Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 183: Chuyện lạ bên hồ



Kinh Hàng Vận Hà, đường vận tải bằng đường sông quan trọng nhất theo hướng Nam Bắc, nó nối liền Hoàng Hà và Trường Giang hai con sông lớn nhất Hoa Hạ, việc vận tải bằng đường sông có tác dụng hết sức quan trọng. Ven hồ Nam Dương, cách Trữ Tể thành không xa có hai người võ lâm đang đánh nhau.

Trong chốn võ lâm, chuyện chém giết nhau rất bình thường, chẳng có gì đáng nói, nhưng chuyện cổ quái ở trên đời có rất nhiều, hai người võ lâm đang giao thủ cùng với những người khác không giống nhau. Trong hai người giao thủ, một người là Lão nho sĩ khoảng chừng sáu mươi, một người còn lại là một tiểu hài ước chừng mười ba mười bốn, nói hắn là tiểu hài tử cũng không đúng bởi vì hắn cực kỳ cao lớn, nhưng khuôn mặt lại rất trẻ nhìn như con nít.

Một lão đầu cùng một tiểu hài tử như thế nào lại đánh nhau, không ai biết, bốn phía gần mười người vây quanh xem cũng không có ai hiểu được, tại sao bọn họ lại đánh nhau, chỉ biết hai người võ công cực kỳ cao thâm, ra tay uy lực bất phàm, giống như tử địch. Nghe bọn họ đối thoại, làm cho người xem bên ngoài thất kinh.

Chỉ nghe lão nhân mắng to: " Mụ nội nó, thiên hạ còn có lý này sao? Cháu đánh ông nội. Ngươi là tên bất hiếu, còn dám ra tay, nhìn xem hôm nay ta như thế nào thu thập ngươi. Ngươi đừng tưởng rằng ngươi đã lớn, xương cốt cứng cõi là có thể bay nhảy. Hôm nay, ta đánh cho ngươi đi cũng không nổi". Nói xong, trường thương trong tay vừa chuyển, đánh ra một hơi ba mươi sáu thương, tốc độ lực đạo đều tương đương, làm cho người ta sợ hãi. Người vây quanh như thế nào cũng không rõ, lão nhân là một nho sĩ, như thế nào lại dùng binh khí là một thanh trường thương? Cổ quái, kỳ lạ.

Song càng kỳ lạ cổ quái hơn khi nghe đứa bé kia mắng to: " Ngươi là một lão rùa đen, thiên hạ làm gì có ông nội như ngươi vậy. Từ lúc năm tuổi, mỗi ngày ta đều đi làm cu li, lấy tiền nuôi sống ngươi. Thân thể ngươi khoẻ mạnh, cả ngày ngồi dưới gốc cây ngủ, chưa bao giờ hỏi ta chết sống như thế nào, còn đưa tay, há mồm ăn không, lại muốn ta một tiểu hài tử nuôi ngươi, ngươi nói ngươi là thứ gì vậy. Bắt đầu từ hôm nay, ta đã mười hai tuổi, ta quyết định, sau này không nuôi lão rùa đen ngươi nữa. Thời gian vừa qua, ngươi nuôi ta năm năm, ta cũng nuôi ngươi bảy năm, ngươi tính toán gì nữa, còn không cút ngay cho ta, đừng bám theo ta". Nói xong, tay phải cầm chủy thủ khoảng bảy tấc, nhanh chóng vũ động, mỗi một lần đều vô cùng chính xác đem trường thương đánh văng ra, thấy vậy mọi người đều hết hồn. Người cao lớn như vậy, tay chân thô dài, như thế nào lại dùng tiểu chủy thủ, cũng thật kỳ lạ cổ quái, thật không rõ.

Nhìn hai ông cháu kỳ quái, người xem cũng nhịn không được trong lòng bình phẩm rốt cuộc là ai đúng ai sai, nhưng nghĩ lại loại chuyện này người ngoài thật là không nên nhận xét, chuyện của ông cháu người ta, một người ngoài cuộc có thể nói được cái gì?

