Món canh mà Nguyễn Hân gọi thêm ở nhà hàng đã đến, Hạ Y Đồng đang ngồi trước bàn uống canh, Nguyễn Hân muốn gọi điện hỏi tài xế có đưa Phó Tư Nghiên về nhà hay không, điện thoại vừa đúng lúc reo lên, là của tài xế gọi tới.
Giọng nói của tài xế có chút hoảng hốt, “Bà chủ, tôi vừa vào bệnh viện đón Phó tổng, nhưng Phó tổng không muốn về nhà, bảo tôi lái xe đến công ty.”
“Cái gì, sao lại quay lại công ty rồi?”Nguyễn Hân hơi chau mày, “Lúc anh đón anh ấy tinh thần anh ấy thế nào?
Tài xế nói: “Tôi thấy tâm trạng Phó tổng không được tốt lắm, sắc mặt tiều tụy, lúc bước xuống xe đi đường đã loạng choạng rồi, suýt chút nữa tông vào cổng công ty,còn ôm ngực nữa”.
Giọng điệu của tài xế thực sự nghiêm trọng, Nguyễn Hân tim cũng treo lên, tưởng rằng Phó Tư Nghiên bệnh càng nặng hơn, hỏi: “Ôm ngực làm gì?”
“Tôi không biết, có lẽ là đau lòng.”
“…”
Bị sốt liên quan gì đến đau lòng?
Cô còn chưa kịp suy nghĩ, tài xế đã thở ngắn than dài ở đằng kia, “Bà chủ, lời người khác Phó tổng không chịu nghe, chỉ chịu nghe lời cô. Có câu tục ngữ này rất hay, thân thể là tiền vốn của cách mạng, chuyện này …. ”
“Tôi biết.” Nguyễn Hân ngắt lời anh, “Anh ấy đang ở đâu? Anh đem điện thoại đưa tôi để tôi gọi cho anh ấy 1 chút.”
“Tôi không có ở cùng Phó tổng, tôi đã xuống lầu rồi.”
“Được rồi,tôi biết rồi.”
Nguyễn Hân cúp điện thoại của tài xế, tìm được số điện thoại của Phó Y Nghiên trong ghi chép, trong điện thoại một giọng nữ lạnh lùng vang lên nhắc nhở, “Số bạn gọi đã tắt.”
Điện thoại của Phó Tư Nghiên đã tắt.
Không liên lạc được với Phó Tư Nghiên, Nguyễn Hân lại tìm thấy số điện thoại di động của Vạn Kỳ.
Hạ Y Đồng quay đầu lại nói với cô, “Tớ cảm thấy cậu vẫn là đừng gọi nữa, gọi được cũng vô ích, Phó Tư Nghiên khẳng định sẽ không nghe lời cậu về nhà.”
“tại sao?”
“Đây không phải rất rõ ràng sao? Cậu để anh ấy ở bệnh viện một mình, anh ấy tức giận rồi.”
Nguyễn Hân trong tiềm thức phủ nhận, “Sẽ không phải đâu nhỉ?”
Hạ Y Đồng đưa tay vuốt ve qua lại bụng dưới của cô, cười nói: “Không cần biết anh ấy có tức giận hay không, anh ấy bây giờ bị bệnh chưa trở về nhà cậu lo lắng là thật sự, còn tớ, sẽ không làm kẻ ác độc ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng các câu, cậu vẫn nên đi chăm sóc anh ấy đi, có tớ bên này cậu yên tâm đi, có Bảo Bảo ở với tớ này. ”
Nguyễn Hân trong lòng nhớ nhung tới Phó Tư Nghiên, gật đầu: “Vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt, tớ đi thăm Phó Tư Nghiên trước, ngày mai lại đến thăm cậu.”
Nguyễn Hân không lãng phí thời gian để tài xế đón, bắt taxi thẳng đến tập đoàn Thịnh Nguyên, cô buổi sang vừa đến, Vạn Kỳ đích thân đến đón, cùng Phó Tư Nghiên ra khỏi công ty, vả lại lúc này người trong công ty đều đoán cô là chủ tịch phu nhân. Lễ tân nhận ra cô, không dám ngăn cản hỏi cô có hẹn trước, còn chủ động chào hỏi trước giúp cô đón thang máy.
