Của hồi môn của Minh Diễm đã được chuẩn bị chu đáo, lễ vật của Minh Trạm cũng được đóng gói xong xuôi, rốt cục cũng đến ngày lên đường.
Hai từ lên đường này cũng không quá thuận lợi, Minh Trạm chậc lưỡi, đứng bên cạnh Minh Lễ. Phượng Cảnh Nam phái ba ngàn quân hộ vệ, Phượng Minh Lễ mặc một thân cẩm bào cổ tròn màu xanh ngọc, dáng người tuấn tú cao ráo, dẫn theo Minh Trạm cúi đầu cáo biệt phụ thân.
Phượng Cảnh Nam tự mình nâng dậy Minh Lễ, “Lần này đến đế đô, trên phải hiếu kính với Hoàng thượng, dưới phải chăm sóc tỷ đệ, đừng làm cho ta thất vọng.”
Lại xoa bóp bả vai của Minh Trạm, xương cốt của thiếu niên rất yếu ớt, nắm trong tay vừa nhỏ mà lại phong phanh, thấy Minh Trạm ỉu xìu, Phượng Cảnh Nam ôn tồn nói, “Minh Trạm, ngươi tuổi còn nhỏ, đến đế đô phải chăm chỉ học hành, có rảnh thì viết thư trở về, đừng làm cho ta và mẫu thân của ngươi phải nhớ thương.”
Minh Trạm gật đầu, Phượng Cảnh Nam sờ đầu Minh Trạm, nhẹ nhàng thở dài, có một chút quyến luyến.
Minh Trạm thấy Phượng Cảnh Nam muốn diễn tiết mục từ phụ thì chỉ đơn giản tháp tùng, không ngờ người này lại sờ đầu mình không dứt, mái tóc đã chải chuốt chỉnh chu lại bị sờ thành một cái ổ quạ, vậy mà vẫn còn tiếp tục sờ tới sờ lui, nhất thời khó chịu, Minh Trạm đánh cổ tay của Phượng Cảnh Nam một cái.
Phượng Cảnh Nam hoàn hồn vì bị đau, thấy đầu của Minh Trạm chẳng khác nào ổ chó, nhịn không được mà cảm thấy vui vẻ. Cho người mang đến một cây lược bằng ngọc mã não, lại một lần nữa chải đầu cho Minh Trạm, Minh Trạm bị Phượng Cảnh Nam làm cho buồn nôn chịu không nổi, càng miễn bàn đến người ngoài.
Xôn xao xôn xao, hóa ra tứ công tử được sủng ái như vậy a!!! Sự cố ý của Phượng Cảnh Nam đi lạc lối, cũng không thể trách người ta hiểu lầm.
Phượng Cảnh Nam bắn cung rất tài ba, nhưng chải đầu lại rất bình thường, túm tóc của Minh Trạm đến phát đau, khiến Minh Trạm nhe răng nhếch miệng, sau một lúc mới qua loa búi được một củ tỏi bé tẹo xiêu xiêu vẹo vẹo, rất hợp với khuôn mặt bánh bao của Minh Trạm, muốn ngốc bao nhiêu thì có ngốc bấy nhiêu.
Minh Trạm với bộ mặt ngu ngu như vậy mà bước lên xe ngựa, thầm than chính mình thật vất vả vì đầu thai tại Vương phủ, lại trúng ngay cái mạng Ngô Ứng Hùng, không biết ngày nào sẽ quy thiên, cho nên càng không chịu bạc đãi chính mình. Ăn no ngủ ngon tâm tình tốt đẹp, đường xá xa xôi nhưng không thấy bôn ba phong trần, suốt ngày ở trong xe dưỡng mỡ, rốt cục lại càng thêm béo.
Hoàng thành nguy nga hùng vĩ hơn so với trong tưởng tượng, Trấn Nam Vương phủ đã đủ khí phách nhưng lại thiếu đi một phần uy nghiêm trang trọng. Nội thị bên trong đều quen khom lưng, dùng gót chân trước chấm đất khi đi đường, nhẹ nhàng không tiếng động.
Đại thái giám tiến đến đón tiếp mang theo ba tiểu thái giám mặc thanh y, đã đứng chờ từ sáng sớm, sau khi kính cẩn thỉnh an thì liền dẫn Minh Lễ và Minh Trạm trực tiếp tiến đến thượng thư phòng nghị sự của Phượng Cảnh Kiền.
Bên trong hoàng thành, tì nữ, nội thị, hoàng phi, hoàng tử, triều thần, mọi người tới lui ngược xuôi, tuy đông nhưng lại cực kỳ yên tĩnh, không thể nghe thấy tiếng ồn ào cao giọng, mọi người nói chuyện đều hạ thấp giọng theo bản năng, giống như sợ quấy rầy sự trang nghiêm tại nơi này.
