Diêm Long Quân

Chương 4



Chương 4

Đột nhiên, ba người đàn ông cầm gậy còn lại lao vào Lục Thần.

Lúc này, Lục Phong đang ở cách đó không xa, anh ta ngồi trong xe, yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, chờ tiếng thét tê tâm liệt phế của Lục Thần truyền đến.

Tuy nhiên, ngay sau đó, anh ta lại chết lặng.

Chỉ thấy Lục Thần vung nắm đấm lên đối phó với ba tên đàn ông đó.

“Bịch bịch bịch!”

Sau ba cú đấm, ba người đàn ông kêu gào thảm thiết rồi lần lượt ngã xuống đất.

“Thế này…”, Lục Phong dụi dụi mắt, anh ta nghi ngờ mắt mình có vấn đề.

Sao có thể chứ? Làm sao mà Lục Thần, một thằng con trai vô dụng, một kẻ ăn xin lại có thể sở hữu thân thủ bất phàm như vậy?

Giờ phút này, Hoàng Mao cảm thấy lạnh sống lưng, hắn ta không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán.

Mặc dù hắn ta nổi tiếng là độc ác nham hiểm trong các thế lực ngầm, nhưng hắn ta vẫn biết rõ năng lực của mình khi đối diện trước những sức mạnh tuyệt đối.

Lục Thần bước tới trước mặt Hoàng Mao, hút xong ngụm thuốc cuối cùng anh liền ném tàn thuốc lên người hắn ta, nhẹ giọng nói: “Anh đi nói với Lục Phong, kêu lần sau anh ta tìm mấy người có bản lĩnh chút đến”.

“Vâng vâng vâng!”

Hoàng Mao gật đầu như trống vậy, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Ngay sau đó, Lục Thần nhìn về phía vị trí Lục Phong đỗ xe, anh búng tay sau đó xoay người rời đi.

Hoàng Mao chưa từng thấy ai lợi hại như vậy, hắn ta sợ tới mức hai chân bủn rủn, tập tễnh đi về phía Lục Phong: “Cậu Lục, tên đó lợi hại quá, phải làm sao bây giờ?”

“Đồ ăn hại, một lũ ăn hại!”

Lục Phong tức giận thở hổn hển, anh ta nới lỏng cà vạt sau đó đập vỡ bảng điều khiển.

“Kêu gã mập đến gặp tôi ngay lập tức!”

“Vâng!”

Hoàng Mao nhếch nhác xoay người lại, hắn ta đỡ đàn em bị thương dậy rồi leo lên chiếc xe thương vụ nhanh chóng rời đi.

Trời đã khuya, đường phố vắng tanh không một bóng người, đợi hồi lâu không thấy chiếc taxi nào, Lục Thần nhìn quanh chỉ thấy một khách sạn vẫn sáng đèn.

Khách sạn Ngân Thiên là khách sạn cao cấp bảy sao, trông rất xa hoa lộng lẫy.

Nếu đổi lại là người bình thường, đến gần nơi này còn khó, chỉ những tỷ phú giàu có mới có thể vào đây.

Lục Thần vốn không muốn phô trương như vậy, nhưng muộn như này rồi cũng không thể ngồi chồm hổm ở hầm cầu.

Anh không chút do dự bước lên bậc thềm khách sạn, hai cô nhân viên đón khách ở cửa chuyên nghiệp nói: “Xin chào quý khách!”, nhưng nụ cười cứng nhắc trên mặt họ nói cho Lục Thần biết rằng, sự chào đón của bọn họ không xuất phát từ đáy lòng.

Lục Thần đi thẳng đến quầy tiếp tân: “Chào cô, xin hỏi có còn phòng không?”

Người phụ nữ ở quầy tiếp tân đang cúi đầu nghịch điện thoại, cô ta vội vàng ngẩng đầu lên, mỉm cười ngọt ngào: “Chào anh!”

Sau khi cô lễ tân thấy cách ăn mặc của Lục Thần, nụ cười chuyên nghiệp của cô ta lập tức biến mất, cô ta lạng lùng nói: “Còn, tuy nhiên chỗ chúng tôi toàn là phòng tổng thống, giá cả không rẻ đâu”.

Trước sự lạnh nhạt của cô lễ tân, Lục Thần không hề tức giận, ngược lại còn cười nói: “Cô nói xem, ở một đêm mất bao nhiêu tiền?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.