Đào Thiên Hương người bị giam trong địa lao âm u, thâm tâm thấp thỏm, bất an, khó có thể ngủ say.
Tuy rằng cai ngục không có làm khó dễ ngược đãi nàng, sợ sệt thân phận yêu nữ của nàng, có thể tránh liền tránh rất xa, nhưng nàng vẫn cảm thấy thực lo lắng, hi vọng có thể rời khỏi nơi này.
Không biết Tỳ Ngự bên ngoài tìm được chứng cớ giúp nàng rửa oan chưa? Nếu thực sự có người muốn vu oan giá họa cho nàng, chứng cớ nhất định rất khó tìm, hắn sẽ xử lý như thế nào?
Nàng không khỏi cười khổ. Đến cuối cùng, khi nàng gây ra họa, hắn vẫn nghĩ cách giúp nàng chỉnh đốn, mà nàng một chút có ích đều không có, chỉ bất lực ở trong lao chờ hắn cứu.
Thoáng chốc, cả địa lao vốn im lặng đột nhiên xuất hiện thanh âm người đi vào, Đào Thiên Hương tưởng rằng là cai ngục tới đưa cơm, nhưng tập trung nhìn lại, đứng ở nhà ngục ngoại trừ cai ngục, còn có một người khác.
Là Tỳ Ngự! Hắn đến đưa nàng đi sao?
Trừng mắt nhìn cai ngục, ngữ khí không chút không kiên nhẫn, “Còn không mau mở cửa lao ra.”
“Dạ” Cai ngục vội vàng mở khóa, không dám chậm trễ.
Đào Thiên Hương vui mừng nhìn hắn, không nhịn được trong mắt nổi lệ quang, “Tỳ Ngự. . . . . .”
Vào đến trong lao, hắn liền đem nàng ôm chặt, đau lòng không ngớt, hắn thương nàng trong lao chịu khổ, nhưng không cách nào đem nàng ra.
Hắn xem nàng như trân bảo, chỉ cần nhẫn nại nữa mấy ngày nữa, hắn tuyệt đối sẽ cứu nàng, không để nàng lại bị gì ủy khuất.
Nàng vui vẻ ôm chặt lại hắn, độ ấm quen thuộc trong lòng hắn làm mũi nàng cay cay. Thật muốn cứ như vậy tiếp tục mãi, không tách rời.
Cai ngục không nghe được bọn họ nói chuyện, Tỳ Ngự không buông tay, thủy chung cùng nàng ôm lấy, bên tai nhẹ giọng hỏi: “Ỡtrong này, bọn chúng có khi dễ ngươi hay không?”
“Hình như họ rất sợ ta, cho nên không dám.” Nàng gượng cười lắc đầu.
“Không dám là tốt nhất, vậy cứ để bọn chúng tiếp tục sợ đi.”
“Không có kết quả. Bọn chúng không cần kết quả, chỉ muốn ngươi mau biến mất,” Tỳ Ngự càng thấp giọng nói, đủ để nàng nghe được lời của hắn, “Nửa đêm ba ngày sau, ta sẽ đưa người đến cướp ngục cứu ngươi, ngươi chỉ cần nhẫn nại chờ ba ngày thôi.”
“Cái gì?” Hắn muốn cướp ngục? Nếu như bị người khác phát hiện, đối với hắn thật không hay! “Tỳ Ngự, ngươi không thể. . . . . . Ngô. . . . . .”
Hắn mạnh bạo hôn lên môi của nàng, ngăn cản lời nói cự tuyệt, muốn làm mềm lòng nàng, để nàng nghe lời hắn.
Vừa dừng hôn, hắn nâng mặt nàng, nhìn thẳng vào, lại lần nữa nói : “Thiên Hương, nghe lời, chờ ta tới cứu ngươi. Cái khác ngươi không cần lo lắng, tất cả đều có ta.”
Đào Thiên Hương sau cái hôn bất ngờ vừa rồi, một hồi lâu đều chưa phục hồi tinh thần lại, thật vất vả mới tỉnh, nàng vẫn không đồng ý hắn làm như vậy. Quá nguy hiểm!
