Đích Tử Nan Vi

Chương 41: Tứ hôn



Ngụy Ninh căn bản không dám ở lâu trong Trấn Nam Vương phủ, khi hắn đến cũng không ngồi xe, mà lúc này lại tuyệt đối không thể cưỡi ngựa. May mắn Ngụy An cũng không quá mặt dày, mượn chiếc xe, giúp Ngụy Ninh trở về nhà, sau đó vội vàng sai người thỉnh ngự y trị thương.

Ngụy Ninh chưa bao giờ bị đánh nặng như vậy, đau đến chết đi sống lại, mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân.

“Trước tiên ngươi giúp ta viết tấu chương xin nghỉ ngơi.” Sắc mặt của Ngụy Ninh cực kém, trên người mặc dù đã được thoa dược nhưng cơn đau cắt da cắt thịt vẫn không ngừng lan tỏa toàn thân, hít một hơi mới tiếp tục nói, “Sau đó phái người đưa đến…phủ của Thiếu Khanh Trần đại nhân, nhờ hắn giúp ta trình lên thánh giá.”

“Chờ đại ca uống thuốc xong thì đệ sẽ đi, đại ca yên tâm đi, sẽ không chậm trễ chuyện của đại ca.” Ngụy An vừa siết chặt nắm đấm vừa căm giận nói, “Nhị biểu ca cũng thật tàn nhẫn…”

“Không tàn nhẫn thì làm sao áp chế sự kiêu ngạo của Thái hậu và quý phi.” Ngụy Ninh cắn môi nhẹ giọng nói, “Xưa nay hắn ghét nhất người ta nhúng tay vào chuyện của hắn, Thái hậu và quý phi lại không biết chừng mực như vậy….Lửa giận này sẽ thổi lên đầu của Ngụy gia, không phải là ta thì cũng là ngươi.”

“Phượng Minh Lễ muốn thành hôn với ai thì cũng không phải chuyện mà huynh đệ chúng ta có thể làm chủ!” Ngụy An nói một cách mất kiên nhẫn, “Đại ca cứ từ quan đi thì hơn, chịu sao nổi loại ngột ngạt này! Cả đám suốt ngày hục hặc với nhau, chẳng được yên tĩnh. Xưa nay đệ toàn thấy nhị biểu ca không bận tâm đến ngoại nhân, ai ngờ ra tay một cái lại nghiêm khắc như vậy, cái loại chó má biểu ca này chỉ biết khi dễ huynh đệ chúng ta mà thôi! Nói là ngoại thích của Thái hậu nhưng có mấy ai bên ngoại thích của Thái hậu mà giống như chúng ta hay không, một nửa tộc nhân cũng không có, chỉ có độc nhất hai huynh đệ chúng ta, còn phải cúi đầu giả vờ! Mụ nó, sáng mai đệ tiến cung từ quan!”

“Câm miệng.” Ngụy Ninh nằm sấp, ở giữa có chèn gối đầu, cau mày nói, “Ngươi muốn ta phí công chuẩn bị hay sao?”

“Từ xưa đến nay có chuyện gì mà dễ dàng? Muốn chức vị thì phải thi cử, mười năm đèn sách gian khổ, sau đó từ thất phẩm tri huyện đến nhất phẩm đại quan, có ai mà không phải trải qua phân nửa đời người nơm nớp thấp thỏm. Nhà chúng ta vốn là vì Thái hậu tiến thân, khi ta chưa thành hôn thì đã được làm Đại Lý Tự Khanh, xem như là may mắn.” Ngụy Ninh ôn hòa nói, “Bọn họ là hậu duệ của Tiên hoàng hậu, năm đó chúng ta tìm đến cửa nương nhờ, cho chút bạc đuổi đi cũng không quá đáng. Nhờ thiên duyên mà mới có chúng ta ngày hôm nay, trong phương diện này thì chúng ta không nên làm như họ trước kia. Ngay cả khi phụ thân còn sống cũng thường dạy chúng ta không thể vong ân phụ nghĩa. Trước kia khi làm sai cũng thường bị đánh bị phạt, hôm nay được phong hầu làm quan lại chịu không nổi hay sao? Lần này xem như giải quyết việc riêng, nếu liên quan đến triều đình, phải làm cho Hoàng thượng xử lý thì lại càng tổn thương đến quan hệ tình cảm.”

