Đích Trưởng Tôn

Chương 50



Tuyết lớn từ trên cao phất phơ rơi xuống, trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, đã rơi hai ngày mà chưa có dấu hiệu ngừng lại, khắp đất trời phủ một màu trắng xóa.

Sai vặt trong Đại lý tự bắt đầu dọn tuyết, từ bậc thềm, đến con đường đá xanh. Trên chạc cây hồng trồng trong viện cũng chất đầy tuyết đọng, đôi ba trái hồng nhỏ mọc trên những chạc cây cao hơn, tựa như chiếc đèn lồng đỏ xinh xắn, khiến cả Đại lý tự nhuốm thêm mấy phần rực rỡ vui mừng.

Trên thư án của Triệu Trường Ninh cũng đặt một chậu hồng, mỗi người trong Đại lý tự đều được phân một cây.

Từ Cung đi theo phía sau bước vào cửa, sau khi thấy chậu hồng trên bàn thì nói với nàng: “Đại nhân, hồng phải nếm sương ăn mới ngọt, may là mấy hôm trước nhanh tay hái xuống, chứ để hôm nay tuyết rơi thì không ăn được nữa rồi.”

Triệu Trường Ninh nhìn màn tuyết dày nặng bên ngoài, thấm thoắt đông lại sang, mùa đông năm ngoái nàng còn đang miệt mài đèn sách chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân, đến nay đã nhậm chức ở Đại lý tự rồi.

Từ sau lần phát hiện chứng cứ Tôn Bỉnh tham ô tiền thuế, vụ án này vẫn luôn nằm trong vòng thẩm lý đằng đẵng, ban đầu Triệu Trường Ninh hoàn toàn không thể ngờ, số lượng quan viên dính líu bên trong lại nhiều đến vậy, gần như làm rung chuyển một nửa Hộ bộ cùng quan viên Bố chánh sử khắp một dãy Sơn Đông, trong đó quan viên ngã ngựa có chức vụ cao nhất, chính là Bố chánh sử Sơn Đông, Tào Tư Vũ, tòng nhị phẩm đại quan. Trước mắt tuy Tôn Bỉnh đã chết, các chủ phạm đều bị tống vào đại lao Hình bộ, triều đình cũng sắp tiến hành hội thẩm tam đường với Tào Tư Vũ, chặt đứt hoàn toàn các vây cánh trong vụ án tham ô.

Trường Ninh cười nói: “Ta không ăn hồng, ngươi và đám Hạ Diễn tự chia nhau đi, chính sự quan trọng hơn. Hình bộ đã áp giải người sang đây chưa?”

Hồng có tính lạnh, cơ thể nàng vốn thuộc thể hàn. Càng ăn nhiều đồ lạnh thì càng tổn hại đến căn cơ.

“Vẫn chưa, bảo là đang giam giữ ở đại lao Hình bộ, Đại lý tự chúng ta qua đó thẩm vấn. Hội thẩm tam đường cũng sắp diễn ra, mấy vị đại nhân đang ở hậu viện trù tính.” Từ Cung nhỏ giọng kể: “Nhưng hạ quan nghe đồn, việc chọn ai làm chủ bút đang nảy sinh bất đồng, Tự thừa Hứa đại nhân muốn để Tưởng đại nhân chủ bút, nhưng Thẩm đại nhân vẫn còn đang do dự.”

Chủ bút của hội thẩm tam đường, thực ra chính là người ghi chép hồ sơ, thường sẽ chọn một quan viên ở Đại lý tự, cơ bản hầu hết mọi người đều sẽ giành giật nhiệm vụ này. Đặc biệt với những vụ án nổi danh được nhiều người biết đến, thậm chí còn tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, bởi hồ sơ không những cần đệ trình cho hoàng thượng xem, còn phải dán thông cáo ra ngoài cho bách tính, có vài hồ sơ viết đặc sắc sẽ nhờ đó mà một chốc thành danh. Sau này thăng quan tiến chức cũng là việc danh chính ngôn thuận.

