Đêm khuya, cung Tỳ Quốc vương có chút yên tĩnh không bình thường.
Bên trong tẩm cung của Tỳ Vương, vô số ánh đuốc sáng ngời, thắp sáng màn đêm. Các cung nhân qua qua lại lại, dị thường bận rộn, lại không một tiếng động, hiện ra bầu không khí ngưng trọng,
Bên cạnh tẩm cung, có hai gã nam tử trẻ tuổi chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy đang chờ gặp Tỳ Vương, nhưng mãi vẫn không nhận được lệnh triệu kiến.
Hai gã nam tử này chính là nhi tử của Tỳ Vương, Đại điện hạ Tỳ Luật cùng Nhị điện hạ Tỳ Ngự.
“Hai vị điện hạ.” Thái giám hầu hạ Tỳ Vương hướng bọn họ cung kính hành lễ,
“Long thể bệ hạ đã ổn định, có ngự y bên cạnh chăm sóc, điện hạ không cần bận tâm. Đêm đã khuya, thỉnh nhị vị điện hạ mau chóng trở về nghỉ ngơi.”
Tình trạng sức khoẻ của Tỳ Vương một năm nay trở nên không tốt, bệnh lâu không khỏi, trời vào thu lại trở lạnh, bệnh tình càng thêm trầm trọng, khiến Tỳ Vương suy yếu đến độ đã một thời gian không lâm triều.
Có tin đồn, Tỳ Vương bệnh đã hơn một năm, chỉ sợ là chống được bao lâu, vương vị của Tỳ Quốc lại sắp thay đổi.
Mà có tư cách kế thừa vương vị, chính là hai vị điện hạ Tỳ Luật và Tỳ Ngự, bọn họ cùng cha khác mẹ, thân thế mẫu thân bất phàm, tuổi cũng chỉ kém một.
Tỳ Quốc không có quy định trưởng tử kế vị, cho nên hai người huynh đệ bọn họ đều có khả năng đoạt được vương vị.
Tại thời điểm mấu chốt, tin tức bệnh tình của Tỳ Vương chuyển nguy truyền đến, bọn họ đều vội vàng từ vương đô nội phủ tiến cung thăm hỏi (Chế độ của Tỳ quốc, vương tử tròn mười sáu tuổi nhất định phải rời khỏi Vương Cung, ở vương đô nội phủ khác một mình)
Tỳ Vương bệnh nặng tự biết thời gian còn lại không nhiều, phân vân không biết nên truyền vương vị cho nhi tử nào, sợ mặt gặp lại thêm phiền não, bèn lệnh thái giám đi truyền lời, muốn huynh đệ hai người không cần chờ, sớm trở về nghỉ ngơi.
Không thấy gặp được phụ vương, hai huynh đệ đành rời khỏi thiên điện, cũng không tiếp tục chờ đợi.
Ngoài điện, có khác hai gã phân đứng ở hai bên chờ, bọn họ là tùy tùng của Tỳ Luật và Tỳ Ngự.
Tỳ Luật nhìn tên tùy tùng lạ mặt bên cạnh Tỳ Ngự, rất có hứng thú, cười hỏi: “Nhị đệ, sao lúc đầu không thấy ngươi mang tên tùy tùng này theo?”
Tỳ Luật theo thói quen khóe miệng nở nụ cười, người không biết sẽ nghĩ hắn tự tin, nhưng thật ra, kia chủ yếu là đang tính kế người khác.
Hắn thích nhất là giở thủ đoạn sau lưng người khác, vô cùng xảo quyệt, tuyệt không lưu lại bằng cớ gây bất lợi cho mình, người hắn mờ ám hãm hại không ít, biết rõ hắn làm, lại chỉ có thể nhẫn nhục.
“Tuỳ tùng bên cạnh vương huynh cũng thường đổi? Này có cái gì đáng kinh ngạc?” Tỳ Ngự lãnh đạm trả lời.
Khuôn mặt tuấn dật mê hoặc biết bao cô nương, chỉ tiếc ánh mắt thâm thúy vẻ mặt luôn lạnh nhạt, không mang cảm tình. Khiến người lạ không dám lại gần, gương mặt hệt như tòa băng sơn, một thân hàn khí khiến cho nhiều cô nương đông cứng, chỉ dám đứng xa nhìn ngắm mà không dám lại gần.
“Ta đương nhiên kinh ngạc, nghe nói Nhị đệ lệnh tên hộ vệ kia đi bảo hộ một vị cô nương, chậc chậc. . . Vị cô nương kia chỉ sợ không đơn giản.” Tỳ Luật cố ý nói.
Hắn biết rõ, năm trước khi mùa đông bắt đầu, Tỳ Ngự tiến đến nước chư hầu của Tỳ Quốc là Ân tộc giải quyết việc phản loạn, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một nữ tử lai lịch không rõ, nàng không những giúp đỡ Tỳ Ngự thuận lợi bình định phản loạn, mà làm Tỳ Ngự khi quay về vương đô, cũng nhất định đem nàng theo trở về.
Hộ vệ bên cạnh Tỳ Ngự chính là Nhâm Ngạn, là gã thủ hạ có thân thủ tốt nhất của hắn, hiện tại người đang bảo vệ cho Tỳ Ngự là Đông Cách, thân thủ thì dưới Nhâm Ngạn. Tỳ Ngự phái cả hộ vệ đắc lực nhất của mình bảo hộ cho nữ tử kia, điều này có ý nghĩa gì, chẳng lẽ còn phải đoán sao?
Hắn rất coi trọng nữ tử kia, không hy vọng nàng bị thương tổn gì, cho nên mới không tiếc điều động Nhâm Ngạn, chỉ vì bảo hộ nàng chu toàn.
Tỳ Ngự từ trước cực độ gạt bỏ nữ tử tới gần, nhưng bây giờ ngoại lệ cho cho nàng vào ở trong phủ Nhị điện hạ, muốn có người không chú ý cũng khó.
