Điềm Nhập Tâm Phi

Chương 71



Nguyễn Đức Nghiệp đen mặt suốt cả đường đi.

Xe đi thẳng vào trong khuôn viên nhà họ Nguyễn. Đợi xe dừng lại, Nguyễn Hân quay sang nhìn Phó Tư Nghiên, hai người trao đổi ánh mắt, hiểu được ý của nhau.

Nguyễn Hân cởi đai an toàn ra rồi bước ra ghế sau đỡ Nguyễn Đức Nghiệp, cô đỡ lấy cánh tay phải của ông, Phó Tư Nghiên cũng chạy lên theo giúp cô.

Nguyễn Đức Nghiệp từ chối cánh tay của anh, ông hậm hực nói: “Không cần giám đốc Phó phải quan tâm.”

Ông vẫn canh cánh trong lòng việc Phó Tư Nghiên gọi ông là bố vợ, gọi Ninh Chi Thanh là mẹ vợ.

Phó Tư Nghiên cũng không tức giận, anh lễ phép đáp lại: “Bố, bố cứ gọi tên con là được rồi.”

Nguyễn Đức Nghiệp nghe anh gọi là bố thì ngây ra, ông dừng chân lại quay sang nhìn anh.

Phó Tư Nghiên lại nói: “Bố, bên ngoài này gió to, chúng ta vào trong đã.”

Nguyễn Đức Nghiệp kiềm chế không bật cười, ông ưỡn ngực bước nhanh vào nhà.

Một tiếng ba này của Phó Tư Nghiên cứ như phát cho Nguyễn Đức Nghiệp một tấm bằng người cha đủ tư cách vậy. Nguyễn Đức Nghiệp rất vui, buổi trưa ăn cơm còn phải kéo Phó Tư Nghiên ra uống rượu.

“Tư Nghiên à, đã bao lâu rồi hai chúng ta chưa ngồi uống rượu cùng nhau vậy, mau lại đây, để bố xem tửu lượng có con có khá hơn không nào.”

Nguyễn Đức Nghiệp vẫy tay bảo người đi lấy mấy bình rượu mà ông cất bao lâu nay, nhưng rượu còn chưa lấy ra đã bị Nguyễn Hân ngăn lại rồi.

“Bố, bệnh dạ dày của bố cấm uống rượu mà.”

Giọng điệu của Nguyễn Hân rất là nhẹ nhàng.

Nguyễn Đức Nghiệp không để ý đến cô: “Không sao, bố uống ít thôi. Hôm nay ra viện, coi như là chúc mừng đi.”

Ông tìm được một lý do rất hợp lý để uống rượu.

Nguyễn Hân nói: “Bố còn biết là hôm nay bố vừa mới ra viện à, chắc bố quên tại sao mình phải nhập viện rồi hả mà còn uống rượu, bố không cần dạ dày? Không cần túi mật nữa rồi àà”

Phó Tư Nghiên yên lặng ngồi ở một bên, không dám đâm đầu vào mũi sũng Nguyễn Hân.

Nguyễn Đức Nghiệp bị con gái mắng thì cười hiền một tiếng, cúi đầu uống cháo dưỡng sinh của mình.

Ăn cơm xong, Nguyễn Đức Nghiệp gọi Phó Tư Nghiên vào thư phòng nói chuyện, tập đoàn Thịnh Nguyên và tập đoàn Đạt Hằng vẫn cso hợp tác với nhau, Nguyễn Đức Nghiệp không ở công ty nhưng trái tim vẫn luôn hướng về phía công ty.

Nguyễn Hân cũng không làm phiền họ, lúc cô kết hôn với Phó Tư Nghiên cũng không nghĩ đến việc sẽ bên anh cả đời nên có rất nhiều đồ chưa mang theo. Lần này quay về cô định thu dọn hết tất cả những đồ kỷ niệm ý nghĩa mang đi luôn.

Thứ đầu tiên cô nghĩ đến là cuốn album ảnh từ nhỏ của mình. Hồi còn nhỏ một nhà ba người nhà cô hay ra ngoài nên chụp rất nhiều ảnh, trong phòng cô có đến mười mấy quyển album liền. Nhưng cô tìm mãi mà chẳng thấy quyển nào đâu, nghĩ có lẽ do bố cầm đi rồi nên cô đến thư phòng tìm ông.

