Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 27: 27: Chương 26




Vân Hy càng đi càng nhẹ nhàng, tới hầu phủ, gần như bắt đầu chạy.
Triệu Ngũ đang canh giữ ở cửa phủ nhìn thấy nàng, hắn gọi: “Đại tiểu thư.”
Nàng đáp “Ừ” rồi đi thẳng vào chính đường, kêu to: “A tẩu, a tẩu!”
Phương Phù Lan chờ ở chính đường từ sáng, nghe thấy giọng Vân Hy, nàng vội vàng bước ra.
Vân Hy nóng lòng muốn báo tin vui cho nàng: “A tẩu, được rồi! Kim thượng đọc phong thư khẩn của ca ca, hạ chỉ ra lệnh Đại Lý Tự điều tra kỹ lưỡng lần nữa.

Với bằng chứng như núi, ít ngày nữa, ca ca có thể được giải tội vì vụ án bị xử sai!”
Phương Phù Lan có chút sửng sốt, sau một lúc lâu vẫn không nhúc nhích.
Vân Hy một tay ôm bài vị và thánh chỉ trong ngực, duỗi tay kia quơ trước mắt nàng và nói: “A tẩu, tẩu sao vậy? Tẩu không vui à?”
Lúc này Phương Phù Lan mới định thần lại: “Nào có không vui, ta chỉ…… không ngờ mà thôi,” nàng nhìn Vân Hy, hỏi đầy nghi ngờ, “Vậy là được rồi?”
“Ta cũng không ngờ.” Vân Hy cười nói, “Sáng nay lúc ta quỳ gối ở cửa Tuy Cung, vốn không có ai để ý tới ta.

Sau đó Tam công tử đi ngang qua, nghe nói chuyện của ta nên nói rằng sẽ giúp ta trình chứng cứ lên Kim Loan Điện.

Hắn là ngự sử, có thể trực tiếp can gián với kim thượng.

Kim thượng đọc thư khẩn, tin rằng ca ca vô tội, lúc này mới hạ chỉ điều tra vụ án lần nữa.”
Nàng đưa thánh chỉ cho Phương Phù Lan: “A tẩu xem này.”
Phương Phù Lan nhìn kỹ, thấy được viết bởi ngự bút, ở cuối còn có ngọc tỷ mới yên lòng.
Nàng trả lại thánh chỉ cho Vân Hy, tựa như nhớ tới gì đó, ngập ngừng hỏi: “Muội mới nói…… là Tam công tử của Tông Thân Vương phủ đã giúp chúng ta?”
Vân Hy gật đầu, nhẹ nhàng “Ừ”.

Phương Phù Lan nói: “Tại sao muội lại……”
Nói được một nửa, rồi nuốt trở vào.
Lại cái gì? Lại lui tới với hắn? Lại thân thiết với hắn?
Tiểu vương gia của Tông Thân Vương phủ gần đây đã kiềm chế được tính nết, nhưng không ai có thể nói công tử ca ương ngạnh trước đây không phải là hắn, không ai có thể đảm bảo hắn sẽ tốt được bao lâu, lỡ như ngày nào đó, hắn lại chứng nào tật nấy thì sao?
Suy cho cùng, hắn không phải là người mà mình có thể chơi thân.
Phương Phù Lan vốn định nhắc nhở Vân Hy, nhưng nghĩ đến thời gian qua Vân Hy cứ luôn buồn bực, đã lâu không được vui vẻ như vậy.
Thôi, Trung Dũng Hầu phủ của bọn họ rốt cuộc đã nhận ân tình của Tam công tử, nàng sẽ không nói điều gì để làm hỏng niềm vui của Vân Hy.
Phương Phù Lan nắm tay Vân Hy, đưa tay áo lau trán cho nàng, nhẹ nhàng nói: “Nhìn muội kìa, đã làm gì với bản thân hở? Mau lấy nước rửa sạch đi.

Vừa rồi người của Kinh Triệu phủ tới, nói rằng cho phép muội được nghỉ một ngày.

