Diêm Long Quân

Chương 9



Chương 9

Thấy cảnh tượng trong phòng, lòng Lục Thần càng cảm thấy chua xót hơn.

Chỉ thấy căn phòng vô cùng bừa bộn, sàn nhà đầy đồ ăn thừa ẩm mốc, góc tường còn có phân và nước tiểu.

Lâm Như tươi trẻ xinh đẹp trước đó giờ đã già đi rất nhiều, sắc mặt vàng vọt xanh xao, bây giờ cô đang nằm trên một chiếc giường dột nát.

“Lâm Như…”

Lâm Hạo đã chém giết tắm đẫm máu trên chiến trường, không biết đã đổ bao nhiêu mồ hôi sương máu, nhưng anh chưa từng rơi nước mắt.

Nhưng vào giờ phút này, trong hốc mắt anh nổi lên những giọt nước mắt trong suốt như pha lê.

Thấy bạn trai mong nhớ ngày đêm của mình, Lâm Như vội vàng dùng chăn bông đã lâu không giặt che mặt lại, bắt đầu nức nở nghẹn ngào.

Thấy chuyện sắp bị bại lộ, người phụ nữ trung niên vội vàng dùng một tay túm lấy quần áo của Lục Thần, tay còn lại chỉ ra ngoài cửa, bà ta rống lên: “Ra ngoài, tôi không đồng ý cho cậu vào”.

Lục Thần quay đầu lại, đôi mắt đỏ bừng lóe lên tia lạnh lẽo.

Thấy tia sáng lạnh lẽo đó, người phụ nữ trung niên không khỏi buông tay ra, lùi về sau hai bước.

“Cậu kia, nếu cậu còn không ra ngoài, tôi sẽ gọi người tới”.

Lục Thần mặc kệ bà ta, anh đi thẳng đến chỗ Lâm Như, kéo chiếc chăn bông bốc mùi ra, anh ôm Lâm Như vào lòng, run giọng nói: “Lâm… Như, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lâm Như giãy dụa trong lòng Lục Thần, cô khóc càng thương tâm hơn: “Lục Thần, anh về đi! Anh… anh đừng quan tâm đến em!”

Lục Thần dùng bàn tay đầy vết chai vuốt ve khuôn mặt xanh xao vàng vọt của cô, anh đau lòng không nói nên lời.

Đúng vào lúc vui buồn đan xen này, người phụ nữ trung niên nhào tới, bà ta túm lấy quần áo của Lục Thần, dùng sức kéo ra: “Cậu cút ra ngoài cho tôi”.

Lục Thần quay đầu lại, anh dùng tay phải túm lấy cổ áo bà ta, sau đó nâng bà ta lên ném về phía trước.

Người phụ nữ trung niên bị anh ném vào đống thức ăn thừa mốc meo, bà ta lăn vài vòng rồi lăn trúng vào đống phân.

“Ọe…”, người phụ nữ trung niên bắt đầu nôn mửa.

Khắp người ô uế dơ bẩn, bà ta rút điện thoại ra bấm một dãy số, vài giây sau, bà ta khóc lóc nói: “Con trai à! Con mau đến chỗ con bé hôi hám này đi, mẹ bị người ta đánh”.

Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng đàn ông thô bạo: “Ai to gan vậy? Mẹ đợi đó, con đến xử lý”.

“Thằng nhóc kia, cậu đợi đó cho tôi, con trai tôi sắp đến rồi, nó sẽ rút da cậu!”, người phụ nữ trung niên nghiến răng mắng mỏ.

Lục Thần không thèm để ý đến bà ta, anh kéo Lâm Như dậy: “Lâm Như, đi, anh đưa em rời khỏi đây!”

“Không, em không đi!”, Lâm Như không ngừng giãy dụa.

“A!”, Lục Thần trừng mắt nhìn vào đôi chân của cô: “Chân em sao vậy?”

“Hức…”, Lâm Như càng khóc thương tâm hơn: “Em tàn…tàn phế rồi”.

Nghe được lời này, Lục Thần giống như bị sét đánh vậy, sửng sốt vài giây anh mới ổn định lại.

Anh không quan tâm đến sự phản kháng của Lâm Như, anh ôm cô dậy: “Anh về rồi, anh sẽ không để em phải chịu bất kỳ ấm ức nào nữa, đi theo anh rời khỏi nơi này”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.