Lý Thu Mạn bị những lời này của Nguyễn Hân nói đến vặn vẹo khuôn mặt, Vương Lê thấy sắc mặt Lý Thu Mạn âm trầm, ánh mắt càng thêm sắc nhọn, chạy nhanh túm lấy cánh tay Nguyễn Hân dùng lực mạnh mẽ kéo cô đi.
Cô thật là phục chị Hân Hân này mở miệng, tức chết người không đền mạng.
Nguyễn Hân vừa đi, người trong phòng hội nghị nháy mắt rời đi hơn phân nửa, sắc mặt Lý Thu Mạn âm trầm, ai cũng không muốn để cho cô ta nổi nóng, chỉ có thực tập sinh dưới trướng Trương Linh đi qua tâng bốc cô ta.
“Chị Thu Mạn, chị cũng quá lợi hại rồi, thế nhưng lại quen biết Nguyễn Thư Nhã, em nghe bạn bè quản lý công ty bên Đạt Hành nói, Nguyễn Thư Nhã ở công ty đãi ngộ rất cao, đến tiểu hoa Mục Phù trong công ty ở trước mặt cô ta đều phải nhượng bộ ba phần, kịch bản tốt đều do cô ta trước chọn, hiển nhiên chính là con gái ruột của Đạt Hành.”
Ba chữ con gái ruột này ý vị thâm trường, Lý Thu Mạn nghĩ đến hai ngày trước khi cùng Nguyễn Thư Nhã nói chuyện phiếm, Nguyễn Thư Nhã không cẩn thận hô hai chữ ba ba, tuy rằng cô ta lúc ấy lập tức sửa miệng, nhưng Lý Thu Mạn vẫn có thể xác định là chính mình không có nghe lầm, lúc ấy khi Nguyễn Thư Nhã nhắc tới chủ tịch Nguyễn, chính là gọi ba ba.
Tất cả mọi người đều biết, chủ tịch tập đoàn Đạt Hành chỉ có một cô con gái, tuy rằng chưa bao giờ lộ mặt ở trước công chúng, thần thần bí bí, nhưng năm đó lúc cô sinh ra truyền thông từng đưa tin bốn phía tập đoàn Đạt Hành mừng thiên kim, Lý Thu Mạn ngầm tra qua, Nguyễn Thư Nhã cùng con gái chủ tịch Đạt Hành là cùng năm sinh ra, hơn nữa buổi tiệc tối từ thiện thời trang đêm đó chồng của con gái chủ tịch tập đoàn Đạt Hành Phó Tư Nghiên đột nhiên xuất hiện ở hiện trường, cô ta còn tận mắt nhìn thấy Nguyễn Thư Nhã đi qua chỗ anh nói chuyện mấy câu, tuy rằng không nghe thấy là nói cái gì, nhưng mấy điểm này kết hợp lại, cô ta dường như có thể khẳng định, Nguyễn Thư Nhã chính là con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Đạt Hành Nguyễn Đức Nghiệp, người thừa kế tập đoàn Đạt Hành.
Công chúa tập đoàn che giấu tung tích ẩn trong giới giải trí, muốn làm gương mặt trang bìa của tạp chí còn không phải là chuyện đơn giản sao, vì muốn cùng cô ta đoạt tạp chí mới, đến Nguyễn Thư Nhã đều không đặt ở trong mắt, đến lúc đó đắc tội với Nguyễn Thư Nhã, cho dù là Hứa Lam che chở cho cô, cô cũng phải cút đi.
Nghĩ đến đây, lòng dạ Lý Thu Mạn thuận hơn nhiều, cô ta thậm chí đã thấy được kết cục của Nguyễn Hân bị đuổi ra khỏi Li Vi, khóe miệng nhếch lên cười lạnh, “Có thiên phú thì thế nào, thật cho rằng giới thời trang tốt đẹp như vậy sao, không biết trời cao đất dày, sớm muộn gì ngã lộn nhào không đứng dạy nổi.”
Khi cô ta nói những lời này mặt mày đều có vẻ âm lãnh, Trương Linh sửng sốt một chút, sợ tới mức không dám nói lời nào.
Thương trường cạnh tranh chức vụ là chuyện bình thường, cho dù là tranh đoạt tài nguyên không thích hợp, cũng không cần phải trù ẻo người khác như vậy đi.
