Diêm Long Quân

Chương 139



Chương 139

Thế nhưng từ chuyện vừa rồi có thể thấy, nhân cách của hắn quá tệ.

Chức vị đó sao có thể để một kẻ như vậy đảm nhiệm chứ?

Vốn anh không định để lộ thân phận, nhưng giờ hết cách rồi.

“Lưu Khải, với hành vi tiểu nhân của cậu, cái ghế giám đốc này không hợp đâu, lập tức nhận lương rồi cút đi!”

Ơ?

Lục Thần vừa dứt lời, đám đông liền bật cười lớn.

“Cái tên Lục Thần này, não có vấn đề rồi hả?”

“Cậu ta tưởng mình là chủ nhà hàng này chắc? Đòi đuổi việc Lưu Khải!”

“Ha ha! Tên nghèo này mắc cười quá đi mất!”

Đến Tiêu Nam cũng không hiểu chuyện gì.

Không lẽ đầu óc Lục Thần có vấn đề thật?

Lưu Khải thì cười đến nỗi gập cả người.

“Lục Thần à! Cậu nói cái quái gì thế?”

“Muốn đuổi tôi, cậu tưởng cậu là chủ nhà hàng này chắc?”

“Chủ chỗ này họ Sở, không phải họ Lục!”

“Tên là Sở Lương Thương, bố của Sở Y Y!”

“Ồ? Vậy ư?”, Lục Thần nhếch miệng, sau đó quay sang nói với Sở Y Y: “Hiện giờ bố cậu là chủ nhà hàng này à?”

Sở Y Y đã biết chuyện bố mình chuyển nhượng nhà hàng.

“Bố tôi hôm qua vừa chuyển nhượng nhà hàng rồi”.

Nụ cười của Lưu Khải cứng đờ, nhưng lại cười tiếp.

“Cho dù đã chuyển nhượng, ông chủ cũng không phải họ Lục”.

Lục Thần châm một điếu thuốc, hút sâu một hơi.

“Họ Lục hay không, cứ bảo Y Y gọi điện hỏi là biết ngay!”

“Đúng là đồ lì lợm! Nếu ông chủ nhà hàng họ Lục thì chắc chỉ có trong mơ của cậu thôi!”, Lưu Khải không hề tin lời anh, nói: “Y Y, để chứng minh cậu ta đang nằm mơ, cậu gọi điện cho bố hỏi đi!”

“Tôi còn lâu mới rảnh rỗi như vậy”.

Sở Y Y cũng không tin lời Lục Thần, không muốn lãng phí tiền điện thoại.

“Kìa, Y Y, gọi một cuộc thôi mà! Đừng phá hỏng tiệc vui của bạn bè thế chứ”.

Lúc này Trương Tân cũng thuyết phục cô ta, hắn rất khoái chí khi được xem trò cười của Lục Thần.

Nếu Trương Tân cũng lên tiếng rồi, Sở Y Y chỉ đành gật đầu.

“Được rồi! Tôi sẽ gọi”.

Sau đó, Sở Y Y gọi cho Sở Lương Thương.

Ba phút sau, Sở Y Y bước tới với vẻ mặt không dám tin.

Thấy biểu cảm của Sở Y Y, Lưu Khải cảm thấy có gì đó không ổn, lúc này mới bắt đầu hoảng hốt.

“Y Y, sao rồi? Ông chủ mới của nhà hàng này là họ Lục sao?”

Lúc này, ngoại trừ Tiêu Nam và Lý Bác, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Sở Y Y, mong chờ câu trả lời của cô ta, chờ đợi được cười nhạo Lục Thần.

Một hồi lâu sau, Sở Y Y mới cắn môi gật đầu.

Họ Lục thật sao?

Lúc này mọi người đều không thể bình tĩnh được nữa!

Lưu Khải đè nén căng thẳng trong lòng, cười nói: “”Họ Lục thì đã sao? Cậu ta đâu phải là người duy nhất trên đời có Lục?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.