Tự thừa Hứa đại nhân khá tán thưởng Tưởng Thế Văn, muốn để hắn làm chủ bút, đợi khi ngài về hưu, Tưởng Thế Văn có thể thăng lên Đại lý tự thừa. Chức Tự chính Đại lý tự mà Triệu Trường Ninh đảm nhận, chỉ có thể xem là nhân viên của Đại lý tự, thăng lên Tự thừa Đại lý tự mới chính thức bước vào tầng lớp lãnh đạo, có điều Triệu Trường Ninh chưa từng mơ mộng đến chức Tự thừa Đại lý tự này. Lý lịch của nàng chưa đủ, trong một năm thăng đến Tự chính đã không dễ dàng, muốn lên đến Tự thừa là điều vô cùng khó khăn.

Triệu Trường Ninh đến hậu viện thỉnh an Thẩm Luyện. Trong phòng Thẩm Luyện ngoài Tự thừa Hứa đại nhân, Tưởng Thế Văn cùng một vài đại nhân khác trong Đại lý tự, còn có một vị nam tử xa lạ mà nàng không nhận ra. Gương mặt thô ráp hào sảng, trông rất giống võ tướng, nhưng lại mặc bộ quan phục màu đỏ rực thêu hoa văn Nhạn mây của quan văn. Mặc chính tứ phẩm quan phục trong Đại lý tự, Triệu Trường Ninh lại chưa gặp bao giờ, nàng đoán đây hẳn là vị Tả thiếu khanh Đại lý tự lâu nay vẫn đang ở Hà Bắc xử lý nạn châu chấu, Trang Túc.

Nhắc tới thì chức năng của Đại lý tự rất thần kỳ, không chỉ quản lý xét xử tố tụng, đến lúc thiên tai cũng phải lo diệt cả châu chấu. Thường thì quan viên sẽ được phái đi giám sát vận lương, cứu tế nạn dân, bắt châu chấu, thanh trừng quân đội đại loại như vậy. Thế nên từ lúc vào Đại lý tự đến giờ Triệu Trường Ninh chưa từng gặp vị Tả thiếu khanh này.

Triệu Trường Ninh thấy có quá nhiều người, tiến vào bèn im lặng đứng sang một bên. Nàng nghe thấy Thẩm Luyện đang nói chuyện với nam tử lạ mặt kia: “…Ngươi vừa trở lại, nghe nói vị Thiêm đô ngự sử của Đô sát viện hằng năm ở bên ngoài giám sát cũng quay về rồi, hoàng thượng phái hắn cùng giải quyết án này. Hình bộ do Tả thị lang dẫn theo Kỷ Hiền thẩm lý, Đại lý tự chúng ta cũng phái ra hai người, tốt nhất là phải đến trước hắn. Nghe nói vị Thiêm đô ngự sử kia rất lợi hại, từ lâu danh tiếng đã lẫy lừng, hắn mà ra mặt thì phỏng chừng chẳng còn việc gì cho chúng ta nữa.”

Vị nam tử lạ mặt bèn cười nói: “Bảo ta kết án còn được, tra khảo ta lại không am hiểu mấy, ngươi dẫn theo người khác đi!”

“Ta cũng không định để ngươi đi.” Thẩm Luyện từ tốn đáp, tầm mắt của hắn quét một vòng quanh đám người, kế đó gọi Triệu Trường Ninh: “Ngày mai ngươi đi cùng ta tới Hình bộ.”

Triệu Trường Ninh thưa vâng, nam tử lạ mặt kia mới nhìn đến nàng, có chút hiếu kỳ hỏi: “Ấy, sao ta chưa gặp người này bao giờ? Da thịt lại còn mềm mịn thế kia.”

Khóe miệng Thẩm Luyện không khỏi giật giật vài cái, nói: “Y là Tự thừa Đại lý tự mới đến, Triệu Trường Ninh, được đặt dưới danh nghĩa Quý đại nhân, thỉnh thoảng ta cũng sai y làm vài chuyện.”

Triệu Trường Ninh cơ bản đã xác nhận người này chính là Trang Túc, bèn hành lễ với hắn: “Tham kiến trang đại nhân, hạ quan Triệu Trường Ninh, mới vào Đại lý tự được một năm.”

“Nếu đã đặt dưới danh nghĩa Quý đại nhân, vậy phải gọi ta bằng sư huynh mới đúng.” Trang Túc cười híp mắt nhìn nàng, “Chi bằng ngươi đến tự trái làm việc đi, bám theo Thẩm Luyện có gì hay ho đâu chứ. Con người hắn nhàm chán vô vị, ngươi đừng học theo hắn cái tính ấy, suốt ngày xụ mặt ra.”

