Đích Trưởng Tôn

Chương 20



Nhất thời, ánh mắt của các vị nam nhân trong đình nhìn Triệu Trường Ninh đều có chút kỳ quặc.

Đỗ Thiếu Lăng nghe thấy muội muội lại nói ra những lời này, thầm trách muội muội bị mẫu thân chiều hư, không biết cẩn trọng. Nhà bọn họ và Triệu gia không giống nhau, con gái ít hơn con trai, hắn có rất nhiều huynh đệ, nhưng chỉ có một muội muội đích xuất là Đỗ Nhược Quân, cả nhà cưng chiều nàng như bảo bối, muốn gì được nấy.

Hai tỷ muội nhị phòng hiển nhiên kinh ngạc nhìn nàng. Không ai hiểu được, tại sao nàng lại nhìn trúng Triệu Trường Ninh.

Đỗ cô nương có lẽ đã phản ứng lại, cảm thấy không ổn cho lắm, lại nói: “Chỉ là ta thấy học vấn và phẩm hạnh của Triệu đại công tử đều tốt, nên mới thuận miệng hỏi mà thôi…”

Đỗ Thiếu Lăng sợ muội muội lại nói thêm điều gì, lập tức chắp tay với mọi người, sau đó đuổi theo hướng của muội muội.

Triệu Trường Ninh không cần quay đầu, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt như lửa đốt của Triệu Trường Tùng. Nàng cũng bất đắc dĩ mà, nữ tử nhìn trúng nàng có thể có kết quả gì chứ?

Cũng may là dù được nữ tử thích, người ta cũng không thể bỏ qua cha mẹ mình, đến tìm nàng nói chuyện làm thân được.

Về phần Triệu Trường Hoài, trái lại nhìn Triệu Trường Ninh bên cạnh một cách quái dị. Từ sớm đã cảm thấy người ca ca này... trông rất xinh đẹp, vậy mà vẫn có nữ tử thích hắn.

Vị Đỗ cô nương kia quả thật không phải người bình thường, sau khi nghe ca ca nói, Triệu đại công tử lúc đó đang ngồi trong đình nghỉ chân đã nghe được những lời của nàng, mặt hơi ửng hồng. Nói: “...Hắn đã nghe thấy rồi, lại không nói gì sao?”

Đỗ Thiếu Lăng trừng mắt với nàng: “Muội còn muốn làm gì nữa? Ta sẽ viết thư cho mẫu thân, bảo người mau chóng đón muội về, tránh cho muội ở đây lại làm ra chuyện gì mất thể diện Đỗ gia ta.”

Vừa nghĩ tới việc Triệu Trường Ninh sẽ trở thành em rể hắn, mà hắn còn từng nảy sinh cảm xúc không thể nói với người em rể này, Đỗ Thiếu Lăng liền cảm thấy sao mà kỳ dị.

Đỗ phu nhân nhận được thư của nhi tử, bèn nhanh chóng tới đón nữ nhi về nhà, đúng lúc cũng cần mừng năm mới. Vì thân phận của Đỗ phu nhân tương đối cao, Triệu gia cũng dùng quy cách cao nhất để tiếp đãi, Đỗ phu nhân dẫn nữ nhi gặp gỡ đại phu nhân, nhị phu nhân xong, cũng nghỉ lại một đêm. Chờ hạ nhân bưng nước rửa chân ra ngoài đổ, Đỗ phu nhân bèn nắm lấy tay nữ nhi, nói rằng: “Con gái, con hãy nghe thật kỹ những lời mẹ nói, vị Triệu đại công tử này, không được chút nào. Thứ nhất, gia thế của Triệu gia vốn không sánh được với nhà ta, phụ thân hắn còn là một đồng tiến sĩ, phụ thân con lại là Lễ bộ thượng thư. Mẹ không đồng ý cái này.”

Đôi mắt trong trẻo của Đỗ Nhược Quân mở lớn, lẳng lặng nhìn mẫu thân. Đỗ phu nhân nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Thứ hai, nếu con thích Triệu Trường Tùng, mẹ có thể giúp con lưu ý vài phần, mẹ nghe kể thành tích thi hương ở Bắc Trực Lệ của hắn không tồi, phụ thân con lại là Thiếu chiêm sự, nếu sau này đậu tiến sĩ, đường làm quan chắc chắn rộng mở. Vị công tử kia, quả thực mẹ chẳng nhìn ra hắn có điểm gì tốt. Đậu tiến sĩ... e là không thể nào!”

