội tốt này sao?”
“Triệu Khả Nhiên, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, trong mắt Triệu Khả Nhân tràn đầy cảnh giác, “Trước đó, ta cầu xin ngươi trợ giúp ta hòa hảo với tổ phụ, ngươi cũng không chịu đồng ý. Nhưng hôm nay ngươi lại đến nói cho ta biết, lúc đại thọ sáu mươi của tổ phụ, là cơ hội tốt ta hòa hảo với tổ phụ. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi nghĩ quá nhiều.” Triệu Khả Nhiên cười nhạt, “Triệu Khả Nhân, không nên nghĩ rằng tất cả mọi người đều nghĩ như ngươi, hôm nay ta, cũng muốn hỏi ngươi, rốt cuộc có muốn hòa hảo với tổ phụ hay không. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ giúp cho ngươi. Dĩ nhiên, ngươi cũng có thể từ chối, dù sao đối với ta mà nói không có tổn thất gì. Nếu ngươi không muốn, vậy hiện tại ta liền đi.”
Nói xong, Triệu Khả Nhiên liền đứng lên, làm bộ muốn rời đi.
“Đợi chút.” Thấy Triệu Khả Nhiên dường như muốn rời khỏi, Triệu Khả Nhân nóng nảy, vội vàng gọi lại nàng.
Nàng không biết rốt cuộc trong hồ lô Triệu Khả Nhiên bán thuốc gì, nhưng nàng rất rõ ràng, đây chính là một cơ hội tốt, nhất là có sự trợ giúp của Triệu Khả Nhiên, vậy thì càng thêm dễ dàng. Hiện tại, người trong phủ Thái tử đều xem thường nàng. Nếu lúc này, nàng có thể hòa hỏa với tổ phụ, về sau phủ Trấn Bắc Hầu chính là núi dựa của nàng. Như vậy, thì nàng có cơ hội xoay mình rồi. Nhưng mà,
“Triệu Khả Nhiên, tại sao ngươi phải giúp ta?” Triệu Khả Nhân cau mày, mở miệng hỏi, “Trước đó, không phải ngươi đã từ chối ta sao? Nếu như vậy, tại sao hiện tại lại thay đổi chủ ý? Còn nữa, như vậy đối với ngươi mà nói, rốt cuộc có ích lợi gì chứ? Vậy ngươi lại đang giở trò gì?”
“Ta cũng không có mánh khóe đùa giỡn gì.” Triệu Khả Nhiên ngồi xuống lần nữa, “Hơn nữa, hiện tại muốn giúp ngươi, không vì cái gì, chỉ là ta muốn làm như vậy.”
“Triệu Khả Nhiên, rốt cuộc ngươi có mưu đồ gì đây?” Triệu Khả Nhân nheo mắt lại, cố gắng nhìn rõ suy nghĩ trong lòng của người trước mắt, tuy nhiên cái gì cũng nhìn không ra, “Lúc trước cho dù ta nói thế nào, ngươi cũng không muốn, nhưng mà bây giờ ngươi lại một mình tới tìm ta, nói muốn giúp ta. Nếu chuyện này đối với ngươi mà nói không có lợi, ta tuyệt đối không tin.”
“Cho dù chuyện này có lợi ích đối với ta, cũng không liên quan đến ngươi, không phải sao?” Triệu Khả Nhiên cười nhẹ nhàng, “Ta được lợi ích gì, cái này không liên quan ngươi, ngươi chỉ cần biết ngươi được lợi là được. Bây giờ ngươi sống ở phủ Thái tử chắc cũng không dễ chịu! Ngươi chỉ cần có thể nhân cơ hội này hòa hảo với tổ phụ, đối với ngươi mà nói, mới là tốt nhất, không phải sao?”
“Ngươi thật sự đồng ý giúp ta?” Triệu Khả Nhân chần chờ nhìn Triệu Khả Nhiên.