“Trang Túc…” Thẩm Luyện nghẹn họng nhìn hắn.

“Được, ngươi nói tiếp đi.” Trang Túc giơ tay ra hiệu, hắn sẽ không chen lời nữa.

“Tiếp theo đến chuyện chọn ra chủ bút, án tham ô tiền thuế lần này rất lớn, hoàng thượng cũng cực kỳ để tâm. Người được chọn vào vị trí chủ bút, nếu không có gì bất ngờ sẽ trở thành Tự thừa Đại lý tự kế nhiệm.” Thẩm Luyện đảo mắt một lượt qua những Tự chính, Tự phó Đại lý tự, “Đương nhiên, chủ bút không thể để mất mặt Đại lý tự, nếu không làm tốt, đừng nói Tự thừa, vị trí hiện tại có giữ được hay không còn chưa chắc chắc.”

Tuy Thẩm Luyện nói vậy, nhưng người nóng lòng muốn thử không hề ít, thậm chí người nào cũng nhao nhao muốn giành cơ hội làm chủ bút. Tự thừa Đại lý tự Hứa đại nhân bèn bước lên một bước, nói: “Đại nhân, đã như vậy, hạ quan muốn tiến cử Tưởng Thế Văn, hắn làm việc dưới trướng hạ quan năm năm, kinh nghiệm phong phú, cũng chưa từng để xảy ra sự cố gì.”

Tự thừa vừa nói như vậy, Tưởng Thế Văn liền bước ra khỏi hàng, khiêm tốn đáp: “Đa tạ Hứa đại nhân tiến cử, hạ quan tuy hoảng hốt, nhưng cũng nguyện đi vì Đại lý tự.”

Thẩm Luyện không nói gì, Trang Túc kia bèn nhìn về phía Triệu Trường Ninh: “Tiểu sư đệ, sao ngươi không nói gì, ngươi không muốn làm chủ bút sao?”

Nãy giờ Triệu Trường Ninh vẫn luôn im lặng, nghe Trang Túc nhắc đến mình, mới bước ra khỏi hàng nói: “Lý lịch của hạ quan còn nông cạn, chỉ sợ không đảm đương nổi trọng trách này.”

“Nói cái gì vậy! Lúc sư huynh Thẩm Luyện của ngươi mới vào Đại lý tự, chưa đầy một năm Quý đại nhân đã để hắn làm chủ bút, nửa năm sau thì thăng lên Tự thừa luôn!” Trang Túc tuy mang dáng vẻ của võ quan, nhưng mặt mũi đôn hậu, nhìn kỹ một chút vẻ mặt hắn khá giống với linh vật may mắn Quý đại nhân, hắn từ tốn nói: “Nếu Hứa đại nhân đã tiến cử Tưởng Thế Văn, vậy ta sẽ đề cử tiểu sư đệ làm chủ bút.”

Sự tiến cử của hắn, trọng lượng tất nhiên không thể giống với một Tự thừa.

Tưởng Thế Văn sầm mặt lại, đến cả Thẩm đại nhân cũng thấy không thoải mái. Triệu Trường Ninh này dựa vào gia tộc nâng đỡ mà vào Đại lý tự chưa nói, giờ còn không hiểu cách nào móc nối được với Trang Túc đại nhân, muốn cất nhắc y làm chủ bút! Đương nhiên là khiến kẻ khác đố kỵ.

Triệu Trường Ninh cười khổ, khó khăn lắm mới đứng vững gót chân trong Đại lý tự, có được quan hệ đồng liêu tương đối ổn định, chỉ một câu nói của Trang Túc đã khiến nàng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Người phía sau đều đang nhìn nàng chằm chặp, tất nhiên phải nhìn rồi, y mới vào Đại lý tự được một năm, hơn nữa một khi đảm nhiệm chủ bút, sẽ chính là Tự thừa Đại lý tự đời tiếp theo, đó là quan chính ngũ phẩm đấy!

Một năm đã thăng lên chính ngũ phẩm, ngay cả Thẩm Luyện cũng chưa nhanh đến vậy.

Thẩm Luyện nắm tay thành quyền để dưới môi khẽ ho một tiếng, Trang Túc này, mở miệng ra là sư huynh với sư đệ! Truyền ra ngoài người khác nghe được còn ra thể thống gì?!

