“Ta đây dĩ nhiên biết, chẳng qua là đã năm , sáu năm không có trở về, nghe Lưu thúc nói không ít người mới tới,chỗ cách một ngọn núi phía sau còn xây cái đại trạch,nghe nói là đại hộ (nhà giàu) đến từ phương Bắc .”Nhiều chuyện hay ít chuyện đề phòng chút vẫn tốt hơn, đến lúc đó thật xảy ra chuyện gì cũng tính toán dễ hơn.
“Ta đây hiểu được, nhưng không thể để Tử Đồng ở đây mãi, ở cùng một nơi tiếp xúc cùng một người, tốc độ tiến triển không cao,nhiều kích thích chút có thể làm cho y sớm một chút khôi phục bình thường. Nếu có thể khôi phục bình thường, chút mạo hiểm này cũng đáng.” Huống chi hắn dịp này cũng sẽ ở bên cạnh y,tin rằng sẽ không phát sinh cái gì nghiêm trọng .
“Điều này cũng đúng. Chúng ta ngồi xe đi sao?”
“Ngươi đây không phải là đang nói nói nhảm sao?” Mộ Dung Viêm Hạo mặc xong một thân tiêu sái trang phục, một đầu tóc dài cũng chải thành đuôi ngựa, thoạt nhìn thiếu phần nghiêm túc, ngược lại có cỗ vị đạo du hiệp phóng đãng .
Định Duệ cười khúc khích vỗ đầu mình một cái.
Nếu là công tử thật có thể đi ở trên đường cái mà không để người chú ý, vậy y cũng không coi là xinh đẹp. Lấy vẻ thùy mị, chỉ sợ ngay cả hoàng đế trong kinh đều sẽ bị kinh động. Nghe người trên đường nói qua,đương kim hoàng đế tựa hồ cũng thích đạo này,để người thấy được công tử là nguy.
“Muốn ta đi báo cho bọn Tử Nhan không?”
“Không cần, ta hiện tại phải đi qua đó, ngươi nên mang đồ chỉnh lý cho tốt,chúng ta một lát nữa đi.”
“Nhanh như vậy?”
Lần này Mộ Dung Viêm Hạo ngay cả nói nhảm hai chữ đều lười nói, liếc hắn một cái rồi rời đi,lưu một mình hắn tại chỗ cười khúc khích.
Nếu không phải muốn lập tức rời đi, cần gì phải vội vả thay quần áo?
Thật sự là hỏi một vấn đề ngu xuẩn.
* * *
Trong Tử đằng viên mỹ nhân đang nghịch nước,gục ở trên tảng đá lớn tò mò vỗ vỗ thủy châu đang chảy xuống thủy trụ, khiến cho cả ngoài tay áo cũng ướt đẫm .
Mộ Dung Viêm Hạo vừa buồn cười vừa tức giận nhìn một màn này, hai thị tòng cạnh mỹ nhân bộ dáng không biết làm sao.
“Đây là chuyện gì xảy ra?”
“Công tử đã nghịch nước được nửa canh giờ rồi, tựa hồ là cảm thấy nước chảy từ thủy trụ lực mạnh,cùng nước lúc bình thường không giống ,cho nên khiến y vui vẻ.”
“Làm sao không mang y rời đi?” Gặp phong hàn làm sao bây giờ?
“Y gần đây bắt đầu hiểu được cái gì gọi là tùy hứng .”Vừa nói xong, ‘rào rào’ Tử Nhan y phục trên người ướt một mảng thật to,đó là “Xử phạt” mới vừa rồi nàng muốn mang người rời đi .
Mộ Dung Viêm Hạo lắc đầu, tiến lên đỡ lấy Tử Đồng đang ngoạn hết sức cuồng,sau đó một phen giơ lên cao cao ôm vào trong ngực.
“A!” Tử Đồng đầu tiên là cả kinh, sau ngửi được vị đạo trên người Mộ Dung Viêm Hạo mới bất mãn cau mày.”Hạo, buông ra, Tử Đồng, chơi.”
“Không ngoạn nữa! Chúng ta bây giờ phải đi ra ngoài, chờ đến biệt viện rồi ngoạn tiếp.”Ôm y đang cố sức vùng vẫy rời khỏi “Khu vui chơi”,suy nghĩ lập tức đem y thay xiêm y,hắn cũng không muốn mang người đến biệt viện để dưỡng bệnh. “Đi đâu? Biệt viện ở nơi đâu?” Tử Đồng không chút cố kỵ đưa tay khoác lên bả vai rộng rãi của Mộ Dung Viêm Hạo,một chút cũng không có chú ý tới tay áo mình bị người khác đem y phục sạch sẻ cùng nhau thấm ướt .
Hắn hẳn là nên tới trước sau lại thay quần áo .
Nhìn mình bả vai ướt thành một mảnh, Mộ Dung Viêm Hạo ở trong lòng vì xiêm y mình mà mặc niệm.”Biệt viện ở nơi rất xa, chờ một chút chúng ta ngồi xe ngựa đi.”
“Xe ngựa là cái gì?” Để cho Mộ Dung Viêm Hạo dìu y đến bên cạnh tủ quần áo ngồi ghế,Tử Đồng một đôi chân không quy củ giơ lên giơ xuống.
“Xe ngựa chính là xe dùng ngựa, có thể chở năm người ngươi đến rất nhiều rất nhiều nơi.”Mộ Dung Viêm Hạo chọn lấy một kiện thuần bạch nội sam,cùng áo khoác tơ tằm tử sắc, bạch yêu cân, tử yêu thằng (dây thắt lưng),dưới yêu thằng treo bạch ngọc trong suốt .
Những y phục hoa mỹ trang nhã , cũng là Mộ Dung Hàn lúc còn sống mua cho,vật kiện tinh xảo,ngay cả hoàng trụ (quý tộc, vua chúa) thương nhân cao quý đều chưa chắc vượt qua,số lượng cũng tương đối kinh người.
Tử Đồng ngoan ngoãn để cho hắn thoát hạ y phục trên người mà thay, một đầu tóc đen thẳng cuồn cuộn ba thước, nhẵn bóng như người.
Mái tóc dài như vậy không có cách nào khác phải thắt búi, bình thường Tử Nhan cũng là đem nó đơn giản cột phía sau,hoặc là cột thành đuôi ngựa hay vấn khăn.
“Cái gì là ngựa?Cái gì là xe?”
Đã thành thói quen y không chỗ nào không hỏi, Mộ Dung Viêm Hạo tuyệt không cảm thấy phiền chán, trước đem một ít đầu tóc đen cao vòng lên đầu để hắn kẹp lại. “Ngựa là một loại động vật, xe là làm cho người ta ngồi ,chờ một chút ngươi có thể thấy được.”
Tử Đồng cau mày.”Tử Đồng nhìn không thấy ,có thể sờ ?”
Mộ Dung Viêm Hạo kinh ngạc,rồi sau đó thương tiếc cười một tiếng.”Dĩ nhiên có thể, đã đói bụng chứ?Nếu đói thì ta để trù phòng làm chút ít điểm tâm mang theo trên đường ăn.”
“Không đói bụng, Tử Đồng muốn ngồi xe ngựa, cùng Hạo.”