Nguyễn Hân mỉm cười hứơng cô ấy cảm ơn, trên mặt Minh Diễm hiện lên một đôi má lúm đồng tiền nhỏ, đuôi mắt hơi nhếch lên, khí chất trên người toát ra khiến người rất thoải mái, làm cho cô gái lễ tân mở thang máy cho cô được sủng ái mà lo sợ, đưa mắt nhìn theo sau khi cô lên thang máy, lúc quay về nhịn không được nhiều chuyện nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Cô nói cô ấy là chủ tịch phu nhân của chúng ta sao? Trông vừa trẻ vừa đẹp, tính tình cũng tốt, lúc nãy còn nói cảm ơn với tôi nữa kìa.”
“Tôi không biết a, bất quá buổi sáng cô ấy cùng với Phó tổng đi xuống, Phó tổng rất hiếm khi đi gần một người phụ nữ như vậy, vậy chắc là đúng đi.”
“Vậy cô ấy cũng là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Đạt Hoành ư? Khí chất thiên kim tiểu thư nhà quyền quý quả nhiên thật tốt. người nổi tiếng trên TV so ra vẫn có chút kém hơn tí đi.”
“Chuyện này không phải là vô nghĩa sao? Khí chất của người ta từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong môi trường giàu có, người nổi tiếng đương nhiên sao sánh bằng.”
“Cô ấy thực sự rất xinh đẹp a, trước đây chỉ nghe nói Phó tổng không thích cô ấy, từ trước đến nay chưa bao giờ đưa cô ấy đến công ty, hiện tại xem có chỗ nào là không thích cô ấy a, rõ ràng là vợ yêu quá xinh đẹp, muốn giấu ở nhà nhìn 1 mình.”
Nguyễn Hân không hề biết rằng các nhân viên của Thịnh Nguyên lại có cảm nhận về mình tốt như vậy, cô ấy đã đến ngoài cửa văn phòng Phó Tư Nghiên, giơ tay gõ cửa.
Tiếng tay vang lên, Vạn Kỳ từ bên trong mở cửa ra, nhìn thấy cô, như thể nhìn thấy một vị cứu tinh, anh quay người lại nói với Phó Tư Nghiên, “Phó tổng, bà chủ đến rồi.”
Anh bước sang bên cạnh 2 bước, nhường chỗ cho Nguyễn Hân.
Phó Tư Nghiên ngồi khoanh chân trên ghế sofa, một tay ấn lên thái dương, tay kia cầm văn kiện.
Nguyễn Hân bước vào, đứng bên cạnh anh, chọc chọc vai anh, “Phó Tư Nghiên, anh sao lại quay về công ty? Công việc không phải cùng với trợ lý Phương sắp xếp tốt rồi sao?”
Phó Tư Nghiên không nói, đứng dậy đi đến bàn làm việc ngồi xuống, tiếp tục làm việc.
Ánh mắt không thèm nhìn cô, bầu không khí giống như trở về lúc hai người vừa mới kết hôn.
Thực sự tức giận rồi.
Nguyễn Hân đã nhìn ra rồi.
Tình huống hôm nay lúc đó ở bệnh viện, đứng trên quan điểm của cô, Hạ Y Đồng vừa kiểm tra mình có thai, tâm trạng mẫn cảm, cô chọn đi chăm sóc Hạ Y Đồng không có sai, nhưng đứng trên quan điểm của anh ấy, cô đưa anh đến bệnh viện giữa chừng bỏ đi, anh cũng không biết việc Hạ Y Đồng mang thai, tức giận cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng hiện tại cũng không thể giải thích với anh ấy rằng Hạ Y Đồng mang thai nên bản thân mới bỏ đi.
Nguyễn Hân đi đến phía sau anh, lén lút dùng đện thoại gửi tin nhắn cho Vạn Kỳ.
[Công việc anh ấy đang làm có quan trọng không? Tôi có thể làm phiền anh ấy không? ]
Vạn Kỳ nhanh chóng phản hồi lại tin nhắn.
[Công việc bình thường, có thể hoãn lại xử lý sau. ]
Nguyễn Hân nhìn câu trả lời của Vạn Kỳ, trong lòng đã có dự tính, có thể hoãn lại xử lý sau, vậy có nghĩa là có thể tùy tiện làm phiền.
Nguyễn Hân bỏ điện thoại vào túi, tìm súng đo nhiệt độ trên trán Phó Tư Nghiên 1 chút.
38 độ, cơn sốt đã giảm một chút.