“Huống chi ta lại kêu Minh Trạm xen vào chuyện của Thọ Ninh Hầu phủ, càng làm cho hắn sượng mặt. Còn nói vài lời không hay lắm ở trong viện của hắn, phỏng chừng hắn đều biết.” Ngụy Ninh cố gắng mỉm cười, “Ắt hẳn hắn giận là vì ta kéo Minh Trạm vào chuyện này, nhưng Minh Trạm đã để bụng, cho dù Minh Trạm không được Trấn Nam Vương và Thái hậu ưa thích thì Ngụy gia chúng ta vẫn là thần tử của Hoàng thượng chứ không phải con rối của Thái hậu. Nói tới nói lui, nếu cái gì cũng không làm thì rất khó khiến cho người ta tin tưởng. Nay mặc dù ai khơi dậy chuyện này thì cũng xem như lắp miệng của Thái hậu, xem như cũng đáng giá.”

Quả nhiên đến khi chạng vạng, tiểu thái giám trong cung đến trước cửa, thưởng cho Ngụy Ninh không ít thuốc bổ, cũng cho phép hắn nằm trên giường nghe đọc khẩu dụ.

Minh Trạm ngồi ở bên cạnh Phượng Cảnh Kiền, nắm đấm bé xíu nện lên vai của Phượng Cảnh Kiền, Phượng Cảnh Kiền nhìn sắc mặt hầm hầm của đệ đệ, hắn liền mỉm cười rồi cầm lấy tay của Minh Trạm, “Được rồi, đừng vất vả nữa, xem sắc mặt của phụ vương ngươi kìa, ngươi lại đi đấm vai cho trẫm, bảo sao mà hắn không muốn phát hỏa cho được.”

Minh Trạm kéo tay của Phượng Cảnh Kiền sang rồi viết mấy chữ, Phượng Cảnh Kiền cười ha ha, vỗ vỗ lên mông của Minh Trạm, “Đi đi, nhớ quay lại cùng trẫm dùng bữa.”

Minh Trạm đứng dậy đi ra ngoài, Phượng Cảnh Kiền vung tay lên, Phùng Thành mang theo nội thị thấp giọng lui ra.

“Tính tình của Tử Nghiêu hơi phóng khoáng, không biết nặng nhẹ, vậy mà lại ầm ĩ với Vĩnh Ninh Hầu. Ngươi cũng thật thú vị, Tử Nghiêu phạm lỗi, ngươi lại trục lợi đánh Đại Lý Tự Khanh của trẫm một trận.” Phượng Cảnh Kiền ung dung cười rồi nhìn đệ đệ một cái.

“Tử Nghiêu chỉ hơi ham chơi một chút, Tử Mẫn lại tự cho là quá thông minh, chạy đến quý phủ cả ta khoe khoang vài phần thông minh nhỏ bé của hắn, nếu không đánh hắn một trận thì lần sau sẽ tiếp tục chơi khăm ngay dưới mí mắt của ta thì sao.” Phượng Cảnh Nam nói, “Thừa dịp hiện tại, hoàng huynh chỉ hôn luôn đi? Nếu mẫu hậu có tức giận thì cứ đổ hết cho Tử Mẫn. Chẳng qua phỏng chừng hắn phải tĩnh dưỡng một chút, e rằng không rảnh tiến cung.”

Phượng Cảnh Kiền cười to.

Phượng Cảnh Kiền vừa chỉ hôn thì Ngụy thái hậu quả nhiên giận dữ, chất vấn hai người nhi tử của mình, “Lúc trước bảo ai gia giúp đỡ xem người. Ai gia bận rộn hai tháng, sớm biết rằng các ngươi không nhìn trúng người mà ai gia chọn thì ai gia hà tất phải tốn công tốn sức như vậy.” fynnz810

Phượng Cảnh Nam cũng có vẻ tức giận, “Lúc trước nhi tử thật ra nhìn trúng tôn nữ của Thọ Ninh Hầu, không bằng mẫu hậu đi hỏi cái tên Tử Mẫn chết bằm kia đi, càng ngày càng lớn mật, lôi kéo Minh Trạm đến Thọ Ninh Hầu phủ nói xằng nói bậy, Thọ Ninh Hầu liềm bẩm báo trước mặt Hoàng huynh, như vậy cả triều văn võ còn ai dám gả nữ nhi cho Minh Lễ nữa.” Liền nói ra chuyện của Thọ Ninh Hầu.

