Chương 15
Trần Phương muốn nói thêm gì đó, lại bị Lục Thần trực tiếp cắt ngang: “Phiền cô tránh ra một chút, nếu không tôi sẽ không mua. Tôi tin rằng ông chủ của cô sẽ rất khó chịu nếu mất một khoản lớn như vậy”.
Trần Phương như trực khóc, đành rời khỏi máy quẹt thẻ.
Sắc mặt cô ta sa sầm, nhìn Vương Lệ với ánh mắt ghen tị và thù ghét.
Có lẽ việc coi thường người khác hôm nay là việc khiến cô ta hối hận nhất trong cuộc đời.
Vương Lệ vui mừng ra mặt, trong mắt tràn đầy cảm kích nhìn Lục Thần.
Thanh toán rất nhanh, Lục Thần đẩy xe và Lâm Như ra ngoài, cùng thưởng thức bầu trời đêm.
Cả hai đang chìm đắm trong thế giới hai người mà không để ý rằng một người phụ nữ trung niên đang nhìn trộm họ trong bóng tối.
“Kỳ quái! Sao Lâm Như lại ở đây?”
Sau đó, người kia vội rút điện thoại gọi cho ai đó.
8 giờ sáng ngày hôm sau Lục Thần tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt xong xuôi anh chào tạm biệt Lâm Như rồi lái xe thẳng đến tòa nhà Ngân Thiên.
Tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Ngân Thiên nằm ở đoạn đường sầm uất nhất thành phố Minh Thanh, cách khách sạn Ngân Thiên không xa, chỉ khoảng 10 phút lái xe.
Đỗ xe xong, Lục Thần đi thẳng vào tòa nhà, nhưng anh lại bị bảo vệ ở cửa chặn lại: “Này! Anh là ai? Thẻ nhân viên đâu?”
“Thật ngại quá, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, vẫn chưa có thẻ nhân viên”, Lục Thần khách sáo nói.
Bảo vệ đánh giá Lục Thần một lượt từ trên xuống dưới, thấy anh ăn mặc giản dị mộc mạc, anh ta liền khinh thường nói: “Vậy không được, theo quy định của tập đoàn, không được phép vào mà không có thẻ nhân viên, trừ khi anh có thể gọi điện thoại cho quản lý phụ trách
xuống đón”.
Lục Thần mỉm cười nói: “Tôi được chủ tịch An tuyển dụng, lẽ nào ông ấy cần đích thân xuống đón tôi sao?”
“Ha ha!”
Bảo vệ cười đến nỗi da thịt trên mặt nhăn lại: “Chủ tịch An đích thân tuyển dụng, anh cho rằng anh là ai? Nói dối cũng không xong, mau đi đi!”
Lục Thần không thèm quan tâm đến anh ta nữa, anh rút chiếc điện thoại cũ kỹ ra, bấm gọi An Kình Tông.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận!”
Lục Thần đặt điện thoại xuống: “Tạm thời không liên lạc được, đợt lát nữa tôi gọi sau”.
Lúc này, An Kình Tông đang bàn chuyện công việc với một khách hàng quan trọng qua điện thoại.
“Thôi được rồi, đừng ở đây giả vờ nữa, mau đi đi!”, bảo vệ xua xua tay.
“Hừ! Anh không nghe thấy đúng không!”
Lục Thần bất đắc dĩ thở dài, sao trên đời này có nhiều kẻ nịnh hót như vậy chứ?
“Xin cho tôi thêm vài phút nữa, tôi thật sự do chính chủ tịch An tuyển dụng”.
“Hừ!”, bảo vệ đã mất kiên nhẫn: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!”
Nói xong, bảo vệ đi tới vung tay đấm Lục Thần.
Lục Thần khẽ vươn tay ra, anh dùng lòng bàn tay chụp lấy nắm đấm của anh ta, nhẹ nhàng vặn.
“A!”
Bảo vệ phát ra tiếng kêu như lợn bị chọc tiết: “Buông ra mau!”