“Được rồi, chuyện chủ bút tạm thời chưa quyết định, đợi ta kiểm tra thêm vài ngày rồi bàn tiếp.” Dứt lời Thẩm Luyện để bọn họ trở về. Sau đó hắn ngồi xuống trách cứ Trang Túc: “Cái gì mà sư huynh sư đệ! Hai năm rồi ngươi không quay về, vừa về đã muốn đề cử người khác làm chủ bút, truyền ra ngoài mọi người sẽ nói thế nào!”

Trang Túc vẫn cười híp mắt: “Ta biết ngươi không ưa Tưởng Thế Văn, lại nghe ngươi muốn dẫn tiểu sư đệ đến Hình bộ, có thể thấy ngươi rất tán thưởng cậu ta. Sao con người ngươi vẫn giống y trước kia thế, tán thưởng người ta cũng không nói, chắc chắn đã đày đọa người ta không ít chứ gì!”

“Y vẫn phải rèn giũa thêm, còn quá trẻ. Nhưng tính tình rất khá.” Thẩm Luyện chậm rãi nói.

“Thường Tự chính muốn thăng lên Tự thừa, chưa có ba đến năm năm thì không được.” Trang Túc nói, “Phải xem tiểu sư đệ có cái phúc này không, thành Tự thừa Đại lý tự, mới có tư cách vào hội thẩm tam đường, gặp mặt thánh thượng.” Từ Tự chính đến Tự thừa Đại lý tự là một bước nhảy, trở thành Tự thừa mới có cơ hội chính thức tham gia nghị sự trong Đại lý tự.

“Cứ xem trước đã, chúng ta cũng không tự quyết định được, cuối cùng vẫn phải trình lên hoàng thượng và Hộ bộ.” Thẩm Luyện nói. Vị trí chủ bút này, thực chất chính là một cơ hội để lộ diện.

**

Buổi chiều lúc về nhà, đại tuyết mới dần dần nhỏ lại. Triệu Trường Ninh bước xuống xe ngựa trước, giữa trời đông giá gió thổi lạnh đến thấu xương, hất tung y bào của nàng, khuôn mặt lại càng thêm trong suốt như ngọc, lộ ra khí chất trong trẻo lạnh lùng.

Trần Man đi theo phía sau đưa lò sưởi tay cho nàng, vốn dĩ Triệu Trường Ninh không chịu dùng lò sưởi, nhưng Trần Man phát hiện tay nàng rất dễ nhiễm lạnh, ra khỏi nhà kiểu gì cũng phải mang theo. Dùng đi dùng lại Triệu Trường Ninh cũng dần quen với hơi ấm của nó, bỏ quên nửa ngày tay đã lạnh ngắt rất khó chịu. Về sau nàng đột nhiên ý thức được sự lười nhác sa đọa của con người đều do nuông chiều mà nên, nàng của trước đây làm gì có chuyện dễ hư hao như thế?

Lúc trước trời rét căm căm, trong phòng nàng cũng chưa bao giờ đốt than. Từ khi có Trần Man, căn phòng lúc nào cũng ấm áp dễ chịu.

Con người Trần Man này rất thông minh, chỉ một ánh mắt, một động tác, hắn đã hiểu ngay Triệu Trường Ninh cần gì.

Nếu đã có lòng với mình, Triệu Trường Ninh cũng không muốn lỡ dở hắn, luôn thúc dục Trần Man học hành, một năm sau có thể tham gia kỳ thi Hương.

Khi đến chính đường, Triệu Trường Ninh mới cởi áo choàng, Trần Man phía sau lập tức đón lấy. Triệu Trường Ninh quay đầu nhìn lại, từng hạt tuyết nhỏ vụn bay tán loạn giữa không trung, tuyết năm nay đến sớm hơn nhiều so với năm ngoái. Triệu Trường Ninh sải bước vào trong, trông thấy Triệu Thừa Liêm, Triệu lão thái gia cùng phụ thân đang bàn chuyện, những người đàn ông có tiếng nói nhất Triệu gia, lúc này sắc mặt đều hiện vẻ nặng nề.

Triệu Trường Ninh tiến đến làm lễ, hạ nhân nhanh nhẹn bưng ghế tới cho nàng, sau đó dâng trà lên.