Nguyễn Đức Nghiệp có chuyện cần bàn với Phó Tư Nghiên thật, nhưng trước khi vào chuyện chính, ông vẫn táy máy mò ra một chai rượu ở dưới tủ bàn làm việc rồi nói với Phó Tư Nghiên: “Hai bố con mình vừa uống vừa nói.”

Trong ngăn tủ bàn làm việc đều là rượu, nhìn động tác nhanh nhjy thế này chắc chắn là do trước kia từng uống trộm rất nhiều lần rồi.

Phó Tư Nghiên: “Hân Hân không cho uống ạ.”

Nguyễn Đức Nghiệp khen ngợi: “Nghe lời vợ là đàn ông tốt.”

Sau đó ông lại nói: “Uống chút thôi, lát nữa vào nhà tắm súc miệng là xong, Hân Hân không biết được đâu.”

Nguyễn Đức Nghiệp thích uống rượu từ hồi còn trẻ, nhưng sau đó lại bị đau dạ dày, Ninh Chi Thanh liền giám sát không cho ông uống nữa. Một hai ngày còn nhịn được, nhưng lâu rồi dễ thèm, càng không cho uống lại càng muốn uống, nên ông đã có thói quen giấu rượu ở thư phònt.

Ninh Chi Thanh sẽ không vào làm phiền ông lúc ông đang làm việc, nên uống rượu ở đây rất an toàn.

Phó Tư Nghiên nói: “hôm nay bố vừa ra viện, không nên uống rượu đâu ạ. Để hôm khác đi ạ, con sẽ uống cùng bố tới bến luôn.”

Nguyễn Tư Nghiên mở nắp chai ra, điệu bộ lợn chết không sợ nồi nước sôi: “Hân Hân không biết ta giả bộ bị sỏi đâu, có phải con không biết đâu, bệnh dạ dày tái phát ấy mà, mười mấy năm rồi, cũng miễn dịch với rượu nhẹ lâu rồi nên không sao đâu, uống đi.”

Cạch một tiếng, cánh cửa thư phòng được mở ra.

Nguyễn Hân đứng ngoài cửa nhàn nhạt nhìn hai người bên trong.

Nguyễn Đức Nghiệp run tay, rượu vang lập tức đổ đầy mặt bàn.

Nguyễn Hân mỉm cười khoác tay: “Giám đốc Nguyễn với giám đốc Phó có nhã hứng ghê đó, vừa uống rượu vừa bàn chuyện sao?”

Phó Tư Nghiên nghe giọng cô như vậy là biết không ổn, anh đứng dậy đi về phía cô.

Nguyễn Hân tức giận trừng mắt nhìn anh, cô đang dùng ánh mắt để nói cho anh biết tối về sẽ xử lý anh sau.

Phó Tư Nghiên cũng không biết Nguyễn Hân có nghe thấy câu Nguyễn Đức Nghiệp vừa nói không. Nếu cô nghe thấy thì anh sẽ có tội danh bao che bố vợ giả vờ bị bệnh, còn nếu không nghe thấy thì chuyện này đúng là oan quá mà.

Nguyễn Đức Nghiệp chột dạ đem rượu ra đắng sau giấu.

Nguyễn Hân nhìn ông lạnh lùng nói: “Bố cầm ra đi.”

Nguyễn Đức Nghiệp biết mình yếu lý nên rất thành khẩn xin lỗi: “Bố biết sai rồi mà.”

“Nhưng bố có sửa đâu.” Nguyễn Hân đáp lại ngay.

Nguyễn Đức Nghiệp: “…”

“Rượu ngon vậy sao?”

Nguyễn Đức Nghiệp cúi gằm mặt không lên tiếng.

Nguyễn Hân lại hỏi: “Rủ con rể uống trộm rượu cùng có vui không ạ?”

Nguyễn Đức Nghiệp lại càng cúi đầu thấp hơn.