Nguyễn Hân thấy Phó Tư Nghiên cúi đầu không để ý đến mình, cũng không tức giận, tự mình kéo ghế qua, ngồi phía đối diện, nằm bò trên bàn, nửa khuôn mặt vùi vào trong cánh tay, lộ ra một đôi mắt hạnh sáng lóng lánh, nhìn thẳng vào mặt của anh, vẻ mặt có chút lo lắng.
Phó Tư Nghiên rũ mắt xuống, khóe mắt không kìm lại được quét mắt về phía cô, cô chỉ quan sát ánh mắt liền giơ khóe mắt cười với anh.
Làn da mỏng manh, môi đỏ và răng trắng.
Khóe môi Phó Tư Nghiên khẽ động, Nguyễn Hân, nghĩ rằng anh sắp cười, đang định nói chuyện, Phó Tư Nghiêm khẽ nâng cằm, ánh mắt thờ ơ rời khỏi cô, khóe miệng khẽ rũ xuống, gương mặt lạnh lùng.
Tại sao sắc mặt lại trở nên lạnh lùng, vừa rồi rõ ràng muốn cười rồi..
“Phó Tư Nghiên, anh có chỗ nào thấy khó chịu không? Đau đầu không?”
Phó Tư Nghiên lạnh lùng nói: “Có liên quan gì đến em?”
Nghe này, những lời giận dữ này.
“Tất nhiên là có quan hệ a.”
Phó Tư Nghiên: “Nói đi, có quan hệ gì?”
Nguyễn Hân bị đôi mắt thâm thúy của anh nhìn tới có chút nóng mặt, ánh mắt lay động, “Vì em nên anh mới bị sốt.”
Đôi mắt Phó Tư Nghiên ngưng đọng.
“Cho dù không phải vì em, anh bị bệnh, em chăm sóc anh cũng là đương nhiên đi.”
Nguyễn Hân lại nói thêm 1 câu, sắc mặt của Phó Tư Nghiên dịu đi rất nhều.
Nguyễn Hân liếc mắt nhìn, dò xét nói:”Phó Tư Nghiên,em đói rồi, em muốn về nhà.”
Phó Tư Nghiên với một đôi mắt đầy linh động nhìn Nguyễn Hân, mâu quang lóe lên sự xảo quyệt, anh biết cô cố tình giả vờ đáng thương, muốn dỗ anh về nhà, vẫn là không đành lòng đứng dậy.
Nguyễn Hân vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sẽ bị anh phớt lờ, hoặc đuổi cô về nhà một mình, không ngờ là anh dễ nói chuyện như vậy, cười tít mắt đi theo bên cạnh ôm phía sau của anh.
Phó Tư Nghiên tuy là cùng cô về nhà, nhưng suốt cả chặng đường khuôn mặt vẫn cứ thờ ơ.
Lúc về đến nhà, cơm tối vẫn chưa ăn, Phó Tư Nghiên trực tiếp đi lên lầu, Nguyễn Hân chạy bước nhỏ theo sau anh,nhìn thấy anh đang ngồi dựa vào sô pha trong phòng ngủ, lấy tấm chăn đắp cho anh,không làm phiền anh nữa.
Cô đến phòng bếp tìm dì Hoàng, dì Hoàng kéo lấy cánh tay cô hỏi: “Tư Nghiên làm sao vậy? Tôi thấy hình như cậu ta không được vui.”
Nguyễn Hân nói: “Không phải, anh ấy phát sốt rồi, buổi chiều con có cùng anh ấy đi bệnh viện, có lẽ cơ thể có chút không thoải mái, đúng rồi dì Hoàng, sáng nay dì có hầm canh gà, là gà nuôi nhà phải không?”
“Phải,là gà nuôi nhà.”
“Gà nuôi nhà và gà bán ngoài siêu thị có gì khác sao?”
Gà bán ngoài siêu thị đều là cho ăn thức ăn gia súc, dinh dưỡng làm sao so được với gà nuôi nhà, gà quê con nuôi đều cho ăn lương thực, hàng ngày chạy tán loạn ngoài sân, thịt tươi ngon, trong siêu thị cũng có bán gà nuôi nhà nhưng mà ít, so với gà bình thường thì mắc hơn chút.”
Nguyễn Hân nghe bà nói nhiều vậy, là biết gà nuôi nhà dinh dưỡng chắc chắn sẽ cao hơn.