Chỉ nghe Triệu lão thái gia nói: “…Tuy ngươi là phụ thần của Đông cung, nhưng tam hoàng tử và thái tử điện hạ nước sông không phạm nước giếng, chí ít thì bề ngoài vẫn đang yên ả. Nay ngươi muốn ra mặt can gián, quả thật là muốn kéo Triệu gia vào xoáy nước, chỉ e chúng ta không gánh nổi phiền toái này.”

Triệu Trường Ninh nghe đến đây bàn tay bưng trà khẽ động. Tam hoàng tử và thái tử đã trở mặt, thật ra là chuyện không lâu trước đây, ngày mùng chín tháng chín trong cung cử hành tế tổ, đồ cúng tế do thái tử phụ trách không hiểu sao lại bị trộm mất, trong chốc lát không tìm được đồ thay vào. Giỗ tổ mùng chín tháng chín là việc hệ trọng, người phía tam hoàng tử còn gièm pha nói thái tử điện hạ ‘Bất kính với tổ tiên’ ‘Không tuân theo thánh huấn’, bởi vậy hoàng thượng rất không hài lòng, ngay lúc đó đã giáo huấn thái tử một trận. Hôm ấy Trường Ninh đến dạy ngũ điện hạ viết chữ, lần đầu tiên không trông thấy thái tử điện hạ, nàng biết trong lòng thái tử điện hạ cũng chẳng dễ chịu gì.

Khoảng thời gian sau thái tử điện hạ có đích thân đến hầu bệnh trước giường hoàng thượng, hoàng thượng chung quy vẫn thương yêu hắn, bởi vậy chuyện này cứ thế qua đi. Nhưng từ đó đảng thái tử không dám lơi lỏng nữa, liên tục để ý sát sao tam hoàng tử, giờ sức khỏe hoàng thượng đã sa sút, e rằng tam hoàng tử cũng không nhẫn nại thêm được nữa.

“Phụ thân, tục ngữ có câu ‘Cầu phú quý trong nguy hiểm’.” Triệu Thừa Liêm nói, “Nếu ta khoanh tay bó gối, không phải công thần, sau khi thái tử điện hạ đăng cơ dựa vào đâu để trọng dụng nhà chúng ta.”

“Tuy con không hiểu, nhưng cũng cảm thấy lời nhị đệ nói có lý.” Triệu Thừa Nghĩa chỉ là Chủ sự Công bộ, nhưng vẫn nắm khá rõ biến động trong triều.

Triệu lão thái gia thở dài một hơi, ông đã già rồi, cảm thấy cuộc sống cứ yên bình thế này cũng tốt. Có điều con cháu lại không nghĩ vậy, ông gọi Triệu Trường Ninh tới ngồi cạnh mình: “Ninh nhi, con cảm thấy sao?”

Hôm nay Triệu Trường Ninh cũng đã có quyền lên tiếng trong nhà. Nàng nhìn quanh những người đang ngồi, nhất thời không biết nói sao cho phải. Bởi nàng không rõ rốt cuộc ai mới là kẻ bước lên hoàng vị, nếu tân hoàng không phải thái tử, kết cục cuối cùng sẽ bi thảm đến nhường nào. Nhưng thái tử đối xử với Triệu gia, với Triệu Trường Ninh quả thực không còn gì phải nói, nàng chậm rãi đáp: “Chi bằng nhị thúc đợi thêm một thời gian, nếu không nắm được nhược điểm trí mạng, tiến gián cũng chỉ như muỗi đốt một cái, không có tác dụng gì lớn lao.”

Triệu Thừa Liêm trầm ngâm, Triệu lão thái gia thấy không khỏe, Triệu Trường Ninh bèn đỡ ông về nghỉ ngơi. Lúc quay lại vẫn thấy nhị thúc đang đợi nàng, thấy nàng tiến vào, bèn nói: “Trường Ninh, người của thái tử điện hạ đang bố trí một nhược điểm.”

Triệu Trường Ninh nhìn hắn: “Ngài nói vậy có ý gì? Nhược điểm nào cơ?”

Triệu Thừa Liêm lắc đầu: “Ngươi ở Đại lý tự cẩn thận một chút, rất có khả năng sẽ liên quan đến vụ án tham ô.” Hắn nói, “Người già trẻ nhỏ trong nhà vẫn cần chúng ta bảo vệ, vinh nhục của Triệu gia được buộc một chỗ với nhau.”