“Cô đi hỏi thăm một chút Nguyễn Thư Nhã thích gì, buổi chiều tôi muốn đi một chuyến đến công ty quản lý bên kia.”
Cô ta cùng Nguyễn Thư Nhã còn không tính là quen thuộc, tuy rằng trước kia Nguyễn Thư Nhã có ý là muốn cùng cô ta hợp tác, nhưng bây giờ cô ta vẫn là không yên tâm, phải gặp mặt xác nhận rõ miễn cho Nguyễn Thư Nhã thay đổi, thuận tiện nhắc lại chuyện Nguyễn Hân lấy cô ta cùng Mục Phù đem ra so sánh.
Trong văn phòng, Vương Lê ngồi ở đối diện Nguyễn Hân, vò đầu bứt tai đến sắp điên rồi.
“Chị Hân Hân, chị vừa rồi nói lời ác ý với Lý Thu Mạn làm gì chứ, cô ta đã nói cô ta muốn mời Nguyễn Thư Nhã a.”
Ánh mắt Nguyễn Hân nhìn chằm chằm màn hình máy tính, ngón trỏ tay phải còn đặt ở trên con chuột không ngừng nháy, không phản ứng với cô.
Vương Lê cúi người thò lại gần, dán lên tai Nguyễn Hân nhẹ giọng nói: “Nguyễn Thư Nhã a, chị Hân Hân, tài nguyên của cô ta nổi tiếng là tốt, công ty quản lý bên kia căn bản bồi dưỡng cô ta, hơn nữa chị biết chỗ dựa sau lưng cô ta là ai không?”
Khi cô nói chuyện khí thở ra đều phun tới trên tai Nguyễn hân, Nguyễn Hân có chút ngứa, ghế dựa hướng bên cạnh xê dịch, nói cho có lệ: “Ai?”
“Tập đoàn Đạt Hành cùng tập đoàn Thành Nguyên.”
Nguyễn Hân rốt cuộc ngẩng đầu, Vương Lê quét mắt trái phải, thấy bên cạnh cũng không có người, tiếp tục nói: “Em nghe nói Nguyễn Thư Nhã, khả năng chính là trưởng công chúa của tập đoàn Đạt Hành chúng ta.”
Nguyễn Hân nhàn nhạt nói: “Em nghe ai nói?”
“Rất nhiều người đều nói như vậy.”
“Người khôn ngoan không nghe lời đồn.”
“Nhưng cô ta cùng chủ tịch Nguyễn đều họ Nguyễn, hơn nữa cô ta còn là nghệ sĩ của Đạt Hành.”
Nguyễn Hân nâng má, “Họ Nguyễn, đi làm ở Đạt Hành chính là con gái của chủ tịch Nguyễn sao? Tôi đây cũng họ Nguyễn, cũng là nhân viên của Đạt Hành, nói như vậy tôi cũng là con gái của chủ tịch Nguyễn à.”
Vương Lê: “……”
Cô thế nhưng không lời gì để nói.
“Chị Hân Hân, em nói cho chị bí mật này chị đừng nói ra ngoài, em có một người bạn quen biết một người trợ lý bên cạnh Nguyễn Thư Nhã, cô ấy nghe trợ lý của Nguyễn Thư Nhã nói, có một lần Nguyễn Thư Nhã bảo trợ lý đưa cô ta về nhà của ba mẹ, nhà cô ta ở khu người giàu có ở Đông Thành, Dụ Long trang viên, nhà ở nơi đó một căn lên tới 10 tỉ, là nhà đắt nhất ở Nam Thành, có thể ở nơi đó đều là phú hào trong phú hào, hơn nữa nghe người trợ lý kia nói, Nguyễn Thư Nhã thói quen sinh hoạt bình thường thực tinh xảo, vừa nhìn liền biết chính thiên kim hào môn được sống trong nhung lụa từ nhỏ.”
