Điềm Nhập Tâm Phi

Chương 48



Nguyễn Hân đang đan đến phần đầu khăn, cô là một người năng động, chỉ cần cô quyết định việc gì là sẽ bắt tay vào làm ngay, Hạ Y Đồng dậy cô phương pháp đan sợi đơn giản nhất, nên cô học  rất nhanh, thoáng cái cô đã đan được 1/4 chiếc khăn rồi.

Nhưng khi nghe xong Hạ Đồng nói về ý nghĩa của việc tặng khăn cho đàn ông, cô liền dừng tay đan, nhìn chằm chằm vào Hạ Đồng: “Sao bạn không nói sớm”

Hạ Đồng còn khuyến khích cô đan khăn tặng Truyền Tư Nghiên, nếu như Truyền Tư Nghiên biết ý nghĩa của hành động phụ nữa tặng khăn cho đàn ông, mà bản thân cô lại tự tay đan khăn tặng anh ấy, anh ấy sẽ nghĩ linh tinh, cho rằng cô đang cố tình dụ dỗ anh.

Nghĩ đến những hành vi có phần thô bạo, khó hiểu của Truyền Tư Nghiên mà chỉ cô mới biết, cô có chút do dự không muốn đan tiếp

Hạ Đồng cầm lấy phần khăn mà Nguyễn Hân đã đan xong ngắm nghía rồi nói: “Bạn thật có tố chất làm một người vợ, người mẹ tốt, lần đầu tiên đan một chiếc khăn mà những đường khâu thật đều đẹp và gọn gàng, tràn đầy yêu thương.”

Nguyễn Hân đảo mắt và đặt kim chỉ sang một bên, “Tớ không đan nữa.”

Hạ Đồng gấp gáp nói: “Đừng, đã đan cả nửa ngày rồi, không đan nữa thì tiếc lắm.” Nói rồi cô đêm kim đan đặt vào tay Nguyễn Hân: “Anh ấy là chồng bạn, vợ tặng chồng chiếc khăn có gì không tốt sao? không phải bạn nói với tớ Truyền tư Nghiên rất tốt hay sao?

Nguyên Hân nhìn lại những mũi đan đẹp đẽ tâm huyết của mình, cô có chút do dự

Hạ Đồng mỉm cười nói tiếp: “Bạn và Tư Nghiên kết hôn cũng lâu rồi, chưa từng tặng quà cho anh ấy à?”

Nguyễn Hân lắc đầu: “chưa, Ngoại trừ lần trước nhờ Tư Nghiên giúp mình thuyết phục Hàn Nhậm Bân chụp ảnh tạp chí, tớ thấy đóa hoa ở ban công tiện tay tăng anh ấy”.

“Thế anh ấy đã bao giờ tặng bạn quà chưa?”

Nguyên Hân nhìn trước ngó sau phát hiện một nửa số quần áo, giày dép và túi xách trong phòng ngủ của cô là do Tư Nghiên mua

“Bạn xem, còn nói bản thân với Tư Nghiên không thân quen, lấy bạn là vì muốn được hợp tác với nhà họ Nguyễn, đối với bạn không có chút tình cảm nào, một người đàn ông mà không có tình cảm với bạn, thì không thể có hành động mua quần áo tặng bạn được, anh ý còn nấu bữa sáng cho bạn, chăm sóc bạn chu đáo, thế mà bạn đến một món quà cũng chưa bao giờ tặng cho anh ấy.

Nguyễn Hân mỉm cười nói một cách thích thú: “Bạn là bạn thân yêu của tớ hay là bạn của Tư Nghiên, tại sao lại nói giúp anh ấy?”

Hạ Đồng” Tớ chỉ lo bạn không biết bộc lộ tình cảm của bản thân, sẽ vuột mất quãng thời gian tươi đẹp nhất”.

“Ngay từ đầu bạn đã nghĩ, Tư Nghiên vì lợi nhuận mới muốn ở bên cạnh bạn, hơn nữa cũng vì chuyện của ba bạn mà có chút thành kiến với Tư Nghiên, kết hôn đã lâu vậy rồi mà còn chưa có sinh hoạt vợ chồng, đến cả việc tặng anh ấy một chiếc khăn quàng cổ cũng ngại, không phải bạn đang dự định cả đời này giữ mối quan hệ bạn cùng phòng thuần túy với Tư Nghiên đó chứ.

