Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 151: Thoát Khỏi Lạc Dương



Xa Hùng nhìn chúng nữ nhân, cười lạnh nói: " Bây giờ xem các ngươi có thể trốn tới địa phương nào, thành Lạc Dương lớn như vậy, các ngươi muốn trốn cũng không thoát đâu. Các ngươi chuẩn bị chịu chết đi, ta sẽ vì đồng bọn bị các ngươi giết chết mà báo thù, giết chết các ngươi." Thân hình đột nhiên lao tới, trường đao trong chớp mắt liên tục phát ra. Chớp động bảy mươi chín lần, trong nháy mắt bảy mươi chín đạo đao mang hội tụ thành hàng trăm ngàn đạo quang ảnh, tại không trung đan xen vào nhau, tập trung hướng về một người làm tiêu điểm, thế công vô cùng mạnh mẽ.

Đồng Tâm không kịp nghĩ nhiều, trường kiếm nhất động, một trăm bốn mươi hai đạo kiếm khí tại không trung tung hoành một tầng lại một tầng, hình thành vô số hình vòng cung, trong vô số hình vòng cung, vô số bóng kiếm màu trắng đột nhiên hướng bốn phương tám hướng khắp nơi bắn ra.

Kiếm cương kỳ quái mãnh liệt dị thường giống như một tạc đạn nổ mạnh bắn tung tóe ra bốn phía, trong nháy mắt đón nhận công kích của Xa Hùng.

Đao kiếm giao nhau, vô số kình lực chạm nhau, tiếng sét đánh vang lên bốn phía, hình thành âm thanh chói tai, thập phần quái dị.

Đồng Tâm vững vàng đứng tại chỗ, Xa Hùng lại lắc mình thối lui sáu thước, vẻ mặt kinh hãi nhìn Đồng Tâm, toàn thân máu tươi đầm đìa, trong mắt mang theo vài phần không thể tin được, hắn không ngờ chỉ một chiêu đã có thể phân thắng bại, hiển nhiên võ công của Xa Hùng không bằng Đồng Tâm, so với Thần Châu Ngũ Dị cũng còn kém một bậc.

Hàn Tiếu cùng Cổ Thành Hoa hai người rơi xuống bên cạnh Xa Hùng, ba người trao đổi ánh mắt, đột nhiên lao thẳng tới chúng nữ nhân. Xa Hùng kiềm chế Đồng Tâm, bất quá lúc này hắn không hề liều mạng đánh bừa, mà chỉ thi triển công phu khéo léo cố ý cuốn lấy Đồng Tâm. Hàn Tiếu thì nghênh chiến Đồng Ý, còn lại Cổ Thành Hoa tiếp Ám Vũ.

Đến lúc này, công kích của những người khác làm cho Liên Phượng, Trần Lan, Diêu Ngọc Anh ba người không thở nổi. Chúng nữ dần lâm vào tuyệt cảnh.

Thời gian chậm rãi trôi đi, trong ba cặp đấu, bởi vì Cổ Thành Hoa lúc trước đã bị Đồng Ý đả thương cho nên Ám Vũ đối phó với hắn rất dễ dàng, tỷ muội Đồng Tâm lại bị Hàn Tiếu và Xa Hùng cuốn lấy. Lúc này đám người Liên Phượng bị thương nặng nhẹ không giống nhau, Mai Hương bởi vì trọng thương nên Ám Nhu cùng Tô Ngọc vẫn canh chừng nàng, Tiểu Hồng không ngừng bò quanh ba người, tạm thời bảo hộ an toàn cho cả ba.

Đột nhiên, thân thể Trần Lan thoáng run rẩy, vai phải bị một đao khảm vào xương cốt, nhất thời toàn bộ tay phải không thể động đậy, mất đi sức phản kháng.

Lúc này một đao đột nhiên đánh xuống nhưng vô phương tránh né, mắt thấy tránh không khỏi một đao này. Trần Lan trong mắt một dòng lệ rơi xuống, hướng về phía chân trời, nhẹ thở dài cáo biệt Hoa Tinh, cáo biệt nhân gian! Mặc dù trong lòng còn lưu luyến, có vài phần không muốn, nhưng cũng không phải do chính mình quyết định. Lúc này, trước khi chết Trần Lan chỉ nghĩ đến Hoa Tinh, có lẽ đoạn cảm tình này nàng vĩnh viễn không quên.

