Cây sáo của Minh Trạm rất đẹp, được chạm trổ từ loại ngọc thượng hạng, ngoại hình vẫn giống một cây trúc, thể hiện khí phách của một quân tử.
Ngụy Ninh tâm sinh yêu thích, nhịn không được mà ngẫu hứng thổi một đoạn.
Minh Trạm không biết là tấu khúc gì, chỉ cảm thấy âm thanh trong trẻo du dương nói không nên lời, cảm giác khoan khoái vui sướng bay ra từ sáo ngọc. Cây sáo này, tấu khúc này thật xứng với một nhân tài như Ngụy Ninh, Minh Trạm không kìm được vui vẻ mà hoa tay múa chân đứng dậy.
Ngụy Ninh đang bừng bừng phấn chấn, xoay người thì nhìn thấy Minh Trạm lắc mông vẫy đuôi xoay vòng vòng, khiến hắn cũng bị lạc điệu, chống bàn cười to ra tiếng, vỗ đùi cười hỏi, “Ấy chà chà, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Minh Trạm đang múa máy loạn xạ, xoay vòng vòng theo tiếng sáo, bỗng nhiên tấu khúc im bặt, lại thấy Ngụy Ninh cười ra nước mắt, hắn run rẩy nhào đến trước mặt Ngụy Ninh, dùng sức giậm chân.
Ngụy Ninh cố nén cười, nhận lỗi mà không có thành ý, “Được rồi, là ta bị ngạc nhiên thôi, vừa rồi tứ công tử đang múa đó sao?”
Minh Trạm gật đầu rồi dựng thẳng ngón tay cái.
Ngụy Ninh nựng khuôn mặt béo ú của Minh Trạm, vừa cười vừa nói, “Cây sáo này tuy rằng rất tốt nhưng hiện tại để cho ngươi sử dụng sẽ rất lãng phí, trước tiên cất vào đi. Chờ chân chính thổi được thì sẽ dùng cây sáo ngọc này.”
Minh Trạm chỉ chỉ cây sáo, lại chỉ chỉ Ngụy Ninh, đem cây sáo đẩy ngược lại vào tay của Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh nhìn thấy vũ đạo cười đứt ruột của Minh Trạm cho nên nói chuyện cũng thoải mái hơn một chút, vừa cười vừa nói, “Sao, muốn hối lộ ta à?”
“Lễ vật.” Viết trong lòng bàn tay của Ngụy Ninh, “Bảo kiếm tặng anh hùng.”
Ngón tay của Minh Trạm có một chút mập mạp, vẽ lên lòng bàn tay của Ngụy Ninh khiến hắn cảm thấy hơi nhồn nhột, ánh mắt của Minh Trạm an bình mà hòa nhã. Ngụy Ninh thầm than, thật đáng tiếc, nếu Minh Trạm có thể nói lại có tư chất như vậy thì e rằng hiện tại đã là tình cảnh khác.
“Nếu ta từ chối thì sẽ bất kính.” Ngụy Ninh mỉm cười rồi nhận lấy, nói với Minh Trạm, “Muốn học thổi sáo thì trước tiên học làm cây sáo, hiểu biết nhạc khí của mình thì mới có thể thổi ra nhạc khúc dễ nghe.”
“Ngày mai ta mang lại cây trúc và công cụ, trước tiên dạy ngươi làm sáo trúc, sau đó sẽ dạy ngươi vận hơi thổi sáo.”
Thật lòng mà nói thì Ngụy Ninh là một tiên sinh không tệ.
Cây lựu đến mùa ra hoa kết trái thì Minh Trạm đã có thể thổi ra một nhạc khúc khá ổn. Kỹ thuật không thể nói là cao minh nhưng tuyệt đối sẽ không làm cho người ta muốn xuy xuy, Phượng Cảnh Kiền cũng khen Ngụy Ninh vài câu.
Cây lựu trong viện của Minh Trạm đã chín mộng, cười hé miệng, lộ ra những hạt đỏ tươi giống như mã não. Bọn nha đầu hái xuống, đem tặng cho vài người, Minh Trạm còn cố ý hiếu kính dâng tặng cho Phượng Cảnh Kiền và Ngụy thái hậu một phần.
Từ khi Ngụy phi bị thất sủng thì Ngụy thái hậu cũng khách khí với Minh Trạm rất nhiều, Minh Trạm có qua có lại, đương nhiên cũng biết cung kính.
