Điềm Nhập Tâm Phi

Chương 17



Nguyễn Hân nhanh chóng gọi cho Hứa Lam, dùng năm phút để giải thích rằng cô thực sự không cố tình xin nghỉ làm đồng thời mong Hứa Lam hiểu cho cô ấy.

“Đêm qua tôi mất ngủ đến tận ba giờ sáng, sáng ra ngủ say quá không nghe thấy đồng hồ báo thức. Tin nhắn xin nghỉ là chồng em gửi, chồng em anh ấy…”

Nguyễn Hân vốn dĩ muốn nói rằng não của chồng em có bệnh, nhưng câu này nghe kiểu gì cũng giống như tức giận, cô ấy bình tĩnh lại, nghiêm túc giải thích: “Chồng em lớn hơn em vài tuổi, tính tình khá nghiêm túc đứng đắn, bình thường cũng rất ít nói, nên không biết cách ăn nói, không hề có ý không tôn trọng chị, chốc nữa em sẽ đến công ty”

Hứa Lam sau khi nghe cô giải thích thì bật cười, “Không cần đâu, nghe lời chồng em đi, ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi, em đến công ty cũng chẳng có việc gì cả.”  cũng không tính toán chuyện Nguyễn Hân xin nghỉ hôm nay vì ngủ quên, chưa hết cuối cùng cô ấy còn nói thêm một câu. “Đừng cố quá, hai ngày nay trạng thái của em không được tốt, tôi cũng không muốn nhìn thấy nhân viên của mình mất tinh thần trong công ty đâu.”

Nguyễn Hân ừm một tiếng nói: “Cảm ơn chủ biên.”

Hứa Lam: “Chuyện số đặc biệt cuối năm em cố gắng hết sức là được, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân.”

Nguyễn Hân nghe như vậy biết cô ấy đã hiểu lầm rằng cô mất ngủ là do vấn đề của số đặc biệt cuối năm, cũng không tiện giải thích cô mất ngủ là vì nửa đêm hôm qua lật chăn của Phó Tư Nghiên, nhìn thấy thân thể trần trụi của anh ấy, loại chuyện này chỉ nghĩ thôi cũng đã ngại ngùng rồi

Cúp điện thoại, Nguyễn Hân càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng không thể nhìn được mà đi tìm hung thủ tình sổ.

[Anh có độc không? 】

Gõ xong, liền trực thiếp gửi cho Phó Tư Nghiên.

Sau khi gửi tin nhắn, cô để điện thoại sang một bên, vào nhà tắm rửa mặt dưỡng da, quay lại thì thấy Phó Tư Nghiên trả lời một tin nhắn.

[Ý em là gì? 】

Rất rõ ràng

Phó Tư Nghiên không ý thức được mình đã làm gì sai, hoặc là nói, theo cách nói của giới trẻ hiện nay thì Phó tổng nghiêm túc đoan chính thậm chí còn không biết rằng mình có độc

Nguyễn Hân không muốn nói chuyện với anh, vì vậy tìm một cuốn  tạp chí thời trang dựa vào ghế sofa ngồi  đọc nó.

Một lúc sau, điện thoại đổ chuông, Nguyễn Hân nhìn lướt qua điện thoại hiển thị, là cuộc gọi của Phó Tư Nghiên, trực tiếp từ chối trả lời.

Phòng họp rộng rãi và sáng sủa đã chật kín người, mọi người cẩn thận kiểm tra rất nhiều lần xem điện thoại di động của mình đã tắt hay chưa, chăm chú chờ hội nghị bắt đầu.

Thời gian thông báo bắt đầu cuộc họp đã trôi qua, Phó tổng vẫn chưa vào, một nhóm người trong hội đồng quan trị đã bị bỏ lại ở đây, chỉ dám oán giận nhưng không dám nói.

Trên hành lang bên ngoài phòng họp, Vạn Kỳ đứng cách đó không xa, nhìn Phó tổng tay ấn di động gửi tin nhắn, sau đó lại lo lắng gọi điện thoại.