Đỗ Nhược Quân nắm lấy tay áo mẫu thân, không đồng tình với suy nghĩ của mẫu thân: “Mẹ, Triệu Trường Tùng kia không phải con chưa từng gặp, nghe nói lúc trước trong phòng còn có vô số tỳ nữ xinh đẹp, ỷ vào gia thế mình tốt, tính tình rất hung hăng ngông cuồng. Nhưng đại công tử không như vậy, tuy hắn là đích trưởng tôn của Triệu gia, lại giữ mình trong sạch, hơn nữa còn chịu khó cố gắng, toàn phủ trên dưới không có ai dị nghị hắn nửa câu.” Đương nhiên, Đỗ muội muội còn vài lời chưa nói, Triệu Trường Ninh tuấn tú hơn Triệu Trường Tùng nhiều, ở trong lòng nàng chính là một công tử khôi ngô mà nhã nhặn.

Thử hỏi trên đời này có mấy ai không thích những thứ đẹp đẽ?

Đỗ phu nhân thấy con gái không nghe lời mình, thở dài một hơi: “Con ngoan của mẹ, mẹ chỉ có một nữ nhi là con, các ca ca cũng đều che chở con hết mực. Con muốn gì, chẳng phải mẹ luôn xếp đống trước mặt con sao? Hai vị công tử Triệu gia đều không phải lương phối, sau này mẹ sẽ tìm cho con một mối tốt hơn nhiều lần, giờ phải dẫn con trở về, con cứ ầm ĩ đòi đến thăm ca ca, cuối cùng lại để xảy ra bao nhiêu rắc rối.”

Đỗ Nhược Quân nghe thấy mẹ không ưng thuận, trong lòng cũng nảy sinh hờn dỗi với bà. Sau khi bị dẫn về Đỗ gia, cứ một mực rầu rĩ không vui. Hễ nghĩ đến việc một người ưu tú như vậy, mai mốt sẽ đi lấy người khác, không biết cô nương nhà ai có thể làm gương mặt lạnh nhạt của chàng nở nụ cười. Đỗ tiểu thư từ nhỏ muốn gì được nấy, vì chuyện này thậm chí còn rơi lệ mấy lần. Đỗ phu nhân biết được, bèn nói với nữ nhi: “...Hiện tại con thấy vị đại công tử kia đẹp mắt, mẹ hỏi con, chắc con cũng từng nghe ‘Vợ chồng nghèo trăm chuyện buồn thương’? Những thứ con ăn con dùng bây giờ, có thứ nào đại phòng nhà họ Triệu kia cung cấp nổi? Chỉ riêng tấm áo bông lụa hoa con mặc, sáu mươi lượng là ít, đôi vòng trên tay là phỉ thúy ánh xanh, ba trăm lượng bạc cũng tìm đâu ra sắc xanh đẹp thế này. Hắn làm sao nuôi nổi con? Cho dù con thích, cũng phải thích người môn đăng hộ đối mới được!”

Đỗ Nhược Quân không cam lòng: “Cha, trước nay cha luôn dạy con, đức hạnh mới là quan trọng nhất, chớ khinh thiếu niên nghèo. Sao đến lúc con thích hắn, hai người lại đi chê bai gia thế của người ta? Lỡ ngày nào đó hắn thành công thì sao?”

Đỗ đại nhân cười tủm tỉm, cũng bởi vì đứa con gái rượu này, ông mới bằng lòng nói mấy chuyện tầm thường như tiền tài, gia thế.

“Vậy con nhìn thử xem, trong lứa này của Triệu gia, kẻ có khả năng đỗ tiến sĩ nhất chắc là Triệu Trường Hoài. Ta thấy Triệu Trường Tùng quá hời hợt, trình độ chưa đủ. Triệu Trường Ninh thi hương xếp cuối cùng, trước nay người xếp cuối cùng đều là đi bồi luyện, đến chót bảng thi đình cũng không thể lọt vào. Nếu hắn mà thi đậu, phẩm hạnh lại tốt, đương nhiên ta sẽ không ngăn con thích hắn.”