Nguyễn Hân trả lời: “Đương nhiên không phải,  quan hệ giữa tớ mới Tư nghiêm hiện giờ là mối quan hệ yêu đương”

Hạ Đồng: “…. ý gì vậy trời? chẳng phải hai người đã đăng ký kết hôn rồi sao?”

Nguyễn Hân giải thích: “Vì tôi và Tư Nghiên có một cuộc hôn nhân chớp nhoáng, trước đó không có bất cứ tình cảm gì  nên hai chúng tôi đã thảo luận nghiêm túc và quyết định tạm gác danh nghĩa vợ chồng, phát triển mối quan hệ nam nữ bình thường. Anh ấy đã theo đuổi tôi một thời gian, hiện nay hai chúng tôi hiện đã nảy sinh tình cảm yêu đương rồi.”

Hạ Y Đồng: “Ý kiến này là Truyền Tư Nghiên đưa ra à? Theo như hiểu biết của tôi về bạn, bạn không thể đưa ra cái  ý tưởng “thả ếch vào nước nóng” để phá vớ mối quan hệ đang có của 2 người được

Nguyễn Hân nói: Ừ

Hạ Đồng dùng những lời lẽ tâm huyết nhất khuyên  Nguyễn Hân: “Hãy nghe lời của người chị em thân thiết này, nếu bạn thực sự có tình cảm với anh ấy, bạn nên dẹp bỏ định kiến với đàn ông, đừng đối xử với anh ta lúc nóng lúc lạnh, mặc dù hiện nay quan hệ giữa hai người đã phát triển đến giai đoạn yêu đương, nên bạn cần có ý thức của một người bạn gái, thỉnh  thoảng tặng anh ấy món quà nho nhỏ, cho anh ấy chút cảm giác ngọt ngào, đàn ông cũng như đàn bà, nhận được quà thì đều cảm thấy rất vui.

Nguyễn Hân không trả lời, cô cầm kim đan lên tiếp tục đan

Hạ Đồng ngả người về phía sau, chỉ vào bụng cười nói: “Hai người nhanh lên, chúng ta còn có thể kịp kết thông gia.”

Nguyễn Hân im lặng “……”

“Cái này cho bạn”

Hạ Đồng đưa một hộp quà được gói rất đẹp cho Nguyễn Hân, Nguyễn Hân cười  nói: “Đây là quà sinh nhật của tớ phải không?”

Hạ Đồng trả lời: “Chúng ta mấy ngày nay đều gặp mặt nhau, nhưng bạn đều không nhắc đến sinh nhật của bản thân với tớ, sao nào? Muốn thử xem người bạn như tớ có nhớ sinh nhật của bạn không à? Yên tâm mà, tớ có thể quên sinh nhật của bản thân nhưng không thể quên sinh nhật của cậu.”

Sau khi 2 người trở thành bạn, hàng năm đều đón sinh nhật cùng nhau, tặng quà nhau, để tránh trường hợp quên sinh nhật của nhau, thông trường cách ngày sinh nhật một đến hai tuần người kia sẽ nhắc người còn lại là sắp đến sinh nhật tớ rồi, để đối phương đi chọn lựa món quà sinh nhật ưng ý nhất cho mình.

Nhưng gần đây quả thực Nguyễn Hân quá bận, hai ngày trước Tư Nghiêm ốm, đúng lúc đó Hạ Đồng lại phát hiện mang thai, nếu không phải hôm nay Hạ Đồng mang quà sinh nhật tặng cho cô, cô cũng không nhớ ngày mai là sinh nhật mình.

Cô mỉm cười nắm lấy cánh tay Hạ Đồng, “tớ biết bạn đối với tớ là tốt nhất, nhưng ngày mai là sinh nhật của tớ,  sao hôm nay bạn đã tặng quà cho tớ rồi?”

Hạ Đồng: “ Ngày mai là sinh nhật đầu tiên của bạn sau khi bạn kết hôn với Truyền Tư Nghiên, chắc chắ bạn muốn cùng anh ấy đó sinh nhật, tớ không muốn làm kỳ đà cản mũi hai người đâu.

“Bạn nói gì thế, ngày mai vẫn như mọi năm, buổi trưa bạn đón sinh nhật cùng tớ, buổi tối Truyền… cô bỗng ngừng lại chút mới nói tiếp: “Tư Nghiên chưa chắc đã nhớ ngày mai là sinh nhật tớ, nếu anh ấy quả thực không nhớ, buổi tối tớ lại đón sinh nhật cùng bạn nhé, tớ không bao giờ vì Tư Nghiên mà bỏ quên bạn đâu”.

