Đích Tử Nan Vi

Chương 42: Hỗn loạn



Minh Diễm bởi vì biết cách quan sát sắc mặt cho nên hầu hạ Ngụy thái hậu rất chu đáo, chiếm được cảm tình của Ngụy thái hậu.

Minh Phỉ thì không cần như thế, Ngụy thái hậu đối với người nhà Ngụy gia có một loại thiên vị bẩm sinh, huống chi Minh Phỉ giống như hoa đào tháng ba, mềm mại nhu mì. Nữ hài tử xuất thân cao quý, mỹ mạo cũng là hạng nhất.

Khi còn trẻ Ngụy thái hậu cũng thích hoa cỏ, y phục trang điểm, đáng tiếc thân phận không cao cho nên thứ tốt không tới phiên mình. Đến khi trở thành Thái hậu đeo châu đội ngọc, nhưng bất đắc dĩ là đã quá thì, càng thêm cảm thán, thế sự thật khó lưỡng toàn. Nay thấy tôn nữ yêu kiều tươi tắn, trong lòng yêu thích không thôi, đồng thời cũng mang ra nhiều món trang sức trong đáy rương, đeo lên người của Minh Phỉ cho thêm màu mè chói lọi. Ngụy thái hậu ngắm nhìn, cũng có thể hoài niệm một chút thanh xuân đã qua của đời mình.

Minh Phỉ ngồi bên cạnh Ngụy thái hậu, bên tai tinh tế cùng Ngụy thái hậu nói về chi tiết đưa lễ cho Khổng gia, chọn tám món nào, sau đó Khổng gia hoàn lễ thế nào, tốt xấu như thế nào. Cuối cùng Minh Phỉ đẩy lên con bướm ngọc tinh xảo đáng yêu rất sống động ở bên tóc mai rồi than thở một tiếng, “Hoàng tổ mẫu, tôn nữ còn tưởng rằng sẽ là Như Ý tỷ tỷ, thật đáng tiếc a, tôn nữ và Như Ý tỷ tỷ rất có duyên mà.”

“Đây là duyên phận tỷ muội của các ngươi.” Ngụy thái hậu nắm tay của Minh Phỉ, mềm mại mịn màng. Nhưng không muốn nói nhiều về chuyện của Điền Như Ý, chỉ vào cây trâm hình con bướm ngọc trên đầu của Minh Phỉ rồi cười khen, “Cây trâm này rất xứng với tuổi của ngươi. Lúc trước bọn họ tiến cống, ai gia liếc mắt một cái liền chọn ngay, thậm chí là nhị công chúa tam công chúa cũng chưa được ai gia tặng cho. Vẫn là Phỉ nha đầu cài đẹp nhất.”

Minh Phỉ nghiêng mặt, cầm lấy một quả vải rồi tinh tế lột vỏ, hầu hạ Ngụy thái hậu ăn, vừa cười vừa nói, “Là đồ của Hoàng tổ mẫu tốt, loại ngọc này là nhất đẳng thượng hạng, không thấy một chút tỳ vết nào. Hoàng tổ mẫu, nhị ca cũng mười lăm rồi, người chỉ quan tâm đến chuyện của đại ca, không khéo làm cho nhị ca nói là người bất công đó. Đều là tôn tử như thế nào chỉ thương lớn mà không thương nhỏ.” Mặc dù Điền Như Ý không thể gả cho đại ca nhưng tuổi của nhị ca cũng không hơn kém nhiều lắm a.

Ngụy thái hậu đương nhiên tâm tư thâm trầm hơn Minh Phỉ nhiều, Minh Lễ được chỉ hôn là một huyện chủ, cho dù nhi tử của Khổng gia không phụ không mẫu, chỉ có hư danh là một huyện chủ mà thôi. Minh Nghĩa là thứ tử, nói theo lý, thân phận của thê tử tuyệt đối không thể vượt quá Khổng thị thì mới thỏa đáng. Ngụy thái hậu cười nói, “Đại ca của ngươi chưa thành hôn, Minh Nghĩa không vội. Ngươi đi xem Minh Trạm một chút đi, mang cho hắn ít trà và điểm tâm.” Cái tên tiểu tử chết tiệt kia, nếu không phải hắn ghen tỵ với hôn sự của Minh Lễ thì làm sao lại gặp phải loại thị phi như vậy.