Đỗ Nhược Quân mới dễ chịu đi ít nhiều, thỏ thẻ hỏi phụ thân: “Thật sao? Nếu hắn đậu tiến sĩ, cha sẽ đồng ý?”

Đỗ đại nhân bật cười ha hả, cảm thấy nữ nhi vẫn còn đang tuổi nhỏ ngây thơ, đậu tiến sĩ là chuyện dễ dàng thế chắc? Ông đáp: “Cứ đợi hắn đậu đi rồi nói tiếp!”

Về phần Triệu gia có đồng ý hôn sự này hay không, Triệu Trường Ninh có đồng ý hay không, căn bản không nằm trong phạm vi Đỗ đại nhân suy xét. Nếu Triệu Trường Ninh cưới được Đỗ Nhược Quân, vậy phần mộ tổ tiên nhà hắn bốc khói xanh nghi ngút rồi, độc nữ đích xuất của chính tam phẩm Thị lang, phàm là người có đầu óc đều sẽ không từ chối.

Triệu Trường Ninh không biết chuyện Đỗ đại nhân giao kèo với nữ nhi nhà mình, mà người trong Triệu gia, ít nhiều cũng nghe đến chuyện của Đỗ Nhược Quân. Triệu lão thái gia còn cố ý gọi thằng cháu mình tới, ngắm nghía Triệu Trường Ninh nửa ngày, cuối cùng nói với y: “...Ngươi gắng mà thi cử, biết đâu còn vớ được một mối nhân duyên tốt.”

Triệu Trường Ninh ngờ vực chắp tay thưa vâng, lúc bước ra ngoài, lại nghe thấy tiếng Triệu lão thái gia cùng cha nàng đang cười nói bàn bạc ở đằng sau. Thậm chí đã nhắc tới chuyện ‘sính lễ’ rồi cả ‘bát tự’.

Khóe miệng Triệu Trường Ninh run run, đang bước trên đường, lại đụng phải gã nô bộc trong viện Chu Thừa Lễ, tới mời nàng qua đó.

Lúc tới nơi, Triệu Trường Ninh nhìn thấy bà bà trong viện đang treo đèn lồng, cuối năm càng lúc càng gần, đến đâu cũng thấy không khí rộn ràng náo nhiệt. Nàng lẳng lặng nhìn hồi lâu, mới từ hành lang tiến vào thư phòng Chu Thừa Lễ.

Trong thư phòng Chu Thừa Lễ đặt rất nhiều giá đồ cổ, đều chất đầy sách. Trên thư án là một cành mai vàng thoảng hương, màn che buông rủ, ngăn lại tuyết giá bên ngoài, chỉ còn sắc vàng của lò than ấm áp, thậm chí còn không hề thắp đèn. Chu Thừa Lễ dựa vào sườn đông chiếc ghế, khoác áo ngoài, trên tay cầm một quyển sách, trong phòng tối mò thế này, chắc là hắn không đọc được nhỉ.

Trường Ninh hành lễ với hắn, hỏi rằng: “Thất thúc, bên ngoài trời đã tối, chắc là thúc nhìn không rõ, hay để ta sai người bưng đèn tới.”

Chu Thừa Lễ đặt quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh lửa chiếu lên nửa gò má kiên nghị, sống mũi thẳng tắp cùng đường nét khóe môi hắn. Lò than phát ra vài tiếng lách tách, Triệu Trường Ninh đột nhiên không biết nói gì, còn Chu Thừa Lễ lại thở dài mà rằng: “Ngươi qua đây.”

Chu Thừa Lễ tự mình đứng dậy, hắn bước tới trước thư án viết chữ, chữ của hắn như rồng bay phượng múa, không phải thể chữ Quán các thường gặp, có thể nói là ‘Nhẹ như chim hồng bay, lại uyển chuyển như rồng lượn’. Triệu Trường Ninh yên lặng nhìn một hồi, Chu Thừa Lễ thu bút nói: “Ngươi viết đi, để ta xem ngươi tiến bộ ra sao.”

Triệu Trường Ninh nhấc bút chấm mực, tập trung hạ bút. Nàng đã luyện khắc đá hơn một tháng, cổ tay đúng là càng có lực, tốt hơn nhiều so với lúc đầu. Nhưng so với Chu Thừa Lễ, vẫn là không thể bì. Thư pháp của hắn không biết đã phải luyện thể chữ Quán các bao nhiêu năm mới thành. Ở phương diện học vấn vị thất thúc này có thành tựu cực cao, trình độ bậc thầy.

