Điềm Nhập Tâm Phi

Chương 40



Dạo gần đây Nguyễn Hân đều sống ở nhà cỗ, hôm nay trời đã quá tối rồi, hai người trực tiếp về phòng tân hôn trong nội thành.

Dì Huỳnh hằng ngày đều đến quét dọn nhà cửa, vật dụng trong nhà đến cả một hạt bụi cũng không dính, Nguyễn Hân vào nhà và thay đôi giày bông được đặt trên kệ dép ngay cửa rồi xoay đầu hỏi dì Huỳnh “Chắc hôm nay dì không cần làm việc nhà nữa?”

Kết thúc một ngày làm việc của hôm nay trực tiếp đón chuyến bay về nhà, đến bây giờ vẫn chưa nghỉ ngơi, cho dù là người sắt cũng chịu không nổi.

Phó Tư Nghiễn ừ một tiếng, cởi áo khoác ra rồi đi vào bếp, Nguyễn Hân đi sau lưng anh ấy, nhìn thấy tay anh ấy cầm chiếc tạp dày để chuẩn bị nấu ăn và hỏi cô ấy “em đói chưa?”

Phó Tư Nghiễn đeo tạp dày vào cổ, “Em không phải chưa ăn cơm tối sao? Qua đây, giúp anh buộc vào.”

Đôi tay anh ấy kéo sợi dây thắt lưng qua eo, quay lưng với cô ấy, mở cửa tủ lạnh, chọn thực phẩm và hỏi “em muốn ăn gì?”

Cô ấy trả lời “Buổi chiều em đã ăn vặt nên em không đói.”

Nguyễn Hân đóng cửa tủ lạnh lại, đi đến trước mặt anh ấy, nhìn anh ấy một lúc, anh ấy cũng đứng đó không động đậy.

Nguyễn Hân nghĩ anh ấy đã chủ động nấu ăn cho mình ăn, tạp dày cũng đã mặc vào, mình mà từ chối anh ấy có thể sẽ khiến anh ấy khó xử, nghĩ được một lát, cô ấy nhón chân lên, đưa tay luồn qua cổ anh ấy, ngón tay chạm vào sợi thắt cổ của tạp dày, nói với anh ấy: “đầu cúi xuống một chút.”

Phó Tư Nghiễn nghiêng đầu xuống, chiều cao của Nguyễn Hân vẫn không đủ, lại nói “thấp chút nữa.”

Anh ấy gập người, cơ thể khẽ nghiêng về trước, mặt hướng gần về phía cô ấy, nói “Như vậy được chưa?”

Môi của anh ấy đột nhiên chạm vào, Nguyễn Hân tưởng rằng anh ấy muốn hôn mình, theo phản xạ cô ấy lùi về, ngón tay còn đặt ở dây thắt cổ trên cổ anh ấy, cái lùi này đã trực tiếp làm sợi dây xiết vào cổ anh ấy.

Rầm một tiếng.

Lưng cô ấy đập vào tủ lạnh, mặt của Phó Tư Nghiễn cúi xuống, mũi của anh ấy đã chạm vào mũi của cô ấy.

Nguyễn Hân có chút thất thần, Phó Tư Nghiễn một tay đỡ lấy đầu cô ấy, tay còn lại thì choàng vào eo cô ấy, đôi mắt như sáng lên, nhìn thẳng vào mặt cô ấy, không hề do dự mà hôn vào môi của cô ấy.

Nguyễn Hân mở chừng mắt mà không biết làm gì, đẩy anh ấy một cái, Phó Tư Nghiễn ập xuống, bàn tay ghì chặt vào eo của cô ấy, từng chút một, nhẹ nhàng hôn vào môi cô ấy thật sâu, Nguyễn Hân nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng chứa đầy khát vọng của sự ham muốn,

một đôi mắt đào hoa đỏ ửng, cô ấy có chút chịu không nổi bộ dạng này của anh ấy, trong lòng thấp thỏm không yên mà nhắm mắt lại.

Thái độ thầm nhận của cô ấy làm Phó Tư Nghiễn rất vui, vì vậy cuộc vui ngày càng lên cao, cơ thể hai người dính vào nhau, được ngăn ra bởi tấm vải, trước ngực bắt đầu chảy nhiều mồ hôi, nhiệt độ ngày càng tăng cao, hơi thở loạn nhịp của Phó Tư Nghiễn, cởi áo khoác của cô ấy ra, đôi tay ôm chặt eo của cô ấy, ôm cô ấy đến bàn để nguyên liệu.

Đôi tay mềm mại của Nguyễn Hân đặt trên cổ của anh ấy, dưới chân đạp trúng không đạp được gì, cô ấy mở mắt ra, nhìn vào người bạn tình của cô ấy, ngại ngùng dùng chân đá anh ấy một cái, oán trách nhẹ “anh đừng có quá đáng”

Đôi dép của cô ấy không biết rớt xuống đất tự khi nào, để lộ đôi chân trần nhỏ bé của cô ấy, Phó Tư Nghiễn nắm lấy chân cô ấy, nhìn cô ấy mà đá lông nheo “Nguyễn Nguyễn, em có phải không nỡ dùng lực đá anh không.”