Ngụy Thái hậu hận không được mà giận cũng không xong, chính mình đang nâng kiệu cho tôn nữ vậy mà bị điệt tử phá rối, nắm tay đấm xuống nhuyễn tháp, “Cái tên Ngụy Tử Mẫn này, Hoàng thượng gọi hắn đến, ai gia sẽ thẳng thắn hỏi hắn, hắn rắp tâm làm cái gì vậy hả?”

“Vì chuyện này mà Cảnh Nam giận hắn, đánh bốn mươi trượng, hiện tại muốn tiến cung cũng không được.” Phượng Cảnh Kiền cười, “Nếu mẫu hậu vẫn giận, đánh hắn thì e rằng cái mạng nhỏ của hắn chịu không nổi, hay để trẫm tước mũ ô sa của hắn đi.”

Ngụy thái hậu thở dài một tiếng, “Thôi thôi. Vì sao mà hắn lại cùng Minh Trạm liên lụy với nhau, cái tên Minh Trạm này, huynh trưởng thú thê cũng đâu phải là hắn thú thê, vậy mà hắn cũng xen chân vào cho được.”

Phượng Cảnh Kiền cười cười giải vây cho Minh Trạm, “Tiểu hài tử mà, ai biết suy nghĩ cái gì đâu. Có lẽ chỉ là tò mò muốn xem thử bộ dáng của đại tẩu như thế nào thôi, khi trẫm vừa chỉ hôn Thiệu Minh cho Minh Diễm thì chẳng phải hắn cũng thừa dịp Thiệu Minh tiến cung mà đòi nhìn một chút hay sao?”

“Làm sao giống nhau cho được, tôn nữ của Thọ Ninh Hầu vẫn chưa được chỉ hôn, khuê nữ nhà ai lại chấp nhận cho bọn họ táo tợn đến trước phủ như vậy!” Ngụy thái hậu vẫn tức giận, “Hắn cũng thật là lắm chuyện quá.”

“Trẫm đã gọi hắn tiến cung đọc sách.” Phượng Cảnh Kiền nói, “Ở quý phủ của Cảnh Nam cả ngày nhàn rỗi nên mới suy nghĩ vớ vẩn, tiến cung thì chỉ cần cho hắn một chút chuyện để làm, phỏng chừng hắn cũng sẽ không có thời gian rãnh rỗi nữa đâu.”

Phượng Cảnh Nam liếc mắt nhìn đại ca của mình một chút, ngươi quả thật đã bị tên tiểu tử kia thu mua rồi phải không. Như thế nào, lo lắng hắn quay về phủ bị phạt, cho nên phải đặt hắn ở ngay dưới mí mắt của mình thì mới yên tâm có phải hay không.

Ngụy thái hậu thản nhiên, “Phải nên như thế. Sinh thần của ai gia sắp đến, ở trước mặt Phật đã cầu nguyện sẽ sao một trăm phần tâm kinh. Để cho hắn tận tâm tận hiếu một chút đi, ở trước mặt Phật tổ cũng tĩnh tâm một chút.”

Vì bị cái mũ hiếu tâm áp chế trên đầu cho nên Phượng Cảnh Kiền chỉ đành thay Minh Trạm mỉm cười đáp ứng.

Phượng Cảnh Nam mừng thầm, cái tên chết tiệt kia, đừng tưởng trốn vào cung thì sẽ thái bình. Ngay cả hắn muốn dập tắt ý định của Thái hậu thì cũng phải đi nguyên một cái vòng lớn, nếu Ngụy Tử Mẫn không bị đánh một trận thì e rằng hiện tại cũng chẳng dễ chịu gì. Phượng Minh Trạm, ngươi tự cho là thông minh, trốn được vào trong cung thì cũng đừng nghĩ sẽ là thiên hạ thái bình. Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông! Phượng Cảnh Nam hung hăng nhả ra một hơi, thật sự rất thoải mái.