Muốn tiến cung diện thánh thì đều phải dâng thẻ bài trước, hoàng đế bận bịu chuyện quốc sự, cũng không rãnh để triệu kiến mọi người. Minh Lễ và Minh Trạm vừa vào kinh thì đã phái người vào cung trước để thỉnh an, hôm nay tiến cung là chuyện đã sớm được định đoạt, bất quá thượng thư phòng là trọng địa, Minh Lễ Minh Trạm đứng chờ tại hành lang được sơn màu đỏ, tiểu công công đứng tại thư phòng tiến vào bên trong để bẩm báo, có khẩu dụ của Hoàng thượng thì bọn họ mới có thể tiến vào diện thánh.
Bên ngoài thượng thư phòng còn có một hai lão thần đứng chờ triệu kiến. Có lẽ xuất phát từ hiếu kì cho nên thỉnh thoảng lại quét mắt nhìn Minh Lễ và Minh Trạm một chút, nhưng chẳng dám đến gần.
Minh Lễ và Minh Trạm cũng không chờ quá lâu.
Phượng Cảnh Kiền nghe nói hai người điệt nhi đã đến hoàng thành, bất chấp đang thảo luận chính sự, hắn bình lui chư thần, trực tiếp tuyên người yết kiến.
Phượng Minh Lễ đã mười bốn tuổi, dáng người thiếu niên chưa trưởng thành, gầy yếu tuấn nhã giống như cây trúc, dung mạo rất giống Phượng Cảnh Nam, Phượng Cảnh Kiền thấy hắn lễ nghĩa chu toàn thì trong lòng có hảo cảm, sai người cho an tọa.
Minh Trạm mười tuổi, có khuôn mặt tròn trịa mịn màng, da dẻ trơn nhẵn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại giống như ngó sen non mới được thu hoạch, thật sự khiến người ta rất thích. Hắn không có vẻ cẩn thận lại hưng phấn như Minh Lễ, ngược lại chính là ủ rũ mà ngồi xuống.
Phượng Cảnh Kiền thân thiết hỏi, “Minh Trạm có mệt hay không?”
Minh Trạm lắc đầu, dù sao hắn cũng không thể nói.
Phượng Minh Lễ mở miệng, “Tứ đệ, nói chuyện với Hoàng bá phụ phải đứng lên hồi bẩm.” Sau đó hắn lại mỉm cười tạ lỗi với Phượng Cảnh Kiền, thay Minh Trạm bồi tội. Phượng Cảnh Kiền đương nhiên sẽ không để ý đến việc nhỏ nhặt này, sử dụng khẩu khí hoàn toàn là đối đãi với con cháu, “Không sao, đều là người một nhà, không cần phải giữ lễ tiết. Minh Trạm còn nhỏ mà. Cũng sắp đến giờ ngọ, có đói bụng hay không?”
“Tạ Hoàng bá phụ quan tâm, thần điệt không đói bụng.”
Phượng Minh Lễ còn chưa dứt lời thì Minh Trạm đã cuống cuồng gật đầu.
Minh Lễ nhìn thấy mà kinh hãi, Phượng Cảnh Kiền cười ha ha, “Phùng Thành, truyền một chút điểm tâm lại đây.” Nghĩ rằng Minh Trạm dù sao vẫn còn nhỏ, lại có một chút ngây thơ khả ái, hắn ôn nhu nói, “Ăn một chút điểm tâm, trong chốc lát đi theo trẫm dùng ngọ thiện.”
Minh Trạm gật đầu. Hắn thật sự rất đói bụng, tiểu hài tử yếu ớt, không thể nhịn đói lâu.
Phùng Thành làm việc hiệu suất rất cao, bốn món điểm tâm được dâng lên: bánh lá sen, bánh nhân mỡ heo, bánh nướng hạt vừng, bánh hạnh nhân, trà chính là Bích hoa xuân thơm ngát.
Phượng Minh Lễ nhìn thấy mà nghiêm mặt sốt ruột, hắn và Minh Trạm xưa nay không có giao tình, lại là thiếu niên sĩ diện, trong lòng oán trách Minh Trạm không biết lễ nghĩa, lộ ra bộ mặt tham ăn háu uống như vậy.
Tì nữ đưa đến nước ấm và khăn mặt hầu hạ Minh Trạm rửa sạch tay.
Có lẽ hoàng đế rất ít khi truyền điểm tâm cho nên điểm tâm không có nhiều món mới mẻ, chẳng qua dù sao không phải ở nhà mình cho nên Minh Trạm cũng không đòi hỏi, cứ như vậy mà ăn uống không ít.