Ngụy thái hậu ở trong cung bao nhiêu năm, làm sao không nhìn ra Minh Phỉ và Minh Trạm có hiềm khích? Riêng việc Minh Trạm sao tâm kinh thì Minh Phỉ và Thái hậu sẽ trông coi, chỉ mỗi điều này đã nói lên rất nhiều việc. Ngụy thái hậu cố ý khó xử Minh Trạm, ngại không đủ mà còn bắt Minh Trạm sao lại một lần nữa.

Trong cung có rất nhiều cách chỉnh người, nếu trước ngày sinh thần của Ngụy thái hậu mà Minh Trạm không sao chép xong tâm kinh thì sẽ mang tội bất hiếu tổ mẫu, bất kính Bồ tát.

Minh Phỉ cất tiếng trong trẻo rồi đứng dậy.

Khói trắng bay lượn lờ trong Phật đường, tượng Quan Âm ngồi phía trên, bên dưới có đặt vài loại cống phẩm, trên đất đặt vài đệm cói màu vàng. Phật đường này ngoại trừ bàn thờ thì không hề bài trí dư thừa, vì Thái hậu muốn Minh Trạm sao kinh, nên bày một cái bàn ở hướng bắc.

Minh Trạm đang chấp bút tỉ mỉ sao chép.

Minh Phỉ có một chút đắc ý, lệnh cung nữ đem vài thứ đặt bên cạnh Minh Trạm, sau đó phái mọi người lui xuống, nhẹ giọng cười nói, “Tứ ca nghỉ ngơi một chút đi, Thái hậu phân phó cho muội muội vội vàng tới đây đem một chút điểm tâm cho tứ ca.”

Minh Trạm biết rất rõ con người Minh Phỉ, một kẻ xuyên không như Minh Phỉ quả thật là sự sỉ nhục đối với thanh danh và thể diện ngàn năm của lão tổ tông.

Viết chữ tỉ mỉ phải vận hết cả cơ bắp, lão bà kia lại bới móc bắt bẻ, cứ thế mà chỉ một thời gian ngắn thì thư pháp của Minh Trạm đã tiến triển rất nhanh. Khó khăn lắm mới đặt xuống nét chữ cuối cùng, nhấc lên trang giấy rồi thổi một lần, đặt sang một bên để chờ khô. Minh Phỉ tự mình dâng trà đến trước mặt của Minh Trạm, bàn tay trắng nõn như ngọn, giọng nói mang theo ý cười, “Tứ ca, uống một ngụm trà, nghỉ ngơi một lúc đi.”

Minh Trạm lạnh lùng nhìn về phía Minh Phỉ, ngươi có can đảm làm chuyện ngu xuẩn thì cứ làm thử cho ta xem.

Cổ tay của Minh Phỉ lật một cái, tách trà nóng ngã xuống phần kinh đã được sao chép trên bàn của Minh Trạm, Minh Phỉ lộ ra vẻ mặt sợ hãi, vội vàng rút khăn lau nước trà trên bàn, liên tục giải thích, “Tứ ca, xin lỗi, vì sao ngươi không nhận, tứ ca, nóng không?”

Minh Trạm im lặng xem nàng làm bộ làm tịch, quay đầu nhìn cánh cửa đã khép chặt, bỗng nhiên đứng dậy đi qua rồi cài chặt then cửa, sau đó quay trở lại nhìn về phía Minh Phỉ.

Ánh mắt của Minh Trạm sâu thẳm đen tối, Phật đường lại âm u lạnh lẽo, Minh Phỉ bỗng nhiên chột dạ, giọng nói trở nên yếu đuối, “Tứ ca, ta không phải là cố ý.”

Nâng tay, một cái tát dừng ngay trên má của Minh Phỉ, Minh Trạm xoay tròn cánh tay, sức của nam nhi vốn mạnh, một cái tát liền làm Minh Phỉ té xuống đất. Minh Phỉ kêu thảm thiết, Minh Trạm nhào lên, xắn y phục, chuẩn bị hung hăng đánh một trận.

Con mụ nó, ngươi tưởng là đang đóng phim hả! Con mụ nó, ngươi tự cho mình là Dung ma ma hả, lão tử cũng không phải là Tử Vi cách cách đâu!

Tiếng hét chói tai của nữ nhi thật sự có lực xuyên thấu, huống chi Minh Phỉ ngoại trừ la hét thì chỉ còn bị đánh. Tiếng hét chói tai của Minh Phỉ cơ hồ có thể xuyên qua nóc nhà, ngay cả Thái hậu đang uống trà trong điện cũng nghe thấy.