Khi đoàn người của Hoa Tinh chạy tới thì hai ông cháu kỳ quái đang đánh rất hăng. Mọi người vừa thấy tướng mạo kỳ quái của đôi ông cháu này, cũng không khỏi cảm thấy buồn cười. Chúng nữ đã bị hai ông cháu một cao một thấp, một thương dài một chủy thủ ngắn làm mắc cười. Bởi vì hai người sử dụng binh khí không phù hợp, lúc đánh nhau có vẻ đặc biệt khác thường, thật tức cười, làm cho tất cả mọi người đều cười.

Lúc chúng nữ đang cười, thì Hoa Tinh cùng Tử Ngọc Hoa lại không cười, vẻ mặt hai người đều có chút cổ quái, dường như bị sự tình gì đó làm kinh sợ. Nhìn qua có chút nghiêm túc, lại không thể nào rõ ràng, làm cho người ta có chút không hiểu. Nhìn Hoa Tinh một chút, Tử Ngọc Hoa nhẹ giọng nói: " Không thể tưởng được bọn họ cũng đến, xem ra trong chốn võ lâm nhất định đã xảy ra chuyện đại sự gì đây, nếu không bọn họ sẽ không dễ dàng đến".

Hoa Tinh có chút gật đầu nói: " Đúng vậy, Tây Tà môn cứ ba mươi năm lại xuất hiện trên giang hồ, rốt cuộc cũng hiện thân. Môn phái này dị thường thần bí, xuất hiện ở chỗ này đến tột cùng có mục đích gì? Bình thường bọn họ đều không động đến chuyện giang hồ, lúc này xuất hiện, nhất định có chuyện gì trọng yếu."

Tử ngọc nhìn đánh nhau, nhẹ giọng nói: " Điểm này, tin tưởng không lâu sau tự nhiên có người sẽ đi điều tra, chúng ta không cần quá để ý. Chính như như ngươi nói, chỉ cần không chọc giận ngươi là được. Chúng ta chuyến này, chỉ là một đoạn lữ hành, cùng dạo chơi thiên hạ mà đi chung đường thôi."

Kiếm Vô Bính cùng Đao Vô Phong nghe hai ông cháu này là từ Tây Tà môn, sắc mặt hai người đại biến, trong mắt hiện lên sự kinh hãi. Rất hiển nhiên, bọn họ cũng hiểu được lai lịch của Tây Tà môn, nếu không cũng sẽ không kinh ngạc như vậy. Mà chúng nữ, Lý Thải Tú sắc mặt khẽ biến, nhìn Hoa Tinh liếc mắt một cái, trong mắt tực hồ cất dấu thứ gì.

Hoa Tinh nhìn hai người đánh nhau, lạnh nhạt nói: " Hai người này võ công thật kỳ quái, bây giờ bọn họ thi triển ra gần ba thành công lực, nhưng người ngoài không dễ dàng nhìn ra. Nếu ta đoán không sai, binh khí của hai người, thật đúng là thay đổi một chút. Bọn họ ở chỗ này đánh nhau, đến tột cùng là vì cái gì? Chẳng lẽ là vì hấp dẫn người khác chú ý, nhân cơ hội làm cái gì đó". Nói xong ánh mắt nhìn phía xa xa.

Tử Ngọc Hoa thấy ánh mắt của hắn nhìn phía xa, nhịn không được nhìn theo, chỉ thấy cách vài dặm, một chiếc xe ngựa đang lao rất nhanh về phía bên này. Liếc mắt một cái, Tử Ngọc Hoa liền hiểu ý của Hoa Tinh, nhưng chỉ là đoán thôi, đúng hay không rất nhanh sẽ biết.

Chỉ thấy ở giữa sân, hai người như khỉ, nhảy tới nhảy lui, hết sức tức cười. Nhưng mọi người cũng phải thừa nhận, mặc dù động tác của họ rất tức cười, nhưng cục kỳ xảo diệu. Rất nhiều chiêu thức nhìn không đẹp nhưng rất hữu dụng, nếu như người khác gặp những chiêu thức cổ quái như thế này, sợ rằng không có cách nào ngăn chặn được.