Ngụy thái hậu ca thán một tiếng, “Khổng Ngự Sử đúng là mẫu mực của triều thần. Nhưng mà nhi nữ của Khổng gia đã sớm mất phụ mẫu, nói theo số mệnh thì hơi đơn bạc một chút. Có xứng với Minh Lễ hay không?” Ấm ức thay tôn tử.

“Khổng gia và Quốc Hữu Công, năm đó Hoàng huynh thương tiếc Khổng Ngự Sử hy sinh vì nước nhà cố ý phong tước Huyện chủ. Chẳng qua nhi nữ của hắn chưa bao giờ vì phồn hoa mà mê muội, vẫn là mỗi ngày kéo tơ dệt vải, tuân thủ nghiêm ngặt phụ đức, làm sao mà lại không xứng với Minh Lễ?” Phượng Cảnh Nam vừa cười vừa khuyên, “Mẫu hậu chỉ là đau lòng cho tôn nhi nên mới bắt bẻ mà thôi.”

Thánh chỉ đã hạ, cho dù so đo thế nào thì cũng vô dụng, Ngụy thái hậu chỉ hận Minh Trạm tâm tư ác độc, tuổi còn nhỏ mà đã mưu mô đầy bụng, “Tối nay gọi Minh Trạm đến đây, ở trước mặt Bồ tát chịu một chút giáo huấn, sau này mới có thể trầm ổn một chút.”

Phượng thị huynh đệ đương nhiên không dám kháng nghị.

Minh Trạm biết Ngụy thái hậu muốn hắn đến Từ Ninh cung niệm phật, lúc này đang ngây người ngồi trên ghế, đôi mắt cũng không còn xoay tròn, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng khẽ nhếch lên, ngơ ngác như khúc gỗ mà nhìn Phượng Cảnh Kiền, không thể tin nổi chuyện này.

Phượng Cảnh Nam hừ lạnh, tự làm tự chịu.

Phượng Cảnh Kiền vỗ nhẹ lưng của Minh Trạm, dịu dàng an ủi, “Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, sinh thần của Thái hậu sắp đến, qua sinh thần của Thái hậu thì trẫm sẽ cho ngươi quay về Đạo trai học hành.”

Minh Trạm túm lấy y mệ của Phượng Cảnh Kiền, ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn một cách tội nghiệp.

“Trẫm sẽ nói lời hay giúp ngươi.”

Minh Trạm ôm cổ của Phượng Cảnh Kiền rồi cọ lên long nhan. Hai tròng mắt của Phượng Cảnh Nam đều đỏ ngầu, thầm nghĩ, ở trước mặt lão tử nếu không giả ngốc thì là tâm địa gian trá, suy nghĩ đen tối, hóa ra ngươi không phải không thích giả trang ngoan ngoãn a, mà là ngươi cố ý làm cho lão tử không được sống an nhàn đây mà, lập tức giận dữ mắng, “Cút xuống đây ngay, ngươi đang mạo phạm long thể đó, có biết hay không!”

Mạo phạm long thể! Minh Trạm tức thì xì cười….phun đầy nước miếng vào mặt của Phượng Cảnh Kiền.

Phượng Cảnh Kiền tùy tiện đánh nhẹ Minh Trạm một cái rồi cười khiển trách, “Cảnh Nam, ngươi nói cái gì vậy, Minh Trạm chẳng qua là thân cận với ta một chút mà thôi. Đây cũng là vì chúng ta rất hợp ý với nhau.”

Minh Trạm cầm chiếc khăn nhỏ lau mặt cho Phượng Cảnh Kiền rồi ôm hôn một cái chụt.

Phượng Cảnh Kiền liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt hầm hầm của đệ đệ, càng thêm đắc ý, thoải mái cười to rồi hỏi Minh Trạm, “Có phải ăn nhân đậu đỏ hay không, mùi vị thật ngọt ngào.”

Minh Trạm vừa cười vừa gật đầu.

Nhìn hai người này làm ra vẻ buồn nôn, Phượng Cảnh Nam chỉ muốn ra ngoài nôn mửa một trận.

………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.