“Nói cho ta biết, sau khi ta bị giam, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi không cần biết. . . . . .”
“Ta muốn biết, xin ngươi nói cho ta biết.”
Không lay chuyển được khẩn cầu của nàng, Tỳ Ngự than nhẹ một tiếng, nói qua loa quyết định của triều thần đẩy nàng vào chỗ chết.
Đào Thiên Hương càng nghe càng kinh ngạc, nhịn không được trừng to mắt, “Chân thật chi hỏa? Bọn họ thật sự tin người vô tội có thể sống sót thoát khỏi hoả hình?”
“Người từng chịu qua, không có một người nào sống sót, bọn chúng định khiến ngươi chết không thể nghi ngờ.”
Khó trách Tỳ Ngự quyết định mạo hiểm cướp ngục, căn bản chính là ý muốn đẩy nàng vào chỗ chết, mặc kệ nàng có phải trong sạch hay không, bọn họ cũng không để ý, chỉ cần nàng chết.
Nàng không cam tâm, mới bị oan thôi mà phải chết, nhưng nàng cũng không thể để cho Tỳ Ngự vì nàng liều lĩnh, hủy đi chính tiền đồ của mình.
Đào Thiên Hương suy nghĩ một hồi lâu, hỏi: “Nếu ta thật có thể thuận lợi sống sót từ hoả hình, bọn họ thực sẽ thừa nhận ta trong sạch sao?”
“Thiên Hương, ngươi muốn làm gì?” Tỳ Ngự lo lắng nhíu chặt mày.
“Ta nghĩ có cách, có thể trốn thoát khỏi hoả hình hay không.”
“Đừng làm chuyện điên rồ.” Hắn lo âu ngăn lại ý niệm đáng sợ này trong đầu nàng, “Chẳng lẽ ngươi còn không nghe hiểu? Chưa bao giờ một người nào có thể sống được qua hoả hình.”
“Không đâu, không có vẻ là ngay cả nửa cơ hội đều không có.” Nàng cầm lấy ống tay áo của hắn, thúc giục: “Chân thật chi hỏa tiến hành như thế nào? Ngươi nói cho ta biết, có thể ta sẽ tìm được biện pháp.”
Tỳ Ngự nặng nề mà thở dài, kể hết chi tiết cho nàng.
Nghe xong sau, Đào Thiên Hương nhíu mày nghĩ một hồi lâu. Cách là có, nhưng nàng không khẳng định có thành công tuyệt đối, liều cũng có chút sợ hãi.
Nhưng là, nếu nàng có thể thuận lợi chạy thoát, chẳng những rửa sạch được oan khuất của chính mình, Tỳ Ngự cũng sẽ không lại bị yêu danh của nàng liên lụy, như vậy đáng để nàng mạo hiểm.
Hắn vì nàng liều lĩnh cướp ngục, nàng vì sao không dám vì hắn dũng cảm một lần? Huống hồ, đây là cách duy nhất có thể bảo toàn đường sống của hai người, nàng nên có tin tưởng tin tưởng chính mình, cho dù không có mười phần nắm chắc, nàng cũng phải thử đánh cược tính mạng một lần.
Hạ quyết định, Đào Thiên Hương mới nói: “Tỳ Ngự, ta cần ngươi giúp, ở pháp trường bí mật giúp ta chuẩn bị vài việc.”
Tỳ Ngự không dám tin, hai mắt trừng to. Nàng cự nhiên không để ý đến tính mạng đối mặt hoả hình hữu tử vô sinh? “Thiên Hương. . . . . .”
“Nếu ngươi thật sự đến cướp ngục, ta có chết cũng không theo ngươi, nhưng chỉ cần ngươi chịu giúp ta, ta sẽ đáp ứng ngươi, tuyệt đối bình an vô sự trở lại bên cạnh ngươi.” Nàng biết mình mạnh miệng, kỳ thật nàng không dám khẳng định kế hoạch chắc chắn thành công, nhưng nàng không thể không nói như vậy, để tránh hắn thật sự ngây ngốc làm liều, vì nàng mà tự hủy tương lai.