Muội chưa ngủ cả đêm rồi, tắm rửa sạch sẽ rồi nghỉ ngơi đi.”
Vân Hy đáp lại rồi cười: “Ta đưa bài vị của cha và ca ca trở về từ đường trước đã, à, còn muốn đặt thánh chỉ của kim thượng ở đó luôn!”
Nói xong, bước nhanh ra khỏi nhà chính.
Vân Hy thắp hương trong từ đường, dập đầu, sau đó trở về phòng mình.
Nàng nhớ Trình Sưởng nhắc nàng phải thay thuốc, nên lấy kim sang dược và băng vải trong tủ ra, ngồi xuống tháo nút thắt trong lòng bàn tay.
Vết thương của nàng vốn do Tam công tử băng bó, thắt nút ở cổ tay rất đẹp, không biết bị lỏng tự khi nào, nàng nhìn thấy lúc ở trên đường nên đã tùy ý quấn lại, tự mình thắt nút.
Vân Hy băng bó lại vết thương, cất kéo và kim sang dược về chỗ cũ, định ném băng vải cũ trên bàn, tay đã duỗi ra, đột nhiên dừng lại, chậm rãi thu về.
Băng vải không đáng giá, nàng làm bộ khoái ở nha môn, có rất nhiều để dùng.
Nhưng mà, trước mặt là băng vải cũ đã sử dụng, không hiểu sao, thế nhưng trở nên vô cùng có ý nghĩa.
Sau một lúc lâu, nàng lấy nước, giặt băng vải cẩn thận, phơi ở trong viện.

Trời nắng chang chang, chiều có gió, băng vải mau khô.
Vân Hy lấy vô, lớp vải thô ráp trở nên mềm mại sau nhiều lần mài mòn.

Nàng đặt nó lên bàn, mặc cho nó rơi vãi ra xung quanh, nhất thời ngơ ngẩn, không biết làm sao, cũng không biết muốn giữ nó để làm gì.
Cuối cùng, nhớ tới lần xuất chinh cuối của Vân Lạc, hắn đã đưa cho nàng một con dao găm, tay cầm của dao găm hơi trơn nên vô dụng với nàng.
Vân Hy lấy dao găm dưới gối ra, quấn băng vải quanh tay cầm, múa may dùng thử.
Ừm, rất thuận tay.
Mưa dầm vừa qua mấy ngày, Giang Nam hoàn toàn thay đổi, toàn bộ Kim Lăng giống như lò nung, muốn lột hết da người ta.
Giữa tháng 5, vụ án của Vân Lạc cuối cùng đã có kết luận.
Đại Lý Tự cẩn thận kiểm tra quan ấn của Vân Lạc trên phong thư khẩn, tìm thấy vài lời khai của thuộc hạ cũ, tuyên bố Vân Lạc vô tội, trả lại danh hiệu Tuyên Uy tướng quân cho hắn.
Đại Lý Tự Khanh thấy kim thượng dường như có ý đối xử tốt với Trung Dũng Hầu phủ, khi trình hồ sơ lên ngự án đã hỏi thêm một câu, liệu có muốn cho Vân tướng quân thừa kế tước vị Trung Dũng Hầu hay không.
Ai ngờ kim thượng tựa như không nghe thấy lời này, mặc cho Đại Lý Tự Khanh ở trong điện hơn nửa ngày, mới nhớ tới có một người như vậy, nhàn nhạt nói: “Nói sau.”
Thánh tâm khó dò.
Nhất thời, không ai hiểu được tâm tư của ngôi cửu ngũ này.
Vì thế ở trong lòng mọi người, Trung Dũng Hầu phủ vẫn là Trung Dũng Hầu phủ, tuy kim thượng không nhớ kỹ, nhưng cũng chưa quên.
Điều khác biệt duy nhất, đại khái là vào cuối tháng 5, Vân Hy đi lãnh bổng lộc của hầu tước, người của Hộ Bộ có thái độ đỡ hơn rất nhiều.