Tỳ Ngự cũng không kinh ngạc khi Tỳ Luật biết việc này, bởi vì bọn họ lúc nào cũng đều theo dõi động tĩnh lẫn nhau, cẩn thận đề phòng đối phương ra chiêu gì để gây thương tổn hoặc có khi hại cả chính mình. Hơn nữa hiện tại phụ vương đang bệnh nặng, vương triều tùy thời đều có khả năng thay gia đổi chủ, mỗi thời khắc lại càng không thể không đề phòng.
“Vương huynh quan tâm ta đổi hộ vệ bên cạnh đến thế nào, chi bằng tốn nhiều công sức bản thân một chút, xem làm như thế nào mới có thể được nhiều thần dân yêu quý.”
Hiện nay, Tỳ Vương đang do dự, không biết nên để ai kế vị mới tốt, thái độ của thần dân liền được Tỳ vương chọn làm nhân tố quyết định, bởi vậy hai huynh đệ bọn họ đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, tận lực không gây sai lầm, không để cho thần dân đối với mình sinh ra phản cảm, mới có cơ hội kế nhiệm ngôi báu.
“Nếu ta nói. . . ta chính là đối với nữ nhân ngươi mang về vương đô có hứng thú đấy?”
Tỳ Ngự nghe vậy, trừng mắt liếc Tỳ Luật một cái, toàn thân mờ ảo tản ra hơi thở nguy hiểm, cảnh cáo ý tứ hàm xúc đó. Nếu ai dám chủ ý cả gan đụng đến nàng, hắn nhất định sẽ không làm cho người nọ sống yên ổn!
Tỳ Luật chính là cố ý muốn kích thích hắn, thấy hắn thật sự tức giận, ngược lại càng khoái chí, cười đến khiêu khích, “Nhị đệ, ta chỉ là nói giỡn thôi, đừng để ở trong lòng.” Nói xong, liền cùng tùy tùng xoay người rời đi.
Tỳ Ngự đứng ở tại chỗ như trước, trừng mắt theo bóng dáng đi xa, phi thường hiểu được vương huynh vừa rồi cũng không phải đang nói đùa, mà là đã chuẩn bị kế hoạch gì đây.
Hắn sẽ không làm cho vương huynh thực hiện được, bước kế tiếp cứ xem như thế nào!
Đến khi thân ảnh Tỳ Luật hoàn toàn biến mất, Tỳ Ngự mới nói với Đông Cách đứng kế bên: “Hồi phủ.”
Tỳ Quốc bốn mùa quanh năm đều là mùa thu, sớm tối gì cũng chênh lệch nhiệt độ thật lớn, giữa trưa mặt trời nhô lên cao khi có thể nóng như trước giống Hạ Thiên, nhưng chỉ cần mặt trời rơi xuống, sức nóng đột nhiên hạ nhanh, thế nào cũng phải phủ lên một cái chăn lông mới có thể thoải mái đi vào giấc ngủ.
Sinh trưởng ở nơi như vậy, khí hậu ngày mùa thu đối với dân chúng Tỳ Quốc đương nhiên tập mãi thành thói quen, nhưng đối với người Đài Loan thế kỷ hai mươi mốt ngẫu nhiên sai sót đi vào dị thế Đào Thiên Hương mà nói, thật sự rất không quen, nhiệt độ lúc nóng lúc lạnh, mỗi ngày đều giống như ba ngày khác nhau, mà đến bây giờ còn không vì khí hậu thích hợp mà sinh bệnh, ngay cả nàng không thể không bội phục tính kiên cường của chính mình.
Làm cho nàng không quen không chỉ có thời tiết, ở đây còn có phong thổ, dân tình, thức ăn, y phục, ngủ nghỉ. . . . . . Rất nhiều rất nhiều, nhưng nàng không thể lựa chọn, chỉ có thể ép mình thích ứng, chờ đợi thời cơ quay về thế giới cũ.
Mà nếu nhắc tới việc nàng không thể nào thích ứng được, chỉ sợ vẫn là. . . “Hắn”.
Đêm khuya dần dần trở lạnh, Đào Thiên Hương thoải mái vùi vào trong chăn ngủ, đúng lúc này mơ hồ nghe đến thanh âm cánh cửa bị đẩy nhẹ, nàng nửa mê nửa tỉnh, căn bản vô tâm không để ý, mặt vẫn hướng trong giường, cũng không động đậy một chút, tiếp tục ngủ say sưa.
Không bao lâu, thoáng hiện một hình bóng đi tới cạnh giường, vén chăn lông lên, thân thủ linh hoạt chui vào trong chăn, lại gần sự ấm áp của nàng.
“Ân. . . . . .” Nàng lẩm bẩm một tiếng, cảm giác bị lực đạo của một cỗ quen thuộc ôm mình vào trong lòng, rốt cuộc thì thân thể đó cũng làm nàng đầu óc tỉnh táo chút, “Tỳ Ngự?”
“Thật có lỗi, đã đánh thức ngươi.” Ngoài miệng tuy nói có lỗi, nhưng động tác không hề xin lỗi, cánh tay vòng quanh người nàng vẫn chậm rãi ôm chặt, kề sát thân thể của nàng, tham luyến sự ấm áp trên người nàng.
Hắn không chỉ ham mê sự ấm áp của nàng, càng lưu luyến hơi thở của nàng, mỗi khi đem nàng ôm vào trong ngực, tim của hắn còn có một loại cảm giác trước nay chưa hề có, cơ hồ luyến tiếc buông tay ra, thật muốn khóa nàng ở bên cạnh mình, ngay cả mỗi bước chân cũng không muốn rời.
Đào Thiên hương Hương lại mơ hồ lẩm bẩm, lười biếng ngăn cản hắn đem mình trở thành “Nhân thể ấm lô” sử dụng
Không cần sáp điện, không cần đốt than liên tục, không dứt toả ra nhiệt, chỉ cần đem nàng ôm vào trong ngực, nhiệt độ cơ thể luôthấp của hắn có thể chậm rãi quay về ổn định, thật sự là dùng tốt tới cực điểm. Quên đi, nàng đại nhân đại lượng, không muốn cùng hắn so đo, liền phân một ít ấm áp cho hắn đi. Dù sao. . . . . kỳ thật nàng cũng không còn tiền vốn để cùng hắn so đo.