“haizzz, em đúng là…..” Bàn chân của Nguyễn Hân bị tay anh ấy thọc lét đến phát ngứa, khuôn mặt đỏ ửng, giả vờ nghiêm túc mà nói “Ai không nỡ, em chỉ sợ đá anh một phát làm anh ngất xỉu thôi, anh cả ngày không nghỉ ngơi, em không tinh toán với anh nữa, nếu anh còn được nước làm tới, em sẽ không khách sáo với anh đâu.”

Tuy cô ấy mạnh miệng, nhưng trong lòng vẫn rất hoảng, sợ anh ấy sẽ làm tới hoặc anh ấy cũng không cần làm tới thì cô ấy cũng không chắc khi nhìn vào gương mặt này của anh ấy cô có chịu được không.

Suy cho cùng thì lúc nãy trong đầu cô ấy cũng chỉ nghĩ đến lời nói của Hạ Y Đồng.

Mọi người đều là người trưởng thành, anh ấy đẹp trai như thế, lại biết giữ thân, cô ấy cũng không thiệt thòi.

Phó Tư Nghiễn buồn trong lòng, nhéo chân cô ấy, nói nhỏ vào tai cô ấy “Nguyễn Nguyễn, nếu anh được nước làm tới, em chỉ biết không khách sáo với anh, em không giận sao?”

Nguyễn Hân phút chốc nhận ra, hồi hợp mà rút chân lại, Phó Tư Nghiễn bắt chặt lấy cô ấy, không cho cô ấy rút chân lại.

Nguyễn Hân rút chân không được, cả trán cũng đổ mồ hôi và nói “Phó Tư Nghiễn, em rất nghiêm khắc mà nói với anh, bây giờ không được.”

Phó Tư Nghiễn nhéo bàn chân của cô ấy rồi bắt chặt cổ chân, dùng sức để kéo, cả người cô ấy đổ về hướng anh ấy, khiến cô ấy hết hồn, xuất phát từ bản năng mà vịnh vào cổ anh ấy, cánh tay anh ấy luồng qua eo của cô ấy, ôm cô ấy vào lòng thật chặt.

Nguyễn Hân vẫn chưa bình tĩnh lại đã bị Phó Tư Nghiễn ôm lên lầu hai.

Nguyễn Hân muốn nhảy ra khỏi người anh ấy, nhưng thấy đang đi cầu thang nên cũng không dám động đậy gì, đi đến lầu hai cô ấy mới dám vươn tay đặt lên vai của anh ấy mà cắn một phác thật mạnh.

Phó Tư Nghiễn vẫn chưa hết ham muốn, bế cô ấy lên giường, Nguyễn Hân bò dậy, ngồi trên giường, chỉ vào anh ấy nói: “Anh, tối nay ngủ ở thư phòng.”

“Xin lỗi”

Phó Tư Nghiễn lùi về sau một chút, giữ khoảng cách an toàn, thành thật mà xin lỗi, “Là anh không kiềm chế được, em kêu anh cúi đầu xuống, anh tưởng em muốn anh hôn em.”

“……”

“Em nhắm mắt lại, anh tưởng là em thầm cho phép anh hôn em nên mất chừng mật.”

“……”

Khi hai người tự tắm rửa xong, mặt đối mặt nằm trên giường, Nguyễn Hân nhìn nụ cười trên mặt anh ấy mới nhận ra là hình như lúc nãy mình đã bị Phó Tư Nghiễn làm lung lay, rõ ràng là anh ấy bắt đầu trước, tại sao lại thành cô ấy dụ anh ấy trước rồi.

Phó Tư Nghiễn tắt đèn, ánh sáng yếu dần, mặt của Phó Tư Nghiễn dần di chuyển về phía cô ấy.

Nguyễn Hân thấy mặt anh ấy đang dần đến gần, cô dùng ánh mắt liếc

đến đường phân ranh, dùng tay chỉ vào, nhắc nhở anh ấy không được qua đây.

Mặt của Phó Tư Nghiễn dừng ở đường phân ranh, móc vào tay cô ấy và nói “Qua đây, anh có lời muốn nói với em.”

Cô ấy nói “Ngủ đi.”

Anh ấy nói “Nói xong sẽ ngủ.”

Nguyễn Hân nghi một hồi, thấy anh ấy cũng thật thà không có quá mức, nhích mặt qua anh ấy một chút, nhìn anh ấy một cách cảnh giác. Mặt của hai người cách nhau rất gần, Phó Tư Nghiễn nhẹ giọng nói:

“Ngủ ngon.”

Nói xong liền nhích về chỗ cũ, Nguyễn Hân không hề nghĩ đến rằng

anh ấy chỉ muốn hai chữ đó với mình, một lát sau, cô ấy cảm thấy lòng minh như bị tê liệt, giống như có một luồng khí ấm áp chảy trong người.

Cô ấy cũng nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”

Phó Tư Nghiễn không nói gì, cô ấy nghiêng đầu qua,phát hiện Phó Tư Nghiễn đã nhắm mắt, hô hấp đều đặn, đã vào giấc ngủ rồi.

Trong lòng Nguyễn Hân rối bời, cái người đàn ông này, giống như đã cho cô ấy ăn mồi vậy, lúc nào cũng nắm bắt được ý nghĩ của cô ấy.

Cô ấy thở dài, thu lại ánh nhìn, nhắm mắt lại và vứt hết những ý nghĩ linh tinh ra khỏi đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.