Phúc Xương đại công chúa tiến cung, bỗng nhiên thỉnh cầu sớm tiến hành hôn kỳ của Minh Diễm.
Hôn kỳ của Minh Diễm vốn đã định sẵn đến tháng chạp cuối năm, nay mới qua trung thu, Minh Lễ, Minh Trạm ngồi ở Từ Ninh cung nghe Phúc Xương đại công chúa ôn nhu nói, “Là như thế này, muội muội của Như Lan là Như Huệ sẽ thành thân với Vệ Quốc công Phương gia cũng vào tháng chạp, làm muội muội dù sao cũng không nên thành thân trước ca ca. Cho nên ta nghĩ có thể dời hôn kỳ sớm hơn một chút hay không. Quý phủ của ta cũng bận rộn nhiều việc, cũng muốn Minh Diễm sớm nhập phủ giúp ta chưởng quản gia vụ.”
Minh Lễ buộc miệng nói, “Cô nói chí phải.”
Minh Trạm thật sự muốn tát chết Minh Lễ, lấy ra một quyển sổ nhỏ rồi viết, “Cô, vốn là lúc đại tỷ xuất phát từ VânNamvẫn còn một phần chưa chuẩn bị ổn thỏa. Của hồi môn vẫn chưa đầy đủ, dù sao cũng không nên gả đi gấp như vậy.”
Cho dù đồng ý thì cũng không thể đồng ý dễ dàng như thế, bằng không chẳng phải sẽ khiến cho Minh Diễm bị xem thường hay sao.
Minh Lễ đã nhất trí cùng một chiến tuyến với Minh Trạm, giờ khắc này vừa cười vừa nói, “Đúng vậy, ta quên mất. Bởi vì phải đến đây quá gấp cho nên phụ vương bảo sẽ phái người đưa đến sau, bởi vì đại tỷ là người đầu tiên, lại kết thân với cô, cho nên phụ vương sủng đại tỷ như ái nữ, việc gì cũng muốn thập toàn thập mỹ.”
Phúc Xương đại công chúa cười nói, “Ta đặc biệt thích phẩm cách của Minh Diễm, mặc kệ của hồi môn này nọ. Các ngươi cứ liệt kê, thiếu cái gì thì ta cầu mẫu hậu để mẫu hậu thêm vào một chút là được thôi.”
“Nha đầu ngươi thật sự là phô trương.” Ngụy thái hậu cười ha ha, “Dám tính kế cả ai gia.”
“Cũng là vì mẫu hậu thương nữ nhi, bằng không nữ nhi cũng đâu dám.” Phúc Xương đại công chúa xưa nay biết phụng dưỡng hiếu kính, đại nữ nhi của nàng gả cho điệt tử Ngụy An của Ngụy thái hậu, cùng Ngụy gia kết thân.
Ngụy thái hậu cười nói, “Cô của các ngươi vội vã thú tức phụ, còn thiếu cái gì thì cứ liệt kê đưa cho ai gia, Minh Diễm ở tại chỗ này của ai gia, ai gia lại là thân tổ mẫu của nàng, những thứ ai gia đặt làm cho nàng bảo đảm đều là thứ tốt.”
Minh Trạm viết chữ cho Minh Lễ xem, Minh Lễ gật đầu cười nói, “Như vậy tôn nhi sẽ không khách khí với Hoàng tổ mẫu. Chẳng qua còn phải chọn ngày lành tháng tốt, để tôn nhi viết thư cho phụ vương và mẫu phi, bảo bọn họ chọn ngày lành tháng tốt rồi hẵng sửa lại hôn kỳ.”
“Ừm, có lý.” Ngụy thái hậu gật đầu.
Phúc Xương đại công chúa hơi nóng vội, nhưng thấy Ngụy thái hậu đã nói như vậy thì đành mím chặt đôi môi đỏ mọng.
Minh Lễ đi theo Minh Trạm ra khỏi Từ Ninh cung, Minh Trạm viết một hàng chữ trên tay của Minh Lễ, Minh Lễ gật đầu, “Ta sẽ nói tỉ mỉ với phụ vương và mẫu phi, ngươi cũng không cần phải bận tâm về chuyện của hồi môn.”
Minh Trạm cười cười.
Đỗ Như Lan không có gì khác thường.