Nàng bây giờ, thức ăn, y phục, ngủ nghỉ đều dựa vào hắn, người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, thậm chí ngay cả gian phòng nàng đang ngủ, cái giường, cái chăn lông, tất cả đều là của hắn.
May mắn là hắn chỉ có ôm nàng, ngoài ra không có tiến thêm động tác nào, bằng không nàng nào dám ngủ an ổn như vậy mà không phòng bị? Về phương diện khác, cũng là bởi vì nàng tin được hắn, biết hắn sẽ không bắt buộc nàng mấy chuyện xấu.
“Lại trễ như vậy mới từ Vương Cung trung trở về?” Nàng đánh ngáp, ánh mắt trước sau không mở quá, mà ngay cả nói chuyện thanh âm cũng có chứa cả buồn ngủ, “Tình trạng của bệ hạ có tốt không?”
Thời gian này hắn thường bởi vì bệnh tình của Tỳ Vương tất bật vào cung, chẳng phân biệt được sớm tối gì, giống hôm nay, mặt trời chiều ngã về tây mới nhận được tin tức bệnh của Tỳ Vương chuyển nguy liền chạy nhanh vào cung, đến tối đêm mới rốt cục trở về.
Đây quả thực là khổ, nàng mặc dù có chút đau lòng vì hắn, lập trường lại không biểu đạt bất cứ ý kiến gì, chỉ có thể quan tâm một chút hiện trạng trước mắt.
“Như cũ, khi tốt khi không.” Tỳ Ngự than nhỏ một tiếng. Biết rõ sinh lão bệnh tử là người tất trải qua, hắn cũng sớm có chuẩn bị tâm lý, tùy thời gặp phải tình hình xấu nhất, nhưng trong lòng vẫn là nhịn không được cảm thấy buồn bã.
“Đừng quá buồn. . . . . . người đã đi tới lúc này, chính là sớm hoặc trễ thôi. . . . . .” Nói đến vế sau, thanh âm của nàng dần dần mơ hồ không rõ, cơ hồ đều hàm ở trong miệng.
Tỳ Ngự tựa đầu vùi sâu vào gáy của nàng nhẹ nhàng cọ xát, hơi thở tản mát giống như không, “Ngươi an ủi ta cũng chỉ có như vậy?” Còn chưa đủ, đây căn bản không thỏa mãn được hắn.
Miệng lưỡi an ủi ai cũng có thể nói được, chẳng có gì lạ, tim của hắn càng cần vỗ về nữa, vả lại chỉ có nàng trấn an được hắn, thỏa mãn được hắn.
Vòng tay ôm nàng lại siết chặt, nàng mềm mại nữ tính, đường cong kề sát thân mình cường tráng của hắn, nhiệt độ cơ thể hơi lạnh ngược lại nóng lên, nhất cử nhất động đúng lúc này của người nàng sẽ dựng lên dục vọng trong hắn.
Hắn biết phụ vương sẽ có ngày ra đi, ngăn cản cũng không được, như vậy còn nàng? Hắn có thể ngăn cản nàng trở lại thế giới cũ, đem nàng ở lại bên cạnh mình, nhưng rốt cuộc chẳng lẽ chuyện nàng rời đi là thật?
Nàng từ dị giới mà đến, ý niệm trở về trong đầu chưa từng biến mất, hắn có thể ôm chặt lấy người của nàng, lại bắt không được lòng của nàng, cho dù giờ phút này nàng ở trong lòng hắn, cũng không có cách nào làm hắn an tâm, sợ chỉ cần chính mình buông lỏng tay, nàng sẽ nhanh chân rời đi, không chút do dự, không vướng bận gì.
Hắn nên như thế nào mới làm nàng lưu lại nơi này, luyến tiếc chăng? Hắn thực buồn rầu, cũng hiểu được thực khó giải quyết. . . . . .
“Thiên Hương. . . . . .” Kìm lòng không được, hắn hôn lên chiếc cổ tinh tế non mềm của nàng, tham càng nhiều cái đẹp của nàng, tưởng hoàn toàn đem thân thể cùng tâm của nàng chiếm lấy.
Nàng là của hắn, chỉ có thể thuộc về hắn.
Có lẽ, nàng từ dị giới xa xôi mà đến, cùng hắn gặp nhau để trở thành người của hắn, bằng không, vì sao ông trời an bài như thế, ghép duyên phận của bọn họ lại với nhau?
Hắn tuyệt đối không phóng nàng đi, vô luận nàng muốn trở về thế giới của mình như thế nào, hắn cũng không để ý, chỉ cần nàng có thể thuộc về hắn. . . . . .
“Ân. . . . . . ngứa quá. . . . . .” Đào Thiên Hương bất mãn thân thủ quơ quơ, muốn đuổi đi nhiễu nhân ở bên nàng tác loạn, “Muỗi ghét. . . . . . Tránh ra. . . . . .”
“Ách?” Tỳ Ngự kinh ngạc dừng động tác lại, nhìn nữ nhân trong lòng.
Nụ hôn của hắn bị nàng cho là “Muỗi ghét”, còn muốn đuổi hắn đi, điều này hắn làm sao chịu nổi?
Không còn quấy rầy, Đào Thiên Hương dạng khởi ý cười, tiếp tục ở trong lòng hắn ngủ say sưa thoải mái, hồn nhiên, không cảm giác chính mình vừa rồi lơ đãng tổn thương đến lòng tự trọng người nào đó, ở trên đầu hắn nháy mắt dội ngay một thùng nước lạnh, làm hắn đang đầy ngập dục hỏa đều lập tức mất tăm.
Nữ nhân này. . . . . . Đối với hắn cũng quá yên tâm đi?
Tỳ Ngự bất đắc dĩ cười khổ, chỉ có thể dừng quấy rầy nàng, để nàng an ổn ngủ một giấc, còn hắn, đại khái một đêm khó ngủ.
Có thể coi là khó ngủ, hắn vẫn không nỡ buông nàng ra, cam lòng chịu đựng loại tra tấn vừa ngọt vừa khổ này, cứ như vậy thức cả đêm…
———-oOo———-
“Kỳ quái, cổ của ta sao lại có vết đỏ?”