Hoa Tinh nhìn chúng nữ một cái hỏi: " Các nàng không nên cười, các nàng hãy tự hỏi mình có thể tiếp được bọn họ mười chiêu hay không. Bọn họ chiêu thức cổ quái, nhưng rất là tinh diệu, người bình thường tuyệt đối không tiếp được mấy chiêu. Bây giờ có cơ hội, các nàng nhớ lưu tâm, để ý học tập một chút, không nên để động tác bề ngoài hấp dẫn mà quên đi sự ảo diệu."

Chúng nữ nghe vậy cũng cẩn thận nhìn kỹ, một hồi mọi người tựu cảm thấy Hoa Tinh nói rất đúng, chiêu thức kỳ quái nhưng thật khó đối phó. Lúc này, ở phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Làm mọi người đang xem đánh nhau cũng phải quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một chiếc xe ngựa lộng lẫy do bốn con ngựa kéo trong nháy mắt liền tới ngoài ba mươi trượng, đang theo bên bờ hồ Nam Dương hướng tới bên này. Đánh ngựa là một lão già áo đen khoảng chừng năm sáu mươi tuổi, vẻ mặt lạnh lùng.

Lão già áo đen nhìn đám người trong ánh mắt lộ vẻ cảnh giác, roi ngựa trong tay cũng huy động càng nhanh, khiến mọi người tránh ra, nhường đường cho xe đi qua. Ngay khi xe ngựa ngang qua trước mặt mọi người, thì hai ông cháu đang đánh nhau, tiểu hài cao lớn bị lão nhân đánh bay lên, đột nhiên lao nhanh về phía xe ngựa.

Ngay lúc mọi người ngạc nhiên la lên, Hoa Tinh cùng Tử Ngọc Hoa liếc mắt nhìn nhau, đồng thời hiểu được, mục đích cùa cao thủ Tây Tà môn là chiếc xe ngựa này. Cùng lúc này, Lão già áo đen ánh mắt lạnh lẽo, trường tiên giữa không trung phát ra một tiếng như sấm sét, gió mạnh bay tới hai ông cháu. Khí thế kinh người, làm cho người ta hết sức sợ hãi, mọi người ở một bên hết sức kinh ngạc.

Chỉ thấy giữa không trung, tiểu hài tử hú lên quái dị: " Lão già ác độc, ngươi muốn lấy mạng của ta à." Trong miệng vừa nói, chủy thủ trong tay bay nhanh, huy động mười chín lần trước người, đem thế công của lão già hóa giải hoàn toàn. Sau khi tiểu hài tử cao lớn hóa giải thế công xong liền mượn lực quay trở về, tránh đường xe ngựa, nhìn qua hình như là không cố ý gây sự, phảng phất tất cả là vô ý.

Tuy nhiên, Lão đầu nho sĩ một mực thủ hộ ở bên cạnh, thấy tiểu hài cao lớn quay trở về trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, hắc hắc nói: " Đứa cháu thỏ đế, lúc này ta xem ngươi còn nơi nào ẩn nấp, ngươi có chạy đường trời, haha." Nói xong, trường thương trong tay đảo mạnh qua, trường thương đột nhiên bổ mạnh vào lưng của tiểu hài cao lớn.

Tiểu hài cao lớn sợ hãi rống một tiếng: " Lão rùa đen, thật hèn hạ, đánh lén ta, ngươi đợi đó." Còn chưa nói xong, thân thể cực nhanh lao về phía xe ngựa. Lão giả đánh xe sắc mặt biến đổi, tay phải chém ra một roi toàn lực, tay trái vận khí che ở trước ngực, ánh mắt nhìn chăm chú tiểu hài cao lớn.

Chì thấy một tiếng kêu đau đớn cùng quái dị, tiểu hài tử cao lớn trong nháy mắt đã đem lão già đánh xe đánh văng ra mấy trượng, thân thể bay xuyên qua xe ngựa lộng lẫy. Chỉ thấy xe ngựa đôt nhiên mở ra, bên trong có một cỗ quan tài thập phần thu hút lộ ra. Mọi người thấy thế, sắc mặt đều khẽ biến, không biết tại sao, xe ngựa lộng lẫy như vậy lại dùng để chở quan tài. Quan tài thật có cái gì trọng yếu, tại sao lại chú trọng như vậy.