Tỳ Ngự hung hăng nghiến răng, lại lần nữa ôm nàng chặt vào trong lòng, như là muốn nàng hoà cùng máu thịt của mình, không bao giờ tách ra.
“Chính ngươi đã hứa, ngươi nhất định phải làm được.” Hắn ách tiếng nói: “Nếu ngươi không thể thoát khỏi đám cháy, ta sẽ đi tìm ngươi, cùng ngươi xuống hoàng tuyền, vô luận ngươi ở đâu, ta đều tìm được.” Nếu không ngăn cản được nàng mạo hiểm, hắn muốn cùng nàng đánh cược, nàng chết, hắn cũng sẽ không sống một mình, cam tâm tình nguyện theo nàng, cho dù có để Tỳ Luật đắc ý, hắn cũng không quan tâm.
Hắn không nghĩ mất đi nàng, vô luận trả giá bao nhiêu đổi lấy cơ hội gần nàng, thậm chí cả sinh mệnh.
“Ngươi tội gì chứ. . . . . .” Đào Thiên Hương cảm động đến đau lòng, đỏ hốc mắt. Hắn cự nhiên lấy cái chết uy hiếp nàng?
Này chẳng phải không muốn nàng đối diện hình phạt sao?
“Ta muốn bức ngươi dùng hết thảy cách thuận lợi trở lại bên cạnh ta, bằng không ta tuyệt không tha cho ngươi, lên trời cũng sẽ tìm được ngươi, muốn ngươi vì lừa gạt ta mà trả giá.”
“Biết rồi. . . . . .” Nàng hốc mắt đầy lệ, cười rúc vào trong lòng vào hắn, hứa với hắn, “Ta nhất định sẽ bình yên trở về bên ngươi, tin ta, ta nhất định sẽ. . . . . .”
Nàng ngốc, hắn so với nàng càng ngốc, vì hắn, nàng thế nào cũng phải dùng hết toàn lực, bất kể như thế nào phải thoát được khỏi hoả hình.
Mấy ngày sau, thời khắc thi hành hình phạt chân thật chi hoả đã đến, nơi chuyên xử quyết hành hình phạm nhân ở Tỳ Quốc trên quảng trường.
Trên quảng trường có một phần bệ đất cao, toàn bộ phạm nhân đều ở đây, dưới đài dân chúng cho dù đứng xa đều có thể chứng kiến cả diễn biến.
Lúc này, chính giữa bệ đất là một cây cột gỗ, phía dưới xếp vô số túi vải bố, khi Đào Thiên Hương bị trói vào cột, sẽ chịu hoả hình.
Khoảng cách đến cột khoảng hai bước, cũng đã được sắp vòng lớn củi gỗ, ngoài vòng còn đổ thêm dầu, để thuận lợi châm lửa, hình thành một mảnh biển lửa hình tròn.
Dưới đài bốn phía không một khoảng cách, không cho dân chúng tới gần, mà gần quảng trường còn có các lầu cao giống nhau, để cho hình quan cùng quan lại quyền quý quan sát, bình thường dân chúng không thể đi lên.
Hôm nay bởi vì chân thật chi hỏa là hình phạt hiếm thấy, cho nên thu hút rất nhiều dân chúng vây xem, mà không ít quan lại quý tộc cũng đến, trên lầu ngồi không ít người.
Ngoài Tỳ Ngự, Tỳ Luật đến xem hành hình, hắn nhìn Tỳ Ngự thần sắc ngưng trọng, không nghĩ hắn sẽ trơ mắt để Đào Thiên Hương đối mặt hoả hình, mà không phải tìm cơ hội cướp ngục, cứu người đi.
Bất quá, không sao cả, dù sao cuối cùng người có lợi đều đã là hắn, hắn muốn thấy một chút, sau khi Đào Thiên Hương chết thê thảm trước mặt mọi người, Tỳ Ngự còn có thể bình tĩnh được nữa hay không?