Buổi sáng, Đào Thiên Hương sau khi tỉnh lại, Tỳ Ngự sớm chẳng biết đi đâu, hại nàng không thể khẳng định hắn tối hôm qua hay không thật sự có trở về, ở trong mộng nàng nhìn thấy hắn, chẳng lẽ đó là ảo giác?
Ngồi ở trước bàn trang điểm trang điểm, nàng nhíu chặt hai hàng lông mày, dựa vào gương đồng cố gắng xem vết đỏ kỳ quái trên cổ mình. Vị trí vết đỏ kia xuất hiện thật sự quá khuất, không giống như bị muỗi hoặc bọ chó cắn, ngược lại có vẻ như là. . . . . . dấu hôn?
Cho nên, tối hôm qua Tỳ Ngự hẳn có trở về , thậm chí còn “đánh lén” nàng, là như thế này sao?
“Hắn thật là. . . . . .” Nàng đột nhiên đỏ bừng mặt, cảm thấy thẹn thùng, liền đem áo kéo cao lên. May mắn là vết đỏ còn có thể dùng áo che đậy, bằng không nàng thật không biết lấy mặt đâu bước ra khỏi phòng.
Nhưng khi phát hiện ra dấu hôn, nàng bắt đầu tự hỏi chính mình cùng Tỳ Ngự rốt cuộc là quan hệ gì?
Nàng sinh ra ở một gia đình ảo thuật thế kỷ hai mươi mốt, chính mình cũng bắt chước học ảo thuật, nhưng tỷ tỷ song sinh Đào Quốc Sắc lại đi nghiên cứu ma thuật. Do nàng giẫm lên bức tranh ma pháp trận của tỷ tỉ, cho nên mới đi vào dị giới này đầu mùa đông năm trước, gặp được Tỳ Ngự.
Hai người bọn họ từ không vừa mắt đến hóa giải hiềm khích, cùng chung hoạn nạn, đến nỗi nay đối với nhau bắt đầu sinh tình ý, nàng thậm chí nhận sự bảo hộ của hắn, theo hắn đến Tỳ Quốc, ở lại trong phủ của hắn, xem như nữ nhân của hắn.
Chỉ là “như” mà thôi, bởi vì hắn chưa từng xác nhận với nàng.
Có thể nếu hắn nói thật tình cảm, nàng cũng sẽ suy nghĩ phức tạp, bởi vì nàng căn bản không biết nên như thế nào đáp lại. Dù sao nàng ở chỗ này chính là khách qua đường, chung quy phải quay về thế giới cũ.
Vô luận hắn có nói hay không, hai người bọn họ ở với nhau có vẻ không rõ ràng, nàng có do dự, giãy giụa, mâu thuẫn. . . . . . đang tập trung suy nghĩ, ngực đột nhiên cảm thấy nóng, gọi thần trí của nàng trở về.
“Là tỷ tỉ!” Nàng mau chóng đem cái túi gấm nhỏ màu đỏ trên cổ bên trong y phục ra, mở miệng túi.
Túi vừa mở, tản ra màu vàng hào quang của chiếc hoa tai sao sáu cánh nhỏ trồi lên, đứng ở ngay tầm mắt nàng, bắt đầu thong thả vòng đến.
“Thiên Hương, ngươi có ở đây không?” Một thanh âm của nữ tử theo ánh sáng của hoa tai sao sáu cánh truyền ra.
“Tỷ tỉ, ta ở đây.”
Đây là chiếc hoa tai mà Đào Thiên Hương đi vào dị giới nhất định phải mang theo, một cái khác lưu ở thể giới cũ. Bởi vì có chiếc hoa tai làm trung gian, Đào Quốc Sắc mới có thể từ ma pháp trận cùng muội muội liên lạc, biết hiện trạng của nàng ở dị giới.
“Ngươi bên kia đã muốn là mùa thu rồi? Tiếp qua không bao lâu sẽ bắt đầu mùa đông, ngươi có bắt đầu chuẩn bị lên đường đi Kính Hồ không?”
Đào Thiên Hương là ở đầu mùa đông năm trước từ ma pháp trận xuất hiện ở trên Kính Hồ này, y theo Đào Quốc Sắc tìm được số liệu ghi lại ma pháp trận, nếu nàng muốn về thế giới cũ, nhất định phải một năm sau khi sao trên trời tinh tượng di chuyển trùng nhau thì dựa vào ma pháp trận theo cùng nơi chốn đó mà trở về.
Kính Hồ ở trên núi cao, một năm thì đã có một nửa thời gian là đóng băng, cho nên lúc này mặt hồ hẳn là đã muốn kết thành băng. Đào Quốc Sắc trước đó đã dặn dò muội muội, muốn nàng chuẩn bị trở lại Kính Hồ, nếu không sẽ bỏ qua thời cơ tốt nhất trở lại thế giới cũ.
“Ách. . . . . .Không có.” Đào Thiên Hương có chút chột dạ trả lời, “Hiện tại vừa mới nhập thu, không cần xuất phát nhanh như vậy.”
“Ngươi rốt cuộc khi nào thì mới chịu lên đường?” Đào Quốc Sắc phi thường coi trọng chuyện này, chủ yếu muốn cho muội muội thuận lợi trở lại, bù lại chính mình không cẩn thận chọc đại lâu con.
“Cái này. . . . . .” Nàng lại lần nữa nghẹn lời, chỉ vì ngay cả không biết chính mình khi nào thì muốn xuất phát.
Muội muội ấp a ấp úng lập tức làm cho Đào Quốc Sắc phát hiện không bình thường bắt đầu đứng lên ép hỏi, “Thiên Hương, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc có hay không nói cho cái tên Tỳ Ngự kia, chuyện ngươi phải về nhà?”
“Có a, ta lúc trước đã cùng hắn nhắc qua chuyện mùa đông phải về Kính Hồ.” Nàng đi theo hắn quay về Tỳ Quốc sau không bao lâu, cũng đã đề cập qua, chính là nàng không biết hắn còn có nhớ hay không.
“Vậy câu trả lời của hắn?”
“Hắn nói: ‘ta đã biết’. ”
“Sau đó?”
“Không có sau đó.”