Nói tới đây, Vương Lê dừng lại thấy Nguyễn Hân rã rời bộ dạng không hứng thú đang nghe, quơ quơ cánh tay cô, “Chị, em thấy nếu không được bản đặc biệt cuối năm thì vẫn là thôi đi, gánh kế hoạch đoàn đội tạp chí mới chưa chắc đã là chuyện tốt, chủ biên Hứa ở trên vị trí này cũng làm rất nhiều năm rồi, sớm muộn gì cũng sẽ thăng chức, đến lúc đó tạp chí Li Vi khẳng định phải có người tiếp nhận, dù sao đây cũng là tạp chí đã mười lăm năm, so với việc đi tranh một cái tạp chí còn chưa bắt đầu, không bằng chờ vị trí chủ biên tạp chí Li Vi, hà tất vì cùng Lý Thu Mạn tranh đấu, đắc tội với những người không thể đắc tội.”
Vương Lê lo lắng sốt ruột nhìn Nguyễn Hân, thập phần lo âu.
Nguyễn Hân buồn cười, ngoắc ngón tay về phía cô.
“Tôi cũng cùng em nói một cái bí mật em đừng nói ra ngoài.”
Vương Lê đi lên, tò mò hỏi, “Cái gì?”
Nguyễn Hân nói: “Kỳ thật tôi chính là người thừa kế tập đoàn Đạt Hành, cho nên em yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không bởi vì chuyện này mà đắc tội phải người nào không thể trêu vào.”
Vương Lê: “……” Em tin chị cái quỷ.
Vương Lê: “Chị Hân Hân, chúng ta đừng nói chuyện cười được không? Việc này thật sự không phải đùa giỡn, nếu là đắc tội với Nguyễn gia, đừng nói là Đạt Hành, chỉ sợ là toàn bộ Nam Thành đều không chỗ cho chúng ta dừng chân, em thật ra không sao cả, dù sao em vốn dĩ chính là gà mờ, không làm này được thì về nhà bán trà sữa ở tiểu khu, nhưng chị không giống, năng lực công việc của chị mạnh, trời sinh chính là để ăn bát cơm này, lại thêm vài năm nữa thành tựu khẳng định sẽ không thua kém chủ biên Hứa, nếu như chị bị người ta phong sát ở trong giới, vậy thì thật quá đáng tiếc.”
Nguyễn Hân cười nói: “Bán trà sữa cũng khá tốt nha, trước kia tôi vẫn luôn nghĩ muốn mở một tiệm trà sữa, hai chúng ta có thể cùng nhau a.”
Vương Lê mặt đều đen lại, gằn từng chữ một nói: “Chị Hân Hân, em đang nói với chị việc rất nghiêm túc.”
“Được.” Nụ cười trên mặt Nguyễn Hân phai nhạt chút, “Đừng suy đoán lung tung những chuyện không ảnh hưởng, cứ xem tạp chí đặc biệt cuối năm như một nhiệm vụ bình thường, chủ biên đem công việc phân xuống dưới, chúng ta chỉ cần toàn lực ứng phó đi làm là được rồi.”
Vương Lê thở dài, ở dưới trướng Nguyễn Hân làm thực tập sinh mấy tháng, cô cũng biết Nguyễn Hân ngày thường nói chuyện nhẹ giọng nói nhỏ, cười tủm tỉm, kỳ thật tính cách đặc biệt cứng rắn, chỉ cần là chuyện đã quyết định, sẽ không dễ dàng nhận thua.
Tuy rằng cô vẫn là không tán đồng Nguyễn Hân đắc tội Nguyễn Thư Nhã, nhưng thấy Nguyễn Hân kiên định như vậy, cô lại có chút tin tưởng cảm thấy lần này mặc dù Lý Thu Mạn đề xuất Nguyễn Thư nhã, cũng vẫn là không thắng được Nguyễn Hân.
“Bây giờ chúng ta phải làm cái gì?”
Nguyễn Hân gõ gõ màn hình máy tính, vương Lê đứng lên vòng đến phía sau chỗ ngồi Nguyễn Hân, thấy rõ ràng màn hình trang web trên máy tính của Nguyễn Hân, niềm tin mới vừa hình thành lại lạnh đi một nửa.
Nguyễn Hân hiện tại tìm xem ngôi sao nổi tiếng trong nước có những ai.
Vừa nãy trong phòng hội nghị khi cô ấy nghiêm túc nói trong lòng cô ấy cũng có người thích hợp lựa chọn rồi, cô còn tưởng rằng trong lòng cô ấy đại khái đã có, chỉ là không nghĩ sớm như vậy đã đem át chủ bài đưa ra tới thôi, hợp lại cô ấy thực sự chỉ là vì cùng Lý Thu Mạn phân cao thấp, cố ý nói vậy để che giấu mọi người.
