Diễm Luyến Tàn Đồng

Chương 11



Đại phu nói cho dù không nhìn thấy, nhưng để cho y tiếp xúc với ánh mặt trời vẫn tốt hơn. Có cơ hội hồi phục chút thị lực luôn luôn hảo, cho dù khả năng là nhỏ bé như vậy.

Đồng dạng câu hỏi, Mộ Dung Viêm Hạo chậm rãi, nói từng chữ từng chữ, lập lại ba lần Tử Đồng mới dần dần có phản ứng.

“Nói chuyện, nói chuyện với ta?”

Hai mắt chậm rãi chớp xuống, lần này y rất nhanh đem tầm mắt lên trên mặt Mộ Dung Viêm Hạo, cũng ngưng mắt nhìn tròng mắt đen của hắn.

“Đúng vậy a, nói chuyện với ngươi.” Hắn rất thích nghe thanh âm y, mặc dù chậm chạp lại hết sức dễ nghe động lòng người, vô cùng thích hợp xướng khúc tử(bài hát).

Tử Đồng quay đầu, sau khi nghe được hắn nhu hòa trả lời suy nghĩ một chút. “Tử Đồng không làm búp bê sao?”

Hắc đồng hiện lên một tia thương tiếc, đau lòng khẽ vuốt khuôn mặt trắng noãn của y. “Không làm búp bê nữa, Tử Đồng là người, không phải búp bê.”

Hắn hy vọng y có thể cùng người bình thường giống nhau hiểu được thất tình lục dục.

Hai tròng mắt tử sắc phảng phất tại trầm tư, tựa hồ trong nháy mắt lâm vào phong bế, qua thật lâu, y mới lại từ từ tại trong đầu trống trơn tìm được câu chữ. “Làm người như thế nào?”

Mộ Dung Viêm Hạo hai tay vây quanh eo y ôm chặt lại. “Chính là có thể nói, có thể nghe người ta nói chuyện, nghĩ sự tình, có tình cảm.”

“Cái gì là tình cảm?”

Mộ Dung viêm hạo cười khổ. Này dạy y như thế nào?

“Tình cảm chính là sẽ nghĩ muốn khóc, sẽ nghĩ muốn cười, sẽ nhớ mãi không quên, muốn chạy trốn cũng trốn không ra.” Tựa như hắn lần đầu tiên nhìn thấy y sau, tâm tình bách chuyển thiên hồi khó có thể khống chế.

Tử Đồng hai tròng mắt nghi ngờ sâu hơn. “Không hiểu, Tử Đồng không hiểu.”

Lời của hắn nói thật là khó hiểu, tại sao phải muốn khóc, muốn cười? Tử Đồng không muốn khóc cũng không muốn cười, đầu rất dễ dàng liền đem chuyện quên mất, như vậy cũng có thể làm người sao?

Làm người, thật là khó. . . . . .

Phát hiện ánh mắt của y có chút mệt mỏi, Mộ Dung Viêm Hạo điều chỉnh tư thế người trong ngực một chút, để cho y có thể thoải mái mà nằm trong ngực hắn. “Hiện tại không hiểu cũng không sao, sau này từ từ sẽ hiểu.” Hắn cũng không yêu cầu trong khoảng thời gian ngắn phải thành công, thời gian mười năm không tính ngắn, muốn y lập tức khôi phục rất khó.

Tựa hồ cảm thấy ngực của hắn rất thoải mái, Tử Đồng đem mình vùi thật sâu vào lồng ngực dày rộng cuả hắn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch ngáp một cái.

Bởi vì nguyên nhân mấy ngày qua thân thể vẫn không thoải mái, thời gian ngủ tương đối dài, nhưng là trí nhớ cũng không hỗn loạn như dĩ vãng, lần ngủ này cũng không biết lần trước tỉnh đã làm gì.

Y nhớ được lúc trước khi tỉnh lại là thanh âm một người khác phụng bồi y, nói với y rất nhiều, rất nhiều lời, nhưng là thanh âm kia không có giống như hiện tại, có gối rất thoải mái, cũng sẽ không ôm y.

Trước kia chưa từng có người ôm qua y, cũng chưa từng chạm qua , cái loại ấm áp khi thân thể tiếp xúc này làm y cảm thấy rất xa lạ, nhưng cũng rất thoải mái.

“Tử Đồng, thấy không rõ lắm……..” Cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm nói mang theo nồng đậm buồn ngủ.

“Ân?” Mộ Dung Viêm Hạo đang bị bộ dáng khả ái như tiểu miêu của y hấp dẫn toàn bộ tinh thần, không có nghe cẩn thận y nói những gì.

” Mắt, thấy không rõ. . . . . . tối tối, nhìn không thấy . . . . . .” Hai mắt xinh đẹp chậm rãi khép lại, người cũng tiến vào mộng đẹp.

Lần này Mộ Dung Viêm Hạo nghe rõ lời của y nói, cũng có thể hiểu được ý tứ trong câu chữ đơn giản của y.

Chỉ cần ở chỗ ánh sáng đủ mạnh, Tử Đồng có thể đại khái thấy một mảnh mơ hồ, nếu là sắc trời so sánh ám, y cái đồ gì cũng nhìn không thấy tới.

Mắt như vậy, cùng người mù cũng không có gì khác biệt.

“Không sao, ta là mắt của ngươi, chiếu cố ngươi cả đời.” Đây không phải nói đùa, từ ngày gặp mặt đầu tiên, hắn liền hiểu mình đã bị y nhiếp đi tất cả tâm thần.

Đã tự hỏi mình cũng đã tự nói với mình, là bởi vì mỹ mạo khó gặp đi!

Nhưng đây bất quá là lời tự lừa gạt mình.

Hắn Mộ Dung Viêm Hạo nếu là người coi trọng bên ngoài, hôm nay hắn cũng chưa có năng lực chiếm được sáu phần gia sản của Thành gia, cũng sẽ không đối với tài phú khổng lồ chẳng thèm ngó tới như vậy, hắn không phải là người để ý sự vật bề ngoài.

Tử Đồng tuyệt mỹ là dao động nhân tâm, kia đột nhiên bất quá là một phần rung động, chân chính bắt được tâm thần hắn, cũng là đối với y một phần không tha, ngay cả mình cũng không rõ ràng tình cảm nguyên lai ở nơi nào, đột nhiên làm cho người khác sờ không được manh mối.

Hỏi thế gian tình là gì?

Đề tài này nếu có thể giải, cổ kim cũng sẽ không có nhiều người hãm sâu khó có thể tự kiềm chế như vậy.

Tự giễu cười, cầm lấy một bên áo choàng che ở trên người Tử Đồng, không để cho nửa điểm gió thổi ở thân thể đơn bạc trong lòng ngực hắn, hai người ưu nhàn cùng nhau hưởng thụ thời gian sau ngọ vào thu.

* * *

Mộ Dung Phong Lăng đãi ở trong thư phòng nhìn sổ sách, trong lòng nhưng lại nghĩ tới sự tình khác, người bên cạnh đều có thể thấy được hắn không yên lòng.

Đổi thành Mộ Dung Viêm Hạo ở đây, ngay cả nguyên nhân để cho hắn yên lòng cũng có thể dễ dàng đoán được, bất quá chính là vì Tử Đằng Viên thần bí mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.