Trước khi dân chúng vây xem, Nhâm Ngạn, Đông Cách và Minh Kiến đều trận địa sẵn sàng đón địch, bọn họ đã chuẩn bị thấu đáo, nhưng hi vọng không dụng đến.
Minh Kiến bởi vì là đầu bạc, bộ dạng đặc biệt, cho nên đội nón che, đỡ phải bị mọi người tò mò chú ý. Lúc này, nón của hắn vì gió nhẹ bay lên, khi mạnh khi nhẹ, hắn cảm thấy không ổn nhíu chặt mày, càng ngày càng lo lắng cho Đào Thiên Hương.
Bắt đầu nổi gió rồi, đợi lát nữa thế lửa cháy lại dữ dội hơn, nàng càng khó thoát khỏi đám cháy!
“Phạm nhân đi ra . . . . . .”
“Đi ra . . . . . .”
Ở giữa mọi người đang xầm xì, Đào Thiên Hương bị bọn thị vệ vây quanh bắt lên bệ, tóc nàng hỗn độn, xiêm y cũng có chút dơ bẩn, xem ra thân thể nhếch nhác, nhưng nàng lại ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt không có vẻ sợ hãi.
Tỳ Ngự thấy nàng xuất hiện, nhịn không được hai tay nắm chặt thành quyền, cố gắng kiềm nén xúc động, tránh vọt lên đài liều lĩnh đem nàng mang đi.
Hắn rất sợ, sợ sẽ như vậy mất đi nàng, hắn lo lắng quyết định của mình là sai lầm, hại nàng mất mạng vô ích.
Nhưng nàng đã hứa, nàng tin nhất định có thể thành công, tuyệt đối bình an vô sự trở lại bên cạnh hắn, cho nên, hắn phải nhịn, để nỗi khổ tâm nén xuống.
Đào Thiên Hương theo bọn thị vệ vào giữa đài, đứng trong các túi vải bố, để thị vệ lấy dây thừng cột nàng vào cột gỗ, nhân dịp nàng hít sâu một hơi, chủ động đem hai tay xen vào nhau đặt ở trước ngực, mặc bọn họ buộc thật chặt.
Bọn thị vệ hơi kinh ngạc, chưa từng có người chịu hình mà phối hợp như thế, bất quá bọn hắn không nghĩ nhiều, liền khẩn trương cột nàng trên thân cột, thoáng chốc nàng đã bị trói chặt.
Sau đó bọn thị vệ lui ra, một thị vệ khác cầm cây đuốc, đứng ở ngoài đống củi, chờ hình quan phát ra mệnh lệnh thi hành.
“Hành hình!” Hình quan cất giọng hô lớn.
Thị vệ nghe lệnh đem cây đuốc đặt ở tầng ngoài cùng đống củi, thế lửa như hỏa long nhanh chóng hướng hai bên lan ra, không bao lâu liền thành một vòng tròn, đem Đào Thiên Hương hoàn toàn vây quanh.
Đại hỏa rất nhanh từ bên ngoài đốt người đứng bên trong, qua một hồi lâu, ngọn lửa hừng hực che đậy thân ảnh của nàng, mọi người đều nhìn không thấy.
“Nàng có thể sống được sao?”
“Ta sống lâu như vậy, chưa bao giờ thấy có người qua được chân thật chi hỏa. . . . .”
Dân chúng bàn tán, không có người tin Đào Thiên Hương có thể vượt qua hoả hình, những lời này vào trong tai bọn Minh Xét thập phần khó chịu, nhưng cũng không thể nào phản bác. Bởi vì ngay cả chính bọn họ cũng không dám chắc, rốt cuộc Đào cô nương có thể suông sẻ thoát được, hay là cứ như vậy chết?
“Vương đệ, nhìn nữ nhân mình yêu mến trong đám lửa, mùi vị như thế nào?” Tỳ Luật cố ý cười đâm vào chỗ đau của Tỳ Ngự, “Thật sự là đáng tiếc, ngươi ai không thích, lại yêu một yêu nữ, nhất định hậu thế không tha.”