Trong lòng Hoa Tinh cũng cảm giác được có chút kỳ quái, hai cao thủ của Tây Tà môn, tại sao lại vì cổ quan tài đặc biệt này mà tới. Đến tột cùng có cái gì? Thi thể, hay là một thứ khác. Một bên Tử Ngọc Hoa, ánh mắt cũng kinh ngạc, nhịn không được nhìn Hoa Tinh, trong ánh mắt có ý hỏi, Hoa Tinh có chút lắc đầu, không có mở miệng, tỏ vẻ chính mình cũng không rõ.

Lúc này, lão già đánh xe xoay người đứng lên, vẻ mặt tức giận nhìn tiểu hài cao lớn, thân thể liền bay lên hạ xuống trước mặt quan tài, trường tiên vung lên, bảo vệ bốn phía. Nhìn một đôi quái nhân nọ, cả giận nói: " Hai người các ngươi là ai, vì sao hủy xe ngựa của ta, còn đánh ngã ta, hãy nói rõ lý do. Hôm nay không nói rõ ràng, thì đừng trách ta không lưu tình."

Lão đầu nho sĩ cười hắc hắc nói: " Hắc y ngươi nói phải rõ ràng, lão nhân gia ta không đụng đến ngươi. Ngươi nếu tìm người trút giận, hãy đi tìm thằng cháu bất hiếu của ta.Hắc hắc, ta chính là người tốt, ngươi đừng lầm đối tượng." Nói xong, cười cười nhìn hắn.

Lão già áo đen giận dữ nói: " Nói láo, các ngươi căn bản là cùng một phe, đừng tưởng ta ngốc. Các ngươi ở chỗ này, mục đích là đợi ta tới, bây giờ mọi người đánh cũng đã đánh rồi, các ngươi đến tột cùng có mục đích gì, nói thẳng đi."

Tiểu hài cao lớn nghe vậy cười quái dị một tiếng nói: " Lão rùa đen, xem ra chúng ta chưa chơi đủ, đã bị người nhìn thấu, hắc hắc, chơi không vui, không chơi. Chúng ta hãy làm chính sự đi, để khỏi tốn nhiều thời gian." Ánh mắt, cố ý vô tình liếc nhìn Hoa Tinh một cái.

Lão đầu nho sĩ khuôn mặt tươi cười thu lại, ánh mắt nhìn bốn phía, sắc mặt trong nháy mắt tĩnh táo lại, lẳng lặng nhìn cái quan tài. Lão đầu âm thanh lạnh lùng nói: " Chúng ta tới nơi này, vì cái gì chắc ngươi đã biết. Chỉ cần ngươi để quan tài lại, chúng ta cũng không giữ ngươi, nếu ngươi không chịu, vậy ta phải động thủ." Nói xong vung trường thương, thương ảnh liên tiếp đan vào nhau giữa không trung huyễn hóa ra vô số thương hoa.

Hắc y lão giả ánh mắt chấn động, công lực toàn thân trong nháy mắt tề tụ, toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn hai địch nhân, cười lạnh nói: " Muốn có đồ vật rất đơn giản, ta chết các ngươi có thể lấy, đến đây đi." Nói xong thân thể nhoáng lên một cái, lúc này liền huyễn hóa ra bốn đạo tàn ảnh, phân ra đánh về phía lão nhân cùng tiểu hài tử.

tiểu hài tử cao lớn thản nhiên nhìn hắn, khẽ cười nói: " Lão quỷ, người này ngươi thu thập đi, ta sẽ không động thủ, ta còn phải đi xem có phải đúng là thứ chúng ta muốn tìm hay không." Nói xong, thân thể phóng về phía quan tài. Lão đầu nho sĩ cười hắc hắc, thân thể đánh về phía trước, trường thương giữa không trung xuất ra thương long, vây khốn lão già áo đen nọ.

