Diêm Long Quân

Chương 120



Chương 120

Anh ta cũng biết rằng đường đường là quản lý mà lại lớn tiếng mắng mỏ sẽ gây ra ảnh hưởng xấu đến bộ mặt của khách sạn, tuy nhiên anh ta thực sự không thể chịu đựng nổi.

“Tên họ Lục kia, rốt cuộc anh có đi không?”

Lục Thần vờ như không nghe thấy, anh tiếp tục ăn bánh kẹo uống cà phê.

“Anh…”

Võ Thiên Tứ gần như tức đến phát điên.

Sau đó, anh ta lao đến, giật bộ đàm trên người Lý Kiến Quốc xuống.

“Tôi là Võ Thiên Tứ quản lý mới đến, có người đang gây rối trong đại sảnh, tất cả xuống đại sảnh cho tôi”.

“Đã rõ!”

“Đã rõ!”

Đám người đồng thanh đáp, sự chế nhạo bắt đầu hiện lên trên mặt Võ Thiên Tứ.

“Tên họ Lục kia, nếu còn không đi, đợi lát nữa không đi được nữa đâu”.

Lúc này, Đặng Diễm Bình đang vui sướng hả hê trên nỗi đau của người khác.

“Loại người nghèo kiết xác này, đáng bị đánh chết!”

“Mẹ, người bị đánh chưa chắc là anh ấy”, Dương Lâm Lâm đã từng tận mắt chứng kiến phương thức bạo lực của Lục Thần, cô ta rất tin tưởng vào anh.

Đặng Diễm Bình không cho là đúng, bà ta tận tình khuyên nhủ: “Lâm Lâm, một thằng đàn ông nghèo như vậy, không biết con nhìn trúng cậu ta ở điểm nào nữa? Dù sao thì mẹ nhìn trái nhìn phải cũng không tìm ra cậu ta có ưu điểm gì. Tuy nhiên, nó sắp bị Tiểu Võ dạy dỗ rồi, con xem cho kỹ đi!”

Haizz!

Dương Lâm Lâm nặng nề thở dài một hơi, cô ta biết rằng kịch hay vừa mới bắt đầu.

Một lúc sau, hơn một trăm nhân viên bảo vệ trong khách sạn xông tới.

Sở sĩ kêu tất cả bảo vệ cùng đến là vì Võ Thiên Tứ muốn ra oai thể hiện trước mặt Dương Lâm Lâm.

“Đi, ném tên đó ra ngoài cho tôi!”, Võ Thiên Tứ chỉ vào Lục Thần lớn giọng quát.

Lúc này, đám bảo vệ đều hướng ánh mắt phẫn nộ về phía Lục Thần.

Nhưng khi nhìn rõ mặt Lục Thần, bọn họ không hẹn mà cùng dừng bước, đưa mắt nhìn nhau.

Sau đó, hơn một trăm nhân viên bảo vệ đồng thời tản ra.

Hứ?

Võ Thiên Tứ cảm thấy khó hiểu, anh ta tức giận nói: “Các người sao vậy? Quay lại đây cho tôi!”

Tuy nhiên, không có một ai nghe lời anh ta.

Sao đi hết rồi?

Đặng Diễm Bình trợn to mắt, bà ta không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.

“Mẹ, Tiểu Võ mà mẹ nói không có chút uy phong nào cả!”, Dương Lâm Lâm che miệng cười.

“Hừ!”, Đặng Diễm Bình dùng ánh mắt thù hằn liếc nhìn Lục Thần.

Trước mắt bao người, một quản lý là anh ta không có chút uy quyền nào, Võ Thiên Tứ xấu hổ đến nỗi mặt đỏ tía tai, lòng căm thù đối với Lục Thần ngày càng lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.