Tước đây cô ý đều đón sinh nhật như vậy, buổi trưa sẽ cùng Hạ Đồng đón sinh nhật, buổi tối sẽ về nhà cùng bố mẹ, nhưng năm nay cô không muốn trở về nhà họ Nguyễn nữa

Hạ Đồng nói: “Không nhất thiết phải vậy mà, Bạn nên giành cả ngày trọn vẹn bên Tư Nghiên đi, dù sao thì cũng đến sinh nhật tớ, nếu lúc đó quan hệ giữa tớ và Hàn Nhâm Bân tốt đep thì tớ cũng muốn giành cả ngày bên anh ý, chứ không có thời gian giành giành cho bạn đâu

Buổi tối Tư Nghiên đến đón Nguyễn Hân về nhà, Nguyên Hân đem chiếc khăn len đang đan dở để lại ở nhà Hạ Đồng, cô định lần sau đến sẽ đan tiếp, Cô lấy món quà Hạ Đồng tặng định bóc ra lấy quà cho vào túi xách mang về nhà.

Hạ Đồng vội vàng ngăn cô lại: “Sao bạn lại bóc quà hôm nay, quà sinh nhật chỉ được bóc đúng vào đêm sinh nhật”.

“Nếu tớ cầm gói quà này đi ra, Tư Nghiên nhìn thấy sẽ đoán ra ngày mai là sinh nhật của tớ”. Nguyễn Hân muốn xem Tư Nghiên có tự giác nhớ ra ngày mai là sinh nhật của cô không?

Hạ Đồng thở dài, trêu chọc: “xem cô bạn ngốc của tớ kìa, bạn cho anh ý nhìn thấy món quà này cũng có sao đâu, nếu anh ấy nhìn thấy quà mà nghĩ ra mai là sinh nhật bạn thì cũng đủ mãn nguyễn rồi, còn nếu anh ý thực sự không để tâm đến bạn thì cho dù bạn có trực tiếp hỏi anh ấy mai là ngày mấy tháng mấy anh ý cũng không biết ngày mai là ngày gì, hơn nữa đàn ông tính hiếu thắng rất cao, để anh ấy biết cậu có người khác tặng quà, anh ấy sẽ càng dụng tâm suy nghĩ chuẩn bị quà cho bạn thật chu đáo, không thể thua người khác được.”

Nguyễn Hân nghe Hạ Đồng phân tích thấy thật có lý, cô mỉm cười: “được rồi, tớ không bóc quà nữa, ngày mai tớ bóc vậy”.

Hạ Đồng mỉm cười nói:”Yêu bạn”

Tư Nghiên đã đến được một lúc rồi, nhưng anh không đi lên, đợi ở dưới.

Nguyễn Hân từ trong thang máy bước ra liền nhìn thấy xe của Tư Nghiên cô rảo bước đi đến, Tư Nghiên cũng xuống xe bước về phía Nguyễn Hân.

Nguyễn Hân mỉm cười nhìn Tư Nghiên nói: “Anh đợi em lâu chưa?”

Tư Nghiên nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, nghiêm túc nói: “23 phút, nếu như đối tác của anh mà đến muộn để anh đợi lâu như vậy chắc chắn sẽ không có lần hợp tác thứ hai, nhưng thời gian này là giành để chờ đợi em,  nên mỗi giây mỗi phút anh đều thấy xứng đáng.

Nguyên Hân nhìn anh vẻ mặt nghiêm túc nói lời tình yêu, không kìm chế được vui sướng, cúi đầu, dùng hộp quà trong tay chặn lại độ cong của khóe môi, nói nhỏ: “Khéo miệng.”

Tư Nghiên không phản bác, bước đến chỗ cửa phụ lái kéo cửa cho cô, Nguyễn hân  ngồi vào xe, quay đầu lại và đặt món quà mà Hạ Đồng tặng mình ở ghế sau xe, khi Tư Nghiên đang định thắt dây an toàn, anh vòng qua phía trước xe đi một vòng, ánh mắt chuyển động, tháo dây an toàn ra, cầm điện thoại cúi đầu mở Weibo, vờ như đang lướt Weibo quên thắt dây an toàn.