Cô dọn cái ghế dựa ngồi ở cạnh Nguyễn hân cùng nhau xem.
Giới giải trí nữ minh tinh tuy rằng nhiều, nhưng những người bước trên con đường chân chính thì chẳng được bao nhiêu, liếc mắt một cái nhìn qua, trong lòng không sai biệt lắm liền có chút thất vọng.
“Chị Hân Hân, mấy người này tuy rằng đều nổi tiếng hơn so với Nguyễn Thư Nhã, nhưng trước mắt đều vượt quá tạp chí của chúng ta, hơn nữa Nguyễn Thư Nhã cũng xem như nghệ sĩ của chúng ta, tổng biên hiện tại trên cơ bản đã điều động nội bộ cô ta, chúng ta nếu muốn thắng, trừ phi mờ được thiên vương siêu sao, trên bìa mặt tạp chí có thể lên hot search đỉnh lưu, chỉ có như vậy mới có thể làm tổng biên không dùng Nguyễn Thư Nhã lấy cớ không tìm thấy.”
Vương Lê càng nói càng cảm thấy lần này cạnh tranh không có gì hy vọng, cuối tuần phải chọn được người, thời gian ngắn như vậy đi đâu mời thiên vương siêu sao.
Nguyễn Hân mày một cau lại, “Cho em một giây nói ra một cái tên thiên vương siêu sao trong giới giải trí.”
“Hàn Nhậm Bân.”
Hàn Nhậm Bân, cấp thiên hoàng siêu sao trong nước, điện ảnh ca hát đều rất phát triển, giải thưởng của anh ta ở trong giới âm nhạc cùng phim ảnh thu hoạch được đủ để cho anh ta xây dựng kim tự tháp, có thể nói là thần thoại của giới giải trí, fan mê ca nhạc điện ảnh vô số, tuổi trẻ thành danh, trải qua nhiều chuyện, bây giờ còn chưa đến ba mươi tuổi, hoàn toàn xứng đáng là đỉnh lưu.
Vương Lê nói xong, nhìn con ngươi của Nguyễn Hân, không thể tưởng tượng nói: “Không phải là chị muốn đi mời anh ta đấy chứ?”
Nguyễn Hân cong khóe mắt, không tỏ ý kiến.
Vương Lê che lại thái dương, cứu mạng a, chị Hân Hân điên rồi.
“Như thế nào? Em cảm thấy mời anh ta cũng không đấu lại Nguyễn Thư Nhã?”
Vương Lê nói: “Nguyễn Thư Nhã kia ở trước mặt Hàn Nhậm Bân tính là cái cặn bã a, nếu tổng biên ở giữa hai người bọn họ lựa chọn Nguyễn Thư Nhã, vị trí tổng biên này cũng làm đến đây thôi, nước miếng của fan Hàn Nhậm Bân đều có thể đem dìm đến chết đuối chủ biên.”
Nguyễn Hân dựa lưng vào ghế, “Vậy không phải là được rồi sao.”
“Được cái gì mà được, đây là trọng điểm sao? Trọng điểm là chúng ta làm sao có thể mời được Hàn Nhậm Bân đến.”
“Còn chưa có mời sao em biết là không mời được?”
Vương Lê ngữ khí kích động nói: “Người toàn thế giới đều biết, Hàn Nhậm Bân năm trước tuyên bố trong buổi biểu diễn lưu động thế giới nói là muốn ra nước ngoài bồi dưỡng, ngày về không nói, sau đó liền mai danh ẩn tích, lại không xuất hiện qua ở trước mặt công chúng, nghe nói đến người đại diện của anh ta đều tìm không ra anh ta, chúng ta đi đâu mời anh ta.”
Nguyễn Hân bình tĩnh nói: “Thử một chút xem đi.”
“……”
Từ khi Nguyễn Hân nói phải thử một chút mới biết được, Vương Lê liền từ bỏ khuyên can Nguyễn Hân, bởi vì Nguyễn Hân muốn tìm đường sống cho cô, lượng công việc nặng nề thành công làm cho cô ngậm miệng.
Nguyễn Hân cả ngày đều đang làm tốt công việc lên kế hoạch nguyên bản, muốn để giành thời gian mấy ngày sau tìm cách mời Hàn Nhậm Bân, làm việc mãi cho đến khi tan tầm cô vẫn chưa biết.
