Điềm Nhập Tâm Phi

Chương 44



Khoa phụ sản ở tầng 4, Nguyễn Hân đi thang máy xuống rồi rẽ trái, mới đi được mấy bước đã thấy Hạ Y Đồng đội mũ đeo khẩu trang đang ngồi cạnh những người phụ nữ mang thai chờ tới khám, trông cô nhỏ bé đến là tội nghiệp.

Nguyễn Hân bước tới, thấy trên đùi Hạ Y Đồng là tờ kết quả siêu âm thì cúi xuống cầm lên, Hạ Y Đồng căng thẳng giữ tay cô lại, hơi run run nói: “Cậu đừng nhìn vội.”

Thấy lòng bàn tay cô lạnh ngắt, Nguyễn Hân ngồi xổm xuống dùng tay mình ủ lấy đôi tay cô rồi hỏi nhỏ: “Cậu cũng chưa xem kết quả sao?”

Hạ Y Đồng cụp mắt: “Mình không dám.”

“Lúc y tá đưa kết quả cho cậu cũng không nói gì sao?”

“Cô ấy muốn nói kết quả cho mình biết nhưng mình đã ngăn cản cô ấy.”

Nguyễn Hân vỗ vỗ bàn tay cô nói: “Kiểu gì mà chẳng phải xem chứ, nếu như cậu đã đến đây để kiểm tra rồi, vậy cho dù kết quả là gì đi nữa thì cậu cũng phải đối mặt với nó chứ. Thả lỏng chút đi, mình xem cùng cậu.”

Hạ Y Đồng hít một hơi thật sâu, cô nhắm mắt lại rồi lật phần kết quả ra: “Nhìn đi.”

Nguyễn Hân không hề do dự mà nhìn vào kết quả: Mang thai ba tháng đầu.

Hạ Y Đồng có thai rồi.

Nguyễn Hân thấy Hạ Y Đồng thấp thỏm như vậy thì cũng biết có lẽ cô ấy cũng đoán ra mình có thai rồi, chắc là đã từng tự kiểm tra ở nhà.

“Đứa bé này là của ai?” Nguyễn Hân hỏi.

Hạ Y Đồng cắn môi không nói gì hết.

“Vậy bố đứa bé có biết chuyện này không?”

Hạ Y Đồng lắc đầu: “Anh ấy không biết.”

“Vậy giờ có cần nói chuyện này cho anh ta biết không?”

Hạ Y Đồng lại lắc đầu: “Mình không biết có nên nói cho anh ấy biết không nữa?”

Cái gì cũng không biết, xem ra đứa bé này cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.

Nguyễn Hân tuy thấy bất lực nhưng vẫn duy trì vẻ dịu dàng trên mặt. Người bên cạnh được bác sĩ gọi số liền đứng dậy rời đi, Nguyễn Hân thấy chỗ trống bèn ngồi xuống, cô đặt tay lên lưng Hạ Y Đồng khẽ vuốt mấy cái.

“Mang thai là chuyện của hai người, chắc chắn không thể nào tự mình gánh vác được. Hơn nữa mình là bạn thân nhất của cậu, lúc mình buồn cậu đều an ủi mình, vậy bây giờ chuyện của cậu hãy nói cho mình nghe đi. Giờ cậu đã mang thai rồi mà mình còn không biết có phải cậu bị người ta bắt nạt không nữa.”

Hạ Y Đồng đỏ hoe đôi mắt ôm lấy Nguyễn Hân, cô sụt sịt: “Hân Hân, có cậu ở bên cạnh mình thật tốt quá. Bình thường tuy mình mạnh miệng vậy thôi, thật ra mình thấy tự ti lắm.”

Nguyễn Hân lại vỗ lưng cô, yên lặng ngồi nghe cô phát tiết.