Tâm địa của Minh Trạm rất phức tạp, hắn đã cân nhắc tất cả phương diện của sự việc. Không dưng mà Phúc Xương đại công chúa lại muốn hôn kỳ diễn ra sớm hơn, có phải có chuyện gì bẩn thỉu mất thể diện hay không.
Phượng Minh Lan đã mười tám, cũng không cần phải mỗi ngày đến Đạo trai học hành, cứ năm ngày mới đến Đạo trai một lần, Đỗ Như Lan là thư đồng thì đương nhiên sẽ đi theo.
Đỗ Như Lan đối với Minh Trạm rất lãnh đạm, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Minh Trạm nghi ngờ Phúc Xương đại công chúa có mưu đồ. Có ai làm tỷ phu lại lãnh đạm với tiểu cữu tử cơ chứ? Hoặc là Đỗ Như Lan không mong muốn hôn sự này, nhưng nếu đã vậy thì vì sao lại muốn thúc đẩy hôn kỳ sớm hơn? Chẳng lẽ đã xảy ra vụ bê bối gì hay sao?
Nghỉ ngơi giữa chính ngọ, Minh Trạm bảo Phạm Duy đi thỉnh Đỗ Như Lan đến Thạch Lưu viện.
Đỗ Như Lan đứng bên cạnh Phượng Minh Lan, thấp giọng nói vài ba câu với Phạm Duy rồi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Minh Trạm một cái, xoay người rời đi cùng với Phượng Minh Lan.
Phạm Duy có một chút tức giận, hắn thuật lại với Minh Trạm, “Đỗ công tử bảo rằng ngày sinh thần của đại công chúa sắp đến, hắn phải về phủ hỗ trợ chuẩn bị, không có thời gian nhàn hạ.”
Trong lòng của Minh Trạm đã có nhận định, hắn gật đầu.
Thật sự là cơ hội tốt, sinh thần của Phúc Xương đại công chúa, hắn cũng muốn đi uống một ly rượu mừng.
Minh Lễ cũng không tính là vô dụng, năm ngày sau hắn tiến cung gặp Minh Trạm, vẻ mặt bừng bừng nổi giận, “Nghe nói Đỗ Như Lan có một nha đầu trong phòng, rất được Đỗ Như Lan sủng ái, Đỗ Như Lan vẫn làm ầm ĩ muốn lập nhị phòng. Hoàng Thượng đã sớm chỉ hôn đại tỷ tỷ cho hắn, Phúc Xương đại công chúa đương nhiên không đồng ý, bằng không chẳng phải là đập vào thể diện của phụ vương hay sao. Nghe nói nha đầu kia có thai, lúc trước đều che giấu, đến khi người ta nhận ra thì đã bảy tám tháng, Đỗ Như Lan chỉ thiên thề, nếu hài nhi của hắn có mệnh hệ gì thì hắn sẽ tự sát.”
Minh Diễm cũng là tỷ tỷ của Minh Lễ, Đỗ gia làm ra chuyện này, Minh Lễ lam sao lại không giận. Nhưng thấy sắc mặt trắng dã của Minh Trạm thì liền khuyên nhủ, “Đừng giận nữa. Bây giờ phải làm sao đây? Lại là Hoàng bá phụ ban hôn, cho dù hiện tại không thành thân thì đến tháng chạp cũng phải gả đại tỷ. Ta và Phạm tiên sinh thương lượng nửa ngày cũng không có cách nào tốt.”
Cái tên vương bát đản chết tiệt kia! Xem ra không phải là nha đầu yêu thích bình thường! Cho dù Minh Diễm có gả cho họ thì có cái gì tốt!
Quỷ tha ma bắt Phúc Xương công chúa, vậy mà dám hối Minh Diễm sớm thành thân! Vừa được lợi ích thực tế là thú được quận chúa lại vừa muốn thay nhi tử bảo trụ mỹ thiếp, vẹn toàn đôi bên, thật là ý hay!
“Nha đầu kia tên là gì?” Minh Trạm hỏi.
“Linh nhi.”
“Bảo rằng đây là ý của phụ vương, không thể sửa lại hôn kỳ.” Minh Trạm viết nói, “Đợi đến ngày sinh thần của Phúc Xương công chúa, ta và đại ca đến đó uống rượu mừng rồi hẵng tính sau.”