Mắt thấy Trần Lan sẽ chết, đột nhiên, thân ảnh Dạ Phong xuất hiện giữa không trung, nổi giận gầm lên một tiếng, một chưởng xuất ra, nháy mắt đánh trúng người nọ, lập tức giết chết hắn, cứu Trần Lan một mạng. Dạ Phong hạ xuống bên người Trần Lan kéo lấy người nàng, lớn tiếng nói: " Mọi người nhanh tụ họp cùng một chỗ, chúng ta cùng nhau phá vòng vây. Thiết Chiến cùng Long Vũ cũng đến, nhân cơ hội này chúng ta rời khỏi nơi này."

Bên này, thân ảnh cao lớn của Thiết Chiến đột nhiên xuất hiện bên cạnh Đồng Tâm, lớn tiếng nói: " Tên này giao cho ta, cô đi bảo vệ các nàng nhanh chóng rời khỏi, nhớ kỹ rời khỏi nơi này ngay lập tức, hướng thành tây phá vòng vây." Nói xong bổ ra một chưởng, huyết chưởng rõ ràng xuất hiện giữa không trung, liều mạng nghênh tiếp đao mang của Xa Hùng, một tiếng vang lên, hai bóng người lập tức phân ra. Xa Hùng bị chấn lui mấy bước sắc mặt tái nhợt.

Nhìn Thiết Chiến, Xa Hùng hỏi: " Ngươi là ai, tại sao đột nhiên xuất hiện?." Thiết Chiến cả giận nói: " Ta là ai à, ta là cha ngươi. Bọn ngươi là một đám cẩu vật, có bản lãnh tìm Hoa Tinh đi, lúc này thừa dịp hắn vắng mặt thì giễu võ dương oai, khi dễ đàn bà phụ nữ, ngươi là cái đồ gì. Uổng cho ngươi là nam tử hán, nói ra thật xấu hổ. Hôm nay lão tử sẽ dạy cho một đám vô dụng các ngươi một bài học «

Nói xong đột nhiên tiến lên, tay phải chém ra một chưởng, kình phong bốn phía lập tức kêu gào, Xích Huyết Chưởng Ấn mang theo khí thế âm trầm bổ về phía Xa Hùng. Xa Hùng sắc mặt khẽ biến, trường đao trong tay vừa lộn, đao mang màu đỏ mang theo mười thành công lực đón đỡ Thiết Chiến, trong lúc nhất thời hai người đánh cho lửa cháy khắp trời, khó phân thắng bại.

Long Vũ xuất hiện cùng lúc với Thiết Chiến, đến bên cạnh Đồng Ý, nhìn Kim Tuyệt Hàn Tiếu, trong mắt xuất hiện một tia lạnh lẽo, tay phải đánh ra một quyền, cùng kim sắc quyền của Hàn Tiếu đối kháng. Một âm thanh cộng hưởng truyền ra, ngay sau đó kình khí bắn nhanh ra bốn phía, làm quần áo hai người bay phần phật, khí thế khiến mọi người sợ hãi.

Long Vũ ngạo nghễ bất động, nhìn Hàn Tiếu thối lui ba bốn bước. Long Vũ trong ánh mắt lộ ra một tia coi thường, nhìn qua Đồng Ý bên cạnh nói: "Các ngươi đi trước, nơi này giao cho chúng ta, nhớ cẩn thận một chút." Đồng Ý nhìn Long Vũ một cái, nhảy đến bên cạnh Ám Nhu. Ám Nhu thấy Thiết Chiến cùng Long Vũ tới nơi, trong lòng có chút thở dài. Nhìn tỷ tỷ Ám Vũ đang giao tranh cùng Thương Vương Cổ Thành Hoa, trong mắt Ám Nhu hiện lên một tia lãnh khốc, nhìn Đồng tâm tỷ muội liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: " Đồng Tâm Đồng Ý chú ý, lập tức đem tên dùng thương giết chết, cần phải một chiêu tất thắng, chúng ta không có nhiều thời gian. Giết chết hắn xong chúng ta lập tức rời đi. Lúc này thừa dịp có Long Vũ cùng Thiết Chiến, chúng ta nhất định phải đem cao thủ của địch nhân giết hết, sau này chúng ta mới có lợi, trên chiến trường ra tay phải vô tình, nhớ kỹ!".