“Trường Ninh đã hiểu.” Triệu Trường Ninh nói, con người nhị thúc này luôn có cái nhìn toàn cục, thật ra một năm nay đối xử với nàng khá tốt. Sau sự việc của Từ thị, hắn còn tặng cho đại phòng cả một điền trang và hai cửa tiệm. Trường Ninh ngước nhìn tấm hoành phi ‘Đức hạnh như một’ treo giữa nhà chính mà nàng đã nhìn suốt mười năm qua, ngoài rìa hoành phi lác đác xuất hiện vài vết rạn. Nàng đã sống ở Triệu gia được gần mười năm rồi. Tuy không phải thế gia hiển hách, nhưng cũng chẳng cần đau đầu chuyện cơm ăn áo mặc. Nơi đây dẫu sao cũng là nhà của nàng.

Ngày hôm sau phải đến Hình bộ. Mới sớm tinh mơ Trường Ninh đã thức dậy, mặc quan phục chỉnh tề, tới trước cổng đại lao Hình bộ, đã thấy Thẩm Luyện dẫn theo hai tùy tùng đợi nàng ở đó.

Triệu Trường Ninh thỉnh an: “Thẩm đại nhân đến sớm quá.” Thẩm Luyện gật đầu: “Theo ta vào thôi.” Sau đó dẫn nàng đi vào phía trong.

Đây là lần đầu tiên Triệu Trường Ninh đến đại lao Hình bộ, đại lao ở Hình bộ tốt hơn nhiều so với huyện nha, hơn nữa canh phòng cũng rất nghiêm ngặt, Thẩm Luyện dùng lệnh bài vượt qua ba cổng gác mới dẫn được nàng vào trong. Bên trong có một phòng thẩm vấn rộng rãi, nóc phòng được xây bằng ngói lưu ly trong suốt, ánh mặt trời theo đó len lỏi chiếu vào. Phía trên tường treo vô số dụng cụ tra tấn, có cái Triệu Trường Ninh biết, có cái nàng không nhận ra, nhưng các hình cụ này đều đen kịt, giống như bám rất nhiều vết máu khô trên đó. Chỉ chốc lát sau đã vang lên tiếng xiềng xích leng keng, có vài tên phạm nhân được áp giải tới.

Đi phía trước đám phạm nhân là Tả thị lang Hình bộ, dẫn theo khá nhiều các quan viên ở đây.

Tả thị lang và Thẩm Luyện làm lễ chào hỏi qua lại, sau đó dựa vào chức quan lớn nhỏ lần lượt ngồi xuống.

Kẻ bị thẩm vấn hôm nay là thủ phạm chính, Bố chánh sử Sơn Đông, Tào Tư Vũ. Hắn đã hơn sáu mươi tuổi, dáng vẻ sức cùng lực kiệt, tóc tai bù xù xõa tung, chỗ tóc mới mọc ra cũng đã bạc trắng.

Thẩm Luyện tra hỏi rất hà khắc, cũng rất mau lẹ: “Phía sau còn dính líu đến những kẻ nào?” Hoặc là, “Có cất giấu bạc chỗ nào khác hay không?”

Triệu Trường Ninh nhìn vị đại quan tòng nhị phẩm ngày trước, giờ chỉ còn là một cụ ông kiệt quệ rã rời, không có lấy nửa phần vẻ vang của quan lớn, chỉ là một tù nhân mà thôi. Nói được nửa câu phải mất cả buổi, nhưng lại rất ngoan cố, bất luận Thẩm Luyện hỏi gì, đều chỉ trả lời giống hệt nhau. ‘Không làm’ hoặc ‘Không biết’. Nàng đứng bên cạnh ghi chép lời khai cũng thấy khó lòng mà đặt bút.

“Không dụng hình e rằng không chịu khai.” Thẩm Luyện không hỏi tiếp nữa, thản nhiên nói với Triệu Trường Ninh, “Cho ngươi một khắc, phần tiếp theo đến lượt ngươi, tra tấn bức cung, ngươi chọn hình cụ đi.”

Triệu Trường Ninh đứng dậy nhỏ giọng nói: “Đại nhân!” Nàng chưa từng tra tấn bức cung bao giờ, theo nàng thấy, việc làm này quá mức tàn bạo. Lý trí nói cho nàng biết, người kia là một tên cẩu quan lòng tham không đáy, nhưng trông hắn chỉ như một ông lão hơn sáu mươi tuổi, tuổi tác xấp xỉ tổ phụ, nếp nhăn trên mặt hằn sâu, phờ phạc mệt mỏi.