Thẳng đến khi Hạ Y Đồng gửi tin nhắn tới, cô mới ý thức được tan tầm đã một giờ.
Hạ Y Đồng: 【 Ăn cơm tối chưa? 】
Nguyễn Hân: 【 Chưa, đang tăng ca. 】
Hạ Y Đồng: 【 Công việc của cậu bận như vậy sao? 】
Nguyễn Hân: 【 Cũng không phải rất bận, chỉ là có chút việc, bây giờ cậu rảnh không? Gặp mặt nói chuyện. 】
Hạ Y Đồng: 【 Được, chúng ta cùng đi ăn lẩu đi. 】
Hai người ăn ý với nhau, hai mươi phút sau, một tiệm lẩu ở trung tâm thành phố, Hạ Y Đồng cùng Nguyễn Hân mặt đối mặt ngồi sau khi nghe Nguyễn Hân đem sự việc ngày hôm nay nói xong liền cảm xúc dâng trào nhục mạ Nguyễn Thư Nhã thay Nguyễn Hân bênh vực kẻ yếu.
“Đóa bạch liên hoa này thật là bỉ ổi không có giới hạn, biết rõ cậu không thích cô ta còn tìm đủ mọi cách làm loạn dưới mí mắt của cậu, cô ta đây là có lòng muốn chọc tức cậu, còn cố làm công ty cậu hiểu lầm làm cho người ta cảm thấy cô ta là Nguyễn gia đại tiểu thư, phi, bộ mặt trà xanh kia của cô ta, cô ta xứng sao.”
“Mình thấy không bằng cậu trực tiếp công khai thân phận của cậu đi, miễn cho bạch liên hoa kia ở bên ngoài lợi dụng thân phận của cậu giả danh lừa bịp.”
Nguyễn Hân lắc đầu, “Không được, mình còn đang chiến tranh lạnh với ba của mình đây, bây giờ công khai mình là con gái của ông không phải là vả mặt chính mình sao?”
“Đây cũng không thể cứ để như vậy cho cô ta ở dưới mí mắt cậu làm cậu ghê tởm đi, cậu định làm thế nào bây giờ?”
Nguyễn Hân: “Mình định mời Hàn Nhậm Bân năm ngoái làm đặc san cuối năm.”
“Khụ.” Hạ Y Đồng trực tiếp phun ra mộ ngụm nước, sặc đến ho khan.
Hạ Y Đồng lau khô miệng, thân thể không tự giác ngồi thẳng, ánh mắt hơi lóe, “Không có gì, có chút ngoài ý muốn, cậu như thế nào lại nghĩ đến mời anh ta? Anh ta hẳn là không dễ mời đi, mình nghe nói anh ta ra nước ngoài rèn luyện, người cũng không ở trong nước, cậu muốn tìm anh ta như thế nào?”
Nguyễn Hân dơ lên di động quơ quơ, cười nói: “Bởi vì trong số minh tinh mình có thể nghĩ đến, anh ta nổi tiếng nhất, hơn nữa vừa vặn anh ta cùng Phó Tư Nghiên quan hệ không tồi, thời điểm mình cùng Phó Tư Nghiên kết hôn anh ta là phù rể.”
Vừa dứt lời, di động đã bị Hạ Y Đồng đoạt lấy, giữ chặt trong tay như ôm được kho báu, “Có quan hệ như thế này sao không nói sớm, vậy cậu khẳng định có phương thức liên hệ cũ với anh ta, trực tiếp gửi tin nhắn cho anh ta.”
Cô cúi đầu mở ra di động của Nguyễn Hân ra, ấn mở giao diện người liên hệ WeChat, hỏi: “WeChat của Hàn Nhậm Bân là cái nào, cậu ghi chú anh ta thế nào?”
“Cái này sao.” Nguyễn Hân xấu hổ cười, “Lúc ấy Phó Tư Nghiên đem mình kéo đến một cái nhóm, Hàn Nhậm Bân giống như từng thêm mình thành bạn tốt, nhưng mình cùng Phó Tư Nghiên không thân, lúc ấy nghĩ không cần thiết cùng bạn bè của anh có liên hệ gì, liền không đồng ý thêm anh ta.”