Lúc này chỉ thấy quanh thân Huyền Từ lão ni kim quang lóe sáng, chân nguyên cường đại chuyển động trong cơ thể xuất ra ngoài tạo thành một đám mây màu vàng, thỉnh thoảng lại biến hình, cuối cùng lão ni đã dùng toàn bộ chân nguyên tạo thành một đài sen màu vàng, thần thánh uy nghiêm vô cùng.
Mọi người dưới mặt đất đều kinh hãi nhìn Huyền Từ lão ni, tựa hồ không nghĩ ra Huyền Từ am ngoài thành Tế Nam lại có một cao thủ đến mức này. Nghĩ vậy, tất cả mọi người đều đem ánh mắt chuyển sang người Quỷ Thủ Âm Đồ, muốn xem hắn đối phó như thế nào. Tình hình của Quỷ Thủ Âm Đồ hoàn toàn trái ngược với lão ni, toàn thân xuất hiện một lồng khí màu đen bao phủ lấy toàn thân, bốn phía là âm phong gào thét, hai tay di chuyển trước ngực, chân nguyên cường đại tạo thành quỷ trảo phiêu phù trước ngực. Trên đỉnh đầu một đám mây như hoa sen đen nhanh chóng quay tròn, vô số quỷ khí cuộn cuộn tụ lại, cuối cùng biến thành một cự chưởng màu đen dựng đứng trên không cực kỳ khủng khiếp.
Nhìn Quỷ Thủ Âm Đồ, Huyền Từ lão ni dựng tay phải trước ngực, chuyển động ba lần, cuối cùng lòng bàn tay ngưng tụ lại kim quang chói mắt, nhắm thẳng địch nhân đẩy đi. Chỉ thấy một chưởng mảnh khảnh thong thả, không hề có uy lực, nhưng kim quang chói mắt lại thoát ly khỏi lòng bàn tay hóa thành một bàn tay phật màu vàng bay thẳng về phía địch nhân.
Quỷ Thủ Âm Đồ bên này quát lên một tiếng, hai tay thay đổi, toàn bộ khí thế cường đại theo tiếng rống giận dữ của hắn đẩy ma chưởng màu đen về phía phật chưởng màu vàng. Hai đạo khí thế tiếp xúc giữa không trung tạo thành quang mang sáng lóe, khiến cho mọi người đều chói mắt.
Trong lúc mọi người nhắm mặt lại, một tiếng như thiên lôi giáng xuống vang lên, chấn động đại địa, tạo thành một cơn lốc có lực lượng hủy diệt, trong nháy mắt đã đem toàn bộ mọi người trong vòng mười trượng đánh bay, mặt đất là cát bay đá chạy, cây cỏ hòa thành bụi đất giữa không trung. Tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, không ít người vây xem đã kêu lên thảm thiết, chỉ thấy giữa trường một mảnh hỗn loạn, mọi người đều cố sức lui về phía sau. Bạn đang xem tại
TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Công kích mạnh mẽ của song phương cũng không có chấm dứt, song chưởng lui về, sau đó lại tiếp tục lần giao phong thứ hai. Lúc này, cả hai đều đã hiểu rõ thực lực đối phương, tất cả thi triển toàn lực, còn mãnh liệt hơn lần đầu tiên, chỉ thấy lưu quang bay múa đầy trời, quang hoa phát ra chói mắt, một tiếng nổ mạnh vang lên, ma chưởng màu đen và phật chưởng màu vàng nhanh chóng nhỏ dần đi, vào thời khắc cuối cùng, kim quang chợt lóe lên, phật chưởng đột ngột xoay ba vòng lao về phía trước đánh tan ma chưởng màu đen, vỗ thẳng vào ngực Quỷ Thủ Âm Đồ.
