Diêm Long Quân

Chương 51



Chương 51

“Thằng oắt Lục Thần đó, không biết học võ ở đâu, mà đại sư Du không đỡ nổi một đòn!”

“Không được! Tôi nhất định không bỏ cuộc, không thể nuốt trôi cục tức này!”

Lục Vân Tường thở phì phò, nói: “Lục Sinh, giờ ông tới Tứ hải võ quán, mời Liễu Ngạo Thiên qua đây!”

“Hả?”, Lục Sinh bất ngờ nói: “Ông chủ, Liễu Ngạo Thiên trước giờ cứng nhắc, e là sẽ không nhúng tay vào chuyện này đâu”.

Liễu Ngạo Thiên – hội trưởng Tứ Hải võ quán, tức quán chủ, sư huynh của Du Thản Long.

Nhưng tính cách hai người hoàn toàn trái ngược, Du Thản Long luôn ỷ võ kiêu ngạo làm càn.

Còn Liễu Ngạo thiên mặc dù võ công cao cường hơn, nhưng lại luôn khiêm nhường.

Nhà họ Lục từng dùng tiền bạc muốn nhờ ông ta tới dạy võ, nhưng ông ta lập tức khước từ.

“Hừ!”

Lục Vân Tường nhếch miệng.

“Giờ không giống trước đây, sư đệ ông ta bị người ta đánh tàn phế, tôi không tin ông ta sẽ đứng yên bất động”.

“Hơn nữa, nếu ông ta vẫn đứng ngoài cuộc, vậy tôi sẽ phá cả cái Tứ Hải võ quán đó!”

“Dạ được! Để tôi đi xem thử!”

Lục Sinh gật đầu rời đi.

Trong Tứ Hải võ quán, Liễu Ngạo Thiên đang luyện công.

“Quán chủ, Lục Sinh cầu kiến!”

Một thực tập sinh chạy tới cung kính nói.

Liễu Ngạo Thiên nhíu mày, hiển nhiên không hề vui vẻ.

“Không phải tôi nói rồi ư? Trong lúc tôi luyện công, ai cũng không gặp!”

Thực tập sinh bối rối, lí nhí nói: “Ông ta nói không gặp không được! Nói là…phó hội trưởng bị người ta đánh tàn phế rồi!”

“Cái gì?”, Liễu Ngạo Thiên vội khoác áo ngoài: “Cho ông ta vào!”

Lục Sinh tiến vào: “Quán chủ Liễu, đã lâu không gặp!”

“Hừ!”, Liễu Ngạo Thiên đứng dậy, nói: “Lục Sinh, ông nói cho tôi biết, sự việc rốt cuộc là sao?”

“Haiz!”, Lục Sinh thở dài, không trả lời ngay.

“Quán chủ Liễu, chắc ông đã nghe tin, lệnh sư thật sự quá thảm!”

“Đừng nhiều lời, nói việc chính, rốt cuộc đã xảy ra việc gì?”, Liễu Ngạo Thiên không kiên nhẫn nói, ông ta vốn không có hảo cảm với người nhà họ Lục.

“Hai tay của đại sư Du, và cả một chân, đã bị người ta đánh tàn phế rồi!”, ông ta ngừng một lúc rồi nói tiếp: “E là cả đời này chỉ có thể ngồi xe lăn mà thôi!”

Sắc mặt Liễu Ngạo Thiên vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.

Sư đệ Du Thản Long của ông ta cũng được coi là cao thủ ở Minh Thanh, vậy mà lại bị người ta đánh tàn phế, vậy người kia chắc chắn không tầm thường.

Im lặng hồi lâu, Liễu Ngạo Thiên mới cất lời: “Là do ai?”

“Lục Thần! Là tên phế vật Lục Thần năm xưa, không biết cậu ta học võ ở đâu, giờ đi khắp nơi ức hiếp người khác!”, Lục Sinh nói dối không hề chớp mắt.

Cậu ta không chỉ đánh đại sư Du mà còn đánh gãy hai tay cậu Phong nhà chúng tôi, vậy nên ông chủ nhà tôi mong quán chủ Liễu đích thân ra tay xử lý tên khốn đó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.