Nguyễn Hân: “Đồng chí Nguyễn, bố có thể làm gương cho con rể bố, đừng làm những chuyện như này nữa được không. Anh ấy mà học theo bố thì sau này con biết làm thế nào được cơ chứ… Ngày nào cũng ở nhà chơi trò mèo rình chuột với anh ấy sao?”

Phó Tư Nghiên: “…” Anh là chuột?

“Được rồi.” Nguyễn Đức Nghiệp trả lời dứt khoát, ông hứa: “Sau này ta chắc chắn sẽ nghe lời con gái, làm một tấm gương tốt cho con rể.”

Thấy Nguyễn Hân không nhắc đến việc ông giả vờ bị sỏi, Nguyễn Đức Nghiệp thở phào một hơi.

Nguyễn Hân gọi dì Trần và trợ lý Hoàng đến, cô cũng không giữ mặt mũi cho một tổng giám đốc như ông mà bắt ông phải kiểm điểm lại bản thân trước mặt nhân viên. Sau này khi chưa có sự cho phép của cô thì không được tự ý uống rượu, còn bảo dì Hoàng và trợ lý Hoàng giám sát ông cả ở nhà lẫn ở công ty.

Lúc rời khỏi nhà họ Nguyễn, Nguyễn Hân thuận tay đem hết rượu mà bố mình cất giữ trong nhà đi.

Thật ra Nguyễn Hân đã nghe được câu Nguyễn Đức Nghiệp nói ông giả bệnh, cô cũng đoán ra được bố làm vậy là vì muốn được cô chăm sóc, cho nên cô không trách ông ấy.

Nhưng Phó Tư Nghiên thì không giống thế, anh biết bố giả vờ bị sỏi mà lại không nói cho cô biết, còn đưa cô đi tư vấn về bệnh này như đúng rồi vậy.

Con người này đúng là làm người khác tức điên lên mà.

Trên đường Phó Tư Nghiên mải lái xe nên Nguyễn Hân không nói chuyện với anh, cô nhắm mắt giả vờ ngủ.

Không ngờ vừa nhắm lại đã ngủ quên luôn rồi.

Xe dừng lại ở bãi đỗ, Phó Tư Nghiên thấy Nguyễn Hân vẫn chưa dậy, anh cởi dây an toàn giúp cô rồi bế cô xuống.

Nguyễn Hân đang ngủ mơ màng thì ngửi thấy mùi trên người anh, cô nghiêng đầu dụi vào lồng ngực anh.

Phó Tư Nghiên ôm cô bước đến thang máy, sau lưng bỗng có tiếng gọi: “Anh”

Bãi đỗ xe trống không nên âm thanh vang ra rất to, Nguyễn Hân nghe thấy âm thanh quen thuộc thì mơ màng mở mắt ra hỏi: “Tiểu Dư sao?”

Phó Tư Nghiên ừ một tiếng rồi ôm cô quay người.

Nguyễn Hân đập nhẹ vào ngực anh bảo anh thả mình ra.

Phó Tư Dư chạy đến vui vẻ nói: “Chào anh chị, mới đây em cũng chuyển đến đây sống nè, em ở ngay dưới nhà anh chị, sau này chị dâu có thể tới chơi với em.”

Phó Tư Dư vốn dĩ cũng không thân với người anh này, thậm chí là còn có chút kính sợ. Nhưng giờ cô thân với Nguyễn Hân rồi nên cũng thấy thân thiết với anh hơn.

“Vậy thì tốt quá, vừa hay chị cũng đang thất nghiệp, mà em cũng thế.”

Hai cô nàng nhanh chóng đã những nhận thức chung.

Thẩm Hạo Phó cầm mấy túi đồ hôm nay đi mua cùng Phó Tư Dư từ trong cốp xe ra, anh bước đến chào hỏi Phó Tư Nghiên: “Giám đốc Nguyễn dạo này vẫn khỏe chứ?”

Phó Tư Nghiên: “hôm nay mới ra viện.”

Thẩm Hạo Phó gật đầu, hai người cũng không nói thêm gì nữa.

Cửa thang máy mở ra, Phó Tư Nghiên dắt tay Nguyễn Hân đi vào trong.