Hạ Y Đồng cũng không nói gì nữa, cô ôm lấy Nguyễn Hân một lúc rồi ngẩng đầu đón lấy tờ giấy Nguyễn Hân đưa ra lau sạch nước mắt: “Không sao đâu.” Cô sờ lên bụng mình, cúi đầu nói: “Mình cũng không ngờ sẽ mang thai nên hơi mông lung chút thôi, cứ như đang nằm mơ vậy.”

Nguyễn Hân đang định hỏi bố đứa bé là ai thì y tá đã gọi tên Hạ Y Đồng đến lấy kết quả xét nghiệm máu.

Nguyễn Hân đưa cô vào phòng khám đọc kết quả rồi tư vấn về những điều cần chú ý, Hạ Y Đồng mang thai được hơn 5 tuần, bởi vì cô hay thức đêm lại ăn uống không đúng giờ nên bác sĩ khuyên cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Hạ Y Đồng nghe vậy thì rất lo lắng. Đến hôm nay cô mới nghi ngờ mình có thai, trước đó cô còn quay phim đến tận đêm muộn, cô sợ cuộc sống trước kia của mình ảnh hưởng đến đứa bé.

Nguyễn Hân lại đưa cô đi làm thêm mấy loại xét nghiệm nữa, lúc cầm kết quả quay lại phòng khám ban đầu thì gặp Nguyễn Đức Nghiệp và hai mẹ con Lý Anh Hoa vừa đi từ trong ra.

Nguyễn Đức Nghiệp nhìn thấy con gái mình đứng ở cửa phòng khám sản thì ngây ra, sau đó nở ra nụ cười đầy ngạc nhiên, Hạ Y Đồng còn chưa kết hôn nên ông nghĩ người đến kiểm tra là Nguyễn Hân.

“Hân Hân con đến đây mà sao Phó Tư Nghiên không đi cùng vậy?” Con gái mang thai mà con rể lại không đi khám cùng. Nguyễn Đức Nghiệp thấy rất khó chịu với cậu con rể này.

Lý Anh Hoa thân mật chạy đến khoác tay Nguyễn Hân: “Hân Hân con mang thai rồi sao? Thật là tốt quá rồi.”

Nguyễn Hân đẩy tay bà ta, cô cau mày lại nói với Nguyễn Đức Nghiệp: “Bác sĩ vẫn đang đợi ở trong, bọn con đi trước đây.” Cô không giải thích việc mình không phải người mang thai. Hạ Y Đồng còn chưa có chồng, lại còn là người nổi tiếng, việc này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô ấy. Hơn nữa hai mẹ con Lý Anh Hoa cũng đang ở đây nữa.

“Hân Hân…”

Nguyễn Đức Nghiệp thấy thái độ của con gái lạnh nhạt thì bối rối nhìn cô nói: “Bố đưa dì con qua đây để…”

“Không cần nói mấy cái này với con đâu.” Nguyễn Hân cắt đứt lời ông nói, cô không thèm quay đầu lại mà cứ thế dìu Hạ Y Đồng đi vào trong.

Bác sĩ nhìn các loại kết quả xét nghiệm xong nói không có vấn đề gì hết, Hạ Y Đồng mới thở một hơi dài thả lỏng.

Nguyễn Đức Nghiệp cẫn chưa rời đi mà ở lại đợi Nguyễn Hân ra rồi mới hỏi: “Hân Hân, con có thấy khó chịu ở đâu không?”

Nguyễn Hân nhếch cằm lên: “Cảm ơn đã quan tâm, con không khó chịu ở đâu hết.” Sức khỏe vẫn tốt, tâm trạng cũng không bị ảnh hưởng bởi việc Lý Anh Hoa mang thai, một lời mang hai ý luôn.

Cô còn muón hỏi xem rốt cuộc bố đứa bé trong bụng Hạ Y Đồng là ai nên không có thời gian lằng nhằng với Nguyễn Đức Nghiệp ở đây đâu: “Bố, bố không cần quan tâm tới con đâu, con còn có việc, bố cứ đi bận việc của bố đi.”