Đồng Tâm tỷ muội nhìn Ám Nhu, trong mắt lộ ra một tia kiên định. Hai người nhìn đối phương một cái, hai đạo thân ảnh không phân biệt trước sau cùng bắn ra.

Hai tiếng kiếm rít rung trời, mang theo khí thế cướp hồn đoạt phách như hai đạo long quyển phong, một tả một hữu thẳng tới Cổ Thành Hoa, kiếm quang chói mắt, kiếm khí xé trời, hai đạo thân ảnh cực nhanh, kiếm hóa thần long, đã đạt tới nhân kiếm hợp nhất, lập tức đem Cổ Thành Hoa bao phủ trong hai luồng bạch quang.

Ám Vũ trong nháy mắt rời khỏi, nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh Ám Nhu.

Cổ Thành Hoa sắc mặt đại biến, phát ra tiếng rống giận rung trời, đoản thương trong nháy mắt phát động tuyệt chiêu đắc ý nhất: Thương Định Sơn Hà! Vô số thương ảnh trong nháy mắt lóe ra không ngừng, giữa không trung một chuỗi xuyến thương ảnh lóe hàn quang lạnh ngắt, đột nhiên bắn ra, tại bốn phía hình thành vô số quang ảnh, đem chính mình bảo hộ ở chính giữa. trong trăm đạo thương ảnh nọ, liên tiếp chín đạo thương trụ cường mãnh vô cùng, giống như cương giáp bảo hộ chín chỗ yếu hại toàn thân.

Kiếm quang tới gần, thương ảnh vụt xoay tròn, ba đạo cường đại kính đạo trong nháy mắt hội tụ tại một điểm, thành hơn trăm ngàn quang mang, không ngừng tản ra, không ngừng bay lên giống như pháo hoa thập phần xinh đẹp

Nhưng kỳ cảnh xinh đẹp này, nhưng lại ẩn chứa sát khí hung hiểm vô cùng.

Một tiếng kêu thảm thiết, truyền đến tai Xa Hùng cùng Hàn Tiếu, trong nháy mắt vang lên nghe hai tiếng kêu to phẫn nộ, ngay tức khắc Xa Hùng cùng Hàn Tiếu hai người, hai mắt đỏ đậm, liều mạng lao về phía Cổ Thành Hoa, nhưng đáng tiếc, đã không kịp.

Kiếm quang hiện lên, giữa không trung vô số máu thịt bay xuống bốn phía, một mảnh máu tanh. Đồng Tâm tỷ muội hai kiếm cùng xuất, uy lực tuyệt luân, người đã bị thương như Cổ Thành Hoa tuyệt đối không thể ngăn cản

Ám Nhu lớn tiếng nói: " Bây giờ rời khỏi đây ngay lập tức, hướng phía thành tây. Những người này nhìn bộ dáng rất là quyết tâm, muốn phân tán bọn họ sợ rằng không dễ dàng, mọi người lập tức lui lại."

Nói xong, lôi kéo Tô Ngọc cùng chúng nữ đồng thời chạy đi. Lúc này, Trần Lan cùng Mai Hương hai người trọng thương, Trần Lan chính mình còn có thể đi được, nhưng Mai Hương lại phải do Diêu Ngọc Anh ôm, đồng thời hướng ra phía ngoài phóng đi. Bốn phía, hai ba trăm võ lâm nhân sĩ, vững vàng vây công các nàng,

Những người này đều hướng phía Đồng Tâm tỷ muội mà đến, muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi, tranh thủ nhà cháy mà đánh cướp, lợi dụng lửa cháy để hành động.

Ám Nhu phân phó Ám Vũ mở đường, Dạ Phong cản hậu, Liên Phượng chú ý tình huống bốn phía, Đồng Tâm tỷ muội bảo vệ hai bên. Đoàn người hình thành một trận thế hình chữ nhật hướng về phía trước phóng nhanh đi. Ám Vũ phía trước hai tay không ngừng huy động, nhằm về phía đám người ngăn cản mạnh mẽ mở ra một con đường phóng tới trước.

Đáng tiếc, những người này cũng rất thâm hiểm, thà chết không lùi, đem chúng nữ vây ở chính giữa, chúng nữ tiến tới hết sức chậm chạp.

