Diêm Long Quân

Chương 17



Chương 17

Cái này…

Lẽ nào người này thực sự là người do chủ tịch An tuyển?

Sao có thể chứ? Sao khách của chủ tịch An lại là một người nghèo hèn như vậy?

Nhưng sự thật đã ở ngay trước mắt, anh ta không thể không tin.

Dương Vệ Long vươn tay lau mồ hôi trên trán, anh ta cười gượng một tiếng rồi kêu bọn thuộc hạ nhường đường.

“Anh Lục, mời!”, Hậu Lâm làm động tác mời tiêu chuẩn.

Sau đó, Lục Thần liền đi theo cô ta vào trong tòa nhà.

Phòng làm việc của An Kình Tông rất sang trọng và trang nhã.

Thư ký đã nói cho ông ta biết chuyện vừa rồi, chỉ thấy lông mày của ông ta nhíu thành một đường: “Cậu Lục, thành thật xin lỗi, mấy tên bảo vệ này luôn tự cho mình là đúng”.

“Thư ký Hậu, đi nói với Vương Vệ Long, kêu cậu ta cuốn xéo rời đi”.

“Chủ tịch An, bỏ đi, bọn họ chỉ tuân theo nội quy công việc thôi mà, khá có trách nhiệm”, Lục Thần châm một điếu thuốc bắt đầu hút.

“Được rồi! Tôi nghe theo cậu”, An Kình Tông gật gật đầu, ông ta thầm ngưỡng mộ phong thái của Lục Thần.

“Cậu Lục, thật ra tôi mời cậu đến không phải là làm vệ sĩ cho tôi mà là cho con gái tôi, đám đối thủ của tôi đã nhắm vào con bé, cho nên…”

Lục Thần gật đầu nói: “Yên tâm, nếu tôi đã đồng ý với ông, tôi sẽ làm tròn bổn phận của mình”.

“Tuy nhiên, người muốn hãm hại cô ấy đang ở trong bóng tối, con gái của ông lại ở ngoài ánh sáng, cho nên tốt nhất đừng tiết lộ thân phận của tôi”.

“Đương nhiên!”, An Kình Tông càng thêm ngưỡng mộ Lục Thần.

Sau đó, ông ta lấy ra một bức ảnh: “Đây là con gái tôi, An Hiểu Nghiên, bây giờ con bé đang học ở trường Đại học Bách khoa Minh Thanh”.

Đại học Bách khoa Minh Thanh, đó cũng là trường cũ của anh và Lâm Như! Trong lòng anh không khỏi dâng lên một gợn sóng.

“Ừm! Tôi biết rồi!”, Lục Thần cầm lấy bức ảnh rồi nhẹ nhàng rời đi.

“Bà có chắc con bé đáng chết đó ở bên trong không?”

Mã Thu Linh nói bằng vẻ mặt khó tin, khách sạn Ngân Thiên, Lâm Như có ở nổi không?

Người phụ nữ trung niên vỗ ngực cam đoan: “Đương nhiên là chắc rồi, tối qua tôi đã tận mắt chứng kiến một nam thanh niên đẩy con bé vào khách sạn”.

Người phụ nữ trung niên này không phải là ai khác mà chính là Vương Lan- bà thông gia với Mã Thu Linh, mẹ Phó Hiểu Cầm.

Nghe đến đây, Mã Thu Linh nở một nụ cười độc địa: “Vào đến khách sạn Ngân Thiên rồi, vậy thì tôi nói thế nào là thế đó”.

Sau đó, bà ta và Vương Lan đi vào khách sạn.

Lâm Phương, lễ tân của khách sạn biết người vừa vào là mẹ của quản lý Vương, cô ta không dám sơ suất, vội vàng chào hỏi: “Con chào dì, dì tới ạ?”

Mã Thu Linh lạnh giọng nói: “Cô có biết một thằng nhóc nghèo hèn và một đứa con gái tàn phế đang ở phòng nào không?”

Lâm Phương suy nghĩ một lát: “Tầng 24, phòng 518, bọn họ…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.