Cô đánh mắt nhìn sang hai mẹ con Lý Anh Hoa ở sau lưng Nguyễn Đức Nghiệp rồi thu mắt lại khoác tay Hạ Y Đồng rời đi.

Nguyễn Đức Nghiệp định đi theo, Lý Anh Hoa đột nhiên nghiêng người sang bên cạnh, tiếp đó là tiếng hét của Nguyễn Thư Nhã: “Mẹ, chú, mẹ cháu trẹo chân rồi.”

Nguyễn Đức Nghiệp quay lại nhìn Lý Anh Hoa đang đỡ chân lên, rồi lại nhìn theo Nguyễn Hân và Hạ Y Đồng đã đi đến thang máy. Ông nghĩ có lẽ Nguyễn Hân vẫn đang giận mình, nhỡ mình có nói gì khiến con bé cáu thì lại ảnh hưởng đến sức khỏe mất. Nghĩ vậy ông bèn quay người đỡ lấy Lý Anh Hoa, đến lúc ngẩng đầu lên Nguyễn Hân đã đi khuất từ lâu rồi.

Ra khỏi bệnh viện, Nguyễn Hân bảo tài xế đi về nhà Hạ Y Đồng.

Tài xế hỏi: “Thưa phu nhân, giám đốc Phó hiện đang ở đâu vậy ạ?”

Suýt nữa thì quên mất Phó Tư Nghiên vẫn đang ở trong kia. Một người là chồng đang sốt, một người là bạn thân chưa chồng đã chửa, Nguyễn Hân nghĩ ngợi chốc lát thấy giờ mình vẫn nên ở bên Hạ Y Đồng, dù gì thì bên này cũng có những hai người cần quan tâm liền, còn Phó Tư Nghiên chỉ là một người thôi,hơn nữa anh cũng đã được kê thuốc rồi, giờ chỉ đợi y tá thay bình truyền cho thôi, cứ để anh ấy ngủ một giấc ở đó vậy.

“Anh ấy vẫn đang ở trong phòng bệnh, lát nữa anh đưa bọn tôi đến nơi rồi thì quay lại đón anh ấy, công việc trong hôm nay anh ấy đã xắp sếp xong hết rồi nên không cần đưa anh ấy quay lại công ty nữa đâu, anh đưa anh ấy về thẳng nhà là được.”

Tài xế ừm một tiếng đáp lại.

Hạ Y Đồng đẩy đẩy cánh tay của Nguyễn Hân: “Cậu đi xem Phó Tư Nghiên thế nào đi, mình cũng không có việc gì đâu, mình tự về được mà.”

Nguyễn Hân nói: “Được rồi, bên Phó Tư Nghiêm mình đã xắp sếp xong cả rồi, giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của mình là ở cạnh cậu.”

Cô nhìn xuống bụng Hạ Y Đồng nhếch mày, Hạ Y Đồng cũng cúi xuống nhìn bụng mình với ánh mắt hiền hòa, trên môi còn mang theo nụ cười.

Tài xế khởi động xe, trong lòng rất đồng cảm cho giám đốc Phó, rõ ràng đã sốt nhập viện rồi mà phu nhân vẫn bỏ đi theo bạn.

Vì trên xe còn có tài xế nên Nguyễn Hân và Hạ Y Đồng không nói đến chuyện đứa bé. Đến nhà Hạ Y Đồng, Nguyễn Hân đặt canh bổ ở nhà hàng bên cạnh, rồi hai người ngồi trên sofa trò chuyện.

Hạ Y Đồng vốn định giấu kín chuyện này, không phải cô không tin Nguyễn Hân. Nhưng mà Nguyễn Hân là vợ Phó Tư Nghiên, hai vợ chồng rất khó có thể giấu nhau chuyện gì, với lại Phó Tư Nghiên thông minh như vậy, nếu để anh ấy biết chắc chắn sẽ nói cho người kia, nhưng bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra phải nói chuyện này cho người kia biết như thế nào. Nhưng Nguyễn Hân cứ liên tục hỏi dồn, cô cũng chỉ đành thú nhận.