Hết thảy đều chấm dứt sau tiếng nổ mạnh, quang hoa đã tiêu tán, mặt đất bị tàn phá mãnh liệt, Lạc Hà đạo cô được hai vị sư huynh đỡ dậy dứng cách đó mười trượng nhìn lên không trung. Hắc Hà cũng cực kỳ sợ hãi, nhìn Quỷ Thủ Âm Đồ rơi từ trên cao xuống. Huyền Từ lão ni vẫn ngồi xếp bằng trên không, lão ni tựa như tồn tại ở đó từ xa xưa đến nay, hai mắt khép hờ, im lặng bất động, thần bí vô cùng.
Thắng bại đã rõ, tất cả mọi người đã biết Quỷ Thủ Âm Đồ thất bại. Hắc Hà liếc mắt nhìn Lạc Hà đạo cô đầy thù hận, nói với vẻ không cam lòng: "Ngươi cứ chờ đó, hôm nay xem như vận khí của ngươi rất tốt, nhưng lần tiếp theo ngươi sẽ không còn may mắn như vậy nữa, trừ phi ngươi xuất gia làm ni cô ở nơi này, nếu không, sẽ có ngày ngươi phải chết trong tay ta." Nói xong ra lệnh cho một hắc y nhân mang Quỷ Thủ Âm Đồ rời khỏi.
Nhìn Hắc Hà dẫn mọi người rời đi, người vây quanh cũng lặng lẽ rời đi, bọn họ hiểu rằng không còn thứ gì để xem nữa. Nơi này còn có Huyền Từ lão ni, không kẻ nào có ý định đả thương Lạc Hà đạo cô nữa. Song cũng có một ít người đứng bất động tại chỗ, tựa hồ như đang chờ đợi điều gì đó. Trong đó có Mộc Tây Tạp, Mai Hoa cư sĩ, Thiên Tinh sứ giả Cửu Toàn thư sinh, Huyết Nga lão quái, Tiêu Tiên Đỗ Vũ, đương nhiên Hoa Tinh cũng không rời đi.
Từ từ đáp xuống, Huyền Từ lão mở mắt nhìn bốn phía, nói: "Các vị võ lâm đồng đạo, xin mời trở về, bần ni có việc cần xử lý, sẽ không phụng bồi." Nói xong, không chờ mọi người mở miệng, đi đến trước người Lạc Hà đạo cô, dìu nàng đi vào trong am.
Nhìn theo lưng lão ni, Mộc Tây Tạp mở miệng nói: "Tuyệt học Phật môn thất truyền đích xác là không giống người phàm suy nghĩ, lão phu hôm nay đã được mãn nhãn. Chỉ muốn thỉnh giáo một việc, năm đó võ lâm có một vị đại sư phá giới, không biết có quan hệ gì với lão ni hay không?"
Thân thể Huyền Từ lão ni dừng lại, hờ hững quay đầu nhìn Mộc Tây Tạp, bình thản nói: "Truyện cũ trước đây, lão ni đã không còn nhớ rõ nữa, thí chủ từ bên ngoài trường thành đến đây, mang theo tuyệt kỹ trên người ngao du Trung Nguyên, chắc sẽ không phải là để truy cứu chuyện này chứ? Lạc Hà đạo hữu bị thương nặng, thứ cho bần ni không thể phụng bồi, mời thí chủ rời đi."
Nói xong không thèm để ý đến Mộc Tây Tạp, đi vào cửa gỗ.
Lúc này, Võ Đang, Thanh Thành cũng đã lặng lẽ rời đi, ngoài Huyền Từ am chỉ còn lại Mai Hoa cư sĩ, Thiên Tinh sứ giả Cửu Toàn thư sinh, Huyết Nga lão quái, Tiêu Tiên Đỗ Vũ cùng với Hoa Tinh, tổng cộng sáu người. Trong đó, Mai Hoa cư sĩ liếc mắt nhìn bốn phía, ánh mắt hiện lên vẻ âm trầm, hờ hững không nói tiếng nào, vọt về phía tây, trong nháy mắt đã biến mất.
Nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, Cửu Toàn thư sinh nở một nụ cười quái lạ, nói: "Mây tán còn có thế tụ lại, người đi không biết có còn gặp lại được hay không? Không bằng trở về." Thân ảnh chớp lên, dưới ánh mặt trời huyễn hóa thành ba đạo thân ảnh vọt về ba phía, không biết hắn đi về đâu.
Cửu Toàn thư sinh vừa đi, Huyết Nga lão quái và Tiêu Tiên Đỗ Vũ trầm mặc một lúc, cũng đều rời đi, chỉ còn lại Mộc Tây Tạp đứng yên một chỗ. Mộc Tây Tạp mỉm cười nói: "Bây giờ mọi người cũng đã rời khỏi, các hạ sao không xuống đây, để lão phu biết là vị cao nhân võ lâm nào chứ?"
Hoa Tinh cười khẽ, nói: "Không thấy có lẽ sẽ tốt hơn, rất nhiều người thấy ta đều không thoải mái, ngươi nên lại ngược lại ư?"
Mộc Tây Tạp sắc mặt khẽ biến, nói: "Thì ra là Phượng Hoàng đặc sứ, chuyện này khó trách. Nếu ngươi không muốn gặp mặt ta vậy thì lần sau đi, tin rằng sẽ có ngày đó." Nói xong thân ảnh bay vụt đi, rất nhanh biến mất.
Hoa Tinh nhìn theo Mộc Tây Tạp, khẽ lẩm bẩm: "Đúng là sẽ có ngày chạm trán, chỉ là khi đó ngươi có thể thoát được hay không thì còn phải chờ vào tạo hóa của ngươi."
Dừng lại một chút, Hoa Tinh đi đến ngoài cửa Huyền Từ am, cười nhạt nói: "Hoa Tinh cầu kiến."
Một lúc không có hồi âm, tuy nhiên cánh cửa lại mở ra, là Lạc Phàm đạo trưởng. Ánh mắt hai người gặp nhau, Hoa Tinh đi vào, cười nói: "Lạc Hà tiên tử đã đồng ý để tại hạ tiến vào đúng không?" Lạc Phàm không trả lời, nhưng thần sắc trên mặt y đã trả lời thay tất cả.
Xuyên ba gian phòng, Hoa Tinh được Lạc Phàm đưa đến một gian thiện phòng, bên trong Lạc Hà đạo cô đang nằm, sắc mặt tái nhợt như tro, không một tia huyết sắc. Huyền Từ lão ni đang ngồi bên cạnh nàng cau mày, tựa hồ trong lòng đầy tâm sự. Thấy Hoa Tinh đi đến, Huyền Từ lão ni cẩn thận đánh giá một chút, mở miệng nói: "Phượng Hoàng đặc sứ, quả nhiên không hổ là truyền nhân của Đao Hoàng Bá Thiên, bần ni hữu lễ. Lần này đặc sứ cầu kiến không có biết là vì chuyện gì?"
Hoa Tinh nghe vậy, ánh mắt đảo qua Lạc Hà đạo cô, thản nhiên nói: "Sư thái đã quá khen, Hoa Tinh lần này đến đây là vì người đang nằm trên giường. Sư thái có đúng là đã nhận ra thương thế của nàng có hơn phân nửa là do tự bản thân gây ra hay không?"
Huyền Từ sư thái nghe vậy, thần quang trong mắt lóe lên nhìn Hoa Tinh, hỏi: "Đặc sứ nhìn nhận thế nào, thỉnh mời chỉ điểm."