Không cần phải đoán cũng biết, có thể khiến Phó tổng đẩy hết công việc sang một bên, chỉ có thể là Phó phu nhân thôi

Phó Vin, chú thứ hai của Phó Tư Nghiên, đã cử trợ lý đến hỏi mấy lần, Vạn Kỳ nghiêm túc trả lời hiện tại có việc quan trọng cần Phó tổng xử lý, cuộc họp sẽ bắt đầu trong giây lát.

Dù sao thì anh ta cũng chỉ có trách nhiệm kéo dài thời gian, có Phó tổng ở đây ép lại, mấy người trong hội đồng quản trị cũng chẳng làm dậy nổi con sáng nào hết.

Phó Tư Nghiên gọi mấy cuộ điện thoại nhưng Nguyễn Hân đều không trả lời. vừa gửi tin nhắn WeCaht cho Nguyễn Hân, anh vừa vẫy tay gọi Vạn Kỳ, “Vạn Kỳ, lại đây.”

Vạn Kỳ đi tới trước mặt Phó Tư Nghiên, “Phó tổng.”

Phó Tư Nghiên hỏi, “Cậu có độc sao là có ý gì?”

“…” cái này muốn anh phải giải thích như thế nào?

Vạn Kỳ chưa kịp trả lời, Phó Tư Nghiên đã nói: “Tôi phải về nhà một chuyến.”

Anh lập tứuc xoay người bước ra ngoài, Vạn Kỳ theo sau nói: ” Phó tổng, người trong hội đồng quản trị vẫn đang chờ anh chủ trì hội nghị.”

Phó Tư Nghiên nói: “Cậu chủ trì đi.”

Vạn Kỳ sững sờ một chút, bị làm khó  nói: ” Ngài đi rồi, tôi không trấn áp được hiện trường.”

Cuộ họp bình thường thì cũng được thôi, nhưng  hôm nay chú hai chú ba của Phó Tư Nghiên cũng có mặt ở đây hôm nay, hai người này không phải là đèn đã cạn dầu.

Phó Tư Nghiên khôn quan tâm đến anh ta, ấn thang máy.

Vạn Kỳ thấy vẻ mặt của anh không đúng, lo lắng hỏi: “Là phu nhân tìm anh có việc sao?”

Vạn Kỳ thực sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra khiến Phó tổng đến hội nghị còn không kịp họp, nhất định muốn quay về vào lúc này, vừa nãy không phải phu nhân vẫn còn vui vẻ cập nhật vòng bạn bè show ân ái sao?

Thang máy đến, Phó Tư Nghiên bước vào thang máy, Vạn Kỳ nói: ” Phó tổng, anh thực sự không thể đi.”

Phó Tư Nghiên nhíu mày, ánh mắt đã lộ rõ ​​vẻ không hài lòng.

“Tránh ra, Nguyễn Hân có thể ăn vào bị đau bụng rồi.”

Vạn Kỳ: “……”

Phó tổng nóng lòng muốn về nhà là vì nghi ngờ Nguyễn Hân ăn uống vào bị đau bụng?

Vạn Kỳ có lẽ biết là có chuyện gì xảy ra rồi.

Hôm nay Phó tổng làm bữa sáng cho Nguyễn Hân, có thể là Nguyễn Hân ăn xong bữa sáng Phó tổng chuẩn bị thì đau bụng

Nhưng cho dù là ăn no sau đó đau bụng đi nữa, cũng không đến mức phải bỏ cuộc họp quan trọng như vậy mà chạy về nhà chứ, gọi bác sĩ gia đình đến không phải là được rồi sao?

Nguyễn Hân đang gần như ngủ say nằm trên ghế sô pha, và đột nhiên nghe thấy tiếng khóa cửa xoay.

Vào giờ này, chẳng lẽ là dì Hoàng?

Nguyễn Hân nhấc thảm lông lên, vừa từ sofa đứng dậy, đã thấy Phó Tư Nghiên đẩy cửa bước vào.