Giữa không trung hai tiếng kinh hô truyền đến, Lục Nhãn Tà Thần cùng Hắc Thủy Ma Sát xuất hiện trên đầu chúng nữ, Lục Nhãn Tà Thần nhìn thoáng qua Long Vũ

Ánh mắt lộ ra hung quang, nói với Hắc Thủy Ma Sát: " Tên kia chính là hậu nhân của người đó, võ công hết sức bá đạo hãy cẩn thận" Hắc Thủy Ma Sát nghe vậy nhìn chằm chằm Long Vũ mắt lộ ra một tia trầm trọng.

Đồng Tâm tỷ muội thấy Lục Nhãn Tà Thần hai người, đều thập phần kinh hãi, cẩn thận nhìn chăm chú hai người, chuẩn bị tùy thời ra tay ngăn hai người công kích để bảo vệ đoàn người Ám Nhu an toàn.

Cách đó không xa Long Vũ hét lên giận dữ chấn động thành Lạc Dương, toàn lực một quyền đẩy lui Hàn Tiếu, mượn lực lao thẳng đến Lục Nhãn Tà Thần. Thiết Chiến thấy vậy một chưởng bức lui Xa Hùng, sau đó lao về phía Hắc Thủy Ma Sát.

Giữa không trung, bốn vị tuyệt đỉnh cao thủ gặp nhau, trong chớp mắt cùng xuất thủ, cường đại kình khí như cơn lốc thổi trúng nhân sĩ võ lâm phía dưới làm bọn họ nghiêng ngả, bị cường đại kình khí bức lui mấy thước. Ám Nhu thân thể loạng choạng, Ám Vũ điên cuồng công kích một đoạn thời gian, cũng đã giết gần hai mươi tên. Ám Nhu trong lòng hiểu được địch nhân nhiều lắm, nếu cứ như vậy, đoàn người chính mình sẽ bị những người này khốn chết ở chỗ này. Giết một người lại xuất hiện một người, vĩnh viễn giết không hết.

Nhìn một chút tình huống trên đầu, Ám Nhu thần sắc lãnh khốc nói: " Đồng Tâm chú ý mặt trên, Đồng Ý nghe lệnh, lập tức xuất thủ, đem người ngăn cản phía trước giết hết, toàn lực ra tay, cần phải trong vòng ba chiêu mở thông đường phía trước, xuất thủ!" ánh mắt lãnh khốc, Ám Nhu giờ phút này có vẻ bình tĩnh vô cùng, tựa như một tượng ma thần. Đồng Ý sắc mặt khẽ biến nhìn Ám Nhu một cái, trong lòng có chút thở dài. Nàng cũng hiểu được giờ phút này ngọai trừ xuất thủ ngoan độc ra,

Không có biện pháp khác, Đồng Ý đáp nhẹ một tiếng, trường kiếm đưa ngang ngực, trong nháy mắt ánh mắt trong suốt vô cùng, một cỗ khí thế cường đại tràn ngập bốn phía, nhanh chóng khuếch tán ra phía ngoài, một tiếng ngâm thấp, Đồng Ý mũi chân điểm nhẹ thân thể bay ra, đồng thời tay trái một chưởng xoay người, thân thể mượn lực xoay tròn, xem tại TruyenFull.vn

trường kiếm trong tay phải trong nháy mắt phát ra một trăm năm mươi sáu kiếm. Bóng kiếm đầy trời lóe ra hàn quang, mang theo tiếng kêu quỷ dị âm trầm, giống như vong hồn địa ngục đang khóc

Trong thanh âm quỷ dị đó vô số tiếng kêu thảm thiết kinh tâm động phách, trong nháy mắt truyền ra thật xa. Đồng Tâm lao ra ba trượng, phá vòng vây của đối phương mở ra một lỗ hổng. Chỉ một chiêu, Đồng Ý ít nhất giết chết hai mươi người, làm bị thương hơn ba mươi người

Trên đường cái nhất thời giống như địa ngục, võ lâm nhân sĩ đều lui về phía sau, nhìn Đồng Ý như nhìn thấy ma quỷ, trong miệng phát ra tiếng kêu hoảng sợ. Đồng Ý mặt không chút thay đổi, trường kiếm lại vung lên, kiếm khí bá đạo trong nháy mắt hội tụ thành một mạng lưới lớn giống như thiên la địa võng hướng phía địch nhân, tiếng kêu tựa như hung thần địa ngục rống giận, kiếm khí tựa như cánh tay ma quỷ, một tấc một tấc chậm rãi làm tan rã tâm thần yếu ớt của địch nhân. Bạch quang chói mắt, kiếm khí tận trời, chỉ thấy một đạo cuồng phong đảo qua, vô số thi thể ào ào hướng hai bên phiêu tán. Nồng đậm huyết tinh tràn ngập ở trong không khí, khiến người ta trong lòng khó có thể tin được.