Hoa Tinh đi đến cạnh giường, nhìn Lạc Hà đang nằm trên giường, bốn mắt hai người chạm nhau, đôi môi Lạc Hà khẽ nhích động, đáng tiếc là không phát ra thanh âm, ánh mắt chỉ toát lên vẻ tang thương. Hoa Tinh khẽ nắm tay nàng, cẩn thận xem xét thương thế. Huyền Từ lão ni ngồi một bên, trầm mặc không nói. Lạc Phàm, Lạc Trần đứng một bên cũng lo lắng nhìn Hoa Tinh, muốn biết xem nhân vật truyền kỳ này có khả năng diệu thủ hồi xuân hay không.
Buông tay ra, Hoa Tinh thở dài nói: "Lúc đầu đã nói là đạo cô không nên thi triển, đáng tiếc là ngươi đã không nghe. Bây giờ kinh mạch đã tổn thương đến chín phần, ngươi nói xem lúc này có mấy người trên đời có thể cứu được ngươi? Băng Tâm quyết không phải là võ học bình thường, ngươi chẳng những không đủ hỏa hậu, hơn nữa còn thi triển trong lúc trọng thương, như thế là tự mình tìm chết, có biết không?"
Trong phòng lập tức trở nên im lặng đáng sợ, Huyền Từ lão ni nhíu mày hỏi: "Đặc sứ nói Băng Tâm quyết, không biết là ám chỉ điều gì, có thể giải thích một chút được không, bần ni cảm thấy khó hiểu."
Lạc Phàm, Lạc Trần lại nói: "Hoa công tử có phương pháp gì có thể cứu sư muội của ta không? Nếu có, thỉnh xin tương trợ, phái Hằng Sơn sẽ cảm kích vạn phần."
Hoa Tinh gật đầu, quay người lại nhìn Huyền Từ sư thái, nói: "Băng Tâm quyết là một loại võ học kỳ quái, xuất phát từ đạo gia, người luyện môn võ công này trong thời gian ngắn sẽ đột nhiên gia tăng tu vi lên rất nhiều. Tuy nhiên Băng Tâm quyết lại có một khuyết điểm, Băng Tâm hàm chứa tâm ý tuyệt tình trong đó, càng tuyệt tình tu vi càng tăng tiến. Cho đến khi hoàn toàn luyện thành thì sẽ trở thành một người lãnh huyết vô tình. Pháp quyết này lại rất dễ tẩu hỏa nhập ma, nếu có một người tu luyện nội công Thuần Dương hỗ trợ thì mới có thể đại thành. Cô dương bất sinh, cô âm bất trường chính là đạo lý như thế.
Đáng sợ nhất chính là Băng Tâm quyết có khả năng áp chế dục vọng, nhưng một khi tẩu hỏa nhập ma thì sẽ bị dục tình tràn não, có thể dễ dàng biến thành một kẻ điên cuồng về tình dục, chuyện này mới là đáng sợ nhất.
a người trong phòng vừa nghe, sắc mặt nhất thời đại biến, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, lo lắng nhìn Lạc Hà đạo cô nhìn trên giường.
Lạc Phàm mỉm cười sầu thảm, nói: "Sư muội, nhiều năm như vậy muội vẫn không quên sao? Mười năm bế quan, thứ mà muội để lại cho chúng ta chẳng lẽ chỉ là sự hận thù vô tận hay sao?"
Lạc Trần bên cạnh vỗ vỗ vai hắn, lắc đầu nói: "Không nên, đã đến lúc này, cần gì phải trách cứ nữa? Thật ra trong lòng sư muội khổ sở thế nào ngươi cũng biết, chúng ta bất kể thế nào, chỉ cần cổ vũ, an ủi cho sư muội, không cần làm cho sư muội thêm thương tâm nữa."
Huyền Từ sư thái nhìn hai người, sau đó nói với Hoa Tinh: "Hoa đặc sứ nếu đã hiểu rõ Băng Tâm quyết, chắc có thể trị thương đúng không?"
Hoa Tinh gật đầu: "Ta đến đây đương nhiên là có mục đích, nếu thúc thủ vô sách thì cần gì phải đến đây? Bây giờ cảm phiền ba vị đi ra ngoài một chút, nếu không được sự đồng ý của ta thì không được tiến vào, hiểu chưa?"