“Làm sao?” Thẩm Luyện mặt không đổi sắc, “Quan viên Đại lý tự, đến dụng hình bức cung cũng không xong, còn làm Tự chính kiểu gì?”

Bàn tay trong ống áo Triệu Trường Ninh hơi run lên, nàng chậm chạp bước về phía phạm nhân. Tầm mắt lưỡng lự trên giá hình cụ, nàng không biết những thứ này rốt cuộc có công dụng gì, có cái thường hay gặp như roi da, mũi khoan, thanh nẹp, cũng có cả những thứ lạ lẫm cổ quái, tuyệt nhiên không thể biết chúng dùng để làm gì.

Thẩm Luyện nói đều đều phía sau: “Lề mề ở đó làm gì, chọn mau lên.”

Triệu Trường Ninh thở dài thật khẽ. Đây là thủ đoạn bức cung Đại lý tự thường dùng, có những phạm nhân quá ngang ngạnh, dùng cái này buộc hắn khai ra. Đương nhiên, có phải khai bừa không cũng chẳng biết được. Lòng dạ nàng cần phải sắt đá hơn, chí ít nàng hiểu rõ, thói quen đã ăn sâu bén rễ không thể thay đổi một sớm một chiều. Vả lại nàng cũng không được phép mềm lòng, phải trở nên tàn nhẫn, bằng không khó mà bước tiếp trong chốn quan trường.

Triệu Trường Ninh chọn thứ truyền thống nhất — roi da: “Dùng cái này đi.”

Lập tức một tên cai ngục tiến tới nhận roi, sau đó ngâm vào nước muối, thử một chút độ căng chùng. Nàng bước đến trước mặt phạm nhân, nhìn vào hắn: “Tào đại nhân, ta hỏi lại một lần nữa, từ khi nào ngài bắt đầu tham ô tiền thuế? Đã cấu kết với Tôn Bỉnh được bao lâu?”

Tào Tư Vũ nhắm mắt cười lạnh không đáp.

Triệu Trường Ninh lui lại một bước, nhẹ giọng ra lệnh: “Đánh.”

Tên cai ngục kia bèn vung roi quất xuống người Tào Tư Vũ, một nhát đánh là một vết máu, thậm chí có những nơi da thịt lập tức bắn ra! Triệu Trường Ninh mới để ý hắn dùng roi sắt đã han rỉ, Tào Tư Vũ dường như định tránh né, nhưng lại bị người giữ chặt, từng roi từng roi quất lên người hắn. Triệu Trường Ninh nhắm chặt hai mắt lạị.

Hắn vẫn không chịu khai, nàng tập trung suy nghĩ giây lát, chỉ vào hình cụ thứ hai, đó là một cái dùi. Loại chuyện này có lẽ chỉ cần một bước khởi đầu, nàng đã không còn thấy phản cảm như lúc trước nữa, bình thản nói: “Tào đại nhân không chịu thừa nhận, chỉ đành dùng hình cụ tiếp theo, ta cũng không muốn làm vậy. Cái dùi này có thể xuyên vào ngón tay đại nhân, cũng có thể xuyên thủng mắt ngài. Đại nhân đừng ngoan cố nữa, bằng không tờ khai của ta cũng chẳng thể nào viết xong.”

Tào Tư Vũ bị đánh thê thảm, nhưng vẫn còn sức lạnh lùng liếc nhìn Triệu Trường Ninh: “Ta nhổ vào! Đám cẩu quan các người, đừng hòng bắt ta kéo người khác xuống nước.”

Triệu Trường Ninh chỉ đành thở dài nói: “Dùng hình đi.”

Mũi dùi đâm vào da thịt, tiếng hét thảm thiết của Tào Tư Vũ cũng vang lên, lại bị người ghìm chặt không thể trốn thoát. Hắn nói: “Đừng đâm vào nữa… đừng đâm vào nữa…”

Triệu Trường Ninh nhìn lại, sắc mặt các vị đại nhân đều rất thờ ơ, dường như không có bất cứ cảm xúc gì, quả nhiên đều nhờ tôi luyện mà ra.