“Đó là đương nhiên.” Triệu Khả Nhiên cười nói, “Nếu hôm nay ta đến tìm ngươi, vậy thì không phải là đang nói đùa. Hôm đó, ngươi đến phủ Trấn Bắc Hầu, ngày trọng đại như vậy, ông chắc chắn sẽ cho ngươi vào cửa. Còn nữa, mặc kệ nói thế nào, bây giờ ngươi là thứ phi Thái tử, ông nhất định sẽ không đến mức chặn ngươi ngoài cửa.” /d/i/e/n’d’a’n!l!e!q!u!y!d!o!n!
“Chỉ cần như vậy là được sao?” Triệu Khả Nhân cau mày, “Nếu thật sự đơn giản như vậy, vậy ta cũng không cần ngươi giúp đỡ rồi, tự ta làm là được rồi!”
Nhìn dáng vẻ đương nhiên của Triệu Khả Nhân, Triệu Khả Nhiên cảm thấy buồn cười, “Dĩ nhiên không có đơn giản như vậy. Đến lúc đó, sau khi nhìn thấy tổ phụ, ta sẽ giúp ngươi cầu tình. Tóm lại ngươi cứ yên tâm, ta có cách khiến tổ phụ tha thứ cho ngươi, điểm này ngươi không cần lo lắng.”
“Nếu chỉ làm vậy là được sao?” Triệu Khả Nhân mở miệng hỏi, “Ngươi có nắm chắc không?”
“Ta chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc.” Triệu Khả Nhiên khẽ mỉm cười, tiếp tục nói, “Nhưng mà, ta sẽ không giúp ngươi không công, ngươi cũng phải đồng ý giúp ta một chuyện mới được.”
“Hừ, Triệu Khả Nhiên, ta biết ngay ngươi sẽ không tốt bụng như vậy.” Trên mặt Triệu Khả Nhân mang mang vẻ căm hận, nhưng mà nàng vẫn nhẫn nhịn cảm xúc mở miệng nói, “Rốt cuộc ngươi muốn ta đồng ý chuyện gì với ngươi, nói đi!”
“Ngươi không cần gấp gáp.” Triệu Khả Nhiên khẽ mỉm cười, “Người cứ yên tâm, những chuyện ta muốn ngươi làm thật ra thì rất đơn giản, tuyệt đối sẽ không khiến ngươi khó xử, hơn nữa còn nằm trong khả năng của ngươi. Ta sẽ thuyết phục tổ phụ, để cho ông lập Phong nhi làm Thế tử, ta muốn ngươi làm chính là đứng về phía ta. Đối với ngươi mà nói, cũng không tính là việc khó đi!”
“Cái gì?” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Triệu Khả Nhân thật sự giật mình, “Ngươi muốn Triệu Khả Phong làm Thế tử, có phải ngươi điên rồi hay không, phụ thân của chúng ta còn ở đây? Hơn nữa cho dù phụ thân không thể làm Thế tử, vậy cũng còn có nhị thúc!”
“Những chuyện này không liên quan gì đến ngươi.” Triệu Khả Nhiên nhìn nàng một cái, “Đây là chuyện của ta, chỉ cần đến lúc đó ngươi không mở miệng phản đối, vậy thì được rồi.”
“Triệu Khả Nhiên, ngươi đây là muốn phản bội phụ thân.” Nghe thấy yêu cầu như vậy, trong lòng Triệu Khả Nhân tràn đầy giãy giụa. Nếu như nàng đáp ứng, vậy thì rất xin lỗi phụ thân, nhưng mà nếu như không đáp ứng, Triệu Khả Nhiên sẽ không giúp nàng, nàng rất khó mới có cơ hội hòa hào với tổ phụ. Nếu không có phủ Trấn Bắc Hầu làm hậu thuẫn, cuộc sống của nàng sẽ không dẽ chịu.