Người xem bốn phía, ai cũng có vẻ mặt tò mò, có vẻ đối với việc xem náo nhiệt hết sức hứng thú. Lúc này Hoa Tinh cùng Tử Ngọc Hoa cũng không có để ý đánh nhau, ngược lại toàn bộ tinh thần chăm chú vào cỗ quan tài. Tiểu hài tử cao lớn lắc mình hạ xuống bên cạnh quan tài, đưa tay đánh lên quan tài vài cái, thử thăm dò động tĩnh bên trong. Liên tiếp vài tiếng vọng ra, một chút động tĩnh cũng không có, tiểu hài tử cao lớn tay phải vận công, một chưởng nhấc quan tài lên.

Một tiếng nổ truyền đến, Lão già áo đen đang đánh nhau nổi giận gầm lên một tiếng, toàn lực đánh trả, muốn ngăn cản tiểu hài tử cao lớn. Đáng tiếc lão đầu nho sĩ cũng không ngu ngốc, trường thương đảo qua, mạnh mẽ đem hắn bức lui. Lão đầu cười hắc hắc, thân thể đột nhiên gia tốc, trong nháy mắt liền xuất hiện vô số tàn ảnh ở bốn phía, hình thành thương võng dày đặc, tầng tầng lớp lớp bao quanh Lão già áo đen.

Hoa Tinh quét mắt nhìn lão nhân kia một cái, ánh mắt âm trầm nói: " Bí kíp của Tây Tà môn, Tàn ảnh Tây Tà rốt cuộc lại xuất hiện trên giang hồ." Vừa nói xong, chợt nghe Tử Ngọc Hoa nói: " Hoa đại ca, mau nhìn quan tài."

Hoa Tinh chuyển ánh mắt, nhìn kỹ quan tài. Chỉ thấy ngay lúc quan tài mở ra, một đạo nhân ảnh bắn thẳng ra, kiếm quang chói mắt, cực kỳ nhanh bắn về phía hài tử cao lớn. Tiểu hài tử mỉm cười nói: " Ta đang chờ ngươi đây, tới đây đi." Nói xong, chủy thủ trong tay huy động trước ngực, trong chớp mắt hình thành một vòng hào quang, đón nhận công kích của bóng người.

Một chiêu đánh ra, hai cổ chân khí mạnh mẽ trong nháy mắt chạm nhau, bóng người hét lên kinh hãi, bị đánh bay ra ngoài. Mà tiểu hài tử cao lớn, thân thể bất quá có chút lung lay mà thôi. Song, ngay lúc bóng người bị đánh bay, tiểu hài cao lớn chớp động, trong quan tài lại bắn ra một thân ảnh, một kiếm cực nhanh đánh về phía ngực tiểu hài, trong ánh mắt kinh ngạc của tiểu hài.

Tiểu hài tử sắc mặt khẽ biến, tựa hồ như không có nghĩ đến, bên trong cũng còn có người, chuyện này thật sự ngoài dự đoán của mọi người. Tại thời khắc nguy hiểm trước mắt, tiểu hài hét lớn một tiếng, chân khí toàn thân lưu chuyển, một đoàn khí thể màu xám trắng trên khắp thân thể bắn ra, nhanh chóng hình thành một tầng bảo vệ tại trước ngực, đón đỡ một kiếm. Bóng người bị chấn bay ra, người nọ bị văng ra một trượng, trường kiếm rơi xuống đất, lẳng lặng nhìn tiểu hài tử. Mà tiểu hài tử cao lớn lay động lịch kiệt vài cái, cuối cùng lui hai bước, sắc mặt có vẻ tái nhợt. Nhìn bóng người, tiều hài cao lớn sắc mặt khẽ biến, không khỏi đánh giá hai nhân ảnh.