“Ngài đã chịu khai chưa?” Triệu Trường Ninh bước vài bước tới chỗ hắn, “Nếu đại nhân đồng ý, đương nhiên ta sẽ bảo họ ngừng tay. Nếu ngài không chịu, ta cũng chẳng giúp được ngài. Đại nhân đừng quên, kẻ bị bắt không chỉ có mình ngài, còn những người khác. Nếu chúng khai ra trước lập được công, đại nhân cũng chẳng còn gì để nói đâu.”

“Khai! Ta sẽ khai!” Dưới nỗi đau đớn tột cùng, loài người theo bản năng cũng bắt đầu khuất phục.

Triệu Trường Ninh mới về chỗ ngồi viết tiếp lời khai, nàng thấy Thẩm Luyện liếc nhìn mình, với người lần đầu tra tấn mà nói, Triệu Trường Ninh làm khá suôn sẻ, vô cùng bình tĩnh. Nhưng thật ra bàn tay cầm bút của Triệu Trường Ninh nãy giờ vẫn đang run rẩy, không cách nào kiềm chế lại được.

Cảm giác da thịt nứt toác, rõ ràng không phải nàng tự mình thực thi, nhưng dường như nó vẫn lưu lại trên tay nàng.

Về sau Thẩm Luyện hỏi một câu, Tào Tư Vũ đáp một câu. Dụng hình bức cung đúng là cũng mang lại hiệu quả.

Gần tới cuối buổi thẩm vấn, ngoài cửa bỗng trở nên huyên náo ồn ào, hình như có người đang tiến vào đây.

Thị lang đứng dậy đầu tiên nói: “E là Thiêm đô ngự sử tới, lần này hắn trở về Thẩm đại nhân có thể rũ hết âu lo rồi. Người này vô cùng lợi hại, trước đây tra khảo phạm nhân, bức cung, đặt bẫy, đều là sở trường của hắn. Năm đó còn cực kỳ nổi danh trong kinh thành, ai ai cũng phải kính nể ba phần.” Còn dặn dò các quan viên phía sau, “Mau qua đây, hôm nay để đám tiểu tử các ngươi mở mang tầm mắt.”

Ai làm quan cũng đều e dè Đô sát viện. Thị lang và Thẩm Luyện khá thận trọng, tiến ra ngoài cửa đứng nghênh đón.

Triệu Trường Ninh là tiểu quan, làm gì có chuyện tiểu quan lại không đi. Bởi vậy tạm dừng thẩm vấn bên này lại, nàng nối gót theo sau khoanh tay đứng chờ. Nghe nói vị Thiêm đô ngự sử thần bí này vừa về kinh thành, hơn nữa thủ đoạn cao minh, Thẩm Luyện phải nể hắn mấy phần, Triệu Trường Ninh cũng thấy khá hiếu kỳ.

Đoàn người ồn ào nhốn nháo, hồi lâu sau nàng mới thấy cửa được mở ra, một bóng hình tao nhã đang thong thả bước vào, tùy tùng xung quanh vây chặt lấy hắn, Triệu Trường Ninh chưa từng thấy hắn được nhiều người vây quanh như vậy. Hắn khoác bộ quan phục vừa may, bổ tử thêu hoa văn Nhạn mây chính tứ phẩm, quan bào đỏ rực, khóe miệng ẩn hiện nét cuời.

“Không ngờ lại được thấy Chu đại nhân đích thân đến thế này, đã bao lâu ngài không xuất hiện trong kinh rồi, đúng là vinh hạnh cho Hình bộ chúng ta!” Thị lang đại nhân kia nói chuyện rất lễ độ, cười rằng: “Mời ngài qua bên này!”

“Ngô đại nhân khách sáo quá, dẫn ta đến gặp phạm nhân đi.” Giọng nói người nọ vẫn sang sảng hòa nhã như vậy.

Triệu Trường Ninh nhìn khuôn mặt quá đỗi quen thuộc, giật mình hồi lâu không biết phải nói gì. Ngay cả khi ngươi nọ đã vượt lên phía trước, nàng vẫn chưa thể thốt nên câu.

Không thể ngờ lại là Chu Thừa Lễ!

Hắn là Thiêm đô ngự sử, từng nhậm chức trong kinh, được người người kính trọng… Đây là người thất thúc mà nàng biết sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.