Một tiếng hét lọt vào tai, bàn tay đang cầm tách trà của Thái hậu lập tức run lên, hơn một nửa phần nước trà đổ xuống y phục, cung nữ vội vàng thỉnh tội, chạy đến hầu hạ. Thái hậu lo lắng nói, “Mau đi xem, chuyện gì xảy ra vậy! Ai đang kêu la thế!”

Cung nữ bên ngoài sốt ruột gõ cửa, “Tứ công tử, tứ công tử, ngài mau mở cửa đi!”

“Ôn công công, làm sao bây giờ, cửa khóa trái rồi.”

Lại có tiếng đập cửa.

“Thái hậu nương nương–”

“Tứ công tử, Thái hậu nương nương đến, ngài mau mở cửa đi.”

“Phá cửa nhanh lên.” Sắc mặt của Ngụy thái hậu phát lạnh, bất chấp y phục bị ướt mà vội vàng tiến đến đây. Vài tên thái giám nghiêng người luân phiên tông vào, then cài dần dần lỏng ra, tên thái giám đầu tiên ngã vào trong Phật đường.

Ngụy thái hậu vô cùng nôn nóng, bàn tay vịn vào cung nữ liên tục run rẩy, bước vào phòng rồi nhìn thoáng qua, trước mắt liền tối sầm, suýt nữa đã ngất xỉu.

Minh Trạm ngồi trên đất, nửa bên mặt đầy máu. Minh Phỉ nằm dưới đất, chỉ còn hừ hừ rên.

“Mau, mau đi truyền Thái y! Truyền Thái ý!” Ngụy thái hậu đã lâu chưa gặp phải cục diện hỗn loạn như vậy, nhất thời tay chân nhũn ra, choáng váng đầu óc. May mà cung nữ nội thị bên cạnh đều là người tỉnh táo, người thì dìu Thái hậu, người thì đỡ Minh Trạm, người thì nâng Minh Phỉ.

Ngụy thái hậu đi ra ngoài rồi gục xuống giường, trong lòng không tốt, sắc mặt tiều tụy. Minh Phỉ bị hôn mê nhẹ, còn Minh Trạm cúi đầu ngồi ngoài điện để Thái y xử lý vết thương trên mặt.

Qua một lúc, Phượng Cảnh Kiền và Phượng Cảnh Nam từ tẩm cung của Thái hậu đi ra, đều tự ngồi xuống, vết thương trên mặt của Minh Trạm đã được thoa dược, tuy nhiên vẫn còn nhìn thấy vết máu hòa vào thuốc trị thương, lộ ra một chút đỏ thẫm, máu tươi nhiễu xuống y bào màu thiên thanh, đông lại thành một vết đỏ sậm không lớn không nhỏ.

Miệng vết thương dài khoảng chừng hai tấc, mặt mày hốc hác, Phượng Cảnh Kiền than thở hỏi, “Có lưu sẹo lại hay không?”

“Bẩm vạn tuế gia, vết thương của tứ công tử hơi sâu, thần đã thoa dược cao, chờ vết thương khỏi hẳn thì sẽ lưu lại seo. Nhưng chỉ cần kiên trì dùng dược cao của thần thì ba năm sau có thể biến mất.” Thái y hồi bẩm.

“Phối thêm dược cao nhiều nhiều một chút rồi đưa cho Thạch Lưu viện.” Phượng Cảnh Kiền phân phó Phùng Thành, “Phái nhuyễn kiệu có nóc đưa Minh Trạm quay về Thạch Lưu viện, đừng để gió thổi vào.”

Minh Trạm nghĩ rằng hai vị này hoặc nhiều hoặc ít sẽ hỏi hắn một hai câu về tình hình lúc ấy, nhưng mà huynh đệ hai người lại không hề mở miệng hỏi, có thể thấy được bọn họ đã nghi ngờ hắn. Minh Trạm khẽ cắn môi, tuy là đã nằm trong dự kiến, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn cảm thấy thê lương. Người có tâm cơ thâm trầm sẽ không dễ dàng làm cho người ta tin tưởng, không có tâm cơ thì bảo ta làm sao sống sót đây?

Minh Trạm tiến lên, cầm lấy tay của Phượng Cảnh Kiền rồi mở ra, sau đó viết lên trên một câu, tiếp theo là thối lui và hành lễ rồi theo Phùng Thành rời đi.

…………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.