“Không có sau đó?” Đào Quốc Sắc nháy mắt bão tố lớn tiếng nói, dấu hiệu rất muốn điên lên, “Hắn có đáp ứng việc ngươi đi hay không?”
Kia hắn rốt cuộc muốn hay không đưa ngươi quay về Kính Hồ? Biết là một sự việc, có nguyện ý hay không đưa ngươi trở về lại là một chuyện khác? Hắn cùng ngươi đánh mơ hồ trận, ngươi cũng vì hắn giả chết?”
Thật đúng là hoàng đế không vội, thái giám gấp, nàng tại đây mọi sự đã chuẩn bị, sẽ chờ ngày đó đến thi hành ma pháp trận. Kết quả ngược lại là muội muội lề mề, không biết gặp những thứ gì, đến bây giờ ngay cả khi nào xuất phát đến Kính Hồ cũng không biết, có thể hay không thành công cũng vẫn là cái vấn đề. . .
Nàng rốt cuộc muốn không cần trở về nha? Thật sự là tức chết người đi được!
Tâm tình của nàng thực phức tạp, biết rõ mục đích của mình chính là trở về, lại càng ngày càng không thể rời bỏ nơi này, cùng với ở chỗ này… Hắn.
Nàng nhớ rất rõ ràng, lúc nói cho chính hắn biết phải đi về thì hắn tuy rằng là thản nhiên một câu “Đã biết”, nghe tới tựa hồ không có gì biến động, nhưng này rõ ràng ở dưới ánh mắt, lại để lộ ra cảm xúc bị hắn che giấu, cũng làm nàng cảm thấy do dự.
Hắn luyến tiếc để nàng đi, nàng biết, cho nên tại trong lúc quan trọng đó, nàng mới không có tiến thêm một bước, muốn hắn xác thực trả lời thuyết phục. Nàng bắt đầu giả ngu, nghĩ rằng khoảng thời gian rời đi không còn sớm, có thể kéo dài được bao lâu.
Chẳng qua, tới giờ, không có bao nhiêu thời gian để kéo. . . . . .
“Ta mặc kệ, Đào Thiên Hương, ngươi tốt nhất mau chóng hướng hắn xác nhận chuyện này. Nếu hắn không tính hộ tống ngươi, ngươi cũng mới có cũng đủ thời gian nghĩ biện pháp, xem nên như thế nào thuận lợi trở lại Kính Hồ.”
“Được rồi được rồi, ta đã biết.” Nàng đã phiền lòng lại bất đắc dĩ trả lời, “Chờ hắn buổi tối trở về phòng, ta chưa ngủ, hội lại hướng hắn xác nhận chuyện này một chút.”
“. . . . . . Trở về phòng? Quay về phòng ai?” Nghe như thế nào mà đều cảm thấy những lời này là lạ làm sao ấy?
“Phòng của ta nha.” Hay là nên nói phòng của hắn?
“Hắn quay về phòng ngươi? Hắn làm chi phải quay về phòng ngươi? Ý của ngươi phải. . . . . Ngươi hiện tại cùng hắn ngủ cùng nhau”
“. . . . . .” Hỏng bét! Nàng thuận miệng nói ra, trong khoảng thời gian qua nàng đã quên không cho tỷ tỷ biết tình trạng mình cùng Tỳ Ngự ngủ một phòng.
“Đào – Thiên – Hương!” Đào Quốc Sắc lại lần nữa cất cao giọng, cái này thật sự phát điên, “Ông trời ạ! Ngươi bị hắn ăn chưa? Khó trách cứ dây dưa kéo dài, nguyên lai chính là bởi vì bị hắn ăn làm lú lẫn. . . . . .”
“Tỉ, ngươi nghĩ đi đâu đó? Không có.” Nàng mắc cỡ đỏ mặt, đồng thời cố gắng giải thích, “Cũng chỉ là đơn thuần cùng ngủ một giường mà thôi, nhiều hơn nữa cũng chưa có.”
“Ngươi đừng nói với ta, ngươi cùng hắn chính là trong cái chăn bông tinh khiết nói chuyện phiếm, hai người trong sạch đến ngay cả sờ cái ngón tay đều không có. Vậy giống một người nam nhân mang theo chính muội đi thuê phòng, sau lại nói bọn họ chính là đi mượn toilet, chuyện khác gì cũng chưa làm giống nhau, ai sẽ tin nha?”
Đào Thiên Hương chột dạ vuốt vết đỏ khả nghi trên cổ mình. Nàng thừa nhận quan hệ của bọn họ là không tính là trong sạch, nhưng nàng cùng Tỳ Ngự không có tiến triển đến bước thân mật là thật nha. “Tỉ, ta thật sự không có bị hắn ăn, điều này ngươi nhất định phải tin tưởng ta.”
“Tốt lắm, ngươi nói cho ta biết, vì sao ngươi nhất định phải cùng hắn cùng ngủ chung giường? Đừng nói với ta đường đường là phủ đệ Tỳ Quốc Nhị điện hạ, thế nhưng keo kiệt đến ngay cả một gian khách phòng đều không có, làm cho ngươi phải ủy khuất cùng hắn chen chung một phòng.”
“Không, là vì lúc trước ta ở khách phòng từng có người khả nghi nửa đêm lẻn vào, không biết muốn làm gì, hại ta cảm thấy lo sợ, như thế nào ngủ cũng không an ổn, cho nên hắn mở miệng muốn ta đến phòng hắn đi ngủ thì ta liền –”
“Ngươi liền ngoan ngoãn đi? Ngươi là bị hạ phù chú sao? Dễ dàng như vậy đã bị hắn lừa gạt, làm cho hắn tùy thời có cơ hội ăn đậu hủ ngươi?”
Đào Thiên Hương xấu hổ tới cực điểm, khuôn mặt đỏ hồng, không biết nên như thế nào cùng tỷ tỷ nói tiếp.
Nàng bị hạ phù chú sao? Có lẽ đi, mới có thể như vậy hồ đồ bị hắn lừa gạt… Nhưng lúc ấy nàng thật sự rất không an, một người ngủ ở khách phòng, vừa tối vừa im lặng, nhất có gió thổi cỏ lay sẽ bị bừng tỉnh, căn bản không thể yên tâm đi vào giấc ngủ.