“Hoả hình chưa chấm dứt, kết quả như thế nào, chưa thể kết luận.” Hắn cố gắng kiềm chế phẫn nộ, lạnh giọng trả lời.
“Ngươi còn không hết hy vọng?” Tỳ Luật hừ một tiếng, “Chúng ta chờ xem, thời gian ngươi có thể mạnh miệng không còn nhiều đâu.”
Tỳ Ngự quay đi, không hề để ý tới hắn, để tránh mình lỡ tay đánh cho hắn một trận.
Ngọn lửa đã muốn len vào giữa, Đào Thiên Hương tuy rằng còn cách ngọn lửa một khoảng, nhưng cả người nóng đổ mồ hôi, như ở lò nướng.
Vừa rồi nàng cố ý hít sâu vào, cho lồng ngực đầy không khí, khi ngực co nhỏ lại, dây thừng vốn buộc rất chặt có dấu hiệu nới lỏng ra, nàng lại hơi xoa cổ tay ở trước ngực, liền xuất hiện một khe hở, dây thừng ở trên người càng lỏng chút, như vậy cũng đủ để hai tay nàng mảnh khảnh tng thả di chuyển, cởi nút trói.
Đây là một loại ảo thuật biểu diễn gọi là thoát thuật, mượn các đốt ngón tay từ thân thể khéo léo tạo ra khe hở, ở bên ngoài nhìn dây thừng có vẻ trói chặt, nhưng chỉ cần các đốt ngón tay hơi xoay, khe hở sẽ rộng thêm, làm dây thừng buông lỏng, người bị trói có thể thoát ra nhanh.
Nàng cố ý đem hai tay đan vào nhau ở trước ngực cho thị vệ trói chặt, mục đích cũng là bảo đảm mình có thể thuận lợi sử dụng thoát thuật.
Đào Thiên Hương giãy khỏi dây thừng, liền chạy đến túi vải bố cố gắng đem túi vải bố mở ra, không bao lâu thì thấy sắc trắng của muối ăn, từ từ đổ xuống.
Đây là Tỳ Ngự giúp nàng chuẩn bị, nghĩ cách đem bao cát ở pháp trường toàn bộ đổi thành muối ăn. Muối ăn có thể dập tắt lửa hạ nhiệt độ, có cái này, nàng có thể ở đám cháy mở con đường thoát thân.
Nàng mang vài bao muối ăn kéo tới cạnh củi lửa, vừa tiếp xúc gần mồi lửa, nhiệt độ khiến cho nàng chịu không nổi, cơ hồ không mở ra được mắt.
“Ô. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . .” Nàng vội vàng dùng tay áo che miệng lại, để tránh mình hít vào nhiều nhiệt khí tạo thành nồng thương.
Không được, nếu không mau một chút, nàng sợ mình sẽ bị nghẹt thở mà chết hoặc bị nướng chín ngay chỗ này.
Nàng đã hứa với Tỳ Ngự, tuyệt đối bình an vô sự trở lại bên hắn, nàng không thể nuốt lời, bằng không, hắn sẽ làm chuyện điên rồ, ngay cả tánh mạng của mình cũng không cần.
Bọn Minh Kiến ở dưới đài lo lắng chờ đợi, mắt thấy hỏa thế càng lúc càng lớn, bên trong không có động tĩnh gì, không khỏi càng lo lắng, chỉ sợ Đào Thiên Hương ra không được.
Nếu nàng thực chết, điện hạ của bọn họ nên làm thế nào? Bọn họ không dám tưởng tượng điện hạ sẽ đau đớn ra sao chấp nhận sự thực?
Trên lầu, hai mắt Tỳ Ngự trước sau vẫnán chặt vào ngọn lửa không rời, theo hỏa thế càng lớn, lực đạo nắm hai đấm cũng càng mạnh, thậm chí không tự chủ được ngừng thở.
Nàng đã hứa, nếu nàng nuốt lời, hắn thật sự sẽ đi tìm nàng tính sổ!