Ngây ra một lúc.

Phó Tư Nghiên không phải rất bận sao, Tại sao giờ này lại xuất hiện ở nhà?

“Sao anh đã về rồi?”

Gần đây thời gian về nhà càng ngày càng sớm, không phải bị chú hai và chú ba đoạt quyền rồi chứ?

Phó Tư Nghiên quan sát cô một lượt, sắc mặt hồng hào, giọng nói đầy hơi thở.

“Sao lạ không trả lời tin nhắn?”

Người đối diện lên tiếng chất vấn, Nguyễn Hân sững sờ, cầm điện thoại lên liếc, phát hiện Phó Tư Nghiên sau đó lại gửi tin nhắn hỏi có phải mình bị đau bụng không, còn nói cơm nói từ buổi sáng, để đến trưa mới ăn có thể là bị hỏng rồi.

Nguyễn Hân đọc hết mấy tin nhắn anh gửi trong đầu hiện ra dấu hỏi chấm to đùng?

Đây là đang nói linh tinh cái gì vậy.

Mặc dù không hiểu rõ lắm về kiểu suy nghĩ trong đầu của Phó Tư Nghiên, nhưng  Nguyễn Hân nhìn sắc mặt của anh không được tốt lắm, nên vẫn giải thích một câu.

“Vừa nãy em xem tạp chí, không để ý điện thoại, làm sao vậy?”

Bốp.

Cánh cửa lại đóng lại, Phó Tư Nghiên đi mất rồi.

Nguyễn Hân: “…”

Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong vài giây, xác nhận chắc chắn rằng Phó Tư Nghiên vừa trở về, mà không phải ảo giác của cô.

Bởi vậy anh cố tình trở về là vì không thấy cô trả lời tin nhắn?

Có bệnh à.

Khi Phó Tư Nghiên trở về lần nữa, đã là chín giờ rưỡi tối, Nguyễn Hân tắm rửa sạch sẽ ngồi trên giường, nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang, cô xuống giường khóa trái cửa phòng ngủ.

Một lúc sau, tiếng chuông báo tít tít tít từ cửa, cho biết đã nhập sai mật khẩu.

Chiều nay cô lại đổi mật khẩu, là bốn số không theo quy luật bình thường nữa, Phó Tư Nghiên không thể nào lại đoán ra được.

Sau khi Phó Tư Nghiên nhập sai mật khẩu, anh không thử lại nữa, anh đứng ngoài gõ cửa, Nguyễn Hân ngồi bất động trên giường, giả vờ như không nghe thấy.

Phó Tư Nghiên nhận ra Nguyễn Hân đang giận dỗi với mình, đứng ở ngoài cửa một lúc, lại gõ cửa lần nữa.

“Nguyễn Hân, mở cửa, chúng ta nói chuyện.”

Năm phút sau, Nguyễn Hân mở cửa, khoanh tay dựa vào cửa, không có ý định để Phó Tư Nghiên vào.

Phó Tư Nghiên  đứng bên ngoài, cũng không để bụng, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, “Tin nhắn hôm nay em gửi cho tôi là có ý gì?”

Nguyễn Hân cười lạnh một tiếng, cũng không vòng vo, trực tiếp tìm lịch sử trò chuyện với Hứa Lam  rồi cho anh  xem.

Sau khi đọc xong, Phó Tư Nghiên cho rằng cô không hài lòng với việc mình tựu xưng là người yêu của cô, mắt anh tối sầm lại, hỏi: “Sao vậy?”

Sao vậy?

Vẫn còn có thể hỏi làm sao vậy.

Nguyễn Hân hơi nâng tong giọng lên: “Phó Tư Nghiên, anh tự xem xem lý do cùng giọng điệu giúp em xin nghỉ phép của anh đi, có người nào xin nghỉ vì lý do chưa ngủ dậy không? Có ai nói thẳng với lãnh đạo, mình có cần xin nghỉ một ngày không? Anh cố tình đúng không?”