“Đây chưa tính là phản bội!” Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Dù sao cho dù phụ thân có thể kế thừa vị trí Trấn Bắc hầu, thì tương lai cũng phải giao cho Phong nhi. Ta làm như vậy chẳng qua chỉ là để cho Phong nhi ngồi lên vị trí đó trước thời gian mà thôi. Hơn nữa, Phong nhi là nhi tử của phụ thân, nếu như hắn ngồi lên vị trí đó, đối với phụ thân mà nói, cũng không phải là chuyện gì xấu!”
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Triệu Khả Nhân rơi vào trầm tư, qua một lúc lâu, Triệu Khả Nhân tài chần chờ mở miệng hỏi, “Ngươi thật sự nắm chắc có thể khiến ta hòa hảo với tổ phụ sao?”
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Triệu Khả Nhiên nhìn Triệu Khả Nhân, “Nếu ta không có năng lực như vậy, vậy ban đầu tại sao ngươi phải tới tìm ta chứ? Ta đã đồng ý, vậy thì nhất định sẽ làm được, điểm này ngươi có thể yên tâm.”
Triệu Khả Nhân không có chủ ý. Nàng xoay đầu lại, nhìn Uyển Nhi.
Uyển Nhi đến bên tai Triệu Khả Nhân, nhẹ nhàng mở miệng nói, “Triệu thứ phi, lần này là một cơ hội tốt. Người nghĩ xem rốt cuộc Thái tử đối với người như thế nào. Bây giờ tình cảnh của người khó khăn như vậy, hắn không chỉ không có trợ giúp người, hơn nữa ngay cả thăm hỏi một câu cũng không có. Người vẫn muốn buông tha cơ hội này vì hắn sao? Chỉ có thể hòa hảo với Trấn Bắc hầu, Thái tử mới có thể lần nữa coi trọng người. Chẳng lẽ người muốn sống như vậy cả đời sao?”
Nghe Uyển Nhi nói, ánh mắt Triệu Khả Nhân từ từ trở nên kiên định, nàng nhìn Triệu Khả Nhiên mở miệng nói, “Được, ta đồng ý với ngươi, nhưng mà ngươi nhất định phải giúp ta hòa hảo với tổ phụ.”
“Yên tâm đi.” Lúc tất cả mọi người không có chú ý, Triệu Khả Nhiên không dấu vết nhìn Uyển Nhi một cái, “Đến lúc đó, ta sẽ giúp ngươi hòa hảo với tổ phụ. Chỉ là, Triệu Khả Nhân, ngươi cũng không cần nghĩ giở trò gì. Ta có biện pháp có thể giúp ngươi hòa với tổ phụ, thì có biện pháp khiến cho các ngươi đoạn tuyệt. Nếu ngươi muốn nuốt lời, vậy ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
Nghe Triệu Khả Nhiên uy hiếp, trong lòng Triệu Khả Nhân tràn đầy oán hận, nàng nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói, “Triệu Khả Nhiên, ngươi cứ yên tâm, ta cũng không phải người không tuân thủ cam kết. Chỉ cần ngươi đồng ý, vậy ta cũng sẽ làm được yêu cầu của ngươi.”
“Vậy thì tốt.” Triệu Khả Nhiên đứng lên, “Nếu chuyện cũng đã nói xong, vậy ta cũng không quấy rầy. Nhân lúc bây giờ còn có thời gian, ngươi nên nghĩ nên chuẩn bị thọ lễ gì đi! Ta nghĩ ngươi cũng không đến nỗi đi tay không!”
Nói xong, Triệu Khả Nhiên liền rời đi, không tiếp tục để ý sắc mặt khó coi của Triệu Khả Nhân sau lưng.
Rời khỏi Khả Nhân cư, Triệu Khả Nhiên cũng không trực tiếp rời khỏi phủ Thái tử, mà xoay người, hướng một hướng khác đi. Mà hướng nàng đi, vừa đúng chính là Lạc Hà viện của thị thiếp Thái tử Nhàn Lạc.