Oanh ——
Đột nhiên, phát ra tiếng động sụp đổ của đống củi lửa, tất cả mọi người dáo dác tìm kiếm, bàn tán xôn xao.
“Ở nơi nào, ở nơi nào!”
“Chỗ kia hình như có lỗ hổng. . . . . .”
Ngay tại chính trước mặt bọn Minh Kiến, trong đống lửa xuất hiện một chỗ hổng rất nhỏ, ngay sau đó, một thân ảnh bỗng xông ra.
Đào Thiên Hương lao ra đám cháy, đứng ở trên đài thở hồng hộc, lúc này một trận gió mạnh chợt nổi lên, thổi ngay làn váy nàng đang nhiễm thượng hoả giữa không trung, bộ dáng kia quả thực giống như là. . . . . .
Phượng Hoàng Lửa. . . . . . Xuất hiện từ đại hỏa?
Dân chúng dưới đài kinh ngạc trừng to hai mắt, mà ngay cả hình quan lẫn Tỳ Luật cũng không dám tin, toàn bộ mọi người chỉ ngây ngốc nhìn bóng dáng dục hỏa trùng sinh kia.
Tỳ Ngự thấy thế nháy mắt từ lầu các nhảy xuống, đến bên cạnh bọn Minh Kiến, cầm lấy mãnh vải ướt, bao toàn thân Đào Thiên Hương, gắt gao ôm vào trong ngực, dập tắt đốm lửa trên người nàng.
“Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . .” Nàng vô lực ngã vào trong lòng hắn, dùng khí lực còn lại kéo áo hắn, ngay cả nói đều không được.
“Thiên Hương, ngươi vất vả rồi.” Tỳ Ngự tiếp ngẩng đầu hướng lầu các gầm lên, “Hình quan, kết quả đã định rõ, ngươi còn thất thần làm cái gì?”
Hình quan khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, có chút lắp bắp nói: “Đào Thiên Hương. . . . . . v, vô tội, được phóng thích.”
“Mau tránh đường!” Nhâm Ngạn cùng Đông Cách mở đường từ đám đông, để cho chủ tử có thể mau chóng mang Đào cô nương về phủ.
Dân chúng phi thường phối hợp hướng hai bên lui, rất nhanh một con đường nhỏ được nhượng ra, Tỳ Ngự ôm lấy Đào Thiên Hương đang bị vải ướt bao trùm, trên đài nhảy xuống, bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi pháp trường.
Nhìn bọn họ rời đi, mọi người thật lâu chưa thể hồi phục lại tinh thần sau chấn động vừa rồi, đến khi đã khuất xa, mới phản ứng được, không dám tin ——
“Vừa rồi. . . giống như nhìn thấy Phượng Hoàng Lửa xuất hiện . ..”
“Phượng Hoàng Lửa? Chẳng lẽ là lời tiên đoán kia. . . . . .”
Minh Kiến lúc cuối cùng rời đi nghe được lời nói của dân chúng, đột nhiên dừng chân bước, thầm diện lộ sắc mặt vui mừng, nghĩ đến kế tiếp rất đúng sách.
Tỳ Luật khẳng định không thể lường trước được, trận hoả hình này không lật đổ chủ tử, ngược lại để cho bọn họ có cơ hội xoay càn khôn, chuyển bại thành thắng.
Tỳ Ngự mang theo Đào Thiên Hương rời khỏi pháp trường, nhảy lên ngựa sớm đã chuẩn bị sẵn, quay về phủ Nhị điện hạ.
Trong phủ đã có đại phu đang chờ, hắn vội vã đem nàng về phòng, chỉ chốc lát, đại phu lập tức vào trong, bắt đầu kiểm tra nàng có bị thương hay không.
Toàn thân Đào Thiên Hương vừa ướt lại bẩn, thoạt nhìn vô cùng nhếch nhác, may mắn ý thức của nàng phi thường rõ ràng, đại phu đưa ra vấn đề gì cũng đều có thể đơn giản trả lời.
Đợi cho đại phu kiểm tra xong sau, Tỳ Ngự lập tức lo lắng hỏi: “Đại phu, nàng có sao không?”