Huyền Từ sư thái thấp giọng niệm một tiếng Phật hiệu, cùng Lạc Trần, Lạc Phàm rời khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn lại Hoa Tinh và Lạc Hà đạo cô. Nhìn Lạc Hà, Hoa Tinh ôn nhu nói: "Thương thế của nàng rất phức tạp, đầu tiên là bị nội kình của Hắc Hà gây thương tích, Hắc Hà danh liệt vào Lục Đại Tán Nhân, võ công đương nhiên có chỗ độc đáo; thứ hai, nàng bị chính chân khí của mình phản hồi đả thương nội phủ; thứ ba, Băng Tâm quyết đã tạo thành thương tổn với nàng. Trước mắt sẽ có hai cách chữa trị, nhưng loại nào cũng sẽ rất phiền toái. Bây giờ không cần nói nhiều, cứ nằm im ở đó, trước tiên ta sẽ khiến cho thương thế của nàng tốt hơn rồi nói tiếp."
Ngồi trên giường, Hoa Tinh khẽ nâng thân thể mềm mại của nàng lên, khẽ thở dài không nói gì nữa, hữu thủ ôm eo nàng, khi đó mới phát hiện dưới lớp đạo bào rộng thùng thình là vòng eo thon mảnh, bộ ngực đầy đặn mê người. Hữu thủ đặt lên lưng nàng, vận khởi Huyền Thiên Vô Cực thần công, dùng chân khí thuần dương đả thông kinh mạch bị ứ tắc của nàng.
Thiện phòng yên lặng, toàn thân Hoa Tinh lóe sáng hồng quang, một đạo chân khí đỏ đậm như mây bao phủ lấy hắn và Lạc Hà, kình phong quay tròn bốn phía, mạnh mẽ vô cùng. Ở phòng ngoài, Huyền Từ lão ni cảm nhận được một cỗ khí thế cường đại bắt đầu khởi động, biết Hoa Tinh bắt đầu trị thương, bèn nhìn Lạc Phàm và Lạc Trần đang lo lắng, nói: "Không cần lo lắng, Hoa Tinh đã bắt đầu trị thương cho Lạc Hà, tin rằng sẽ không có vấn đề đáng lo nữa."
Trong phòng, quanh thân thể Hoa Tinh đã tỏa ra hồng mang cường đại, đả thông mười hai chính kinh, chỉ còn lại kỳ kinh bát mạch có một vài chỗ không thông.
Thu tay lại, Hoa Tinh để Lạc Hà nhập định, mở cửa đi ra ngoài. Nhìn vẻ mặt hoài nghi của ba người, Hoa Tinh lạnh nhạt nói: "Thương thế của nàng trước mắt tạm ổn, nhưng chưa thể ngăn cản được Băng Tâm quyết tự hủy. Bây giờ không còn sớm, ta phải về trước, nhớ kỹ sau khi nàng ta tỉnh lại thì thay ta nhắn cho nàng một câu, nếu nghĩ thông suốt thì đến Bách Hoa môn tìm ta. Nhớ kỹ là chỉ mình nàng, Bách Hoa môn không đón tiếp nam nhân." Nói xong rời khỏi.
Nhìn theo lưng hắn, Lạc Phàm nhíu mày nói: "Giang hồ đồn thổi rằng vị Phượng Hoàng đặc sứ này háo sắc như tính mạng, không lẽ hắn có chủ ý đối với sư muội hay sao?"
Lạc Trần lên tiếng: "Việc này rất khó nói, bên người hắn mỹ nữ nhiều như mây, làm sao biết được hắn có coi trọng sư muội hay không?" Lạc Phàm nhìn sư đệ thở dài một tiếng, không nói tiếng nào nữa.