Những người đang xem, cũng phát ra một tiếng kinh ngạc nho nhỏ. Nguyên lai, hai người từ trong quan tài xuất hiện là hai cô gái giống nhau như đúc, khoảng hai mươi, hết sức xinh đẹp. Làm kẻ khác kinh ngạc chính là, hai cô gái luận về vóc người hình thể, khuôn mặt vô cùng giống nhau. Nếu không đồng thời xuất hiện cùng một chỗ, cho dù là ai cũng không phân biệt được ai là ai. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Hoa Tinh nhìn hai cô gái đột nhiên xuất hiện, trong mắt lộ ra một tia mỉm cười tà dị. Cô gái rất đẹp, tuyệt đối không thua Bách Hoa phổ, chỉ là Hoa Tinh không nhận ra. Mà một bên Tử Ngọc Hoa, lại có chút ngạc nhiên nhìn cô gái, nhẹ giọng noi: "như thế nào là nàng ta? Nàng ta hẳn là ở tại Giang Nam, như thế nào lại xuất hiện ở Trung Nguyên, kỳ quái." Đồng thời Trần Lan, Mai Hương, Lãnh Như Thủy ba người, cũng đều ngạc nhiên nhìn hai cô gái, trong ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

Hoa Tinh vừa nhìn vẻ mặt mọi người, liền hiểu được các nàng biết hai cô gái này. Hoa Tinh hỏi: " Làm sao vậy, các nàng biết cũng không giới thiệu cho ta một chút, hai nàng đến tột cùng là ai? Nhìn bộ dáng cũng là nổi danh trong chốn giang hồ đó nhe."

Trần Lan đi tới bên cạnh Hoa Tinh, nhẹ giọng nói: " Công tử ngay cả nàng ta mà cũng không nhận ra sao? Nàng chính là Thiên kim đại tiểu thư của Giang Nam Dịch gia, Trong Bách Hoa Phổ lần này bài danh thứ tám Lung Linh Kiếm Diệp Tinh. Chỉ là kỳ quái, như thế nào xuất hiện hai người giống nhau như đúc? Còn bí ẩn dùng phương thức này lén tới Trung Nguyên."

Hoa Tinh nghe vậy không khỏi cẩn thận đánh giá hai cô gái. Hoa Tinh không phát hiện ra dấu vết dịch dung, có thể hoàn toàn giống nhau từ vóc người đến dung nhan, làm cho ai cũng không tin tưởng. Trong đó nhất định là có một người là giả, chỉ là đến tột cùng là ai đây? Nhìn dung nhan xinh đẹp như vậy, Hoa Tinh đột nhiên suy nghĩ đợi lát nữa mình ở một bên nhìn, hay là ra tay hỏi qua chuyện này đây?

Lúc này, tiểu hài tử mở miệng nói: " Trong các ngươi, ai là Diệp Tinh, nhanh đứng ra, ta không muốn tìm người khác." Nói xong nhìn hai cô gái hoàn toàn giống nhau trong ánh mắt hiện lên sự nghi hoặc.

Lúc này, hai cô gái lẳng lặng đứng chung một chỗ, đồng thời cảnh giác nhìn tiểu hài tử cao lớn. Hai nàng đều trầm mặc, không ai lên tiếng, tựa hồ sợ tiết lộ cái gì. Bên kia lão già áo đen không ngừng rống giận, công lực toàn thân không ngừng tăng lên, cả người giống như Trương Phi giận dữ, điên cuống tấn công lão nhân kia. Nghĩ thoát khỏi sự dây dưa của lão đầu, đi tới bảo vệ hai nàng. Song, lão đầu Tây Tà môn cũng không phải lợi hại bình thường, hắn chỉ cần múa thương là có thể dễ dàng làm cho Hắc y lão giả cuống quýt lui về phía sau, không có khả năng hoàn thủ. Bất quá nhìn lão nhân cũng không có ý giết lão già áo đen, chỉ là vây khốn hắn thế thôi.

Tử Ngọc Hoa nhìn thoáng qua lão già, khẽ thở dài: " Hắn tuy rằng có nhiệt huyết, đáng tiếc võ công cùng lão đầu thấp quá xa. Hiện tại cao thủ Tây Tà môn, tìm Giang Nam Diệp Tinh có chuyện gì đây?"

Hoa Tinh cười nói: " Trong lòng ta cũng rất kỳ quái, bất quá lại đoán không ra kết quả, hay là tiếp tục xem tới cuối cùng liền sẽ có kết quả." Nói xong nhìn mọi người bên cạnh một cái, ánh mắt thần bí mang theo một tia tươi cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.