“Hàn Nhậm Bân?”

Nguyễn Hân không tin vào tai mình, không ngờ đứa bé lại là của Hàn Nhậm Bân. Nghĩ kỹ lại đúng là mỗi lần nhắc đến Hàn Nhậm Bân thái độ của Hạ Y Đồng đều rất thất thường.

“Chẳng phải cậu nói anh ta là thần tượng của cậu sao? Mấy hôm trước xin được chữ ký anh ta còn vui như thế, mà đứa bé trong bụng cậu đã gần 40 ngày rồi đó.”

Nguyễn Hân thật sự không hiểu nổi, đến con cũng có rồi thì tại sao chỉ một chữ ký thôi cũng khiến Hạ Y Đồng vui đến phát khóc cơ chứ.

Hạ Y Đồng nói: “Đúng là anh ấy là thần tượng của mình, nhưng đứa bé trong bụng mình cũng chính là của anh ấy. Chuyện này không thể nói hết trong một hai câu được, cậu đừng hỏi nữa, nói chung là giờ cậu phải giữ bí mật giúp mình, không được để Phó Tư Nghiên biết.”

Nguyễn Hân trầm mặc chốc lát rồi nói: “Thế nên giờ cậu không định nói cho Hàn Nhậm Bân biết sao?”

“Mình vẫn chưa biết nên nói với anh ấy thế nào.”

“Nhưng anh ấy là bố đứa bé đó, hơn nữa anh ấy cũng đã làm vậy với cậu rồi, không lẽ anh ấy không nghĩ đến việc cậu sẽ mang thai sao?”

Hạ Y Đồng chống cằm lên hai tay: “Sau chuyện đó mình đã uống thuốc rồi.”

Nguyễn Hân: “Hai cậu không dùng biện pháp mà còn để cậu uống thuốc như vậy sao, Hàn Nhậm Bân vô trách nhiệm vậy ư?”

“Không phải đâu.” Nguyễn Hân lúc nào cũng bắt lấy trọng điểm để hỏi, nói càng nhiều thì sai càng nhiều, Hạ Y Đồng ôm mặt tự trách móc mình: “Do mình uống say rồi làm càn đó.”

“……”

Hạ Y Đồng quay đầu với chiếc gối ôm bịt kín đầu lại, cô ngại đến nỗi chẳng dám nhìn Nguyễn Hân.

Nguyễn Hân: “Cậu có chắc là không phải vì anh ta là thần tượng của cậu nên cậu nhận tội thay anh ta đấy chứ?”

Hạ Y Đồng đỏ mặt nói: “Mình không nhận tội thay thật mà, đúng là do mình say rượu làm càn rồi làm bậy với anh ta đó.” Mặc dù hôm đó cô chẳng nhớ gì cả, nhưng trong đầu vẫn mang máng hình ảnh cô kéo Hàn Nhậm Bân lên giường mà, bây giờ nhớ lại cô còn thấy xấu hổ.

Nguyễn Hân bó tay không biết nên nói gì nữa, có những vấn đề chi tiết kể cả là bạn thân thì cũng không nên hỏi. Vậy nên cô chỉ đành tự sắp xếp lại tư duy câu chuyện trong đầu.

Bạn thân của cô uống rượu say, đúng lúc gặp phải người mà mình đã thích bao lâu nay – Hàn Nhậm Bân, rượu vào gan to nên đã phá hủy sự trong sạch của người ta, chuyện lỡ rồi thì rất hối hận nên đã uống thuốc trước mặt người ta, thế nhưng lại vẫn mang thai.

Hạ Y Đồng sợ Hàn Nhậm Bân biết chuyện này sẽ cho là cô cố tình để ở bên anh, sau đó sẽ không cho cô sinh đứa bé này ra.