Cho nên khi hắn mở miệng muốn nàng đi qua thì nàng mới có thể ngay cả do dự đều không có lập tức ngả vào trong lòng hắn, cố kỵ gì cũng không xem xét, rốt cục có thể ở trong phòng ngủ hắn an tâm ngủ.
Hắn làm nàng cảm thấy an tâm, bị loại hơi thở của hắn vây quanh, trong lòng nàng có bất an nháy mắt bị vuốt lên, không hề lo lắng bất cứ chuyện gì, bởi vì nàng tin tưởng, hắn tuyệt đối bảo vệ nàng.
Nàng đối với hắn không muốn xa rời, bởi vậy càng thêm thâm dày đặc, cho nên đối mặt lựa chọn phải trở về, trong lòng nàng cũng càng ngày càng đấu tranh dữ dội, nàng rất không nỡ, thật sự rất không nỡ. . .
“Ta mặc kệ, ngươi nhất định phải lập tức cùng hắn phân phòng!” Đào Quốc Sắc ngữ khí hung hăng ra lệnh, “Nếu không cùng hắn tách ra, cẩn thận ngươi liền thật sự không về được.”
Nàng rốt cục hiểu được nguyên nhân chủ yếu muội muội đối với chuyện trở về này chậm chạp, chính là Tỳ Ngự. Nếu lại làm cho bọn họ cùng chung giường, ý chí về nhà của muội muội càng ngày càng yếu, cuối cùng chỉ sợ bởi vì không muốn rời xa hắn, không quay về.
“Được rồi, ta đã biết. . . . . .” Đào Thiên Hương bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, ngoài miệng tuy rằng nói biết, nhưng trong lòng rối tung lại càng nghiêm trọng, không biết nên như thế nào ăn nói cùng Tỳ Ngự.
Nhưng tỷ tỷ nói đúng, nàng là nên dứt ra khoảng cách giữa mình và Tỳ Ngự, bằng không hai người ràng buộc càng ngày càng mạnh, dây dưa không rõ, đến cuối cùng nàng thật sự hội đi không được.
Thừa dịp hiện tại thời gian chưa trễ, chạy nhanh dừng cương trước bờ vực đi.
Ngoài cửa, Tỳ Ngự nghe được hai tỷ muội nói chuyện một chữ cũng không sót.
Hắn mới vừa rồi muốn mở cửa vào phòng thì thấy Đào Thiên Hương đang cùng hoa tai sao sáu cánh nói chuyện, vì thế giữ im lặng chờ ở ngoài cửa, tính chờ nàng nói xong lại đi vào.
Đây không phải lần đầu tiên hắn thấy chuyện này, cho nên không thể nói gì. Hắn biết nàng dựa vào chiếc hoa tai cùng tỷ tỷ ở thế giới cũ liên lạc, giải tỏa phần nào nỗi nhớ nhà, vì vậy mới không có ngạc nhiên.
Mà vừa rồi hai tỷ muội các nàng trò chuyện, cũng làm ánh mắt hắn không khỏi ảm đạm. Hắn hiểu được Thiên Hương tuy rằng đối với chuyện về nhà này có chút do dự, nhưng vẫn là lý trí hướng trở về có vẻ nhiều, hơn nữa nàng có tỷ tỷ trợ giúp, nàng cuối cùng vẫn sẽ là rời khỏi, tiến đến Kính Hồ.
Hắn không hy vọng nàng trở về. Biết rõ nghĩ như vậy thực ích kỷ, nhưng hắn không muốn để nàng đi, hắn rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể để cho nàng cam tâm tình nguyện lưu lại, hoàn toàn xua tan ý niệm trở về trong đầu?
Đứng phía sau Tỳ Ngự là hai gã nam tử, trong đó một người dáng vóc khôi ngô, hiện tại là hộ vệ phụ trách sự an toàn của Đào Thiên Hương – Nhâm Ngạn, còn lại là một gã nam tử trẻ tuổi đầu bạc, là thuộc hạ của Tỳ Ngự am hiểu tinh tượng bói toán – Minh Kiến.
Nhâm Ngạn vốn ở bên ngoài canh giữ, còn Minh Kiến đi theo Tỳ Ngự tới đây, hắn đến báo cáo cho Nhị điện hạ tình trạng theo dõi gần đây của Tỳ Luật bên kia, liền như vậy trùng hợp gặp nhau, cũng nghe đến Đào Thiên Hương cùng tỷ tỷ trong lúc “sôi nổi trò chuyện”.
Bọn họ tuy rằng nghe không hiểu “ăn”, “chính muội”, “thuê phòng”, “sỗ sàng”, loại dùng từ nghe có hàm nghĩa kỳ quái, nhưng là rõ ràng một việc, thì phải là ——
Điện hạ đã cùng phòng với nàng vài tháng, lại thủy chung không có gạo nấu thành cơm, nàng đến bây giờ đều còn chưa có trở thành nữ nhân của điện hạ. . . . . .
Minh Kiến và Nhâm Ngạn biểu tình đều có chút cứng ngắc mất tự nhiên, như là không dám tin.
Sau đó, Minh Kiến thấp giọng hỏi Nhâm Ngạn bên cạnh, “Ngươi có biết ai y đức phi thường tốt không, đại phu nào tuyệt không để lộ bệnh không tiện nói ra?”
“Khụ, ta có thể lén đi tìm. . . . . . xem có hay không chuyên trị. . . . . .”
“Hai người các ngươi, câm miệng.” Tỳ Ngự mau chóng đóng khe hở cửa phòng, không để bị Đào Thiên Hương phát hiện, tiếp theo dùng ánh mắt băng hàn trừng mắt nhìn bọn họ liếc một cái, vẻ mặt có chút bối rối, “Ta rất tốt, không cần mời đại phu.”
Nếu điện hạ thật sự hết thảy “bình thường”, bọn họ không thể không bội phục chủ tử thật đúng là “nhẫn công” rất cao, sẽ không sợ đến cuối cùng bị nội thương sao?