Huyền Từ sư thái nhẹ giọng nói: "Người này thế nào sau này sẽ hiểu rõ. Bây giờ chúng ta vào xem sư muội của hai người một chút, nàng ta đã tỉnh." Dứt lời quay người đi vào, hai người phía sau cũng vội vàng theo vào.
Lạc Hà đạo cô vốn tưởng rằng Hoa Tinh vẫn ở đó, nhưng nhìn bốn phía lại không hề thấy bóng dáng hắn đâu, điều này khiến cho nàng cảm thấy kỳ quái. Nghĩ đến lần đầu tiên cùng Hoa Tinh gặp mặt, thì hắn rõ ràng là một nam nhân tà dị, tỏ rõ có ý đồ với nàng, hôm nay cứu mình xong lại không thấy hắn đâu? Đang cảm thấy nghi hoặc thì cửa phòng mở ra, ba người Huyền Tư tiến vào.
"Hoa Tinh đâu, sao không có ở đây?" Nhìn Huyền Từ, Lạc Hà vội hỏi. Nhìn kỹ đã thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, không nhận ra bất ổn ở chỗ nào, Huyền Từ không khỏi bội phục Hoa Tinh.
"Hắn đã rời đi, khi đi chỉ nhờ ta nhắn với ngươi một câu, nghĩ kỹ rời hãy đến Bách Hoa môn tìm hắn, chắc hẳn ngươi hiểu dụng ý của hắn. Mặt khác, hắn còn nói ngươi phải đến đó một mình, Bách Hoa môn không nghênh đón nam nhân." Huyền Từ chuyển lại lời Hoa Tinh nói.
Lạc Hà nghe vậy, sắc mặt lộ ra vẻ phức tạp, lẩm bẩm: "Là vô tâm hay hữu ý? Tại sao hắn lại kỳ quái xuất hiện vào đúng chỗ này, thời gian, địa điểm đều chính xác, là hắn thần thông quảng đại hay hắn cố tình làm?"
Lạc Phàm nghi hoặc hỏi: "Sư muội, muội và hắn có chuyện gì thế, tại sao các ngươi nói chuyện đều cổ quái như nhau thế? Có đúng là có chuyện không thể giải quyết ư, nói cho chúng ta biết, mọi người sẽ cùng giải quyết."
Lạc Trần cũng lên tiếng khuyên nhủ: "Sư muội, ngươi đừng như thế, chúng ta dù sao cũng là sư huynh của muội, có chuyện gì chúng ta cũng sẽ cùng tiến cùng lui với muội. Trước tiên hãy cứ trị dứt vết thương cho muội đi đã, sau đó trở về Hằng Sơn, sau này không xuống núi nữa, có được không?"
Nhìn hain vị sư huynh, Lạc Hà cảm động nói: "Cám ơn sư huynh, tâm ý các ngươi ta hiểu được, chỉ là có một số việc phải do duyên phận. Muội và Hoa Tinh không có gì, chỉ là vô tình gặp nhau một lần mà thôi, các sư huynh không cần lo lắng. Vừa rồi muội chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi."
Huyền Từ sư thái nói: "Từ lần gặp mặt đầu tiên, chúng ta thường xuyên nói chuyện, kỳ thật tất cả đều là duyên phận, cho nên hôm nay ta cứu ngươi bấy quá cũng là nhân quả mà thôi. Ngươi và Hoa Tinh nếu gặp nhau tức là đã có quan hệ nhân quả, xử lý thế nào là do ngươi, nhưng ta chỉ có thể khuyên ngươi rằng không cần để ý hết thảy, tùy thuộc vào tâm mà thôi. Tương lai, có thể ngươi sẽ hiểu được lời ta nói hôm nay." Nói xong quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của lão ni, Lạc Hà đạo cô cảm thấy trong lòng mờ mịt, thầm nghĩ có lẽ cũng không nên nghĩ nhiều nữa. Cứ để mọi chuyện tự nhiên, không cần phải trốn tránh.