“Vị cô nương này thực may mắn, thoát khỏi được ngọn lửa, sợi tóc có vài điểm bị cháy, những b٠phận khác không đáng lo ngại.” Đại phu không nhanh không chậm, mỉm cười trả lời.
Cho tới lúc này, hắn mới thật thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoàn toàn yên tâm .
Đại phu sau khi rời đi, Tỳ Ngự ôm chặt nàng không tha, đem nàng gắt gao trong ngực, lực đạo mạnh, làm nàng có chút không chịu nổi.
“Tỳ Ngự, cả hai chúng ta đều còn đang bị ướt. . . . . .”
“Một chút thôi, để cho ta ôm một chút. . . . . .”
Nhớ lại mạo hiểm vừa rồi, hắn liền không thể khắc chế xúc động, thế nào cũng phải ôm chặt nàng, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của nàng, tim nàng đập, mới dám tin nàng là thật bình yên vô sự trở lại bên cạnh hắn.
Khi nàng trong ngọn lửa cố thoát lấy thân, đối với ngưới khác chỉ là thời gian ngắn, nhưng đối với hắn mà nói vô cùng thống khổ dài lâu, tim của hắn lo lắng đập nhanh, phi thường khó chịu, thậm chí không thở nổi.
“Hứa với ta, đừng bức ta lựa chọn thống khổ như thế nữa.”
Trải qua sinh tử lần này, một lần liền đủ để dọa đi hắn cả nửa tính mạng, lần sau hắn tuyệt không để nàng lại gặp hiểm nguy.
Lần này mặc dù nàng thuận lợi trở về, nhưng khó có thể bảo toàn vận tốt như vậy lần sau, cho nên hắn tuyệt không để nàng làm càn nữa.
Đào Thiên Hương ở trong lòng hắn mở miệng cười nhẹ, biết thật sự dọa hắn hoảng hốt, ngoan ngoãn để hắn ôm.
“Thật có lỗi, làm ngươi lo lắng. . . . . .”
Nếu tình hình không nguy cấp như vậy, nàng cũng không nghĩ mạo hiểm, không hi vọng buộc hắn lựa chọn đau khổ như thế.
Chỉ mong về sau, bọn họ có thể mãi bình yên. . . . . .
Tin tức Đào Thiên Hương thuận lợi từ hình phạt chân thật chi hoả sống sót nhanh chóng truyền ra ở vương đô, ai ai cũng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên có người có thể bình an sau hoả hình, được vô tội phóng thích.
Nhưng tin tức không chỉ như thế, căn cứ theo dân chúng tận mắt thấy Đào Thiên Hương từ đại hỏa, Phượng Hoàng Lửa cũng xuất hiện cùng nàng.
Hoàng nữ tinh hạ trên Kính Hồ, quần hùng tranh phách ai độc cường. Dục Hỏa Phượng Hoàng Thiên nữ đến, nữ tùy vương sườn phục chúng cương.
Đây là lời tiên đoán đã truyền lưu lâu đời, nói rằng chỉ cần có được Phượng Hoàng Thiên nữ, tương lai sẽ trở thành bá chủ nhất thống trung thổ, mà Đào Thiên Hương vẫn bình yên vô sự sau đại hoả, phù hợp với Phượng Hoàng Thiên nữ trong lời tiên đoán.
Bởi vậy, tất cả mọi người tin tưởng rằng, nàng chính là Phượng Hoàng Thiên nữ trong truyền thuyết.
Mà Phượng Hoàng Thiên nữ xuất hiện ở Tỳ Quốc, lại lựa chọn đi theo Tỳ Ngự, có thể thấy được Tỳ Ngự chẳng những sẽ là Tỳ Vương kế nhiệm, tương lai còn có thể trở thành bá chủ nhất thống trung thượng.
“Phượng Hoàng Thiên nữ? Làm sao có thể?”
Bên trong phủ Đại điện hạ, Tỳ Luật nghe được đồn đãi nổi giận đập bể bình hoa trong phòng, hắn không thể chấp nhận chuyện này.