Lúc này đây, Đồng Ý lại vừa giết chết ít nhất ba mươi người, phế bỏ hơn hai mươi lăm người ngay lập tức vòng vây đã tỏ ra trống rỗng.

Vô số âm thanh rên rỉ làm cho thành Lạc Dương náo nhiệt thêm vài phần. Đồng Ý ánh mắt lộ ra một tia thở dài, thân thể chợt lóe xuất hiện bên cạnh Dạ Phong, nhìn hơn mười người điên cuồng lao tới, đao quang kiếm ảnh tràn ngập bốn phía, Đồng Ý nhịn không được lộ ra một tia bất đắc dĩ, nhìn Dạ Phong trên người đã có mấy chỗ chảy máu, Đồng Ý thần sắc lạnh lẽo, tay phải khẽ vun, vô số kiếm hoa như tiên nữ tán hoa trong nháy mắt trào ra hướng đến địch nhân.

Kiếm quang hiện lên, huyết quang tức hiện, mười ba cái đầu lâu vô thanh vô tức bay ra, mang theo âm thanh tiêu hồn đoạt phách.

Đồng Ý không ngừng xoay tròn trường kiếm, cả người trong nháy mắt thi triển thượng thừa kiếm thuật, nhân kiếm hợp nhất phóng ra, chân tay đứt bay đầy trời, nồng đậm huyết vụ tỏa ra đạo ngọc quang như thần long thấy đầu không thấy đuôi, chợt lóe rồi biến mất, Toàn bộ đội ngũ hơn mười người ngay lúc Đồng Ý cuồng sát liền chết hơn phân nửa, vô số địch nhân sợ đến kêu cha gọi mẹ, cố sức thoát đi. Đồng Ý xoay người lại vung kiếm. Kiếm khí giăng khắp nơi, kiếm mang so với quỷ thủ địa ngục còn muốn hung ác hơn, trong nháy mắt đã đoạt đi tánh mạng vô số người.

Dạ Phong nhìn Đồng Ý, ánh mắt lộ ra một tia kinh hãi. Nữ nhân đấy ư, một khi ngoan cường đứng lên, so với nam nhân còn hung mãnh hơn, thật sự là không thể trêu vào.

Nhìn đội ngũ đông đão dưới hai chiêu của Đồng Ý liền tan vỡ, thoáng cái đã chết không dưới bốn mươi nhân, thật đúng là nghe rợn cả người.

Liếc mắt nhìn những người liều mạng thoát đi, Dạ Phong biết, không còn có người dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Ngoại trừ là địch nhân chân chính, nếu không ai cũng không dám lấy tính mạng của mình ra mà đùa giỡn.

Ám Nhu đảo qua toàn trường, bởi vì Đồng Ý ra tay, khiến cho vốn gần hai trăm người đối địch, thoáng cái còn lại không đến ba mươi người, thật sự là thành tích không tồi.

Ám Nhu lúc này đã thay đổi chủ ý, không hề tới phái Thiếu Lâm nương tựa, mà là chuyển hướng ra khỏi cửa thành phía tây. Như vậy Hoa Tinh trở về cũng có thể gặp, bớt đi thời gian Hoa Tinh tìm kiếm mình.

Ám Nhu nhìn mọi người liếc mắt, một cái, lớn tiếng nói: " Lập tức rời khỏi nơi này, hướng thành tây, nhất định phải rời khỏi thành Lạc Dương, ra khỏi thành tiếp tục nghĩ biện pháp thoát khỏi những người này, trốn khỏi bọn họ, đợi Hoa Tinh về thu thập bọn chúng" Nói xong hô hoán mọi người hướng thành tây chạy nhanh đi.