Sau khi lên xe, Tư Nghiên lấy cái túi từ bên cạnh ra: “Cái này tặng em”.

Nguyên Hân nhận lấy rồi hỏi: “Cái gì vậy anh?”

Không đợi Tư Nghiên trả lời cô tự tay mở chiếc túi ra ngửi thấy mùi thơm của hạt dẻ chiên đường, ngạc nhiên quay lại nhìn anh và đưa tay lên che miệng cười toe toét, “Sao anh lại mua cái này?”

Tư Nghiên khóe môi khẽ cong lên “Khi đi ngang qua cửa hàng này, anh thấy rất nhiều người đang xếp hàng, anh nghĩ chắc em cũng thích ăn nên anh mua cho em.”

Nguyễn Hân  không khỏi cảm thấy ngọt ngào, mím chặt khóe môi, mỉm cười quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ tránh ánh mắt của anh.

Cô nghe thấy sự trân trọng trong lời nói của Tư Nghiên

Đây không chỉ là một gói hạt dẻ chiên đường.

Đây việcTư Nghiên phải đã hy sinh thời gian quý báu, xếp hàng dài để mua hạt dẻ cho cô

Cô mở túi, lấy một hạt dẻ bóp nhẹ về phía khe hở, vỏ tách làm đôi, bóc ra nguyên một hạt dẻ, đưa cho Tư Nghiên: ” Anh ăn không?”

Tư Nghiên nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mềm mại của cô, cúi đầu xuống, trực tiếp dùng miệng cắn hạt dẻ trong tay cô, khóe môi chạm đến da thịt trong lòng bàn tay của Nguyễn Hân, dòng điện tê dại dâng lên ngực cô, hàng mi dài của Tư Nghiên rũ xuống, Hạt dẻ trong miệng cũng không nuốt xuống, lộ ra một nửa, trên khuôn mặt lạnh lùng nhuốm chút phù phiếm.

Nguyên Hân nhìn hạt dẻ đang cắn trong miệng anh, tựa hồ còn cảm thấy hơi nóng khi khóe môi anh lướt qua lòng bàn tay mình, mặt nóng bừng, cúi đầu thúc giục: “Anh mau ăn đi.”

Tư Nghiên cũng không trêu cô nữa, dùng lưỡi cuộn hạt dẻ vào miệng rồi nhai, nuốt

Nguyễn Hân thấy anh đã ăn xong liền lấy một hạt khác, cô tự ăn cách thuận tiện nhất là dùng răng cắn vỏ, sau đó vừa định nhổ bỏ phần vỏ ra thì thấy Tư Nghiên cúi người về phía trước, Nguyên Hân theo phản xạ vươn vai hướng về phái sau để che miệng lại, mắt nhìn chằm chằm vào anh.

Fu Siyan vòng tay qua người cô, mỉm cười và giúp cô thắt dây an toàn, rồi nhìn cô cười.

Nguyễn Hân nhận ra rằng anh chỉ định thắt dây an toàn cho cô, chứ không phải muốn  tiến đến hôn cô như cô nghĩ, cô  ngậm lấy hạt dẻ trong miệng đặt tay xuống  bối rối nhìn anh

Tay của Tư Nghiên vẫn dừng lại ở nút thắt dây an toàn, dùng đôi mắt tinh quái nhìn cô hỏi: “Không phải em cho rằng anh đang muốn hôn em đấy chứ?”

Nguyên Hân mặt đỏ bừng lí nhí: “Em không thèm nghĩ như thế”

“ừ nhỉ, chắc em sợ anh muốn cướp hạt dẻ trong  miệng em ăn đây mà”

Nguyên Hân “……”

Nguyên Hân bị anh trực tiếp vạch trần, không có gì để phân minh, cô liếc anh một cái rồi nói: “Ừ, thì sao? Anh không thể không vạch trần em. Đừng làm cho em xấu hổ như vậy chứ?”

Tư Nghiên tinh quái: “Xin lỗi, anh không thể”

Nguyên Hân  “……”

Nguyên Hân  bối rối, cô cảm thấy sắp suy nghĩ lại mối quan hệ của mình với Tư Nghiên, Tư Nghiên đột nhiên cúi người nâng má cô lên, hôn lên môi cô, và lưỡi anh mạnh mẽ mở môi cô. Anh khẽ nói, “Em nói đúng, anh muốn hôn em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.