Mỗi đêm đều ôm nữ nhân mình yêu thích đi vào giấc ngủ, lại cố nén dục vọng ham muốn nàng, tuy trong lòng như thế nhưng biểu hiện ra bên ngoài vẫn không thay đổi, đây đối với nam nhân mà nói, quả thực là một loại khổ hình cực tàn nhẫn.
Nói thực ra, Đào cô nương vừa rồi nhắc tới việc phần tử khả nghi xâm nhập, chính là bọn hắn bày mưu, mục đích đúng là tác hợp điện hạ và nàng, bằng không bên trong phủ nghiêm mật thủ vệ, làm sao người đáng ngờ từ bên ngoài xông vào được?
Không nghĩ tới bọn họ đã thuận lợi đem người dâng lên giường của chủ tử, kết quả cho tới bây giờ, điện hạ lại chậm chạp không có “hành động”… lãng phí nhiều thời gian tốt như vậy, hắn thật sự không có vấn đề sao?
Minh Kiến nhịn không được thay chủ tử đứng lên lo lắng. Hắn vẫn hi vọng điện hạ có thể nhanh chóng làm cho Đào cô nương trở thành nữ nhân của mình, hai người quan hệ thân mật nhất định, nữ nhân xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, khiến nàng lưu lại cũng dễ dàng hơn rất nhiều, điện hạ chính là cố tình không làm như vậy.
“Điện hạ, nếu đã có cơ hội tốt như vậy, vì sao ngài còn. . . . . .”
“Ta hi vọng nàng là cam tâm tình nguyện đi theo ta, mà không phải vì bất đắc dĩ mới phải ở lại bên cạnh ta, loại quan hệ cưỡng ép này sớm muộn gì cũng tan biến.” Cho nên hắn chưa từng bắt buộc nàng, hai người thủy chung cuối cùng có một đạo giới tuyến an toàn. Hắn cũng sợ nếu mình cứng rắn quá sẽ phản hiệu quả, khiến nàng e dè sợ hãi, ngược lại làm nàng rời đi.
Hắn muốn không chỉ thân thể của nàng, còn có lòng của nàng, bởi vậy hắn không thể có hành động thiếu suy nghĩ, vẫn chờ đợi nàng có thể dứt bỏ hết thảy cố kỵ, vì hắn lưu lại, nguyện ý cùng hắn ở với nhau cả đời.
Minh Kiến bất đắc dĩ thở dài. Nếu điện hạ là nghĩ như vậy, hắn không còn lời nào để nói. “Nhưng cho tới bây giờ, Đào cô nương vẫn là có ý niệm trở về trong đầu, điện hạ tính xử lý như thế nào?” Lại tha cũng tha không được bao lâu, nếu Đào cô nương thật muốn trở lại Kính Hồ, cuối thu phải lên đường xuất phát, mới có thể kịp thời gian.
“Gặp chiêu tiếp chiêu, tuỳ thời cơ mà hành động.”
Tuy rằng thời gian không đủ, Tỳ Ngự vẫn muốn đánh cuộc, hi vọng có thể ở giai đoạn cuối cùng xoay chuyển càn khôn, làm nàng từ bỏ ý định về nhà, cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hắn.
Nhưng mà rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể xoay chuyển càn khôn? Hắn không khỏi cười khổ, chỉ vì vấn đề này nan giải, có thể nói là khó như lên trời. . . . .
———0O0———-
Nếu đã quyết định cùng với Tỳ Ngự “giữ khoảng cách, lấy an toàn”, Đào Thiên Hương liền lập tức di dời, một mình chậm rãi thu dọn đồ đạc của mình sang khách phòng.
Bởi vì Tỳ Ngự đối với người khác có đề phòng, không nhẹ toan tính để người không tín nhiệm ở gần, cho nên bên trong phủ hắn người cũng ít, lưu lại đều là thuộc hạ cực thân tín của hắn, hơn nữa lại là nam nhân.
Nàng không tiện để cho nam bộc giúp nàng thu xếp thứ tư mật, đành phải tự mình lo liệu từ đầu tới cuối.
May mắn đồ đạc của nàng cũng không nhiều lắm lại không nặng, chỉ cần qua lại mấy lần mà thôi, nàng coi như vận động đi.
“Thiên Hương, ngươi đang làm cái gì?”
Tỳ Ngự vì không muốn để cho Đào Thiên Hương biết hắn nghe lén nàng cùng tỷ tỷ nói chuyện, cho nên cuối cùng rời đi, cũng không có vào phòng, quá một lát rồi trở về, chỉ thấy nàng đang tự mình thu xếp xiêm y, mà người hầu đã rút đi một nửa.
“Ta muốn dời lại phòng cũ.” Nàng thẳng thắn nói.
“Đang yên lành, vì sao muốn chuyển đi?”
“Kỳ thật, ta vốn là không nên cùng ngươi ngủ chung giường.” Nàng có chút xấu hổ cười, “Gần nhất bên trong phủ phi thường an toàn, không có tái xuất hiện tình trạng người ngoài xâm nhập, hẳn là không có việc gì , cho nên ta cũng không nên lưu lại, phải về khách phòng mới đúng.”
Tỳ Ngự hai hàng lông mày hơi chau lên, có chút nóng vội. Đã sớm thành thói quen mỗi đêm ôm lấy nàng đi vào giấc ngủ, hắn làm sao chịu cho nàng quay lại phòng cũ, như vậy mất đi hơi thở ấm áp của nàng? “Ta không ngại ngươi tiếp tục ở đây nằm ngủ.”
“Đây không phải vấn đề ngại hay không, mà là vốn tránh bàn tán…”
“Trong phủ của ta, ta quyết định, aiám có ý kiến?”
“. . . . . .” Đúng là tại trong tòa phủ đệ đây hắn chính là sơn đại vương, tiểu lâu la khác trừ phi là không muốn sống nữa, bằng không nào dám có ý kiến? “Người khác là không có, nhưng ta có. Ta cảm thấy có vẻ chúng ta vẫn nên tách ra ——”
“Chẳng lẽ ngươi không sợ vừa về tới khách phòng liền lại phát sinh việc người xa lạ xâm nhập?”
Đào Thiên Hương kinh ngạc. Hắn thật hèn hạ, cự nhiên lấy chuyện này dọa nàng! “Chẳng lẽ lại như vậy?”