Xa xa, trên một tòa lầu cao, có mấy người thủ lĩnh của Võ Lâm Thư Viện nhìn tình huống đoàn người Ám Nhu. Vị quân sư âm lãnh cười nói: " Thật không ngờ các nàng thật là có chút bản lãnh, bị nhiều người vây công như vậy, cũng có thể lao ra khỏi Mẫu Đơn Các, tới nơi đây. Bất quá lúc này đây các nàng có lợi hại tới đâu cũng trốn không thoát, bởi vì các nàng không biết, cao thủ của Phi Ưng Giáo cùng Tuyệt Thiên Môn, sáng sớm hôm nay đã chạy tới nơi đây. Hiện tại đang chuẩn bị đối phó các nàng"

Lâm Vân nhìn quân sư liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: " Chỉ có bằng nhân mã hai bang phái sợ rằng Đồng Tâm tỷ muội sẽ đem bọn họ giải quyết hết. Lúc này đây quan trọng là hai thư viện chuẩn bị có hiệu quả hay không, hiện giờ Thần Châu Ngũ Dị đã xuất hiện hai tên. Còn hai tên không biết có thể xuất hiện hay không, hai tên còn lại cũng xuất hiện, vậy đám nữ nhân cũa Hoa Tinh e rằng khó thoát."

Liễu Diệp Nhi cười nói: " Lúc này, kỳ thật công lao lớn nhất vẫn là Tiểu Vân, nếu ngươi không cố ý đem mọi chuyện truyền cho Hoa Tinh, chúng ta cũng sẽ không nghĩ ra biện pháp đem Hoa Tinh ly khai, đem các nàng tiêu diệt"

Lâm Vân lạnh lùng nhìn Liễu Diệp Nhi một cái, xoay người rời đi, bốn người còn lại nhìn theo lưng hắn, trong mắt đều lộ ra vẻ âm trầm, nhưng không ai nói gì.

Đoàn người Ám Nhu rất nhanh đã xuyên qua mấy quãng đường, xa xa đã có thể thấy được cửa thành tây. Ám Nhu nhìn bốn phía liếc mắt một cái: " Mọi người cẩn thận một chút, nơi này sợ rằng sẽ có địch nhân mai phục, tình huống của chúng ta lúc này, sợ rằng sẽ có rất nhiều người biết được, cho nên địch nhân đặt cạm bẫy cũng là điều tự nhiên, chúng ta hãy cẩn thận" Vừa nói xong đã thấy hơn trăm mũi tên đột nhiên bắn tới.

Đồng Tâm tỷ muội quát một tiếng, song kiếm xuất hiện, chỉ thấy hai đạo màu trắng kiếm mang như gió quyện vào mây, đem tất cả mũi tên đều đánh rớt.

Đồng thời trường kiếm Đồng Tâm đánh nhanh, trong nháy mắt một trăm hai mươi tám kiếm hội tụ thành kiếm quang chói mắt quét ngang, kiếm khí tung hoành, hơn trăm tên cung thủ phía trước trong nháy mắt đã bị Đồng Tâm một kiếm chém ngang vòng eo, vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên át cả tiếng kiếm khí bá đạo. Sau khi xử lý những người này xong, lại đem tất cả chướng ngại vật trước mắt đánh bay, làm cho toàn bộ địch nhân lộ ra.

Đồng Ý ánh mắt lạnh lùng, ngay lúc Đồng Tâm thu kiếm, trường kiếm vung nhanh, một trăm ba mươi sáu kiếm hội tụ thành một đạo kiếm trụ giống như long quyển phong, thân thể đột nhiên xuất xuất hiện bên những người đó, mạnh mẽ kiếm trụ quét ngang qua, mang theo vô số máu tươi huyết nhục và những tiếng kêu gào thảm thiết.

Ngay lúc Đồng Tâm tỷ muội ra tay, có vài bóng đen từ hai bên đột nhiên phóng ra thẳng hướng chúng nữ nhân, nhìn kỹ có mười một mười hai người, tất cả đều là hắc y che mặt, đao kiếm xuất hiện khí thế hung mãnh, bay lại đây chém giết. Dạ Phong cùng Ám Vũ phân ra hai bên đón đỡ địch nhân, vừa ra tay là tuyệt chiêu không chút lưu tình. Đồng Tâm nhìn bốn phía, cẩn thận đề phòng tùy thời đối phương có thể xuất hiện, trường kiếm vung ra bảo vệ an toàn của chúng nữ nhân.

Ám Nhu nhìn cửa thành cách đó chưa đầy năm mươi trượng, chỉ cần ra ngoài, lúc đó địch nhân sẽ rất khó biết rõ tình huống của đoàn người mình.