Chuyện Vân Hy từ hôn Bùi Lan ồn ào ở Kim Lăng vài ngày, phần lớn nói là Bùi phủ bán ân tình cho hầu phủ.
Dù sao thì Bùi phủ cũng được lợi, làm như vậy, không đến mức khiến hầu phủ quá khó xử.
Vân Hy không để ý tới những lời đồn, cuộc hôn nhân với Bùi Lan giống như đám mây mù bao phủ lòng nàng, hiện giờ đám mây này rốt cuộc đã tan biến, nàng đẩy mây thấy mặt trời, cảm thấy vui vẻ và thoải mái.

Hôm nay, Vân Hy trực đêm, bữa trưa còn chưa ăn cơm, Điền Tứ đột nhiên tới tìm: “Vân, Vân Vân bộ khoái, người —— người hầu trong phủ của Tam công tử nói, phòng chứa củi của nha môn có, có động tĩnh.”
Trong phòng chứa củi, người bị giam là Trương Đại Hổ, đóng giả làm người lái thuyền đã chết.
Vân Hy vội vàng hỏi: “Động tĩnh gì?”
“Không không biết, Tam công tử đã, đã chạy tới lúc sáng sớm, kêu ta tới báo với ngài.”
Vân Hy nghe nói Trình Sưởng đã đến, trong lòng quýnh lên, dù sao cũng là vụ án của nàng, Tam công tử là người bị hại, sao lại để cho hắn nhọc lòng giúp đỡ nàng.
Về phòng thay trang phục bộ khoái, cầm kiếm, “Ta cũng đi qua đó.”
Bữa trưa mới được dọn lên bàn, Phương Phù Lan thấy Vân Hy chuẩn bị đi, đuổi theo ra hỏi: “Không ăn chút rồi đi?”
“Không ăn.” Vân Hy bước càng nhanh, trong nháy mắt đã ra khỏi phủ, để lại một câu, “Có chuyện quan trọng!”
Hầu phủ ở thành đông, gần Tuy Cung, cách xa Kinh Triệu phủ, Vân Hy vội vã gấp rút cũng phải mất hơn nửa canh giờ mới đến.
Người canh gác ngoài phòng chứa củi đã thay ca, Vân Hy hỏi Kha Dũng: “Tam công tử đâu?”
“Tam công tử đã tới buổi sáng, hỏi thăm tình hình nơi đây, ở đến trưa thì bị một gia phó kêu đi rồi, nói rằng Vương phi đang cầu phúc ở trong miếu Quan Âm gần đây, bảo hắn qua đó.

Tam công tử nhờ người nhắn, hắn cầu phúc cùng Vương phi xong sẽ qua đây liền nếu còn sớm.”
Vân Hy lại hỏi: “Người hầu trong phủ của Tam công tử nói rằng trong phòng chứa củi có động tĩnh, ngươi có biết là chuyện gì không?”
Kha Dũng lắc đầu: “Tam công tử đi gấp gáp, người hầu kia đi với hắn rồi.

Trước khi đi chỉ nói phải canh chừng cẩn thận, tám phần không phải là chuyện gì to tát.

Hay là Vân bộ khoái chờ một chút, nếu Tam công tử tới kịp sẽ tự mình nói cho ngài biết.”
Vân Hy ngẫm nghĩ, cảm thấy Kha Dũng nói có lý.
Nếu có động tĩnh quan trọng, Trình Sưởng sẽ không dễ dàng bỏ đi, cho dù rời đi cũng có lời giải thích.
Nhưng mà……
Đến tột cùng là chuyện gì đáng giá cho hắn tới đây?
Vân Hy nhìn sắc trời, hiện tại đã qua giờ mùi, cho dù Trình Sưởng có thể chạy tới, trời cũng đã chạng vạng.
Trình Sưởng là tiểu vương gia, là ngự sử, có lý nào để hắn hạ mình đi tới đi lui?.