“Vậy cậu cũng đâu thể giấu anh ta rồi sinh đứa bé này cơ chứ.”

Hạ Y Đồng: “Mình biết, trước khi đứa bé được ba tháng mình sẽ nói cho anh ấy biết, nhưng mình sợ anh ấy nghĩ mình là trà xanh rồi bắt mình bỏ đứa bé đi.” Cô sờ chiếc bụng nhỏ của mình: “Mình không muốn làm hại đứa bé.”

Thấy cô đảo tròn mắt, Nguyễn Hân biết cô đã có chủ kiến rồi nên chỉ hỏi: “Vậy cậu định làm như thế nào?”

Hạ Y Đồng ngẩng đầu: “Nếu giờ mình đi câu dẫn Hàn Nhậm Bân thì sao? Nếu như đợi đến lúc đứa bé được ba tháng rồi mà Hàn Nhậm Bân vẫn không thích mình, không muốn đứa bé này thì mình bỏ nó đi vậy.”

Nguyễn Hân gõ lên đầu cô: “Cậu dừng lại cho mình, câu dẫn cái gì mà câu dẫn, đứa bé cũng đã được hơn tháng rồi, đừng giày vò nó nữa.”

Hạ Y Đồng xì một tiếng: “Mình cũng chỉ nói bừa vậy thôi.” Có cho cô đi cô cũng không dám.

Nguyễn Hân nói: “Mấy hôm nay cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, cẩn thận suy nghĩ xem nên làm như thế nào?”

Hạ Y Đồng gật đầu nói: “Giờ cậu có cần quay lại bệnh viện xem Phó Tư Nghiên thế nào rồi không?”

Nguyễn Hân nhìn thời gian, chắc Phó Tư Nghiên đã được tài xế đưa về nhà rồi.

“Không cần, anh ấy về nhà sẽ có dì Hoàng chăm sóc, mình ở đây với cậu.”

Mặc dù lúc này nhìn Hạ Y Đồng vẫn chưa có biểu hiện gì hết, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu ở một mình chắc chắn sẽ suy nghĩ lung tung.

Trong phòng bệnh cao cấp ở bệnh viện Trường Ninh Nam Thành, Phó Tư Nghiên đen mặt ngồi dựa vào thành giường, tài xế đứng bên cạnh lễ phép nói: “Thưa giám đốc Phó, phu nhân bảo tôi đưa anh về nhà.”

Phó Tư Nghiên trầm giọng hỏi: “Cô ấy đâu?”

“Phu nhân đến nhà cô Hạ rồi ạ.” Tài xế nhắc nhở: “Chắc cô ấy không quay lại đâu, để tôi đỡ anh.”’

Phó Tư Nghiên lạnh mặt quét mắt qua nhìn tài xế khiến anh ta phải vội thu tay về đứng lùi về sau.

Phó Tư Nghiên kéo chăn ra nhảy xuống khỏi giường, đầu vẫn còn có chút đau. Anh mím môi, xoay xoay cổ, mặt không cảm xúc bước ra ngoài.

Tài xế cẩn thận đi theo sau Phó Tư Nghiên, đợi anh lên xe rồi mới quay lại ghế lái.

Chiếc xe rời đi, Phó Tư Nghiên ngồi ở ghế sau xoa mi tâm rồi dặn dò: “Đến công ty.”

“Phu nhân bảo đưa anh về thẳng nhà luôn.”

Anh nói xong thì dừng xe lại bên đường nhìn sắc mặt Phó Tư Nghiên.

Phó Tư Nghiên mở mắt ra lạnh lùng nói: “Xuống đi.”

Tài xế không dám nói nhiều, vội quay đầu xe đưa Phó Tư Nghiên về công ty.

Đôi lời tác giả: Phó Tư Nghiên: Bảo bảo giận rồi đó nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.