Phượng Cảnh Kiền biết được tình hình của đệ đệ Phượng Cảnh Nam gần đây cũng bình an, lại hỏi sang việc học của Phượng Minh Lễ, thỉnh thoảng lại kiểm tra một chút.
“Minh Lễ thì trẫm yên tâm, nhưng mà Trạm nhi thì…” Phượng Cảnh Kiền hơi trầm ngâm, ánh mắt đảo qua Minh Trạm vẫn đang chăm chú cúi đầu ăn điểm tâm, vừa cười vừa nhìn về phía Minh Lễ mà nói, “Trạm nhi tuổi này vẫn còn phải học hành. Ngươi vừa đến đế đô, có bao nhiêu việc phải an bài, còn phải thỉnh tiên sinh dạy học cho Trạm nhi nữa, chẳng phải là phiền phức hay sao? Không bằng để cho Trạm nhi ở trong cung cùng vài hoàng đệ học hành có được hay không?”
“Trạm nhi, ý của ngươi như thế nào?” Phượng Minh Lễ biết chừng mực, đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Minh Trạm hiếm thấy như vậy, Phượng Cảnh Kiền cảm thấy rất hiếu kỳ, liền hỏi thêm một câu.
Minh Trạm dùng chiếc khăn nhỏ lau khóe môi rồi lấy ra một quyển vở trong y mệ và một cây bút chì, đẩy ra một đĩa điểm tâm, viết lên giấy vài chữ, “Trong cung chẳng phải là nơi để nữ nhân ở hay sao? Ta là nam nhân.”
Phùng Thành rất hiệu suất, định tiến lên tiếp nhận rồi trình cho Hoàng thượng, nhưng Minh Trạm lại chỉa vào hàng chữ của mình rồi lại chỉa vào miệng của Phùng Thành, Phùng Thành thấy bệ hạ gật đầu thì mới đọc lên.
Phượng Cảnh Kiền gặp được hai điệt nhi cho nên tâm tình đặc biệt vui vẻ, vừa cười vừa nói, “Đương nhiên có nơi để các hoàng tử cư ngụ.”
“Ta mang theo thư đồng, nha hoàn, thị vệ, trù tử, nhũ mẫu, chăn đệm, thư sách, như vậy phải làm sao bây giờ?”
Phượng Cảnh Kiền và Phượng Cảnh Nam là huynh đệ thân sinh, năm đó cùng chung hoạn nạn mới có ngày hôm nay, vì vậy trong lòng sinh ra hảo cảm đối với Minh Lễ và Minh Trạm, hơn nữa nghĩ đến đệ đệ đã tuổi này mà chỉ có một đích tử, bẩm sinh lại khuyết tật, làm sao lại không khiến người ta thương xót cho được? Vì vậy cũng không trả lời thẳng vấn đề của Minh Trạm mà lại trêu ghẹo, “Ngươi đến nơi này của trẫm mà còn mang theo chăn đệm làm gì? Hay là ngay cả mấy thứ này mà trẫm cũng không có.”
“Dùng quen, quyến luyến, giường mới ngủ không ngon.”
Phượng Cảnh Kiền cười nói, “Cứ đưa vào cung cùng với ngươi để hầu hạ là được.”
Cho dù Minh Trạm có thích ở tại cung đình hay không thì chỉ cần hoàng đế mở miệng muốn hắn tiến cung đọc sách đã là vô thượng ân điển, hắn chỉ có thể tạ ơn. Một người tiến cung mà còn mang theo hạ nhân, Phượng Cảnh Kiền lại gật đầu thì cũng xem như đã cực kỳ rộng lượng với Minh Trạm. Đồng thời cũng làm cho trong lòng của Minh Trạm có cơ sở, xem ra Phượng Cảnh Nam cũng không ngoa khi nói rằng quan hệ của ông ấy và Phượng Cảnh Kiền rất tốt.
Phượng Cảnh Kiền cũng có cân nhắc, tình trạng của Minh Trạm đặc biệt, lại mới tiến cung, người hầu của hắn sẽ biết được bản tính của hắn, chẳng phải như vậy mới có thể hầu hạ chu toàn hơn hay sao? Còn nữa, cho phép người của Trấn Nam Vương phủ tiến vào hầu hạ không chỉ hợp ý Minh Trạm mà còn có lợi, Minh Trạm tuổi nhỏ, phải ở trong cung lâu dài, không có tri kỷ, nếu có mệnh hệ nào thì Phượng Cảnh Kiền làm sao ăn nói với Phượng Cảnh Nam đây.