Đào Thiên Hương vậy mà có thể suông sẻ thoát thân được khỏi đám lửa, còn được dân chúng xem như Phượng Hoàng Thiên nữ, thanh thế của Tỳ Ngự nháy mắt bành trướng, ngược lại hắn hoàn toàn bị vây trong thế bất lợi.
Mọi người nói lời tiên đoán kia hắn cũng biết, nhưng hắn như thế nào cũng vô pháp nghĩ Đào Thiên Hương cùng Phượng Hoàng Thiên nữ là cùng một người. Trong truyền thuyết, Phượng Hoàng Thiên nữ hẳn là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, Đào Thiên Hương diện mạo bình thường căn bản không giống, nhưng là. . . . . . Nàng chạy thoát được khỏi hoả hình, lại làm cho hắn không thể không tin. . . . . .
“Dịch Phi, lai lịch nữ tử bên cạnh Tỳ Ngự, ngươi như thế nào lại không biết rõ?” Hắn chất vấn tên thuộc hạ.
Dịch Phi đồng dạng cảm thấy thập phần kinh ngạc.
Mùa đông năm trước quả thật từng có nghe đồn Phượng Hoàng Thiên nữ hạ xuống Kính Hồ, nhưng sau khi Thiên nữ giáng xuống, lập tức bị người lai lịch không rõ cướp đi, tại nơi đó, cũng không có tin tức tương quan, các quốc gia mơ ước Thiên nữ còn đang phái người tìm kiếm, nhưng đến nay vẫn không có tin tức gì.
Nghĩ lại, thời gian Đào Thiên Hương xuất hiện ở bên cạnh Tỳ Ngự, đúng là sau khi Phượng Hoàng Thiên nữ biến mất, chẳng lẽ. . . . . . Phượng Hoàng Thiên nữ chính là do Tỳ Ngự lúc trước phái người đi cướp?
Mặc kệ rốt cuộc là phải hay không, hiện tại Đào Thiên Hương được mọi người cho là Thiên nữ, hơn nữa không nghi ngờ, là sự thật không chối cãi được.
“Chuyện này là thuộc hạ sơ sót, thỉnh điện hạ thứ tội.” Dịch Phi thản nhiên thừa nhận sai lầm.
“Không được, ngươi phải nghĩ cách giúp ta đoạt lấy Phượng Hoàng Thiên nữ, tuyệt không để cho Tỳ Ngự dựa vào nàng thu phục lòng dân chiếm vương vị!”
“Điện hạ, làm như vậy là không được. Căn cứ truyền thuyết, nhất định phải là Phượng Hoàng Thiên nữ cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh người nọ, nàng mới có thể giúp đối phương trở thành bá chủ, nếu dùng phương thức cưỡng ép, không hữu dụng được.”
“Vậy thì giết nữ nhân kia!”
“Cái gì?” Hắn hơi nhíu mày.
“Giết nàng. Có cái gì không hiểu?” Tỳ Luật vẻ mặt âm trầm nói: “Ta không có được, Tỳ Ngự cũng đừng hòng chiếm được nàng. Phượng Hoàng Thiên nữ không thể cho ta sở dụng, ta sẽ cắt cánh của nàng, muốn nàng hoàn toàn biến mất trên đời!”
“Thuộc hạ. . . . . . đã hiểu.” Dịch Phi dừng lại, âm thầm cân nhắc. Giết Đào Thiên Hương đang được mọi người tán tụng, có thể ngược lại đưa tới tai họa, khiến tình hình thêm họa vô đơn chí?
Hắn vốn là xem trọng Tỳ Luật trở thành Tỳ Vương kế nhiệm, mới quyết định nguyện trung thành với hắn, thay hắn làm việc, nhưng xem tình huống hiện tại, có lẽ hắn đã nhầm.
Xem ra, hắn nên vì chính mình một lần nữa quyết định, nếu manh mối không đúng, hắn sẽ lấp tức bỏ qua Tỳ Luật, rời khỏi đây, tránh cho Tỳ Luật đi vào tử lộ.