Được‎ cop????‎ tại‎ ~‎ ????????????????‎ ????????u????ệ????.????????‎ ~
Vân Hy nghĩ, tới giờ dậu mình mới làm việc, hay là đến cửa miếu Quan Âm chờ, nếu Tam công tử có chuyện quan trọng, vừa ra khỏi nơi đó sẽ nói cho mình biết.
Nghĩ vậy, gọi Điền Tứ đi tới miếu Quan Âm.
Vào mùa hè, không có nhiều người tới miếu dâng hương, căn miếu này được xây trong khu vực bình dân, không tĩnh mịch bằng rừng già núi thẳm, hương khói cũng không thịnh vượng.
Cây đa cổ thụ ở cửa miếu bị phơi nắng uể oải, thời điểm Vân Hy chờ dưới gốc cây đa còn suy nghĩ, nếu Tông Thân Vương phi muốn thắp hương lễ Phật, sao không đến chùa Bạch Vân ở ngoại ô kinh thành? Nơi đó mát mẻ, dễ chịu, chỉ ngồi xe nửa ngày.
Nhưng khi Tông Thân Vương phi ra khỏi miếu Quan Âm, nàng hiểu ngay.
Đi cùng với Tông Thân Vương phi còn có ba người khác, ngoài Trình Sưởng, còn có phu nhân Trương thị của Lâm đại nhân làm ở Lễ Bộ, và con gái của Trương thị, tiểu thư Lâm Nhược Nam.
Miếu Quan Âm, cầu con, cầu phúc, cầu nhân duyên.
Vương phi tới đây, ước chừng là có dụng ý khác.
Nghĩ rằng Trình Sưởng phải làm việc, không thể đi quá xa vào ban ngày, bởi vậy đã hẹn với Trương thị và Lâm tiểu thư ở miếu Quan Âm, sau đó bảo hắn lại đây.
Bên kia, Trình Sưởng đang nói chuyện với Tông Thân Vương phi và Trương thị, ánh mắt bất ngờ đảo qua, phát hiện Vân Hy đang chờ dưới gốc cây đa, sửng sốt một chút, nói đôi câu với Vương phi rồi đi về phía nàng.
Vân Hy cũng sững sờ, định thần lại mới nhận ra có lý nào để Tam công tử hạ mình bước tới, vội vàng tiến lên, cúi chào: “Ti chức gặp qua Tam công tử, gặp qua Vương phi.”
Trình Sưởng “Ừm”, đại khái đoán được ý định của nàng, không nói thêm gì nữa.
Ngược lại ánh mắt của Tông Thân Vương phi rơi vào người nàng, nhàn nhạt hỏi: “Sao Vân Hy tiểu thư tới miếu?” Dừng một chút lại hỏi, “Tới tìm Sưởng Nhi à?”
Vân Hy cúi đầu chắp tay: “Bẩm Vương phi, người hầu của vương phủ nhắn với ti chức ——”
Nói nửa chừng, không hiểu sao, nàng cảm thấy mất tự nhiên.
Ngước mắt nhìn, thấy Lâm Nhược Nam lặng lẽ nhìn mình.
Vẻ mặt nàng bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại đượm buồn.
Vân Hy vốn muốn nói, người hầu của vương phủ nhắn rằng, Tam công tử có chuyện quan trọng tìm nàng, bởi vậy nàng mới tới đây, nhưng lời nói đến miệng, lại sửa lời: “Nha môn của ti chức có chuyện quan trọng, cần vội vã bẩm báo với Tam công tử.”
Tông Thân Vương phi “Ừm”, nói với Trình Sưởng: “Nếu là công việc, con mau hoàn thành rồi về phủ.”
Lại cười nói, “Hôm nay biểu muội của con tới vương phủ dùng bữa, chớ trì hoãn.”
Trình Sưởng đáp lời, đứng tại chỗ cùng Vân Hy, nhìn người hầu trong phủ dắt xe ngựa, đưa xa giá của Vương phi rời đi, sau đó mới nói với Vân Hy: “Mẫu thân của ta tạm thời gọi ta đi, làm phiền cô phải chạy tới.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.