“Ngươi sao biết trong khoảng thời gian này thật không có người xa lạ xâm nhập? Làm không khéo là chúng ta sợ ngươi lại bị doạ kinh hãi, rõ ràng có cũng không nói?”
“Ách. . . . . .” Nàng lại lần nữa cả kinh, “Cho nên rốt cuộc là có hay không?”
“Nếu ta bây giờ nói có, ngươi sẽ tin sao?”
“Ân. . . . . .” Đương nhiên là bán tín bán nghi, nghi ngờ xem hắn vì muốn lưu lại nàng mới cố ý dọa nàng hay không.
Tỳ Ngự đương nhiên biết hắn hiện tại nói như vậy, nàng khẳng định sẽ có nghi ngờ, nhưng hắn chính là muốn đánh cuộc một phen, cược nàng cuối cùng hiểu ý bỏ đi ý niệm trong đầu.
Quả nhiên, Đào Thiên Hương lâm vào thế lưỡng lự. Nàng muốn tuân theo tỷ tỷ không thể lại cùng hắn ngủ chung giường… Không được, nàng không thể lại như thế buông thả chính mình, dù sao cho dù thực sự có người lạ xâm nhập, nàng tin tưởng Tỳ Ngự cũng sẽ không để nàng bị chút thương tổn, một khi đã như vậy, nàng cần gì phải sợ?
Đắn đo một hồi, Đào Thiên Hương khó khăn quyết tâm, quyết định trở lại khách phòng. Nhưng nàng nên làm như thế nào mới có thể để Tỳ Ngự cam nguyện cho nàng rời đi mà không ngăn cản?
“Đúng rồi.” Nàng thoáng chút nhanh trí, cuối cùng cũng nghĩ ra biện pháp, “Tỳ Ngự, nếu chúng ta không thể cùng nhất ý, vậy thì chơi một trò chơi nhỏ. Nếu ngươi thắng, ta nghe lời ngươi, đương nhiên nếu thua, phải nguyện theo ý ta.”
“Trò chơi nhỏ gì?” Vết nhăn giữa lông mày hắn thâm sâu chút, đoán không ra nàng rốt cuộc làm quỷ gì.
Đào Thiên Hương theo tay áo lấy trong túi ra một đồng tiền nhỏ hình tròn, “Rất đơn giản, đợi lát nữa ngươi đoán đồng tiền được giấu trong tay nào của ta. Chỉ cần ngươi đoán trúng, ta liền ở lại phòng ngươi, nếu đoán không trúng, ngươi phải để cho ta quay về khách phòng.”
Cũng chỉ là như thế này? Trò chơi đơn giản như vậy, sao làm khó được hắn? “Tốt lắm, ngươi bắt đầu đi.”
Quả nhiên trúng kế. Đào Thiên Hương trộm cười, “Vậy tốt nhất ngươi nên nhìn kỹ.”
Nàng đem đồng tiền nháy mắt ném giữa không trung, canh đúng thời cơ đồng tiền rơi xuống thì dùng hai tay vỗ vào, động tác lấy ngay sau đó phi thường rất nhanh thuần thục, đem hai tay nắm lại ngay.
“Tay trái tay phải, ngươi chọn cái nào?”
Tỳ Ngự âm thầm cười. Nếu là người thường, có lẽ liền thật sự nhìn không ra đồng tiền rốt cuộc ở trong tay nào của nàng, chỉ có thể đoán bằng vận may, nhưng hắn luyện qua võ, nhãn lực vô cùng tốt, cho dù động tác của nàng mau chóng lại thuần thục, trong nháy mắt hắn nhanh chóng nhận ra, nhìn thấy nàng đem đồng tiền nắm trong lòng bàn tay trái.
Hắn không chút do dự cầm tay trái của nàng, tin tưởng chắc chắn mở lòng bàn tay, ngay lập tức thần sắc đắc chí biến mất, hoàn toàn không thể tin chuyện trước mắt.
Đồng tiền không ở trong lòng bàn tay trái của nàng? Điều này sao có thể?
Đào Thiên Hương nhìn thấy hắn biểu tình rõ ràng kinh ngạc, âm thầm đắc ý, nàng chính là sử dụng trò ma thuật nhập môn sơ cấp ban đầu mà thôi, liền thuận lợi lừa được hắn. “Tỳ Ngự, ngươi thua rồi.”
Một nỗi hờn dỗi nhất thời bao phủ ở lồng ngực của hắn, khiến hắn khó chịu, nhưng lời đã nói ra, hắn lại có thể nào đổi ? “… Ngươi chuyển đi.”
Ngữ khí kia đúng là rất không nguyện cam lòng, có thể nói phải cực ai oán.
Muốn gặp biểu tình đến kinh ngạc của hắn, cũng không phải là một chuyện dễ dàng đâu. Đào Thiên Hương cố nén cười xúc động nói: “Đa tạ Nhị điện hạ.”
Được Tỳ Ngự cho phép, nàng tiếp tục chuyển dời đồ đạc, lại đem một ít quần áo bên người mang ra khỏi phòng của hắn, đến lúc đi được đoạn dài trên hành lang, mới đột ngột nhớ tới mình đã quên một chuyện.
“Ai nha, vừa rồi đã quên xác nhận với hắn việc ta muốn trở lại Kính Hồ.”
Lại quay về nói cho hắn biết? Hắn vừa mới mới chịu thất bại, nàng nếu lại nhắc lại ra việc này, hắn sao có thể chịu nổi hai cú đả kích?
Nàng lại lâm vào phân vân, cảm thấy làm như vậy tựa hồ đối với hắn thật độc ác. Dù sao còn có một ít thời gian, chờ thêm vài ngày hắn tiếp nhận chuyện hai người phân phòng ngủ trước, nàng sẽ tìm cơ hội hướng hắn nói chuyện sau là được.
“Hảo, quyết định như vậy đi.”
Nàng thuyết phục chính mình là sợ hắn lập tức không thể thừa nhận cả hai đả kích mới có thể tiếp tục kéo dài, cũng không phải đối với chuyện trở về này càng ngày càng đấu tranh, cho nên mới vô thức trốn tránh. . . . . .