“Được, vậy mấy ngày nay dì đi mua vài con giống vậy, mỗi sáng phiền dì nấu một nồi canh”
Dì Hoàng mặt mày tươi cười nói : “Được, con dâu tôi kỳ này có đem đến mấy con vẫn chưa có ăn hết, ngày mai tôi sẽ nấu một nồi.”
Nguyễn Hân nói với dì Hoàng xong thì đi ra dựa sô pha lướt điện thoại, gửi tin nhắn cho Hạ Y Đồng.
[ 8 giờ sáng mai, tớ đem canh gà qua nhà cậu. ]
Hạ Y Đồng: [Không cần phiền phức vậy, tớ có thể đặt qua mạng]
Nguyễn Hân : [Cái này là do dì Hoàng nấu, khả năng nấu nướng cực tốt, để bảo bảo nếm thử.]
Hạ Y Đồng: [Yêu cậu, yêu cậu.]
Phó Tư Nghiên giảm sốt rất nhanh, ngủ một giấc, ngày thứ hai đã hoàn toàn hồi phục.
Anh ta năm giờ đã dậy rồi, đến phòng gym tập nửa tiếng.
Ăn sáng xong, dì Hoàng thu dọn chén đũa, thấy Phó Tư Nghiên cầm áo khoác chuẩn bị đi đến công ty, bèn hỏi: “Như vậy liền đi?”
Tối qua dì Hoàng đã nhìn ra có vẻ như hai vợ chồng Phó Tư Nghiên và Nguyễn Hân vừa cãi vã,nên nói : “Canh gà tôi nấu trong phòng bếp vẫn chưa nấu xong, hay là ngài ngồi đợi tí canh gà nấu xong thì uống hai ngụm rồi hẵng đi, Hân Hân hôm qua vừa về đến nhà liền đặc biệt đến phòng bếp dặn dò tôi, kêu tôi mua thêm vài con gà, mấy ngày gần đây đều đem đi nấu canh cho ngài, nói là ngài bị bệnh, công việc lại quá bận rộn, bổ sung thêm dinh dưỡng, thật là một nàng dâu đầy tận tâm anh. ”
Ý câu sau là do dì Hoàng tự mình suy đoán.
Phó Tư Nghiên mâu quang khẽ động, không nói một lời vòng về ngồi trên sô pha, chậm chạp lấy một cuốn tạp chí kinh tế tài chính.
Hôm nay Hân Hân vì đưa canh cho Hạ Y Đồng, đặc biệt dậy sớm một tiếng, sau khi tắm rửa ào ào thì xuống lầu, đụng phải Phó Tư Nghiên đang ngồi trên sô pha, nên chào hỏi.
“Chào buổi sáng, cơ thể có thấy khỏe hơn chút nào không?”
Phó Tư Nghiên đặt tạp chí xuống nói: “Đã hết sốt rồi, em có muốn đo không.”
Anh đứng dậy, đi về phía Nguyễn Hân.
Nguyễn Hân ngây người ra, Phó Tư Nghiên đây là hết giận rồi?
Cô mỉm cười, “Súng nhiệt độ ở trên lầu, đợi em đi lấy đo lại.” Cô quay người bước vào bếp, “Dì Hoàng, canh gà nấu xong chưa?”
“Xong rồi.”
“Vậy dì nhanh chóng giúp con bỏ vào bình giữ nhiệt đi.”
Nguyễn Hân đứng đợi dì Hoàng đựng canh gà vào, quay người lại liếc mắt nhìn Phó Tư Nghiên trong phòng khách.
Nguyễn Hân đứng trong phòng khách đem canh gà để vào bình giữ nhiệt xong xuôi, đợi Phó Tư Nghiên xuống lầu, lấy súng đo nhiệt độ trong tay anh qua đo trán.
36,8 độ.
Đã hoàn toàn hết sốt rồi.
Nguyễn Hân cong khoé mắt, cười nói: “Hạ sốt thì em yên tâm rồi.”
Dì Hoàng bưng bữa sáng ra, “Hân Hân, ăn sáng đi. Ăn sáng xong cùng đi làm với Tư Nghiên.”
“Con còn có chút chuyện, con không ăn đâu.”
Nguyễn Hân vội vã khó hiểu thay giày, và mang súp gà ra khỏi cửa.
Dì Hoàng sắc mặt cứng đờ nhìn Phó Tư Nghiên.
Món canh gà này không phải là hầm cho Tư Nghiên sao?
Phó Tư Nghiên không nói, đặt nhiệt kế lên bàn rồi đi ra ngoài.