Ám Nhu tỉnh táo nói: " Đồng Tâm tỷ muội bảo vệ mọi người hướng cửa thành chạy đi, Vũ tỷ tỷ cùng Dạ Phong hai người cản hậu, vô luận làm sao phải ngăn được những người này, thời gian của chúng ta càng ngày càng gấp, nhất định trước buổi trưa phải ra khỏi thành Lạc Dương, như vậy mới có một đường sinh cơ, lập tức hành động đi!"

Đoạn kéo Tô Ngọc, theo sát phía sau Đồng Tâm, hướng cửa thành chạy đi.

Đồng Tâm mở miệng nói: " Muội muội, ngươi chú ý phía sau, ta mở đường, mọi người theo sát ta." Đưa trường kiếm ngang ngực, kiếm khí cường đại mà âm trầm, thẳng áp hướng cửa thành, bất cứ kẻ nào ngăn cản đều bị Đồng Tâm một kiếm đánh bay, Tô Ngọc kéo Ám Nhu, Diêu Ngọc Anh ôm Mai Hương, Liên Phượng che chở Trần Lan gắt gao theo sau hướng cửa thành chạy đi.

Bên kia Ám Vũ cùng Dạ Phong hai người vừa đánh vừa lui, giao thủ hơn mười chiêu, hai người giết tổng cộng bốn tên địch nhân, lúc này đang hết sức đuổi theo đám người Ám Nhu.

Trên người Dạ Phong máu tươi dính đầy quần áo, ngoài máu của địch nhân còn có không ít máu của chính mình, mà Ám Vũ cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhiều lần liều mạng đánh, hai người kỳ thật đã rất uể oải, tâm thần cũng uể oải.

Nhưng vì sinh tồn, cho dù không thể cũng phải cố gắng, chỉ có thể kiên trì chiến đấu không ngừng.

Năm mươi trượng, bốn mươi trượng, ba mươi trượng, khoảng cách càng ngày càng gần, mọi người tim đập càng lúc càng nhanh. Ám Nhu hai mắt chớp động, ánh mắt lộ ra kỳ dị quang mang, nhìn cửa thành lớn tiếng nói: " Ra khỏi cửa thành thì mọi người phải đề cao cảnh giác, địch nhân có thể ẩn núp ở ngoài cửa thành, canh lúc chúng ta buông lỏng phát động công kích."

Mọi người nghe vậy trong lòng đều có chuẩn bị, toàn bộ đề cao cảnh giác, mặt sau, Ám Vũ cùng Dạ Phong đã đuổi kịp mọi người,

Toàn lực hướng cửa thành lao tới, xa xa Kim Tuyệt Hàn Tiếu cùng Xa Hùng, đã xuất hiện ngoài trăm trượng, đang toàn lực chạy đến.

Còn lại người võ lâm cũng có hai ba mươi tên, hơn nữa mấy tên hắc y, tạo thành một đội ngũ có thực lực mạnh mẽ đang gấp rút đuổi theo.

Nháy mắt đã vượt qua khoảng cách ba mươi trượng tới cổng thành, Đồng Tâm toàn bộ chú ý đều đặt ngoài cửa, chân khí cấp tốc xoay tròn, dò xét động tĩnh bên ngoài.

Đồng thời Dạ Phong bắn thẳng ra, xung phong đánh trận đầu, dò xét tình hình địch. Dạ Phong nhìn thoáng qua nói: " Tạm thời không có nguy hiểm, nhanh rời đi. Hai cao thủ phía sau đã tới gần kịp, không rời đi sẽ không kịp, mọi người tiến lên đi." nói xong phóng về phía trước.

Ám Nhu nhẹ nhàng quay đầu nhìn thóang cửa thành Lạc Dương, thầm nghĩ rốt cuộc đã ra khỏi, nhưng kế tiếp chúng ta có thể tránh được kiếp nạn này không?

Với tình hình hiện giờ, chỉ sợ là rất khó đào thoát. Đồng Ý cản phía sau, che chở chúng nữ nhân ra khỏi cửa thành, cấp tốc theo hướng tây thoát đi.

Buổi trưa, mặt trời lên cao chói chang, không khí nóng bức, tràn ngập mùi máu tanh. Gió nhẹ đi qua, mang theo mùi nhàn nhạt, tựa hồ vì những người chết đi mà thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.