“Tiến bộ một chút, vẫn chưa đủ tốt.” Giọng nói thản nhiên truyền tới từ sau đầu, Chu Thừa Lễ cầm lấy tay nàng, “Vết thương luyện khắc đá cũng sắp khỏi rồi.” Hắn vuốt nhẹ đầu ngón tay nàng, rồi lại nhanh chóng buông ra, “Tiếp tục luyện, hai tháng là đủ.”

Triệu Trường Ninh vâng dạ, thu ngón tay vào trong vạt áo.

Hôm nay hai người đã xem như thầy trò, chuyện thủ lễ kỳ thật còn nghiêm khắc hơn trước nhiều.

Nàng đổi chủ đề hỏi: “Thất thúc, nhìn trình độ học vấn của thúc, được phong một chức Thứ cát sĩ ở Hàn lâm viện chưa chắc đã không thể, sao thúc lại bị điều ra ngoài làm tri huyện?” Chức quan như tri huyện, đúng là để hắn chịu thiệt mà.

Chu Thừa Lễ chỉ cười nói: “Sao hả, ngươi xem thường tri huyện?”

“Quan phụ mẫu một phương, cũng không dễ làm. Sao ta lại xem thường tri huyện được, chẳng qua là thấy không đáng thay ngài thôi.” Trường Ninh cũng bật cười.

“Hàn lâm tuy tốt, nhưng muốn thành danh từ Hàn lâm, cũng phải mất đến một hai chục năm.” Chu Thừa Lễ không nói thêm nữa, “Chuyện của thất thúc ngươi đừng hỏi làm gì, chăm chỉ học hành là được, những cái khác không cần bận tâm.”

Chu Thừa Lễ dừng bút trong chốc lát, sau đó nói: “Ta có nghe chuyện Đỗ tiểu thư của Đỗ gia.”

Triệu Trường Ninh không ngờ hắn cũng đã nghe được, nàng cười khổ: “Chuyện này đúng là không liên quan đến ta, ta cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Có điều Đỗ cô nương là phận nữ nhi, đâu thể làm gì hơn. Đỗ gia hẳn cũng không cho phép nàng lấy ta.”

Chu Thừa Lễ cười một tiếng: “Ta thấy chưa chắc, có điều trong lòng ngươi rõ là được, không cần ta nhiều lời.”

Triệu Trường Ninh ngừng lại hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Thất thúc, lần trước thúc từng nhắc với ta chuyện năm mười bốn tuổi, ta chỉ nhớ lúc mười bốn tuổi từng đến sống tại biệt viện ở Sơn Đông, về phần đã xảy ra chuyện gì... quả thực ta không nhớ nổi.”

Đậu thị kể cho nàng, năm mười bốn tuổi nàng từng đến biệt viện ở Sơn Đông sống một thời gian, khi đó Chu Thừa Lễ cũng đang ở Sơn Đông. Nhưng nàng không nhớ khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì. Nàng cũng thấy kỳ lạ làm sao, vẫn mơ hồ nhớ được có chuyện gì đó, nhưng cụ thể thế nào lại không có nửa điểm ấn tượng.

Chu Thừa Lễ không trả lời nàng, sau lần đầu tiên hắn hỏi, từ đó không còn nhắc lại chuyện này nữa, thậm chí đôi khi còn cố tình tránh né.

Trong phòng quá tối, thật lâu sau hắn mới nói: “Đừng suy nghĩ chuyện này nữa, cũng đừng hỏi ta nữa. Thời gian này đừng để phân tâm.”

Triệu Trường Ninh đâu có hỏi nhiều, nàng chọn hai cuốn tập viết chữ mang về. Ra đến cửa, lúc ngoảnh lại nhìn, đã thấy hắn cầm sách lên tiếp tục đọc.

Tuy vị thất thúc này rất tốt với nàng, nhưng chuyện của bản thân, hắn lại không chịu hé răng nửa lời. Đi tới khúc quanh cước bộ của Trường Ninh dừng hẳn, chậm rãi vén ống tay áo lên nhìn, trên cổ tay ứ đỏ một vòng... Ban nãy lúc nàng hỏi, Chu Thừa Lễ liền giữ lấy cổ tay nàng, dùng sức nắm chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.