Phó Tư Dư đi ngay theo sau, ba người vào trong rồi Thẩm Hạo Phó mới sách theo mười mấy cái túi chuẩn bị bước vào, nhưng vì có quá nhiều đồ nên vừa bước vào đã có mấy cái túi đè lên người Phó Tư Nghiên. Phó Tư Dư đẩy vai anh nói: “Anh ra đợi lượt sau đi, chật quá.”

Phó Tư Dư vô tình đẩy Thẩm Hạo Phó ra khỏi thang máy.

Trước khi cửa thang máy đóng lại cô nhìn thấy gương mặt đen thui lại của Thẩm Hạo Nhiên.

Phó Tư Dư ra ngoài trước Phó Tư Nghiên và Nguyễn Hân. Về đến nhà, Phó Tư Nghiên mở cửa để Nguyễn Hân vào trước.

Nguyễn Hân vừa vào nhà đã quay người giữ chặt lấy cửa, chặn đứng Phó Tư Nghiên ở bên ngoài. Cô hất cằm, hung dữ trừng mắt nhìn anh.

Phó Tư Nghiên khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”

Nguyễn Hân hừ lạnh một tiếng: “Anh đoán xem?”

Phó Tư Nghiên suy nghĩ hồi lâu, anh không chắc Nguyễn Hân có nghe thấy câu nói của Nguyễn Đức Nghiệp không nên dò hỏi: “Anh có định uống rượu cùng bố đâu, cho dù em không đến thì anh cũng có thể khuyên bố không uống rượu mà.”

Giỏi lắm.

Vẫn còn giấu, không chịu nói thật với cô.

Nguyễn Hân: “Anh ở ngoài đó mà suy nghĩ lại đi.”

Bụp một tiếng, Nguyễn Hân đóng cửa lại.

Phó Tư Nghiên: “…”

Giờ thì anh đã xác định Nguyễn Hân giận anh không phải bởi vì cô tưởng anh uống rượu cùng bố, mà chắc chắn là do cô đã nghe thấy câu nói kia.

Phó Tư Nghiên đứng ở hành lang, anh mò lấy chiếc chìa khóa trong túi ra: “Hân Hân, anh biết em đang giận cái gì, để anh vào trong dỗ em trước đã được không?”

Nguyễn hân đứng ở cửa hỏi: “Anh nói xem anh sai ở đâu nào?”

Phó Tư Nghiên: “Anh vào trong rồi nói với em.”

Nguyễn Hân nhìn qua điện thoại thấy anh cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa thì hét lên: “Không được.”

Cô dựa người chặn cánh cửa: “Anh nhận sai đi đã.”

Phó Tư Nghiên: “…”

“Anh đã hứa với bố là sẽ không nói chuyện ông ấy giả vờ bị sỏi cho em biết.” Quan trọng là lúc đó hai bố con vẫn còn khúc mắc với nhau, anh sợ cô biết mình bị bố lừa thì sẽ rất đau lòng.

Nguyễn Hân: “Cho nên anh lừa em?”

Phó Tư Nghiên: “Anh chưa nói với em thôi chứ có phải không nói với em đâu, Nguyễn Nguyễn, anh đã nói là anh sẽ không lừa em mà.”

Nguyễn Hân hừ một tiếng.

Ngụy biện, đều là ngụy biện cả.

Phó Tư Nghiên: “Anh vào trong được không?”

Nguyễn Hân: “Không được.”

Phó Tư Nghiên: “Nguyễn hân, ngoài này lạnh lắm, em cho anh vào đi.”

“Giả bộ đáng thương cũng vô dụng thôi, đừng tưởng em không biết, dương khí của anh tràn trề lắm, không sợ lạnh đâu.”

Nguyễn Hân nói xong, Phó Tư Nghiên yên lặng mất mấy giây.

Nguyễn Hân cầm điện thoại lên xem anh đứng ngoài làm gì. Dưới ống kính, Phó Tư Dư đang đứng ở cửa cầu thang, trong tay cầm một chiếc hộp xinh xẻo nhẹ nhàng nói: “Anh, em đem bánh đến cho chị, anh như này là…” bị chị dâu đuổi ra khỏi nhà sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.