Chỉ không hài lòng vì lý do và giọng điệu khi xin nghỉ, không phản đối danh xưng người yêu này.

Phó Tư Nghiên khẽ nhướng mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Nguyễn Hân nói: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý.”

Giọng điệu không có chút thành ý xin lỗi nào, Nguyễn Hân thậm chí còn nghe được ba phần đắc ý.

“Đúng là anh cố tình.”

“Tôi không có.”

“Anh có.”

“Hai ngày nay em nói muốn tôi giúp là giúp chuyện gì?”

Có lẽ là vì không muốn tranh luận với cô ấy về vấn đề nhàm chán này nữa, Phó Tư Nghiên chủ động chuyển chủ đề.

“Anh …” Nguyễn Hân hai mắt sáng lên, “Anh nói cái gì?”

Phó Tư Nghiên quay lưng về phía cô, khóe môi hơi nhếch lên, trầm giọng nói: “Không nghe thấy thì thôi vậy, em nghỉ ngơi đi.”

Anh làm động tác muốn rời đi, Nguyễn Hân đã nắm lấy cánh tay anh, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, “Không được, em nghe thấy rồi, anh nói muốn giúp em.”

Phó Tư Nghiên cười nói: “Tôi chỉ hỏi em là chuyện, cũng không nói sẽ giúp em.”

Nguyễn Hân nghe giọng điệu này của anh biết ngay là có kịch, “vào trước đã, vào ngồi xuống lại nói tiếp.”

Cô cong mắt, ngón tay trắng hồng cầm lấy cổ tay anh, kéo anh đi vào phòng ngủ.

Phó Tư Nghiên rũ xuống lông mi, kiềm chế ý cười trong mắt.

Nguyễn Hân kính cẩn mời anh vào chỗ ngồi, đứng trước mặt anh, hai lòng bàn tay xếp vào nhau, giọng ấm áp nói: “Em muốn mời Hàn Nhậm Bân chụp cho em ảnh cho số đặc biệt cuối năm, em với anh ta lại không thân, anh có thể giúp em nói mấy lời tốt đẹp một chút trước mặt anh ta được không, để anh ta giúp em”

Phó Tư Nghiên nói: “Cậu ấy bây giờ vẫn đang trong chương trình bồi dưỡng, không nhận thông cáo.”

Nguyễn Hân cúi đầu nói: “anh với anh ta là anh em tốt, không thể bảo anh ta châm chước một chút sao? Chỉ là chụp ảnh tạp chí thôi, không làm mất nhiều thời gian của anh ta đâu mà.”

“Có chút khó.”

Có chút khó khăn, không phải là không thể làm được.

Nguyễn Hân đi bước nhỏ đến trước mặt Phó Tư Nghiên ngồi xổm xuống,  hai tay đặt lên đầu gối của anh, nghiêng đầu, một đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn anh đầy mong chờ.

“Phó Tư Nghiên, anh có thể giúp em thử một chút khong, anh thông minh như vậy, tạp chí tài chính cũng có nói, chỉ cần anh ra tay, không có việc gì không xử lý được.”

“Phó Tư Nghiên, anh là tốt nhất, giúp em đi nha.”

Hai tay cô lắc chân anh.

Phó Tư Nghiên cúi nhìn xuống cô, “Em đứng lên trước đi.”

Nguyễn Hân nghe giọng điệu của anh ta bớt nghiêm túc hơn bắt đầu chơi xấu, “Em không đứng, anh phải đồng ý với em trước đã, thì em mới đứng dậy.”

Phó Tư Nghiên nhìn chiếc quần bị cô nắm đến nhăn nhúm của mình, hơi cúi người, với đôi mắt thâm sâu đối diện với mắt cô, “Hôm qua  thì ngồi trên giường của tôi không muốn đi, lại còn nhấc chăn của tôi lên. Hôm nay lại kéo quần của tôi không muốn đứng dậy, là chuẩn bị muốn làm chút gì đó sao? ”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.